8. A Mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Hoài Chương lại không ngờ rằng bản thân tính toán đủ đường vẫn sai một bước. Vẫn là bị vây cánh của Mẫn Doãn Kì đưa vào vòng vây, một gậy đánh chết. Nam nhi đổ máu không đổ lệ, chẳng qua chỉ là câu nói mà thôi. Tần Hoài Chương thấy phu nhân mình bị đánh đến mức máu chảy tùm lum sớm không nhìn ra nữa rồi. Đi đến bước đường này, Tần Hoài Chương lần đầu biết rơi lệ đau lòng. Chỉ tại không nỡ để Phác Trí Mân bị khổ một đời mà lại khiến phu nhân ra nông nỗi này, lão có thể không đau lòng sao?

"Bệ hạ xin người tha cho ta và phu nhân một con đường sống, sau này người muốn dù chúng ta đều tận lực đáp ứng người."

"Ta muốn gì chẳng phải đã nói rồi sao?"

"Sách vật bổn vương cũng lấy, người bổn vương cũng lấy."

Tần Hoài Chương coi như khóc đủ rồi, dập đầu xuống đất nói đã hiểu, xong Mẫn Doãn Kì sai người đưa họ về phủ thái sư, bản thân lại ôm cây đợi thỏ.

Lập hậu không thành, triều đình lại yên lặng không lấy một tiếng bàn tán, mọi người vẫn là cảm thấy mạng sống mình quan trọng nhất.

Phác Trí Mân đang ở ngoài thành, ý định muốn đến Nam Cương. Định trong đêm tối dần hai sư đệ cùng đi...

Chỉ là đường đêm nay lại quá im lặng, ngay cả tiếng động vật cũng chẳng có. Phác Trí Mân sinh ra vài phần cảnh giác, dặn dò Cửu Tiêu và Thành Lĩnh theo sát mình.

Gió đột nhiên thổi mạnh, Phác Trí Mân nhạy cảm phát hiện có tiếng bước chân đến gần, không chỉ một mà rất nhiều. Vừa quay lại muốn cảnh báo Cửu Tiêu và Thành Lĩnh thì đã không thấy người đâu, bất ngờ bị bột khói trắng từ đâu thổi thẳng vào mắt. Phác Trí Mân không kịp phản ứng, chỉ có thể nhắm chặt mắt, trong đêm tối rút kiếm đánh liều.

Lại là mùi này, thoang thoảng mùi đàm hương có trong không khí, Phác Trí Mân còn nghĩ là mình nhầm. Chỉ là mùi càng ngày càng đậm, Phác Trí Mân tìm vội khăn che mặt thì bị một chưởng từ sau đáng trúng huyệt ngã xuống bất động, Cửu Tiêu và Thành Lĩnh sớm đã bất động bị mang đi.

Tần Hoài Chương thấy đã xong chuyện liền cấp tốc mang theo ba người quay lại kinh thành.

___

Phác Trí Mân tỉnh lại cũng là nhiều ngày sau rồi. Một chưởng kia không hề thủ hạ lưu tình, lại thêm Tần Hoài Chương là danh y, thuốc mê công hiệu cũng mạnh hơn người khác. Mắt có chút đau, xong lại nhìn kĩ nơi này, than một tiếng quá xa hoa.

Cửu Tiêu? Thành Lĩnh? Hai người họ đâu rồi?

Phác Trí Mân định đứng dậy nhưng vừa định đi liền vấp ngã xuống, nhìn lại thì ra là chân đang bị xích, tay còn bị trói..y đây là bị bắt cóc sao? Ai lại bắt cóc y chứ? Vốn Phác Trí Mân chẳng gây sự với ai mà....

Cố Tương vừa bê chậu nước rửa mặt, thấy Phác Trí Mân đã tỉnh, bốn mắt nhìn nhau.

"Cái kia...vị cô nương này ..sao lại trói tại hạ?"

Phác Trí Mân còn tưởng mình hoa mắt, bị một tiểu cô nương bắt cóc, nhục chết y. Cố Tương đặt chậu nước xuống, chống tay cãi lại Phác Trí Mân.

"Ta còn lâu mới thêm trói ngươi." Ta trói không được. Lời sau nên nói trong lòng.

"Vậy mau cởi trói cho ta."

"Không cởi." Cố Tương lè lưỡi với Phác Trí Mân. Phác Trí Mân lại không làm được gì, chỉ đành xuống nước

"Ta với cô nương cũng không quen nhau, cô nương hà cớ gì phải trói ta ở đây."

"Ta thích trói ngươi vậy đó."

"Cô..."

"Ta làm sao?" Cố Tương giặt xong khăn rồi mang lại lau mặt cho Phác Trí Mân, Phác Trí Mân còn không hiểu chuyện gì sảy ra, ngớ người không nói được gì.

"Aida ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không muốn lau cho ngươi."

Vừa lau xong Mẫn Doãn Kì từ đâu nhảy vào

"A Mẫn."

Cố Tương giật mình xuýt chút hất cả chậu nước vào mặt Mẫn Doãn Kì, Phác Trí Mân lại nghĩ xem mình có quen người này không? Hắn tại sao biết tên tự của mình.

"A Mẫn, A Mẫn tỉnh rồi sao?"

Phác Trí Mân trong lòng khinh bỉ cái gì mà A Mẫn, ta với ngươi quen nhau hả?

"Vị công tử này, tại sao lại trói ta ở đây? Ta cũng không đắc tội gì huynh?"

"A Mẫn ngươi có."

"Ta với công tử chưa gặp nhau lần nào, sao có thể đắc tội?"

"Mẫn, Mẫn Doãn Kì"

Phác Trí Mân"..." Hoàng Đế? Có nhầm không?

" A Tương ngươi ra ngoài đi."

Cố Tương cũng không có ý định ở lại ăn cẩu lương, bê chậu nước ra cẩn thận đóng chặt cửa chạy mất người.

Phác Trí Mân vẫn chưa hiểu chuyện gì sảy ra đã bị Mẫn Doãn Kì nhảy tới hôn một cái. Phác Trí Mân dường như vừa tiếp nhận một chuyện đả kích, bất động không phản ứng.

"A Mẫn, ngươi không muốn lấy bổn vương sao?"

"A Mẫn ngươi trốn đi lâu như vậy, bổn vương rất nhớ ngươi."

Phác Trí Mân đuối lý, cũng quên mất tại sao việc mình trốn đi lại bị bại lộ. Chẳng lẽ sư phụ sảy ra chuyện?

Mẫn Doãn Kì thấy Phác Trí Mân không để ý mình, lập tức không vui.

"A Mẫn ngươi còn không nhìn ta, ta liền đem ngươi thượng một hồi."

Thượng cái đầu nhà ngươi, Phác Trí Mân thầm nghĩ. Vẫn không nhìn Mẫn Doãn Kì, cũng không đáp.

Mẫn Doãn Kì dùng tay ép Phác Trí Mân quay lại nhìn mình, Phác Trí Mân tay chân bị trói chẳng phản kháng nổi. Mẫn Doãn Kì ghé vào tai Phác Trí Mân, liếm nhẹ một cái, lần xuống cổ muốn cắn thì bị Phác Trí Mân huých chân ngã sang một bên. Mẫn Doãn Kì cười một chút lại bò dậy, chẳng để hình tượng nói:

"A Mẫn ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không hại ngươi, dây trói này sẽ không làm ngươi bị thương. Ta chỉ là sợ ngươi chạy mất thôi."

Không lẽ Phác Trí Mân y bây giờ phải cảm ơn. Nhất quyết không nói cho rồi.

Mẫn Doãn Kì giỏi nhất khích tướng người khác

"A Mẫn ngươi không quan tâm sư đệ mình sao?"

Phác Trí Mân bị chọc vào vẩy, rứt khoát chừng Mẫn Doãn Kì, rốt cuộc chịu mở miệng hỏi

"Sư đệ ta, bệ hạ đã làm gì rồi?"

Mẫn Doãn Kì đưa ngón tay thon dài chỉ lên môi mình, mỉm cười nhìn Phác Trí Mân.

"Hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi."

Phác Trí Mân thật sự nghĩ đến việc sẽ giết Hoàng Đế.. Nhưng bây giờ bị tên Hoàng Thượng có quý "điên" giam giữ ở đây, trong lòng lo lắng cho hai sư đệ mãi không yên còn có sư phụ, rồi cả Sơn Trang. Cắn răng nhướn người lên hôn một cái thật nhanh vào môi Mẫn Doãn Kì...

Mẫn Doãn Kì bất mãn

"A Mẫn ngươi không dùng lưỡi, không tính."

Phác Trí Mân mặc kệ hắn.

"Ngươi còn không hôn ta, ta sợ bản thân buồn sẽ đi châm lửa đốt Tứ Quý Sơn Trang mất."

"Ngươi.." Phác Trí Mân tức đến mức muốn thổ huyết, đào đâu ra tên Hoàng đế vô sỉ như thế này chứ?

Phác Trí Mân quẫn bách không chịu nổi, vành tai có phần ửng hồng"Ngươi dịch lại đây, ta với không tới."

Mẫn Doãn Kì làm bộ làm tịch cúi xuống một chút, trong lòng đã vui muốn chết.

Phác Trí Mân không tình nguyện mà hôn Mẫn Doãn Kì, Mẫn Doãn Kì không phản ứng chỉ để Phác Trí Mân một mình tự động, mỏi đến không chịu được vừa làm một chút liền buông ra. Mẫn Doãn Kì lại bất mãn, hắn lại nhào đến ép Phác Trí Mân hôn mình...

Phác Trí Mân thầm nghĩ đợi thời cơ đến liền chạy trốn, tránh cho đêm dài nắm mộng, tránh cho tên hoàng đế này lại làm ra trò không ra gì.

Ở tẩm điện Thái Tử, Cửu Tiêu và Thành Lĩnh sớm ăn uống nó say vắt chân lên cổ ngủ từ đời nào rồi, chẳng quan tâm sư huynh hắn sắp bị thượng đến nơi hay như thế nào, tóm lại không liên quan đến bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net