Chương 1 - Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Còn muốn trốn ư?

Diệp Quán Quán mở to mắt.

Đối diện là cặp mắt khiến cô sợ hãi đến mức ngay cả linh hồn cũng run bần bật.

"Á!!!"

Ngón tay tái nhợt của cô gái nhỏ đột nhiên siết vội chiếc mền dưới thân mình.

Trên người cô là cảm giác đau đớn như bị xé rách, thế nhưng cô lại trải qua thêm một lần nữa, rõ rõ rành rành.

Chẳng lẽ nơi này là địa ngục sao?

Tại sao rõ ràng cô đã chết nhưng lại trở về nơi này, trở về bên cạnh tên ác ma kia chứ?

Đầu óc cô bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên làm cho hỗn loạn, cô dùng bản năng chốn lại: "Đừng chạm vào tôi!"

Động tác của người đàn ông ngừng một chút, lập tức gióng như bị chạm vào vảy ngược. Trong nháy mắt, khuôn mặt quỷ lệ khát máu trở nên u ám, đôi môi lạnh như băng, mỏng như được vót gọt kèm theo tình dục hủy diệt, tàn nhẫn cắn xé, giống như muốn nuốt hết máu thịt xương cốt của cô vào bụng.

Trong nháy mắt, Diệp Quán Quán bị đau đến mức không tài nào suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể thì thào trong vô thức: "Vì sao... vì sao lại là tôi... Tư Dạ Hàn... Vì sao nhất định phải là tôi..."

"Bởi vì chỉ có em mà thôi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai giống như một chiếc gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng bị giam cầm.

Nghe người đàn ông trả lời giống hệt như kiếp trước, Diệp Quán Quán hoàn toàn rơi vào hôn mê.

. . .

Lúc cô mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày.

Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến cho tâm trạng con người bỗng dưng trầm tĩnh lại.

Nhưng mà một giây sau, tinh thần của Diệp Quán Quán đột nhiên căng thẳng.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ cũng lan tràn khắp không gian, từ lúc người đàn ông kia tỉnh lại.

Cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt, cô giống như một chiếc gối ôm bị kéo vào lòng của người đàn ông.

"Còn muốn trốn ư?"

Giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy truyền vào tai.

Xuất phát từ bản năng muốn được sống, Diệp Quán Quán lắc đầu.

Cũng không biết người đàn ông này có tin cô hay không, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô rồi chớp một cái, chợt cúi xuống, hôn lên môi cô, cằm cô, cổ cô...

Hơi thở ồ ồ nóng rực vùi vào cổ cô, luôn luôn phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Diệp Quán Quán giống như nai con bị cắn vào, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc thì người đàn ông cũng buông cô ra.

Một giây sau, ánh mắt Diệp Quán Quán chạm phải một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Người đàn ông cởi trần nửa thân trên bước xuống giường, ánh sáng ngược đã khắc họa thân hình thon dài và vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh.

Cảnh sắc như vậy chỉ có trong một cái chớp mắt, người đàn ông nhanh chóng nhặt quần áo ở cạnh giường, những ngón tay thon dài cẩn thận cài từng chiếc nút áo sơ mi, cài đến chiếc nút đầu tiên trên cổ.

Rõ ràng trước đó không lâu còn giống như dã thú tàn bạo. Giờ phút này, khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, lạnh lùng như băng, giống như không nhiễm một chút khói lửa nhân gian.

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cuối cùng dây thần kinh căng thẳng đến mức sắp đứt của Diệp Quán Quán cũng có thể thả lỏng rồi.

Rốt cuộc có thể nhìn lại tình cảnh của chính mình vào lúc này.

Cô quan sát cách trang hoàng bốn phía một cách chậm rãi và hình bóng mình trong chiếc gương trên bàn trang điểm ở phía đối diện ——

Cô gái trong gương, đôi môi tô son đen bị gậm nhắm đến mức chỉ còn sót lại một chút sắc tối, phấn trang điểm trên mặt đã bị nước mắt và mồ hôi hòa lẫn, thân thể phủ đầy dấu hôn và vết xanh tím, cuối cùng là một mảng máu lớn trên hình xăm khủng bố.

Dáng vẻ này, rõ ràng là lúc cô mới hai mươi tuổi!

Khi đó, vì muốn né tránh Tư Dạ Hàn, cô đã cố ý biến mình thành dáng vẻ ghê tởm xấu xí này.

Thế nhưng. . . Thật sự sống lại. . .

Trong phút chốc, dường như sự sợ hãi to lớn và tuyệt vọng làm cô hít thở không thông.

Vì sao...

Vì sao lại để cô trở về bảy năm trước?

Cho dù chết, cô cũng không muốn lại trở lại nơi này, trở lại bên cạnh kẻ như ma quỷ này.

Cô còn nhớ rõ, đây là lần đầu tiên cô và Tư Dạ Hàn xảy ra quan hệ, mà từ đó về sau, có vô số buổi tối cô bị anh giày vò sống không bằng chết.

Cô bị nhốt ở nơi này, mất đi người yêu, người thân, mất danh dự, mất tự do, mất hết tất cả.

Tất cả những thứ này, chẳng lẽ cô còn phải trải qua thêm một lần nữa ư?

Không, nếu ông trời đã cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, cô nhất định phải thay đổi tất cả mọi thứ!

Chương 2. Nuốt vào miệng

A...

Nhưng nếu thay đổi, cô phải thay đổi như thế nào?

Tư Dạ Hàn quyền thế ngập trời, bóp chết cô còn dễ hơn con kiến. Vật mà anh cần tìm, tuyệt đối không có chuyện không chiếm được.

Diệp Quán Quán hít sâu một hơi, cố đẩy lùi sự sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy về người đàn ông kia.

Nhất định sẽ có cách!

Ít nhất cô đã không còn là thiếu nữ ngu xuẩn, dễ xúc động của bảy năm trước, để mặc người ta điều khiển mình.

"Trời ơi! Quán Quán..." Một tiếng hét kích động đột ngột truyền vào tai cô.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lưng của Diệp Quán Quán chợt cứng đờ, ánh mắt lạnh băng lập tức nhìn về phía cửa.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt mà đến chết cô cũng không quên.

Khuôn mặt đau đớn động lòng người, khiến cho người ta không hề có sự phòng bị --

Khuê mật tốt nhất trong kiếp trước của cô! (bạn rất thân)

"Quán Quán, sao Tư thiếu có thể đối xử với cậu như vậy!" Thẩm Mộng Kỳ xông tới, lập tức bắt lấy tay cô, ánh mắt khiếp sợ nhìn chiếc giường lộn xộn và thân thể đầy dấu vết xanh tím của cô.

Diệp Quán Quán hạ mí mắt xuống, nhìn cánh tay đau nhức bị người ta nắm lấy. Lúc này đây, cô không hề bỏ lỡ cái nhìn ghen ghét xen lẫn vui sướng khi người gặp họa, chợt lóe chợt tắt trong mắt Thẩm Mộng Kỳ.

"Quán Quán, cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Quán Quán, cậu đừng làm mình sợ mà!" Thẩm Mộng Kỳ thấy ánh mắt cô quái lạ, thấy cô giống như bị kích thích, cô ta sốt ruột không thôi, lập tức hỏi han.

Diệp Quán Quán yên lặng rút tay về, lắc đầu: "Không có việc gì."

Năm đó, sở dĩ cô bị Tư Dạ Hàn giày vò thảm thưởng như vậy, tất nhiên không thể bỏ qua công lao của Thẩm Mộng Kỳ.

Trong lúc đó, cô và Tư Dạ Hàn có đủ thứ chuyện không chịu nổi, cô không dám nói một bất kỳ ai biết, chỉ kể cô ta nghe, coi cô ta như người bạn mà mình tin tưởng nhất, nhưng không ngờ...

Vậy mà Thẩm Mộng Kỳ lại cất giấu tâm tư sâu kín với Tư Dạ Hàn, sớm đã mơ ước vị trí phu nhân của nhà họ Tư, ngoài mặt thì giúp cô, thật ra là lợi dụng cô tiếp cận Tư Dạ Hàn, hơn nữa lúc nào cũng châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa hai người, khiến cho lần nào cô cũng phải chịu cơn giận dữ của Tư Dạ Hàn, bị anh giày vò đến mức sống không bằng chết.

Cô lại không hề phát hiện ra, hơn nữa còn mang ơn Thẩm Mộng Kỳ "bày mưu tính kế" giúp mình.

Nhìn lại mình trong gương, Diệp Quán Quán không khỏi cười khổ.

Thật ra Thẩm Mộng Kỳ thay cô nghĩ cách "cải trang xấu xí" này, cô lại rất tán thành.

Cho dù người khác nhìn cô như thế nào, chỉ cần khiến Tư Dạ Hàn chán ghét là được rồi.

Thế nhưng, cô cũng không dự đoán được dáng vẻ xấu như quỷ này của mình mà Tư Dạ Hàn cũng nuốt vào miệng.

"Bị như vậy rồi, sao có thể không có việc gì được? Quán Quán, cậu đừng lo lắng, mình chắc chắn sẽ giúp cậu!" Thẩm Mộng Kỳ bày ra dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng.

Trong lòng Diệp Quán Quán muốn cười lạnh, à há, quả nhiên đã tới rồi.

Kiếp trước, Thẩm Mộng Kỳ cũng y như vậy, trượng nghĩa nghĩ cách giúp cô bỏ đi, thậm chí còn tìm Cố Việt Trạch nhờ giúp đỡ.

Kết quả cuối cùng là cô ta đã sớm âm thầm bán đứng cô, báo tin cô sắp "bỏ trốn" với Cố Việt Trạch cho Tư Dạ Hàn biết.

Chuyện này hoàn toàn trở nên gay gắt trong mâu thuẫn giữa cô và Tư Dạ Hàn, từ đó trở đi, tính tình anh càng thêm táo bạo khó dò, sự ham muốn chiếm hữu cô càng đáng sợ, cô cũng hoàn toàn mất đi tự do...

Nhìn lại năng lực bây giờ của mình, nếu dùng cứng chọi cứng với Tư Dạ Hàn thì chắng khác nào muốn chết.

Kiếp trước, cô cố tình ngang ngược, chín trâu cũng không kéo nổi, Thẩm Mộng Kỳ nói gì nghe nấy, bị cô ta đâm tới mức đầu rơi máu chảy từng chút một.

Thù lớn của nhà họ Diệp còn chưa trả được, ba mẹ đang chờ cô về nhà, cô còn muốn kéo anh trai đang lầm đường lạc lối của mình về, có rất nhiều việc đang cần cô làm.

Tất cả những chuyện đó, điều kiện tiên quyết là cô phải có được tự do.

Cô cần thận trọng với Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không nên làm ra chuyện khiến anh bị chọc giận, làm bản thân mình có một kẻ địch đáng sợ như vậy.

"Quán Quán, cậu chờ mình!" Trái lại, Thẩm Mộng Kỳ nói với cô mấy lời hư tình giả ý, nói xong cũng không kịp đợi mà đã bỏ đi rồi.

Thẩm Mộng Kỳ đi rồi, vẻ yếu ớt bất lực trên mặt Diệp Quán Quán bỗng hóa thành rét lạnh và chết lặng.

Cô ta giật dây cô chạy trốn một lần không thành thì sẽ bắt đầu bày trò lần hai, xem ra không đẩy cô vào chỗ chết, cô ta sẽ không bỏ qua.

Vậy thì nhìn xem...

Lần này ai sẽ chết!

Chương 3. Vị hôn phu trước.

Đảo mắt đã là ba ngày sau.

Ba ngày nay, Diệp Quán Quán dùng hầu hết thời gian để ngủ và sắp xếp lại trí nhớ của kiếp trước.

Tư Dạ Hàn giống hệt kiếp trước, trong vòng ba ngày đều không xuất hiện, người hầu trong phòng đều vùi đầu vào việc, nói chuyện với cô cũng nói rất nhỏ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào cô.

Phòng ở to như vậy lại giống như một phần mộ.

Diệp Quán Quán thay áo ngủ, nhìn thời gian xung quanh rồi lập tức xuống lầu, bước vào trong sân.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, gió mát lay lay, nhà giam u ám khủng bố trong ký ức của cô cũng có vẻ không đáng sợ lắm.

Thật ra khu vườn này được trang trí rất ổn, dù sao cũng do Tư Dạ Hàn tự mình thiết kế, mời ekip về kiến trúc giỏi nhất trên thế giới, chọn vùng trù phú và có phong thủy tốt nhất thủ đô, tiêu phí ròng rã năm năm mới hoàn toàn làm xong.

Chỉ tiếc, kiếp trước đừng nói là thưởng thức, cô chỉ có căm hận nhà giam nhốt mình, thầm nghĩ phải hủy nó đi một cách triệt để.

Một chỗ rất dễ nhìn lọt vào tầm mặt cô, mảng lớn cỏ cây bị thiêu hủy, một mảnh vườn hoa bị cố ý cắt bỏ, hồ nước cũng không sạch sẽ... Tất cả đều là "kiệt tác" của cô.

"Quán Quán - - "

Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên trong gió đêm.

Diệp Quán Quán thu hồi tầm mắt khỏi bụi hoa hồng bị đốt khô trụi, ngước mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra.

Chỉ thấy trước mặt mình có ánh sáng lờ mờ, người đàn ông mặc đồ Âu cao cấp xa hoa, khuôn mặt đẹp trai thâm thúy, khí chất bất phàm.

Không thể không thừa nhận, tư chất của Cố Việt Trạch thật sự khiến thần hồn của cô điên đảo.

Thế nhưng, nếu như so sánh với yêu nghiệt Tư Dạ Hàn kia, trong nháy mắt lại cảm thấy có vẻ nhạt nhẽo hơn.

Cố Việt Trạch đứng cách cô vài bước, nhìn cô một cái, chân mày chợt nhíu lại, khó mà nhận ra.

Diệp Quán Quán tự nhiên phát hiện phản ứng rất nhỏ này của anh, vì thế cô hạ mắt xuống, nhìn thân thể đã cải trang của mình.

Giờ phút này, cô vẫn đang mặc bộ đồ đính đầy kim loại nặng, không theo xu hướng nào hết, trên mặt trang điểm đậm hù chết người.

Bởi vì tủ đồ của cô vốn không có quần áo bình thường, vì thế cô mới duy trì hình tượng lúc trước, coi như tránh để bản thân mình thay đổi quá lớn trong khoảng thời gian ngắn, khiến người ta không cần phải hoài nghi.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Việt Trạch nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ thất vọng: "Quán Quán! Sao em lại tự đắm mình trong trụy lạc như thế, tự đưa tới cửa, tùy ý để người ta giẫm hư mình!"

Đắm mình trong trụy lạc ư?

Diệp Quán Quán từ từ thưởng thức bốn chữ "tự cam đọa lạc" – đắm mình trong trụy lạc này, cõi lòng tràn đầy sự tự giễu.

Kiếp trước, cô trao cả trái tim cho anh. Vì muốn bảo vệ sự sạch, cô không tiếc tự biến mình thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.

Kết quả, chỉ đổi được một câu "đắm mình trong trụy lạc" của anh.

Cô biết nhất định là Thẩm Mộng Kỳ đã nói những lời không hay về cô trước mặt Cố Việt Trạch, nhưng nếu người đàn ông này còn một chút tình ý với cô thì sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói một phía của Thẩm Mộng Kỳ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quán Quán đang định mở miệng, sau lưng đột ngột trở nên rét lạnh.

Tư Dạ Hàn...

Giờ phút này, anh đang ở ngay bên cạnh!

Hình như cô đã nhận ra hơi thở đàn ông của anh rồi.

Kiếp trước, cô không biết Tư Dạ Hàn đã lén quan sát ngay từ đầu, do đó mới đường đường chính chính đội nón xanh cho anh, cuối cùng việc đó đã trở thành khởi đầu ác mộng bị chiếm hữu của cô...

Diệp Quán Quán khẽ thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ lên, buộc mình coi nhẹ sự tồn tại của Tư Dạ Hàn. Ánh mắt thản nhiên của cô nhìn về phía Cố Việt Trạch ngoài mạnh trong yếu, khẽ cười một tiếng và nói: "Không biết anh Cố đang dùng thân phận gì để chất vấn tôi vậy? Vị hôn phu trước? Hay là... chồng của chị họ tôi?"

Thấy Diệp Quán Quán hỏi lại rõ ràng bằng giọng mỉa mai, sắc mặt Cố Việt Trạch càng trở nên nặng nề: "Quán Quán, anh biết em oán anh, nhưng anh cũng không thể theo ý mình. Cho dù thế nào, hôm nay em trở nên như thế này, anh cũng có một phần trách nhiệm. Bây giờ em lập tức đi theo anh, anh sẽ đưa em rời khỏi thủ đô!"

Chương 4. Chết dưới hoa mẫu đơn

Kiếp trước, Diệp Quán Quán chỉ cảm thấy mình đánh mất sự trong sạch, cực kỳ có lỗi với Cố Việt Trạch, do đó không hề phản bác bất kỳ lời khó nghe nào của anh. Nghe anh nói anh bất đắc dĩ, cô lập tức tha thứ, biết anh đến đưa mình rời khỏi đây, cô càng càng là cảm động không thôi, cảm thấy trong lòng anh vẫn còn có mình.

Đúng là dại dột đáng thương.

Cô không biết, chẳng qua lòng tự trọng của người đàn ông trước mặt mình đang tác oai tác quái mà thôi.

Tốt xấu gì cô cũng từng là vị hôn thê của Cố Việt Trạch, bây giờ lại làm tình nhân của Tư Dạ Hàn, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài, mặt mũi của anh phải đặt vào đâu?

Vào lúc Cố Việt Trạch nói câu sẽ đưa cô rời khỏi, Diệp Quán Quán cảm nhận được nhiệt độ bốn phía đột ngột lạnh đi rất rõ ràng.

Ngay tại một chỗ tối, cách vị trí của Diệp Quán Quán vài bước.

Khuôn mặt của người đàn ông như hòa cùng bóng đêm, hơi thở ác độc quanh người không khống chế được sự tàn sát bừa bãi nữa, giống như một giây sau, anh sẽ khuấy đảo con người cô nát ra, cắn nuốt xương thịt không thừa một chút nào.

Giờ phút này, mồ hôi của phụ tá Hứa Dịch đứng cạnh Tư Dạ Hàn đã rơi như mưa, hai chân càng không ngừng run lên.

Cái đồ phá hoại cuộc sống người khác, cô gái này dám qua mắt lão đại, đêm khuya bỏ trốn với tên đàn ông lỗ mãng, làm lão đại phải đội nón xanh!

Kể từ khi Diệp Quán Quán xuất hiện bên cạnh lão đại, cấp dưới như bọn họ không có một ngày lành nào, lão đại càng nổi lửa giận, tất cả bọn họ càng phải gánh chịu tai ương.

Mà cái cô gái này, am hiểu nhất chính là chọc giận Tư Dạ Hàn.

Lần này, lửa giận của người nào đó đã bốc cực cao, đủ để thiêu rụi cả thủ đô thành tro tàn rồi!

Hứa Dịch tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, không cần nhìn cũng có thể đoán được kế tiếp đỉnh đầu lão đại sẽ xanh đến mức nào...

Cố Việt Trạch thấy Diệp Quán Quán bất động, vẻ mặt anh hiện lên một chút không kiên nhẫn, nhào thẳng tới cô và vươn tay ra, muốn kéo cô đi.

Diệp Quán Quán nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước, tránh để đối phương chạm vào.

"Quán Quán?" Cố Việt Trạch nhíu mày.

Vẻ mặt Diệp Quán Quán lạnh lùng: "Cố Việt Trạch, tôi có nói mình muốn đi theo anh sao?"

Ánh mắt Cố Việt Trạch mang theo sự thương hại: "Quán Quán, người có thân phận như Tư Dạ Hàn chỉ biết chơi đùa em mà thôi, em làm vậy để trả thù anh, cứ như thế sẽ lãng phí bản thân mình đấy!"

Trong ấn tượng, Diệp Quán Quán yêu mình đến chết đi sống lại, hơn nữa từ trước tới giờ mình nói gì cô ấy nghe nấy, cho nên Cố Việt Trạch coi như cô đang muốn khiến mình chú ý.

"Lãng phí bản thân?"

Diệp Quán Quán giống như nghe thấy một câu chê cười, cô cười lạnh, mở miệng nói: "Tư Dạ Hàn có tiền hơn anh, có thế hơn anh, giá trị nhan sắc cao hơn anh, vóc người đẹp hơn anh. Cho dù tôi ngủ với anh ấy một lần, anh ấy cũng mạnh hơn anh cả đời! Ai cho anh sự tự tin để nói ra mấy câu đó vậy?"

"Em..." Cố Việt Trạch hoàn toàn không ngờ Diệp Quán Quán sẽ nói vậy, sắc mặt anh bỗng chốc trầm xuống.

Cùng lúc đó, trong chỗ tối, người nào đó với hơi thở điên cuồng, tàn sát bừa bãi vây quanh thân chợt giống như dã thú được vuốt lông, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Vẻ mặt Hứa Dịch như sống sót sau tai nạn, anh ta kinh ngạc không thôi, nhìn về phía Diệp Quán Quán.

Cô Diệp này, sao hôm nay lại khác thường thế?

Mấy lời này hoàn toàn không giống mấy lời mà cô có khả năng nói ra, không phải cô yêu Cố Việt Trạch đến chết đi sống lại sao?

Hẳn là phải gấp gáp bỏ trốn với Cố Việt Trạch mới đúng chứ!

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?

Lần này, Cố Việt Trạch thật sự nổi giận, giọng điệu cảnh cáo, cực kỳ sẵng giọng: "Quán Quán, em đừng có dùng tính khí trẻ con đó mà đùa giỡn! Tư Dạ Hàn ác độc thô bạo, thích giết người thành tính, em có biết tay anh ta đã chạm qua bao nhiêu mạng người không? Ở bên cạnh loại người như vậy, em không muốn sống nữa sao?!"

Trước lời cảnh cáo mãnh liệt của Cố Việt Trạch, Diệp Quán Quán chỉ lười biếng ngáp một cái, một giây sau, đuôi mắt thâm thúy của cô nhếch lên, liếc xéo rồi nói rất buồn bã: "Vậy thì sao chứ? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà ~ "

Chương 5. Khẩu vị nặng

Hứa Dịch ở chỗ tới: "!!!"

Mẫu... hoa mẫu đơn!!!

WTF! Hôm nay cô Diệp bị khác thường ở chỗ nào vậy, chẳng lẽ đầu cô ấy bị hạ thấp rồi sao?

Dám so sánh lão đại với hoa mẫu đơn!

Tuy rằng khuôn mặt lão đại đúng là đẹp một cách quái lạ, ngay cả đàn ông như anh ta nhìn còn động lòng, nhưng càng là người quen thuộc thì càng hiểu rõ bản tính lão đại tàn bạo tới đâu.

Hứa Dịch dè dặt cẩn thận, lén nhìn lão đại nhà mình, chỉ tiếc hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc nào trong cặp đồng tử đen nhánh kia.

Lão đại này... rốt cuộc là giận hay không giận vậy?

Giờ phút này, Cố Việt Trạch nhìn khuôn mặt của cô gái đáng ghét trước mắt, lời nói thì càng không thể chịu nổi, một chút nhẫn nại cuối cùng của anh cũng khô cạn: "Được... Được! Em đã khăng khăng một mực như thế, sau này đừng hối hận sao hôm nay anh không nhắc nhở! Diệp Quán Quán, anh đã dùng hết tấm lòng với em rồi!"

Diệp Quán Quán nhìn bóng lưng rời đi của Cố Việt Trạch, vẻ mặt có chút sợ sệt.

Kiếp trước, giờ phút này, hẳn là Tư Dạ Hàn tức giận ngập trời chờ đợi cô, lúc này đây, cô đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời thành công, Cố Việt Trạch đi rồi, mà Tư Dạ Hàn...

Chẳng biết từ bao giờ, hơi thở quen thuộc kia cũng biến mất.

Cửa ải này, xem như qua được sao?

Tính tình Tư Dạ Hàn thay đổi kỳ lạ khó lường, Diệp Quán Quán không dám xem thường, cô hòa hoãn chút cảm xúc của mình rồi xoay người, bước vào trong phòng.

Vừa bước vào phòng khách, trong nháy mắt, hơi thở quen thuộc kia lại xâm nhập ở khắp nơi, chui vào từng lỗ chân lông của cô.

"Lại đây."

Trên ghế sofa, ánh mắt đen tối không rõ của người đàn ông giống như một tấm lưới dang rộng, ngập tràn trời đất, mở rộng về phía cô.

Diệp Quán Quán đứng tại chỗ, dưới chân giống như mọc rễ.

Tuy rằng cô sống lại một lần, nhưng nỗi sợ về người đàn ông này đã xâm nhập xương tủy, không có cách nào thay đổi.

Thế nhưng, nếu muốn thay đổi vận mệnh, cô phải vượt qua sự sợ hãi này.

Diệp Quán Quán cấu vào lòng bàn tay để khiến bản thân mình giữ được sự thanh tỉnh, từ từ bước tới chỗ người đàn ông.

Cô mới đi tới gần,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung