Chương 301 - Chương 400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 301: Chị chỉ muốn ngủ với cậu ấy

Không giống Hàn Tiễn Vũ nghiêm khắc tập thể dục để có vóc người tiêu chuẩn, mỗi một chỗ đường cong thân thể của người đàn ông kia đều có được lực bộc phát và dã tính cực mạnh, hoàn mỹ lưu loát giống như tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa dục vọng còn sót lại sau khi mới vừa buông thả gợi cảm và hấp dẫn, nhưng cố tình con ngươi của người đàn ông lại lạnh giống như băng tuyết vĩnh viễn không thay đổi . . . . . .

Mẹ nó. . . . . . Thật uống say?

Nơi này nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, cô lại đang ảo tưởng Tư Dạ Hàn lỏa, thể, cùng với lần duy nhất giữa bọn họ đó, anh phủ ở trên người của mình, giống như muốn nuốt cô vào bụng. . . . . .

Ngưng ngưng ngưng! Dừng lại!

Diệp Quán Quán dùng sức lắc đầu một cái, vung đi hình ảnh càng ngày càng hạn chế tuổi trong đầu.

Bên kia, sau khi Hàn Tiễn Vũ bơi mấy hiệp thì lên tới, trên người treo bọt nước, đi tới trước mặt cô.

Diệp Quán Quán tiện tay đưa khăn tắm đặt ở trên ghế cho hắn.

"Cảm ơn." Hàn Tiễn Vũ nhận lấy khăn tắm màu trắng, tiện tay lau lau thân thể, sau đó để cho nhân viên tạp vụ rót cho hắn một ly rượu đỏ.

Hàn Tiễn Vũ vừa mới ngồi xuống, lúc này, một cô gái mặc quần đỏ, tóc gợn sóng thật to đi giày cao gót duyên dáng mặn mà đi tới phía hai người.

Người phụ nữ không nói hai lời lập tức sờ soạng cơ bụng của Hàn Tiễn Vũ một cái, làm chuyện tất cả nữ minh tinh ở đây muốn làm lại không có thể làm thành.

"Ai nha, tiểu thiên sứ Tiễn Vũ, vóc người càng ngày càng tốt nha!"

Nhìn người tới, Hàn Tiễn Vũ bị sờ soạng ở trên mặt xẹt qua vẻ không biết nói gì: "Chị Hâm!"

Vào lúc này Diệp Quán Quán đã có chút men say, đột nhiên chứng thấy một người đẹp vui tai vui mắt đi tới chỗ mình, mắt lập tức sáng lên vài phần.

Ảnh hậu Kiều Khả Hâm đó!

Ôi, không đúng, bây giờ hình như Kiều Khả Hâm còn chưa lấy được ảnh hậu, chỉ là buổi lễ trao giải cũng sắp. . . . . .

Kiều Khả Hâm là điển hình dựa vào mặt lẫn vào làng giải trí , hơn nữa còn là loại đẹp kiểu ngự tỷ, nhân khí vẫn rất cao, đáng tiếc bởi vì hình tượng hạn chế, hơn ba mươi tuổi ngay cả một cái giải kim mã cũng không có lấy được, vì vậy rất bị người chỉ trích, mỗi lần đều bị nữ minh tinh đối địch dùng chuyện này tới châm chọc.

Diệp Quán Quán nhớ kiếp trước cô được giải Kim Lan ảnh hậu chính là trong một năm này. . . . . .

Kiếp trước cô còn rất thích Kiều Khả Hâm , mặc dù cô áy đi con đường xinh đẹp, bạn trai đã từng kết giao qua cũng là vô số, nhưng ngược lại là một trong số người tùy ý sống chân thật ít ỏi trong làng giải trí.

Được rồi, cô chân chính hâm mộ chính là hậu cung 3000 dưới tay Kiều Khả Hâm kia, mỗi bạn trai cũ của cô ấy đều vô cùng đẹp trai, hơn nữa tất cả đều nhỏ tuổi hơn cô ấy, gương mặt đẹp vóc người tốt. . . . . .

Năm đó có người ái mộ quỳ gối van xin cô ấy mở khóa dạy làm thế nào trêu chọc đàn ông, bày tỏ đến lúc đó nhất định mở cả năm ngũ quan quan sát.

Giờ phút này, ánh mắt của Kiều Khả Hâm đang tùy ý quan sát ở trên người thanh niên bên cạnh Hàn Tiễn Vũ, không chút nào che giấu hứng thú của mình: "Tiễn Vũ, bạn bè cậu à? Thế nào chưa từng thấy qua? Có em trai nhỏ đẹp trai thế này cũng không giới thiệu cho chị một chút?"

Hàn Tiễn Vũ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói thẳng: "Bạn của em, Diệp Bạch, nhưng người ta đã có bạn gái."

Bị vạch trần mục đích tại chỗ, Kiều Khả Hâm cười 'ha hả' cũng không thàm để ý, ánh mắt lúng liếng đưa tình liếc hắn một cái: "Có bạn gái thì thế nào? Chị đây lại không muốn làm bạn gái cậu ấy!"

Hàn Tiễn Vũ cầm khăn tắm lên lau lau tóc, nhìn cô một cái, sau đó giọng nói bình tĩnh không gợn sóng mở miệng nói: "Đúng vậy, chại chỉ muốn ngủ với cậu ấy!"

Kiều Khả Hâm lập tức nũng nịu trừng mắt nhìn hắn: "Ghét ghê ~"

Hàn Tiễn Vũ mở miệng nói: "Chị Hâm, cậu ấy không phải loại người kia, đừng đánh chủ ý lên cậu ấy."

Hàn Tiễn Vũ vừa dứt lời, bên cạnh lập tức truyền đến giọng nói của thanh niên: "Ơ? Làm sao tôi lại không phải loại người như vậy chứ, tôi chính là vậy!"

Chương 302: Uống say

Hàn Tiễn Vũ: ". . . . . ."

Diệp Quán Quán nói xong thì nhìn Kiều Khả Hâm, nhoẻn miệng cười: "Chị gái yêu thích em sao?"

Kiều Khả Hâm đột nhiên bị cặp mắt giống như ngôi sao kia trêu chọc làm trái tim run lên.

Cô đã từng thấy rất nhiều trai đẹp, tươi non cũng là bó lớn, nhưng chàng trai trước mắt này thật sự là quá hấp dẫn người rồi.

Tuy nói những bạn trai cô từng lui tới kia mỗi người đều là trai đẹp cực phẩm, nhưng sau quá nhiều như vậy đã cảm thấy không có ý tứ gì, tất cả đều giống như cùng một dây chuyền sản xuất ra.

Nhưng người gọi là Diệp Bạch này . . . . . . Mới vừa rồi một mình cậu ta ngồi ở trên ghế thưởng thức rượu, rõ ràng là thân ở trong bữa tiệc huyên náo, nhưng thật giống như là thân ở sâu trong rừng trúc, thoải mái không câu chấp, tự rót tự uống, rồi lại. . . . . . Mang theo một phần cô đơn không phù hợp lứa tuổi . . . . . .

Cô nhìn xa xa thì bị một ánh mắt hấp dẫn lực chú ý, hôm nay tại đây ôm ý tưởng giống cô cũng không phải số ít.

Một bên đầu Hàn Tiễn Vũ đầy hắc tuyến nhìn Diệp Bạch đột nhiên khác lạ, lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Thật xin lỗi, cậu ấy uống say rồi. . . . . ."

Không ngờ người này uống rượu say sẽ là dáng vẻ này, khó trách bạn gái của cậu ấy không thích cậu ấy uống rượu! Cũng quá nguy hiểm!

Nhưng mà, Diệp Quán Quán lúc này đã không phải Hàn Tiễn Vũ có thể khống chế được rồi, hoàn toàn không thấy lời của hắn, chủ động bắt chuyện với Kiều Khả Hâm: "Chị gái, em coi cho chị một quẻ, như thế nào?"

Kiều Khả Hâm hơi phục hồi tinh thần, cảm thấy hứng thú đi sang ngồi nói: "Em còn có thể xem bói?"

"Hơn thế em còn coi rất chính xác đó!" Khi thanh niên nhìn chăm chú vào cô thì cặp mắt đào hoa kia quả thật như có cánh hoa lất phất rơi xuống từ bên trong.

Loại chiêu số trêu chọc con gái cấp thấp này Kiều Khả Hâm thấy cũng nhiều, nhưng không biết vì sao, do Diệp Bạch này làm, không chút nào thấy nhàm chán và lỗ mãng.

Vì vậy đưa bàn tay sơn móng tay màu đỏ tới: "Hả? Vậy em tính tính toán toán cho chị, coi như. . . . . . Lần này đoạt giải Kim Lan ảnh hậu là ai? Có phải chị hay không?"

Diệp Quán Quán cầm tay Kiều Khả Hâm lên, làm như thật nhìn một chút đường vân trong lòng bàn tay, sau đó mở miệng nói: "Ảnh hậu đợt này. . . . . . Đương nhiên là chị gái rồi!"

Trước khi sống lại bởi vì rảnh rỗi nhàm chán nên cô đã xem toàn bộ truyền hình trực tiếp buổi lễ trao giải giải thưởng Kim Lan đợt này, lấy trí nhớ của cô, người đoạt được mỗi giải thưởng đều nhớ rất rõ ràng.

Kiều Khả Hâm cười khẽ một tiếng, giống như bất mãn lạnh giọng: "Dỗ người cũng thật không có thành ý!"

Ai cũng biết nữ minh tinh Đại Nhiệt Môn lần này là một người thuộc phái thực lực. (L: ý là chị Hâm này đi lên bằng sắc đẹp, còn chị minh tinh ở đây là đi lên bằng thực lực)

Vẻ mặt thanh niên thành thật: "Em nhưng là không có dỗ người, chị chính là người đoạt giải Kim Lan ảnh hậu lần này, em không chỉ có tính ra chị là ảnh hậu, còn tính ra những người khác, tỷ như ảnh đế là Lý Trung Nghĩa tiền bối, nữ phụ xuất sắc nhất là Lâm Giai Âm, nam phụ xuất sắc nhất là Mạnh Lương Giác, tài năng mới xuất sắc nhất là . . . . ."

Kiều Khả Hâm nghe được không nhịn được cười ra tiếng: "Phì, cái gì là nghiêm trang nói mò, coi như chị đã biết!"

Một bên Hàn Tiễn Vũ nghe hắn ở nơi đó nói bậy, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hình như thanh niên là phát hiện bọn họ không tin, mở miệng nói: "Chị, em chính là nghiêm túc, không tin, chúng ta đánh cuộc!"

"Được, em muốn đánh cuộc gì?" Kiều Khả Hâm cười khẽ.

Ánh mắt thanh niên hơi đổi: "Giải thưởng em nói bên trên, nếu sai lầm một người, thì coi như em thua, nếu như nói đúng hết rồi, tự nhiên tính em thắng. Nếu như mà em thua, tùy tiện chị gái để cho em làm cái gì, nếu như mà em thắng. . . . . ."

"Cậu thắng. . . . . . Như thế nào?"

"Chị cho em một cái hôn là được."

Kiều Khả Hâm đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó gương mặt lập tức đỏ hoàn toàn: "Tên tiểu tử này. . . . . ."

Hàn Tiễn Vũ bên cạnh mắt thấy Diệp Bạch ở đó trêu chọc em gái sắp bay lên trời, quả thật cả khuôn mặt đều tối, đau đầu không dứt nâng trán: "Tiểu Bạch, đừng làm rộn!"

Anh em, cậu quên cậu là người có bạn gái sao? Tiết tháo đâu!

Chương 303: Ngay cả đàn ông cũng đùa giỡn

Hàn Tiễn Vũ quả thật rất kinh hãi, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Kiều Khả Hâm tung hoành tình trường trêu chọc thịt mới khắp nơi lại đỏ mặt!

Dù sao người là mình mang tới, Hàn Tiễn Vũ sợ cô chơi được quá mức, vội vàng đỡ người rút lui.

Hàn Tiễn Vũ một đường chạy tới nhà trọ, Diệp Quán Quán an vị ở ghế lái phụ, đoán chừng là hoàn toàn say, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm mặt của hắn.

Hàn Tiễn Vũ cho rằng cô uống quá nhiều nên không thoải mái, vừa lái xe vừa thoáng nghiêng đầu nhìn sang thanh niên bên cạnh: "Thế nào? Có phải muốn ói hay không? Trên xe có giỏ rác!"

Chỗ cạnh tài xế, ánh mắt thanh niên dần dần khôi phục tiêu cự, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt của hắn, chợt chậm rãi cười cười, nụ cười tỏa sáng tràn ngập từ sóng mắt, trong đêm tối con ngươi giống như có ngàn vạn đóa hoa màu trắng nở rộ: "A, nhìn khuôn mặt đẹp mắt như vậy, làm sao lại muốn ói?"

"Két ——" một tiếng, Hàn Tiễn Vũ tạo ra một chữ "S" ở trên con đường lớn. . . . . .

. . . . . .

Dưới vạn phần nguy hiểm, rốt cuộc xe lái đến nhà trọ.

Hàn Tiễn Vũ nhanh chóng đỡ người đến cửa, không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng ném người tới trong nhà.

Người này. . . . . . Đằng cấp uống rượu thật sự là quá kém. . . . . .

Uống say trêu chọc em gái còn chưa tính, ngay cả đàn ông cũng không bỏ qua!

Trong đầu kìm lòng không được lại nhớ lại nụ cười vừa rồi cậu ta cười với mình trên xe kia, trái tim đột nhiên lỡ mấy nhịp.

"Người gieo họa này. . . . . ."

Vốn đang cảm thấy bạn gái của Diệp Bạch quản quá nghiêm, hiện tại đột nhiên vô cùng đồng tình người bạn gái này. . . . . .

Hàn Tiễn Vũ vừa than thở vừa đỡ người đi ra thang máy, đang đi về phía trước, đột nhiên thấy một người đứng ở cửa.

Là. . . . . . Tư Cửu. . . . . .

Bạn của Diệp Bạch . . . . . .

Nhìn qua có vẻ người đàn ông kia trực tiếp đến đây từ trường hợp chính thức nào đó, mặc trên người một âu phục màu đen tuyền, cắt xén hoàn mỹ phác họa eo ếch thon dài cao ngất, lông mày lành lạnh như khói, sóng mũi cao, hai mắt thâm thúy như mực, môi mỏng phiếm màu anh đào nhàn nhạt, tổ hợp thành khuôn mặt hoàn mỹ kinh ngạc đến cực hạn.

Bởi vì khí thế lạnh lùng quá mức bức người kia, toàn bộ không gian giống như cũng có vẻ chật chội.

Ánh mắt lạnh đến tận xương của người đàn ông này rơi ở trên người của mình, làm cho hắn không hiểu sao có loại cảm giác quỷ dị như bị bắt gian.

Hàn Tiễn Vũ sửng sốt một giây đồng hồ mới phản ứng được, vội mở miệng nói: "Khụ, Tư tiên sinh, anh tới tìm Diệp Bạch sao? Tiểu tử này uống say. . . . . ."

Hàn Tiễn Vũ vừa dứt lời, hai mắt thanh niên được hắn đỡ đột nhiên sáng như ban ngày, đẩy ra hắn lập tức đi tới phía người đàn ông đối diện: "Người đẹp. . . . . ."

Hàn Tiễn Vũ: ". . . . . ."

Người. . . . . . Người đẹp?

Cậu gọi một đấng mày râu là người đẹp? Sẽ không sợ hắn mắng cậu sao?

Hàn Tiễn Vũ vốn muốn ngăn cản, nhưng thanh niên đã giống như ngựa hoang mất cương, ánh mắt như đang săn thú, lấp lánh nhìn chằm chằm trước mắt người đàn ông khí thế mạnh mẽ, tuấn mỹ như thiên thần: "Người đẹp, hình như chúng ta đã gặp qua ở nơi nào?"

Hàn Tiễn Vũ nghe được khóe miệng co giật, lời kịch bắt chuyện tiêu chuẩn này móc. . . . . .

Trên thực tế, định lực của người đàn ông trước mắt này rõ ràng mạnh hơn hắn nhiều, sau khi bị bạn tốt phái nam đùa giỡn, vẫn như cũ mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, chỉ là nhìn hơi thở, hình như hơn dọa người.

Nhưng hình như thanh niên hoàn toàn không có cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, vẫn như cũ trêu tới vui sướng: "Anh đẹp trai, tôi nghĩ tôi và anh có duyên, không bằng tôi coi cho anh một quẻ có được không?"

Đầu Hàn Tiễn Vũ đầy hắc tuyến: ". . . . . ."

Lại tới?

Thanh niên nói xong, cũng không đợi người đàn ông trước mặt đồng ý, ở dưới ánh mắt khó có thể hình dung của Hàn Tiễn Vũ, trực tiếp cầm tay của đàn ông lên . . . . . .

Chương 304: Ngủ cùng tôi một giấc là tốt rồi

Đâu phải là xem bói, người không tiết tháo này lôi kéo tay của đối phương sờ soạng một lần từ trên xuống dưới.

Cuối cùng sau khi sờ đủ rồi, còn giống như một thần côn làm như có thật mở miệng nói: "Anh trai, tôi nhìn quanh thân anh quanh quẩn tử kim khí, chính là số mệnh cửu ngũ chí tôn tôn quý. . . . . . Chỉ tiếc. . . . . . Người này đường nhân duyên mỏng cạn, nhất định hôn nhân khó khăn, chính là tướng trọn đời cô đơn, sợ rằng phải một mình cô độc suốt cuộc đời này. . . . . . Nếu muốn phá, chỉ có một biện pháp. . . . . ."

Vẻ mặt thanh niên vô cùng nặng nề.

Hàn Tiễn Vũ bên cạnh thấy thế, cũng sắp có chút tin tưởng cậu ta thật sự hiểu coi bói rồi, không khỏi cũng tò mò tiếp tục nghe biện pháp phá giải của cậu ấy.

"Hả? Biện pháp gì?" Người đàn ông mặt không đổi sắc hỏi.

Thanh niên vừa vuốt tay của anh, vừa lên tiếng nói: "Không sao không sao, anh trai không cần khẩn trương, người này là trong mệnh thiếu tôi, chỉ cần ngủ cùng tôi một giấc là tốt rồi!"

Tư Dạ Hàn: ". . . . . ."

Hàn Tiễn Vũ lảo đảo một cái: ". . . . . ."

Tôi tin cậu không đàng hoàng! ! !

. . . . . .

Sau khi trở về phòng mình, Hàn Tiễn Vũ gãi gãi đầu, lo âu đi tới đi lui ở trong phòng khách.

Cuối cùng hắn đi tới phòng ngủ, dán lỗ tai đến trên vách tường, muốn nghe một chút sát vách có động tĩnh gì không, đáng tiếc cách âm thật quá tốt, cũng không nghe được gì!

Hai người này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hiện tại cuối cùng hắn cũng biết vì sao người bạn kia của Diệp Bạch nhìn qua giống như. . . . . . Không quá thẳng, đây sợ rằng chính là bị tên kia cứng rắn trêu chọc?

. . . . . .

Sát vách.

Diệp Quán Quán một dáng vẻ sói đuôi dài, lôi kéo Tư Dạ Hàn lập tức bắt đầu mờ ám xoa xoa mà mang anh vào trong phòng ngủ.

"Người đẹp, tối nay không bằng cùng tôi ngắm những vì sao ngắm trăng sáng, nói một chút thi từ ca phú, hàn huyên một chút triết học cuộc sống. . . . . . Tôi bảo đảm, cái gì cũng không làm. . . . . ."

Vừa nói cái gì cũng không làm, đã đẩy người tới trên giường.

Tư Dạ Hàn không chút lưu tình đẩy tay nhỏ bé của đối phương đang bận rộn ở cổ áo của anh ra, âm thanh lạnh đến không có một chút nhiệt độ: "Nếu như người tối nay không phải là anh, em cũng mang hắn tới trên giường?"

Tay của cô gái bị đẩy ra, lại mờ ám xoa xoa sờ lên, có lẽ là nhận thấy được đối phương tức giận, nâng lên đầu nhỏ lấy lòng cười một tiếng: "Làm sao có thể. . . . . . Anh trai là người em định rồi. . . . . . Em chỉ ngủ với một mình anh. . . . . ."

Người đàn ông hít sâu hít sâu một hơi, hình như ánh mắt kia hận không thể bóp chết cô, vừa hận không thể dung nhập cô vào trong cốt tủy, cúi người dùng sức cắn môi của cô gái, đồng thời bàn tay từng nút từng nút cởi ra nút áo của đối phương. . . . . .

Kết quả, xúc cảm nơi tay chạm đến cũng không quá đúng.

Cúi đầu nhìn thì phát hiện, từ ngực đến eo của cô gái bị quấn cực kỳ chặt chẽ. . . . . .

Người đàn ông nhíu mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), từng chút cởi ra cho cô.

Mặc dù cô gái uống say, nhưng vẫn là theo bản năng phải bảo vệ chính mình, lúc người đàn ông bố trí, lập tức cảnh giác lật người, ngược lại áp người xuống dưới thân, mắt đào hoa sóng nước mênh mông chớp chớp, ngón tay đặt ở trên bàn tay của anh: "Ôi? Người đẹp. . . . . . Không thể làm chuyện xấu nha!"

Vậy mà khi nói chuyện, lúc lăn lộn, tóc giả bị kéo nghiêng rơi xuống, một bộ tóc đen lập tức buông xuống. . . . . .

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái, con ngươi sáng chói lọi, đầu vai tán lạc sợi tóc, cùng với xương quai xanh tinh sảo với cổ áo và đường cong phập phồng tự buông ra đến một nửa bao gồm khe rãnh như ẩn như hiện, ánh mắt lập tức u tối xuống, bàn tay thủ sẵn phía trên eo, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Nhìn cho rõ, anh là ai!"

Cô gái nằm ở trong ngực người đàn ông, kinh ngạc nhìn chòng chọc anh một lát, giống như trong toàn bộ thế giới chỉ có một mình anh, cổ họng cũng đã từ từ khôi phục mềm dẻo ngọt ngào của phụ nữ: "Thấy rõ ràng. . . . . . Anh là người đẹp, là anh trai, là bảo bối nhà em. . . . . ."

Cô gái cọ xát ở cổ anh, âm thanh mềm hơn nữa: "Bảo bối trời lạnh đưa quần áo cho em. . . . . . Đút em ăn cháo. . . . . . Bảo bối có bạch hổ lớn. . . . . Em thích bảo bối. . . . . ."

Nhìn đáy mắt dịu dàng lệ thuộc cùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của đối phương, khuôn mặt Tư Dạ Hàn bỗng nhiên ngẩn ra: ". . . . . ."

Người phụ nữ đáng chết!

Cho rằng như vậy anh sẽ tha thứ cho em?

——

Tư Dạ Hàn: người phụ nữ đáng chết, em cho rằng như vậy anh sẽ tha thứ cho em?

Mẹ ruột Quẫn Quẫn: (buông tay) nếu không cậu nghĩ sao? Cậu dễ dụ dỗ cỡ nào, trong lòng cậu không có tính sao?

Chương 305: Anh làm loạn?

Sáng ngày hôm sau.

Khi Diệp Quán Quán tỉnh lại phát hiện trên người mình đã đổi lại áo ngủ sạch sẽ, tóc giả trên đầu cũng không thấy, khôi phục dáng vẻ con gái, bị sợ đến mức cô trở mình một cái bò dậy.

Tối hôm qua uống say, hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ mình và Hàn Tiễn Vũ đi một party hồ bơi.

Sẽ không phải là bị Hàn Tiễn Vũ phát hiện chứ?

Diệp Quán Quán vội vã mang dép chạy ra phòng ngủ, sau đó. . . . . .

Thấy được Tư Dạ Hàn đang uống cà phê trong phòng khách. . . . . .

Sau khi thấy là Tư Dạ Hàn, Diệp Quán Quán đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này trái tim mới rơi xuống.

"Bảo bối, không phải anh đi công tác không về được sao? Xong đời, thế nào đã trễ thế này, em còn phải đi công ty. . . . . ." Diệp Quán Quán nhìn thời gian không còn sớm, không còn kịp nhiều lời nữa, vừa vội vàng cuống quýt rửa mặt thay quần áo vừa hỏi.

Tư Dạ Hàn liếc về phía cô gái một cái, không nói một lời, cả người đều là áp suất thấp.

Cải trang giả trang xấu xí nhiều năm như vậy, đã sớm quen tay hay việc, tốc độ Diệp Quán Quán thay quần áo rất nhanh, so sánh với trang điểm phức tạp đa dạng của nữ trang, đối với cô mà nói nam trang đơn giản hơn nhiều, chỉ cần vẽ lông mày to thêm và tạo khối hình dáng gương mặt khiến cho ngũ quan có cảm giác hơi anh khí và góc cạnh một chút là được.

Lúc trước cô một hơi bán hết những trang sức loạn thất bát tao kia của mình ở trên web đồ cũ, đổi thành các loại nam trang.

Bởi vì phải đi công ty, hôm nay Diệp Quán Quán đổi một bộ tây trang phong cách Anh tương đối chính thức, áo sơ mi trắng làm nền tảng, chỗ cổ áo thêu hoa văn phục cổ, nơi ngực vị trí túi thêu một đóa hoa hồng chìm màu đỏ, cố ý dùng tóc thoáng che ở đôi con ngươi quá mức xinh đẹp câu người kia.

Lúc trở ra, Diệp Quán Quán đã từ cô gái mơ mơ màng màng vừa mới rời khỏi giường biến thành tiểu công tử kiêu ngạo nhã nhặn, sống trong nhung lụa của xã hội thượng lưu thời châu Âu Trung Cổ.

"Ơ? Bảo bối, tối hôm qua anh ném giày cao gót của em tới chỗ nào rồi?" Diệp Quán Quán vội vàng cuống quýt hỏi.

Mặc dù mỗi lần cô đứng ở trước mặt Tư Dạ Hàn đều có vẻ rất nhỏ nhắn, thật ra thì bản thân cô cũng không thấp, nhưng loại thần khí đàn ông tự nhiên này làm cho cô không sánh nổi.

Diệp Quán Quán vừa tìm đồ khắp nơi vừa thoáng nhìn Tư Dạ Hàn, kết quả bén nhạy phát hiện dưới mí mắt của Tư Dạ Hàn có một mảng xanh đen, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, ôi, tối hôm qua Tư Dạ Hàn vậy mà lại ngủ không ngon?

Chẳng lẽ kỹ năng ngủ trong một giây của cô mất hiệu lực sao?

Càng làm cho cô khiếp sợ. . . . . . Cô đột nhiên mắt sắc phát hiện ở cổ áo của Tư Dạ Hàn . . . . . .

Một giây kế tiếp, Diệp Quán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung