24, chà là bé nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương nồng nàn của Cyno ập tới sau lưng, dịu dàng ôm lấy tôi, phả hơi ấm rộn rạo lên cần cổ. Phản chiếu trong gương là dáng hình cao ráo của hai chàng trai trẻ. Người đứng trước hai mắt đã nhiều phần hoe đỏ, cố ngăn cảm xúc tuôn trào; người đằng sau khoác trên mình quân phục, mũ áo chỉnh tề, túi da đặt bên chân nặng trĩu những tư trang chuẩn bị lên đường.

Chàng quân nhân trẻ gác cằm lên vai tôi, và vòng tay trên eo tôi siết chặt hơn bao giờ hết. Cyno dụi má vào cổ tôi, thì thầm vào tai tôi thật ngọt. Anh hít trọn hương thơm từ làn tóc lơ thơ ánh nắng của tôi như muốn khắc ghi nó vào trong tâm khảm, một lần cũng như mãi mãi. Tôi nắm lấy hai bàn tay to lớn của anh đang đặt trên bụng mình, nghẹn ngào ngắm nhìn hình ảnh hai đứa trong gương. Nắng tràn đến vầng trán tuấn tú của Cyno, chạm lên cặp mày sắc cạnh của anh; nắng hôn lên sống mũi cao và lấp lánh trên đôi bờ mi em đang thanh thản nhắm nghiền.

"Anh nhất định phải trở về. Lành lặn thì tốt. Mà không thì cũng chẳng sao. Em chăm lo được cho anh đến cuối đời, miễn là anh về với em."

Tôi quay lại đối diện với Cyno, sửa cho anh chiếc cổ áo sơ mi. Tôi biết, đã phải đến lần thứ mấy chục trong ngày tôi sửa áo cho anh rồi. Chỉ là tôi không ngăn được cái sự cuống quýt âu lo đến phát điên của mình trước sự thật người yêu sắp lên đường đi xa, không rõ ngày trở về. Hàng vạn viễn cảnh xấu xí vẽ ra trong đầu, và tôi đã phải cố nén sự run rẩy trong cổ họng để nói với Cyno câu vừa xong. Thế nhưng tôi biết, trong thâm tâm thể nào anh cũng đang ngầm phản đối tôi. Anh đang nghĩ: nếu trở về anh không còn lành lặn, anh sẽ một mình đi đâu đó thật xa tôi. Anh không muốn trở thành gánh nặng của tôi suốt phần đời còn lại.

"Đừng khóc. Nari yêu dấu của anh, đừng khóc."

Cyno đưa tay ôm lấy hai má tôi và nhẹ lau đi hàng nước mắt nóng hổi. Anh cụng trán mình vào trán tôi, xót xa nhìn tôi đang cố gắng đè chặt những nỗi sợ hãi vào lòng. Tôi tự nhủ bản thân cả trăm nghìn lần rằng phải mạnh mẽ lên, không được cho Cyno thấy bộ mặt yếu đuối của mình. Nếu tôi khóc, anh sẽ không an tâm mà rời xa tôi nửa bước mất. Nếu tôi khóc, thì lòng anh càng đau gấp bội.

Cyno cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn như thể vỗ về. Tôi biết, anh yêu tôi. Anh yêu cả những nụ cười và giọt nước mắt của tôi. Yêu đến tận cùng.

"Khi chúng ta về già, mình sẽ cùng nhau tận hưởng cuộc sống an nhàn. Em sẽ vừa thưởng trà vừa đọc sách vào mỗi sớm mai. Còn anh sẽ ngồi bên em, thi thoảng sẽ kể em nghe vài câu chuyện. Nếu em muốn, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ đáng yêu."

Anh thủ thỉ với tôi, tông giọng nhẹ bẫng và thái độ bình thản kỳ lạ. Hằn in trong hai mắt ngập nước của tôi, là một Cyno dịu dàng chưa bao giờ khiến tôi muốn níu kéo và ôm siết vào trong lòng đến thế. Tôi sợ mất anh, sợ lắm.

"Anh hứa với em."

Cyno vẫn luôn biết cách khiến tôi thấy an tâm như vậy, dù một phút trước tôi có đang lo lắng đến phát khóc đi nữa. Anh xoa xoa gò má nóng bừng của tôi, khẽ vén lọn tóc mai qua sau tai cho tôi. Có lẽ cho đến khi chết, tôi cũng không quên được hình ảnh hôm nay của Cyno.

"Em yêu anh."

Tôi vòng tay qua cổ Cyno rồi ngả đầu xuống lồng ngực vững chãi của anh. Tôi ôm anh thật chặt, và anh cũng vậy; ôm lấy cả những năm tháng đắng cay ngọt bùi trong cuộc đời chúng tôi.

"Anh cũng yêu em, chà là bé nhỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net