20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dehya hỏi, "Bây giờ phải làm sao?"

Tighnari trầm ngâm, Dori cũng hiếm khi để lộ ra vẻ ngưng trọng.

Đội bọn họ nhìn như chỉ có Dunyarzad là cần được bảo vệ, thật ra cũng không phải. Trên tổng số năm người, Nilou không thông thạo thực chiến, Dehya lại chủ yếu quen phát huy sở trường ở địa hình sa mạc, cộng thêm Dunyarzad không có khả năng chiến đấu, quả thực là vô cùng bất lợi.

Thế nhưng cả một phần mười quãng đường tới đây, bọn họ đã đi qua một cách trót lọt vô cùng thuận lợi. Tighnari cau mày, vùng rừng rậm nhiệt đới vừa rồi đáng lẽ phải gặp nhiều thú hơn mới đúng, một con rắn, có phải quá bất thường rồi không? Chưa kể đến lá khô phủ lên lớp rễ cây lồi lõm và đường rừng trơn trượt một lớp khá dày, nhưng anh không nghe thấy tiếng động nào khác ngoài tiếng chim hót và tiếng bước chân sột soạt nặng nề khi dẫm phải lá khô của bọn họ.

Đàn Hổ Lông Dài này cũng vậy, chúng nằm ngay trên con đường ngắn nhất dẫn tới đích đến, và với tình trạng của đội lúc này, dường như bọn họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

"Xem ra chúng ta đành phải đổi sang đi đường vòng rồi." Tighnari trầm tư.

Cảm giác này thật vi diệu.

Cứ như là... Có người đã vạch sẵn một con đường cho bọn họ đi vậy.

Dunyarzad nhìn vẻ mặt suy tư của Tighnari, mím mím môi.

Khu vực rừng thưa này rất rộng nhưng lại giống như một khu rừng nhân tạo, khoảng cách giữa hai cây cách nhau khá xa. Thân cây tương đối nhỏ, tán lá mỏng và thưa chỉ tản ra gần phần đỉnh ngọn trên cao, tạo điều kiện cho bọn họ nhìn được xa hơn so với mức bình thường.

Dori nhíu mày lật mở bản đồ, "Đường vòng thật sự rất tốn thời gian, anh chắc chứ?" Bây giờ đã sắp đến giữa trưa, nhưng cái đó không phải là vấn đề.

Vấn đề là, có rất nhiều đường vòng, phải chọn con đường nào?

"Không còn cách nào khác, chúng ta lại không thể đánh trực diện." Tighnari nhàn nhạt nói, "Chọn đường đi qua phía dưới mõm núi đi, nơi này khá gần một thôn làng, nếu đủ may mắn, có lẽ đêm đến chúng ta có thể xin tá túc ở đó."

Dori gật đầu, sau đó quay lại hỏi ba người còn lại, "Mọi người có mang theo đủ lương khô không?"

Nilou vội nói, "Đủ mà." Cô mang theo lượng thức ăn dự trữ đủ cho một tuần và hai bình nước, mấy ngày kế tiếp thì tự thân vận động, chẳng sao cả. Cô mang theo đoản đao, có thể đi săn vài con vật nhỏ.

"Vậy thì chúng ta tiếp tục xuất phát thôi." Tighnari rũ mắt.

Có vẻ như tầm nhìn nơi này thoáng đãng quá mức, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn xuyên qua rừng thưa thấy được những gì đang xảy ra trên đồng cỏ.

Anh không chắc nếu con người có thể thấy được đàn Hổ Lông Dài này, thì liệu chúng nó cũng có thể quan sát ngược lại con người không.

"Mọi người nhanh chóng ra khỏi chỗ này nào." Tighnari nói.

Đoàn người đổi hướng, đi về hướng sườn núi cao.

"Coi chừng dưới chân." Dori nhắc nhở.

Tighnari hiểu rõ, "Kiến?"

"Ừm." Dori gật đầu, "Có một đàn kiến lê dương đang tiến về phía này, nhưng đoạn đường chúng ta đang đi... Cũng không đúng lắm."

"Đã biết." Tighnari thở dài khe khẽ, đâu chỉ là đoạn đường không đúng.

Anh thuộc nằm lòng rừng Sumeru, có thể nói chắc chắn anh chưa từng thấy cái bản đồ nào lạ thế này.

Mà kỳ quái thay, ngoại trừ động vật, dường như tất cả địa hình xuất hiện trên đường đi đều trùng khớp với các ký hiệu trên bản đồ.

Chưa nói đến sự phân bố động thực vật bất hợp lí ra sao, việc bản đồ và đường đi khác hẳn so với thực tế là điều không thể bàn cãi.

Trùng hợp đến mức này thì không thể gọi là trùng hợp nữa.

Tighnari hoài nghi rằng bọn họ đã đi vào một bí cảnh ẩn, bản đồ trong tay là vật dẫn.

Dori ở phía sau đội hình chợt ngẩn ra, "Trong rừng thưa có kiến lê dương sao?"

Tighnari một lúc lâu sau mới nói, "Chúng là loài kiến di cư, có lẽ bởi vì chúng ta vẫn còn ở trong vùng tiếp giáp với rừng nhiệt đới, nên... Hẳn là có?"

Trước hết cứ quan sát xem sao. Tighnari rũ mắt.

Bản đồ là Dunyarzad đưa cho bọn họ, nhưng cũng có khả năng do Dori cung cấp, Dunyarzad có thể chỉ là một người chuyển tiếp. Không có đủ cơ sở dữ liệu để xác định, cần thu thập vật chứng.

Dori cười khẽ, "Ô kìa, Đội trưởng Đội kiểm lâm, không phải anh thuộc học phái Amurta sao?"

Tighnari nhướn mày, "Chuyên ngành của tôi là thực vật học."

Anh tinh tế nhận ra, sau khi nghe được ba chữ "thực vật học", trong mắt của Dori lẫn Dunyarzad đều lóe lên ánh sáng.

Ồ?

Tighnari nghiền ngẫm cười.

Dehya nói, "Tôi có thể khẳng định. Loài kiến này có một phần tập trung tại sa mạc, trên cơ bản chúng kiếm mồi mà không cần trinh sát trước, không chạy kịp thì chỉ còn đường chết. Nếu như đã phát hiện chúng đang tới gần, chạy được thì chạy, còn không chạy được thì đứng yên tại chỗ, không được động đậy. Mỗi đàn kiến dài gần ba mươi mét hơn, vì vậy đợi chúng đi qua cần chừng 15-20 phút." Cô hỏi, "Nilou, cô chịu nổi không?"

Nilou đang gồng mình xách theo ba phần hành lý, đã sắp không chống đỡ nổi nữa, "Tôi có thể... Thả đồ xuống không?"

Dehya trầm mặc, "Không nên." Nếu như có con kiến nào bò vào, sự tình sẽ rất khó giải quyết.

Nilou... Nilou mếu. QAQ

"Hiện giờ đàn kiến cách chúng ta khoảng bao nhiêu mét?" Dehya mím môi, hỏi vọng ra phía sau.

Dori vẫn giữ nguyên tư thế hơi quay đầu, vì vậy nhìn được khá rõ ràng, "Chừng 4 mét."

Dehya thở ra một hơi, "Vậy chúng ta phải nhanh lên, có thể sẽ di chuyển khỏi con đường săn thực của chúng. Nilou, cố chạy thêm một chút thôi."

Nilou cắn răng, "Ừm... !"

Tighnari dẫn đầu tăng tốc rẽ sang một hướng khác. Như vậy sẽ khiến con đường dẫn tới mục đích của họ càng thêm xa, nhưng bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Đoàn người di chuyển nhanh dần, cuối cùng gần như là chạy về hướng sườn núi.

Nilou cảm giác khóe mắt ươn ướt, là do mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Cô nhắm chặt mắt lại, chạy về phía trước.

Đàn kiến đi thành một hàng dài và mỏng xuyên qua lá khô, nếu không phải Dori đã quen với việc quan sát để lẩn tránh Mahamatra, cô cũng không thể thấy được.

Chúng đang tiến dần về phía này. Tuy rằng bọn chúng di chuyển rất chậm, nhưng có vẻ như kiến chúa đầu đàn đã xác định được vị trí của bọn họ thông qua chuyển động.

"Nhanh, chúng ta bị phát hiện rồi!" Dori nâng lấy Nilou suýt nữa thì ngã do vấp phải rễ cây bị che bởi lớp lá khô, dìu cô chạy về phía trước.

Tighnari nhíu mày, sao anh cứ cảm thấy... Dường như bọn chúng không bị mù, ngược lại còn rất tinh mắt?

Nếu anh nhớ không lầm, chỉ khi nào con mồi bước nhầm vào địa bàn của chúng, kiến lê dương mới bắt đầu chiến thuật bao vây, lợi dụng ưu thế số lượng và bản tính hiếu chiến tấn công của chúng để kiếm ăn.

Nhưng rõ ràng bọn họ cách đàn kiến tận 4 mét. Hơn nữa... Cái tốc độ quỷ quái gì thế kia!?

Dehya vừa ngoái đầu nhìn, sắc mặt lập tức tái đi, "Không phải, không phải loài này di chuyển rất chậm sao... ?"

Vậy mà đã sắp đuổi kịp bọn họ?!

... Chuyện này thật sự quá hoang đường!

Ở phía sau, Dori chợt thét lên, "Nilou!"

Dehya đang cõng Dunyarzad nghe thấy tiếng thét, lo lắng dời mắt về phía Dori. Chỉ thấy Nilou giẫm phải phần lõm của con đường, một chân nhấc lên không kịp, vấp phải phần gò đất cao hơn, ngã ập người xuống. Lần này Dori không đỡ kịp.

Ở phía sau, đàn kiến chỉ cách cô có hai mét, như cái chết đang chậm rãi đến gần.

Nilou mặt cắt không còn giọt máu, "A... A a a a... A a a a a!!!"

Dori mày nhíu chặt, sau ba lần kéo người lên không được, cô quyết định quay đầu từ bỏ.

"Dori, cô... !" Dehya sầm mặt lại, gân xanh nổi lên thấy rõ.

Tighnari đang chạy ở phía trước nhất bỗng dừng lại, lấy từ trong bao đựng tên một vật hình cầu không rõ, ném mạnh vào giữa đàn kiến.

"Phụt!" Khói trắng toát ra, cùng với đó là một mùi hương thảo mộc dịu nhẹ.

"Đừng hít phải khói, chạy mau!" Anh gằn giọng.

Dori nhìn thấy khói mù khiến đàn kiến rối loạn, cắn răng nín thở, chạy trở về nắm lấy cổ tay Nilou, giật mạnh từ dưới lên.

"Nilou! Chạy!" Dehya quát lên.

Nilou hồn còn chưa định, Dori đã giúp cô xách lên hai phần hành trang, chạy lên trước, "Cô muốn chết à!?" Lúc này Nilou mới sực tỉnh chạy theo.

...

"Ha... Được rồi. Có vẻ là chúng đã bị cắt đuôi." Dori trả lại đồ cho Nilou, cúi người thở dốc.

Khi nãy gấp quá không để ý nên cô đã hít phải một lượng khói nhỏ, có chút váng đầu.

Dori hỏi, "Tighnari, đi rừng mà anh mang theo cả bom mù à?"

Tighnari đang chỉnh trang lại đồ đạc, nghe cô chất vấn cũng chỉ bình tĩnh trả lời, "Nó không chỉ là bom mù."

"Hửm?" Dori dâng lên hứng thú.

Tighnari liếc cô một cái, nói tiếp, "Bên trong là hỗn hợp các loại bột cỏ có tác dụng gây mê, một số còn chứa chất gây tê liệt và đột tử. Khi gặp phải va chạm mạnh, kết cấu đánh lửa bên trong vỏ đựng sẽ khởi động, đốt cháy chúng tạo thành khói mang theo công dụng tương tự. Tôi đã nghiên cứu kết hợp bọn chúng, hiệu quả thí nghiệm rất khả quan, đó là vì sao tôi phải cảnh cáo các cô."

Dori hít sâu một hơi, có nghĩa là mém tí nữa cô đi chầu ông bà rồi đấy à?

Nilou chần chờ hỏi, "Vậy, tôi và cô Dori hít phải thì, có sao không?"

"Không sao, đây là vũ khí chuyên dùng để đối phó với thú dữ, chúng không gây ảnh hưởng quá lớn lên cơ thể con người." Tighnari nói, "Đương nhiên, nếu cô hít khói trong vòng một giờ thì đó lại là chuyện khác. Tôi không ngại chi ra một khoảng để chôn cất cho cô đâu."

Nilou: QAQ

Dehya hỏi Dunyarzad sắc mặt đã bớt tái nhợt trên lưng, "Tiểu thư, chúng ta đã ra khỏi vùng nguy hiểm, người có thể... ?"

Dunyarzad cười yếu ớt gật gật đầu, "Cảm ơn cô đã cõng tôi một quãng đường xa như vậy, phiền cô thả tôi xuống nhé."

Dunyarzad sau khi đứng lên, việc đầu tiên làm là quay ra phía sau hỏi Nilou, "Ừm, Nilou nè... Xách nhiều như vậy khá là mệt đó, tôi có thể lấy về phần hành trang của mình không?"

Cảm giác kinh hoảng mới rồi bị kinh ngạc thay thế, Nilou mừng đến sắp khóc, "Được, được chứ!"

Dehya nhìn chằm chằm Dori, xác định cô không có ác ý mới thở hắt ra, cười cười quay sang phía Nilou, "Cũng đưa tôi phần của tôi đi. Cô đã vất vả nhiều rồi."

Tighnari nhìn xung quanh, bọn họ đang đứng ở bãi cỏ dưới chân núi, nếu đi thẳng nữa sẽ bị lệch khỏi đường đi nguyên bản, phải men theo sườn núi đi sang phía bên kia chân núi mới đến được thôn làng được đánh dấu trên bản đồ.

Thế nhưng dùng nơi này làm chỗ dừng chân tạm thời cũng không có vấn đề.

"Mọi người, chúng ta nghỉ chân một chút nhé. Ăn chút gì đó lấy sức đi, sáng giờ mọi người đã đi được một quãng đường khá dài rồi." Anh nói, đoạn mở túi lấy ra một hộp đồ ăn.

Dori gặm thịt khô, nhìn thấy bên trong hộp đồ ăn của Tighnari là thứ gì, cô sửng sốt, "Quả Nhật Lạc và táo? Anh chỉ ăn trái cây thôi sao?"

Tighnari cầm lên một quả Nhật Lạc tươi, điềm nhiên nhìn cô.

"Không có, chỉ là tôi không ăn được thịt." Anh rũ mắt nói.

Nếu Cyno ở đây nghe được câu này của Tighnari, hắn sẽ không thèm nể nang cười vào mặt anh.

Tighnari nhủ thầm, may mà hắn không có ở đây.

Tighnari là người cáo, đương nhiên thịt cũng nằm trong danh sách đồ ăn của anh. Chỉ là dạ dày của anh đã bị Cyno chiều sinh hư từ nhỏ, thịt khô quá cứng quá sẽ không ăn.

Cyno nắm rõ Tighnari thích ăn cái gì, thế là cứ mỗi lần nấu cơm là toàn tìm về nguyên liệu dùng để nấu món anh thích, đa phần là nấm, nếu có săn thú cũng phải chọn con nào thịt ngon nhất. Dẫn tới việc bây giờ ăn cái gì anh cũng kén chọn.

Tighnari bực bội nghĩ, sao lại nghĩ tới tên kia nữa rồi?

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net