c70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

MENU

 DƯƠNG 

说不上爱别说谎就一点喜欢。

POSTED INQUÂN NHÂN TRONG KHÓI LỬA

Bảo vệ: CHƯƠNG 70

Đăng vào 9 Th6 2019

Edit: Dương

… Nếu như trên đời này thật sự có thiên đường vĩnh cửu, vậy thì những người từng trải qua gian khổ trong cuộc sống, có phải sẽ không cảm giác tuyệt vọng sâu sắc như vậy không?

… Lại nếu như trên đời này thật sự có âm tào địa phủ, vậy những người vì muốn sống sót mà giẫm đạp lên sinh mệnh của người khác, tội ác của bọn họ, vào mấy chục năm sau, đến cuối cùng liệu có thể có được xét xử công chính vô tư hay không?

Tại Tư rơi lệ, cả người vô lực mềm nhũn, Chu Giác Sơn ôm chặt cô, hai người dựa cửa ngồi xuống.

Anh một tay che miệng của cô lại, giương bàn tay hình vòng cung, năm ngón tay gắt gao dùng sức, bóp hai bên gò má của cô. Tại Tư khóc đến run rẩy, cô không ngừng nức nở, ngực sắp không thể hít thở.

Cô không thể khóc thành tiếng.

Ngoài cửa còn người đến người đi.

Mưa rơi tầm tã, một tia chớp màu đỏ xẹt ngang bầu trời màu xanh đậm, trong nháy mắt ánh sáng mạnh mẽ chói mắt bắn ra chiếu sáng trời đất vạn vật, Chu Giác Sơn nhìn chằm chằm đám người ngoài cửa sổ, môi mỏng dán sát vào bên tai cô nhẹ giọng an ủi, “Tại Tư, bây giờ không phải là lúc bi thương.”

Buổi chiều anh phải đi.

Vụ án Hồ Nhất Đức này còn chưa giải quyết.

Tại Tư bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nói, “Vừa nãy, em bị giam ở trong gian phòng kia, nghe được cuộc trò chuyện của Hồ Nhất Đức và một tên mã tử. Bọn họ đã từ chỗ Ngô Tứ Dân phát hiện ra thân phận của anh, anh không thể tiếp tục ở lại Nam Shan, anh phải đi, tình cảnh hiện tại của anh nguy hiểm hơn bất cứ ai.”

Người ra vào trong trại tử này, đã không đơn thuần là quân nhân nữa rồi, bọn họ giống như thế lực xã hội đen, tội ác tày trời, giết người không chớp mắt. Ở địa phương không chịu kiểm soát của pháp luật, quân đội nắm cảnh sát trong tay, một khi vài thế lực truy đuổi chặn đường Chu Giác Sơn, cảnh sát Nam Shan cũng sẽ không giúp bọn họ.

“Anh biết, nhưng anh không thể đi như vậy.”

Chu Giác Sơn cúi đầu, hai tay nâng mặt của Tại Tư, dùng bụng ngón tay cái lau nước mắt hai bên má của Tại Tư.

“Anh không đi, ở lại thì có thể làm những gì?”

Hồ Nhất Đức đã biết thân phận của Chu Giác Sơn, Ngô Tứ Dân bị bắt, toàn bộ binh quyền của Nam Shan đều rơi vào tay của Hồ Nhất Đức. Hồ Nhất Đức nắm chặt quyền lực, sẽ không có ai tin lời của Chu Giác Sơn, không giống ngày trước, cho dù là Phùng Lực và Thang Văn một khi biết được thân phận cảnh sát của anh, bọn họ cũng đều sẽ lựa chọn đứng ở phía đối lập Chu Giác Sơn.

Tại Tư ôm Chu Giác Sơn, hai mắt đẫm lệ, gần như dùng giọng điệu cầu khẩn thỉnh cầu anh rời đi cùng cô.

Chu Giác Sơn cắn răng, đẩy Tại Tư ra, lòng bàn tay nắm chặt bả vai gầy tinh tế của Tại Tư, “Tại Tư, anh với em không giống nhau, anh là người Myanmar, anh sinh ra và lớn lên ở nơi này. Anh biết điểm mấu chốt của nơi này là ở đâu. Anh túc, ma túy ở nơi này, không thể tiếp tục bỏ mặc nữa, muốn cải cách, không thể tránh khỏi đổ máu hy sinh.”

Chu Giác Sơn lúc nhỏ, nhớ rất rõ ràng, thời điểm anh khoảng năm sáu tuổi, mẹ anh đã nói với anh, bởi vì người làm công trong gia đình anh hút ma túy quá liều, xuất hiện ảo giác, đem con gái sống nương tựa với mình, đặt ở trên bàn ăn trong phòng bếp, cắn đến chết.

Anh túc, đối với người Myanmar mà nói có ý nghĩa như thế nào?

Có lẽ ở thế kỷ trước, còn có thể xem như một con đường tiền tài làm giàu của một số ít người, nhưng đến thế kỷ này, tổng cộng 48 quốc gia và địa khu ở châu Á đều đang dựa vào khoa học kỹ thuật và văn hóa để phát triển, chỉ riêng Myanmar, vẫn sống ở trên con đường cũ của thế kỷ trước, gặm nhấm khoái cảm hư vô mà ma túy mang tới cho bọn họ.

Ban đầu Chu Giác Sơn lựa chọn làm quân nhân, thuần túy là bởi vì Triệu Tuấn, ông ấy khiến anh từ một tên lưu manh tính cách lười biếng, thay đổi hoàn toàn, trở thành một quân nhân.

Anh mới tham gia quân ngũ không lâu, ba mẹ anh lại bởi vì động đất mà qua đời, Chu Giác Sơn bỗng nhiên không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào huấn luyện và chiến đấu thực tiễn ngày qua ngày để tiêu phí thời gian, anh buông thả, sống mà không có mục đích, cũng là Triệu Tuấn thức tỉnh anh.

Ông ấy nói làm quân nhân hoặc làm cảnh sát đều sẽ có hoài nghi như vậy, sẽ nghi ngờ bản thân, muốn hỏi tại sao mình phải dùng sự hy sinh của bản thân để bảo vệ người khác, hơn nữa cũng không có ai từ khi sinh ra đã mang sắc thái anh hùng. Nếu như anh không tình nguyện, anh có thể lựa chọn buông tha. Thế nhưng một khi anh lựa chọn rời đi, trên người anh mang theo nỗi nhục của quân nhân. Trên đời này, chỉ có hai loại người có thể không để tâm đến nỗi nhục kia, một loại là người hèn nhát không có năng lực, một loại là người vô học mất trí.

Chu Giác Sơn suy nghĩ rất lâu, mới lại lần nữa đứng lên. Anh một bên ở trong quân đội tiếp tục công việc, một bên lén lút dự thi cảnh sát, sau đó anh có thể được Interpol liên hệ, cũng là bởi vì Triệu Tuấn ở giữa xuất một chút lực.

Nếu như anh chỉ muốn một phần cuộc sống an nhàn, anh không cần phải tham gia quân đội, tài sản ba mẹ anh lưu lại không ít, anh hoàn toàn có thể lựa chọn kế thừa gia nghiệp, nhưng đúng như lời Triệu Tuấn nói, người sống, dù sao vẫn nên cất giấu chút lý tưởng và hoài bão, anh không quan tâm mình có trở thành anh hùng trong miệng mọi người hay không, anh chỉ muốn làm hết sức mình, không thẹn với quân phục anh mặc mười mấy năm và huy hiệu cảnh sát anh vẫn luôn giấu diếm.

“Nhiệm vụ cấp trên giao cho anh, là phải bắt được Hồ Nhất Đức, nhưng anh đã sớm nói qua, anh hy vọng Nam Shan hòa bình, từ khi anh biết Hồ Nhất Đức buôn lậu quân hỏa và ma túy, anh không chỉ muốn đình chiến mà còn muốn quét sạch trồng trọt và sản xuất ma túy ở Nam Shan. Lúc tất yếu, anh thậm chí có thể bất chấp nhiệm vụ, giết Hồ Nhất Đức, dùng một cái mạng của ông ta, đổi lấy hòa bình yên ổn cho Nam Shan.”

Tại Tư ngơ ngẩn, hồ đồ nhìn Chu Giác Sơn, cô rất khẩn trương, trái tim trong nháy mắt như ngừng đập. Không sai, cô có thể hiểu rõ nguyện vọng của Chu Giác Sơn, dù sao ba tháng này cô sinh hoạt ở Myanmar, đã sớm cảm nhận chân thực khổ cực lầm than trong sinh hoạt của dân chúng bình thường ở Myanmar, huống chi Chu Giác Sơn muốn giết Hồ Nhất Đức, đã sớm không phải là suy nghĩ trong ngày một ngày hai, thế nhưng…

“Anh không thể lựa chọn ra tay lúc này! Trại tử này nhiều người như vậy, nhiều súng như vậy, bên cạnh Hồ Nhất Đức còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, mặc dù anh thật sự giết được ông ta, anh có thể chạy trốn tới chỗ nào.”

Chu Giác Sơn trầm mặc.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ che giấu tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, anh dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng không trả lời vấn đề này của cô.

“Hồ Nhất Đức để anh buổi chiều thay ông ta vận chuyển một nhóm hàng mới đến Trung Quốc, anh vừa mới kiểm tra qua, phía sau buồng lái của mấy chiếc xe bồn kia đều có khe hở chứa hàng, hôm nay đúng lúc trời mưa, tầm nhìn không tốt, em chậm một chút rồi xen lẫn trong đám người kia, đến khi mấy tài xế đó lên xe thì em ẩn núp trong một khe hở chứa hàng, trước đó anh đã lén thả một ít đồ trong xe bồn chở xăng kia, chờ qua trạm kiểm tra biên phòng, xăng không đủ, những tài xế kia nhất định sẽ phải dừng xe ở trạm xăng lân cận để đổ xăng, em liền thừa dịp đó chạy tới bên trong trạm xăng cầu cứu.”

Sau khi trở lại Trung Quốc, Tại Tư hẳn là càng quen thuộc hơn Chu Giác Sơn, bất kể là liên lạc với người thân, bạn bè, đồng nghiệp hoặc là cảnh sát địa phương, cân nhắc đến việc cô mất tích mất liên lạc lâu như vậy rồi, chỉ cần cô mở miệng, những người đó đều có thể trợ giúp cô.

Đang nói chuyện, Chu Giác Sơn lại từ túi áo trước ngực móc ra ví tiền, tấm ảnh kẹp ở bên trong, còn cất giấu một tờ giấy nhỏ cũ rách rất lâu trước đó Tại Tư viết cho anh, “Trên người anh không có nhân dân tệ, chỉ có đô la Mỹ. Chỗ này có 2000$, đều cho em, trên người em không có giấy tờ tùy thân, không đi được máy bay hoặc tàu hỏa, cho dù thật sự không có người địa phương có thể giúp em, số tiền này, có lẽ cũng đủ cho một mình em tạm thời trải qua giai đoạn nguy hiểm này rồi.”

Ngón tay anh kẹp một xấp tiền mặt, đưa tới trước mặt Tại Tư, Tại Tư mím môi, suy nghĩ một chút, đầu ngón tay khẽ động, chỉ rút ra ba tờ trong tay anh.

Ba trăm đô la Mỹ, hẳn là đủ cho cô thuê một khách sạn nhỏ không cần giấy tờ tùy thân ở cảnh nội Vân Nam, cộng thêm chi tiêu hàng ngày như một ngày ba bữa.

Cô hơi rũ mắt xuống, trán cô dựa vào bờ vai của anh, nhẹ giọng nói, “Em sẽ thuê một gian phòng ở gần đó, chờ anh năm ngày, nếu như năm ngày sau anh chưa tới tìm em, em sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo đài truyền hình, xin từ chức công việc phóng viên đài truyền hình của em, lại bán đi phòng ở em đã mua trước khi xuất ngoại, tìm một thôn trại nhỏ yên tĩnh ở tiếp giáp biên giới Trung Quốc – Myanmar, ngày ngày đều đợi anh trở về.”

Chu Giác Sơn mong mỏi nhìn cô, hơi thở hơi trầm xuống, anh có vài lời muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra.

“Không cần phải năm ngày lâu như vậy. Chú ý xem tin tức, anh tốt xấu gì cũng là một nhân sĩ nổi danh, nếu như anh thật sự gặp phải điều gì bất trắc, trên ti vi sẽ phát sóng.”

Anh giả vờ ung dung, giọng nói rất bình thản.

Tại Tư ngắm nhìn anh, mấy giây sau, vành mắt phiếm hồng, ly biệt lần này, giống như là vĩnh biệt, Tại Tư trong nháy mắt chợt ôm chặt anh, “Em biết rõ anh muốn làm gì…”

Cô nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng lại trào ra, thật ra từ lúc cô gặp lại anh, cô đã sớm ngửi thấy mùi xăng nồng nặc trên người anh.

Ma túy, quân hỏa, toàn bộ đều mang thuộc tính dễ cháy dễ nổ, anh vừa mới nói anh mới trộm một ít xăng trong xe bồn, hơn nữa quân hỏa ở khắp nơi trong trại tử này, Tại Tư trong lòng biết rõ, dựa vào năng lực xuất thân bộ đội đặc chủng của anh, anh hoàn toàn có thể lợi dụng những vật liệu này, dùng thời gian mười mấy phút là có thể làm ra được một quả bom hẹn giờ đủ để phá hủy hai tòa trại tử.

Chỉ là nếu như anh muốn bảo đảm Hồ Nhất Đức sẽ không may mắn trốn thoát, anh nhất định phải khống chế được ông ta, dựa vào trình độ của Chu Giác Sơn, bom mà anh làm, từ khi khởi động quả bom đến khi bom nổ có lẽ sẽ còn một ít thời gian trì hoãn, thế nhưng nếu như trong khoảng thời gian trì hoãn đó anh không thể chạy đến khu vực an toàn, anh sẽ bị bom nổ chết.

“Thiết bị khởi động ở chỗ nào?”

“Anh không biết.”

Chu Giác Sơn mỉm cười nhìn Tại Tư, anh sẽ không nói, anh biết rõ tính cách của Tại Tư, nếu như anh nói cho cô, cô rất có thể sẽ chọn tự mình mạo hiểm đi thay anh khởi động bom, kia cũng không phải kết quả mà anh muốn thấy, dù sao trận chiến tranh này vốn không liên quan đến cô.

Tại Tư rơi lệ, hai tay nắm chặt áo khoác của anh, “Anh nói cho em biết đi.”

“Ở một chỗ mà em nhất định không thể nghĩ ra được.”

“Hóa ra cậu đã giấu thiết bị khởi động ở trong cái ô mà cậu mang tới.”

Sau lưng, một thanh âm trầm thấp vang lên, Tại Tư và Chu Giác Sơn kinh hãi, sắc mặt chợt biến, trong phút chốc cùng lúc quay đầu.

Triệu Tuấn mím môi, mặt không đổi sắc, vẫn dùng khẩu súng ngắn có hoa văn thánh giá để ở trước trán Tại Tư, “Cho hai đứa thời gian năm phút, nhanh chóng rời khỏi trại tử này, có thể trốn được bao xa thì trốn.”

Lời tác giả: Sắp kết thúc rồi.

PASS C71: khu vực khai thác ngọc nổi tiếng ở Myanmar có tên là gì? Gồm 8 chữ cái in thường viết liền không dấu. (Nằm trong khoảng C54 – C58)

CHƯƠNG 71

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

CHƯƠNG 62Trong "Quân nhân trong khói lửa"

CHƯƠNG 35Trong "Quân nhân trong khói lửa"

CHƯƠNG 15Trong "Quân nhân trong khói lửa"

Tác giả: Dương

Forever youngVIEW ALL POSTS

Điều hướng bài viết

Bài trướcCHƯƠNG 69

Bài sauCHƯƠNG 71

3 thoughts on “Bảo vệ: CHƯƠNG 70”

Pingback: [EDIT] Quân nhân trong khói lửa – Phi Sách – ~ DƯƠNG ~

Pingback: CHƯƠNG 69 – ~ DƯƠNG ~

HoangTrotTrot nói:

23 Th6 2019 lúc 3:25 chiều

“…Mưa rơi tầm tã, một tia chớp màu đỏ xẹt ngang bầu trời màu màu xanh đậm…” -> bầu trời màu xanh đậm
“…chỉ riêng Myanmar, vẫn sống ở trên con đường cũ của thế kỷ trước, gặp nhấm khoái cảm hư vô mà ma túy mang tới cho bọn họ.” -> gặm nhấm

Liked by 1 person

Phản hồi

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên *

Thư điện tử *

Trang web

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

CHƯƠNG MỚI

CHƯƠNG 5: KIỀU VONG XUYÊN

CHƯƠNG 4: NGUỒN GỐC CỦA ĐAU KHỔ

CHƯƠNG 3: CON TIN

Tìm kiếm cho:

Tháng Sáu 2019HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930« Th5   Th7 »

937 330 bông tuyết

WordPress.com.

Create your website at WordPress.com

Bắt đầu

Privacy & Cookies: This site uses cookies. By continuing to use this website, you agree to their use.
To find out more, including how to control cookies, see here: Cookie Policy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net