Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến cô bị nhấc bổng lên, sợ đến mức vội giang tay ôm chặt cổ Misthy, song hai chân cứ lơ lửng như vậy thật khó chịu. Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dùng sức nâng người, hai chân cuốn chặt eo Misthy, đập một cái vào vai Misthy, giận dỗi: "Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ ?"

"Haha...rất xin lỗi" Ngốc nghếch sờ gáy, cười khó hiểu.

Kiểu ôm như thế này khiến cả thân thể nhoe nhắn của Diệp Anh kề sát ngực Misthy, hưởng thụ sự mềm mại của cô trong lòng Misthy đầy mãn nguyện.

"Đồ ngốc" Ngọt ngào đụng vào trán Misthy, cùng chị ấy cười ngây ngô.

"Ừ !" Phát hiện ra Misthy tuyệt đối không để ý cô vừa gọi mình là đồ ngốc, âm thanh dịu dàng kia như đang làm nũng, khác hẳn so với người khác gọi mình là đứa ngốc, trong lời nói toàn lộ ra vẻ kinh thường.

"Ôm em vào trong" Bọn họ cũng không thể đứng mãi ở đây được.

"Ừ !" Cứ như vậy mà ôm cô bước vào phòng ăn. Vừa bước vào đã thấy Hoàng lão gia hung dữ nhìn mình, Misthy sợ đến mức không dám đi tiếp.

Vỗ nhẹ lưng Misthy: "Đừng sợ, ôm em qua bên kia ngồi đi" Chỉ về hướng cách xa Hoàng lão gia nhất.

"Ừ..." Hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi về phía cô chỉ, sau khi Misthy ngồi xuống, Diệp Anh liền xoay người ngồi trên đùi cô, rồi tức giận nhìn Hoàng lão gia: " Ba, ba trợn mắt lớn như vậy làm gì ? Ba ngại mình còn chưa đủ hung dữ à ?"

"Con ghét bỏ ba ?" Nghe cô nói xong, hai tay ông đập lên bàn đinhn đứng dậy, Hoàng phu nhân từ phía sau đi đến ấn chồng ngồi xuống: "Ông im lặng chuẩn bị dùng bữa sáng cho tôi, không cho phép ông bắt nạt bảo bối"

Khó có thể tin bà xã lại tấn công đến vậy, tay khẻ run chỉ vào mình: "Tôi ? Tôi đâu có bắt nạt bảo bối, đều là nó bắt nạt tôi đó" Càng nói càng kích động, sau đó vươn tay chỉ về phía hai người đang ngọt ngào ngồi cùng một chỗ.

"Rồi rồi rồi, ông yên lặng là được" Mặc kệ ông, đáp qua loa rồi nhìn về phía con gái.

"Bảo bối ! Hai đứa muốn ăn gì ?"

"Chị muốn ăn gì ? Misthy !"

"Chị à !!!" Hưởng thụ người đẹp ngồi trong lòng, còn ngửi được mùi hương vươn trên tóc cô, Misthy hoàn toàn say mê.

"Đang nói chị sao ?"

Vươn tay bún nhẹ mũi chị ấy: "Không chị thì còn ai ?" Còn ngửi trộm nữa, tưởng cô không có cảm giác sao ? Đầu mũi của chị ấy cứ cọ tới cọ lui trên tóc của mình, cô không có cảm giác mới lạ đó.

Ngơ ngác ngẩng đầu thấy Hoàng phu nhân đứng bên cạnh dịu dàng nhìn mình, lập tức xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Sữa, buổi sáng cháu đều uống sữa tươi ạ !"

"Được rồi ! Cháu muốn ăn gì nữa không ?" Đứa bé ngoan, có rất ít người lớn như chị ấy mà còn uống sữa tươi.

"Cái khác..." Lần này phiền não rồi, cô chẳng biết muốn ăn gì nữa. Bình thường đều là sữa, còn đầu bếp làm món gì thì cô ăn muốn nấy, lúng túng nhìn Diệp Anh: "Diệp Anh..."

Vỗ nhẹ tay Misthy, ý bảo chị ấy đừng hoảng, thấy Misthy sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tỉnh lại, liền quay đầu nhìn Hoàng phu nhân: "Mẹ cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được"

"Ừ !" Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà cũng cảm thấy vui vẻ, tin rằng con gái sẽ hạnh phúc.

"Em gái à ! Mới sáng sớm cô đã ồn ào gì thế ?" Âm thanh bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Minh Châu một tay trống má dựa vào cánh cửa, lười biếng hỏi. Rất khó mới ngủ thiếp đi, vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn cô nợ cô ta cho nên thượng đế mới phái tên ngốc này xuống hành hạ cô.

"Rất xin lỗi chị" Xấu hổ cúi đầu nhận sai. Do không tìm thấy Diệp Anh cho nên hét to vài tiếng, không ngờ lại đánh thức chị ấy.

Áo ngoài tùy khoác lên vai, quần hơi nhăn, phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn đã bị khí chất lười biếng của Minh Châu mê hoặc, nhưng khi thấy đôi mắt của cô ấy Diệp Anh nhịn không được bật cười.

Minh Châu đương nhiên biết Diệp Anh cười gì, Mễ Mễ chết tiệt, mắt cô chắc chắn đã bầm tím rồi. Trừng mắt nhìn Diệp Anh, không biết cô có thể tiếng lên mắng cô ấy vài câu hay không ? Đáng ghét, không nhìn thấy sắc mặt người khác à ? Không thấy cô đang tức giận đến sắp phun lửa à ? Lại còn cười to nữa.

"Diệp Anh..." Misthy khó hiểu nhìn Diệp Anh cười đến nghiêng ngả ! Không biết cô ấy đang cười cái gì ?

Một lúc lâu mới dừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Misthy quay về phía cửa để chị ấy xem kỳ cảnh, chỉ vào người đứng bên cạnh cửa: "Chị có cảm thấy chị ta giống gì đó không ?" Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của Minh Châu lại không nhịn được cười.

" Giống cái gì ?" Misthy lại chẳng có cảm giác gì, cô thấy chị ấy ngoại trừ một mắt thâm tím thì mọi thứ đều ổn mà.

"Chị à ! Sao mắt chị lại tím bầm vậy ?" Misthy chỉ chỉ mắt mình khó hiểu hỏi.

Cái này liền đụng trúng nổi đau của cô, cô cũng không thể mặt dày nói là bị người khác đánh được.

"Chị giúp chị ấy trang điểm chút thôi" Mễ Mễ từ phía sau đi vào, thuận tiện trả lời.

"Mễ Mễ ! Cô..."

"Mặc quần áo chỉnh tề vào" Uyên Pu đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Minh Châu quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà người ta, cái tên này còn tưởng đang ở nhà mình sao ?

"A.." Nghe được âm thanh nghiêm khắc của Uyên Pu, Minh Châu ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.

"Đói quá..." Linh Ngọc Đàm cũng tiến vào.

Hoàng phu nhân thấy bọn họ đã dậy liền cười tươi nói: "Tôi chuẩn bị cho các cô cà phê cùng bánh mì đường nhé !"

Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên không thể thiếu cà phê rồi.

"Cũng được ! Cảm ơn cô" Uyên Pu lễ phép đáp.

"Tôi đói chết mất..." Linh Ngọc Đàm khuấy nhẹ cốc cà phê, hít hà mùi hương nồng đậm tỏa ra, là cà phê hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ, hương vị cà phê lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến Linh Ngọc Đàm càng thêm đói bụng.

"Cà phê này quá tuyệt" Cô cầm cốc cà phê, vẽ mặt thoả mãn khen ngợi.

"Mọi người dùng bữa đi" Hoàng lão gia thấy vợ đã chuẩn bị xong, nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm, cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, giờ chắc đều đói bụng rồi. Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.

"Em cũng muốn uống cà phê..." Ngửi được hương vị cà phê, Misthy nuốt nước bọt, nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thử chút cà phê.

"Không được" Ngồi bên cạnh hai người, Uyên Pu không đợi Diệp Anh trả lời lập tức giành nói trước.

"Thế nhưng..." Nhìn tất cả đều uống cà phê, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.

"Không được khóc" Xé miếng bánh mì đưa đến bên miệng Misthy, tuy chị ấy đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng không phải vì một chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.

Há mồm nuốt bánh mì, nuốt nước mắt vào trong, thức sự không dám khóc chỉ uất ức nói: "Nhưng chị muốn uống cà phê..."

Bốn người kia thấy Misthy nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi cô đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được, chỉ có thể tìm chuyện khác để thu hút sự chú ý của cô thì cô mới bị hấp dẫn mà quên đi. Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Diệp Anh, thực sự quá thần kỳ.

"Em dị ứng với cà phê đó" Minh Châu tức giận nói.

"Chị bị dị ứng với cà phê sao ?" Diệp Anh vừa đút cô ăn sáng vừa nói.

Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt cô mờ mịt, không hiểu chị Minh Châu nói dị ứng là gì ?

"Chị từng uống qua chưa ?"

Gật đầu, hình như đã uống qua một lần nhưng hương vị thế nào thì cô lại quên mất rồi.

"Sau khi uống xong có cảm giác gì ?" Xem ra chị ấy chẳng nhớ gì rồi.

"Để tôi nói" Minh Châu thực sự không thể chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.

"Lúc 10 tuổi, nó từng uống trộm cà phê quản gia pha cho cha nuôi, kết quả là tim đập nhanh, chân tay co giật suýt nữa thì sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cà phê ra mới phát hiện được nó, nếu không thì nó đã chết từ lâu rồi" Nhớ lại cảnh tượng đó, thật không dọa người ta mới là lạ.

Sau khi nghe xong, Diệp Anh trực tiếp giành lấy cốc sữa từ trong tay cô, đưa đến bên miệng: "Uống hết sữa đi"








. Mjk bệnh cmnr :))) vừa vui vừa buồn ? Vui vì mai được nghĩ hjhj ! Buồn vì mệt mỏi muốn chết con mẹ nó luôn :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net