Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày của Allen đều trôi qua theo một lịch trình nhất định như sau:

Buổi sáng:

+ 8g: Thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ.

+ 8g30: Ăn sáng.

+ 9g: Ra ngoài đi dạo. Đôi khi là đi đánh bài nếu hết tiền.

+ 10g: Mua đồ ăn cho cả ngày rồi về nhà.

Buổi trưa:

+ 11g: Cùng Tim kiểm tra các Innocence và xem công dụng của chúng và phân loại.

+ 12g: Ăn trưa và đi ngủ.

Buổi chiều:

+ 14g: Ăn bánh uống trà cùng Tim.

+ 15g: Đọc sách, chăm sóc vườn hoa hồng.

+ 17g: Tập luyện chiến đấu bằng các loại Innocence khác nhau. Học cách điều khiển sức mạnh của mình và sức mạnh của Noah.

Buổi tối:

+ 19g: Tắm rửa và ăn tối.

+ 20g: Chơi cùng Tim và đi ngủ.

Cứ như vậy, cho đến khi Allen đã tròn 13 tuổi, cậu đã có thể sử dụng tất cả các Innocence và sức mạnh của Noah một cách dễ dàng. Nhưng cậu vẫn gặp khó khăn trong việc khống chế sức mạnh thật sự của mình cùng đôi cánh. Tuy nhiên, Allen cũng không để tâm đến chuyện đó lắm. Vì hôm trước cậu đã thấy bóng dáng của các Finder của Giáo đoàn, họ chắc đã nghe tin về ngôi biệt thự này rồi, nên cậu phải rời khỏi đây một thời gian. Giáo đoàn chắc chắn sẽ không buông tha cho việc một đứa trẻ có thể tạo ra kết giới mà không cần Innocence đâu.

"Tim, chúng ta đi thôi nào!" Sau khi thu dọn mọi thứ cần thiết và để các Innocence trú ngụ trong cơ thể mình, Allen cùng Tim theo mật đạo rời khỏi nước Anh, bắt đầu chuyến du lịch của mình, mà sau này khi nhớ lại, Allen cảm thấy đó là chuyến đi tìm 'Chồng' thì đúng hơn.

Mà đó là chuyện của say này, bây giờ với sự dẫn đường của Tim, Allen đã dùng đôi cánh của mình bay đến mỗi đất nước, chỉ vì không muốn tốn tiền đi tàu mà thôi. Nên sau nửa năm đi chơi (mà thực ra là đi đến đâu cũng đánh bài lột đồ người ta đến đó), Allen đã dạo qua hết 10 nước khác nhau (kèm theo một đống rắc rối cậu gây ra cho các nước đó. Ví dụ như đánh bài lấy sạch gia sản của quý tộc, chôm vài món đồ có giá trị và 'lỡ tay' phá nát nửa cái cung điện nào đó!), và giờ cậu đang ở Trung Quốc.

Nhà trọ...

"Mệt quá, đi ngủ thôi Tim!" Allen ôm Tim nằm lên giường và tắt đèn.

Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, đôi mắt Allen dần nhắm lại và tiếng thở đều đặn cứ thế vang lên trong không gian.

Nửa đêm...

Trên nóc nhà ở gần nơi Allen ở...

"Đêm nay sẽ có ai muốn gặp lại người chết đã nào? Bá tước ngàn năm là ta sẽ thực hiện mong ước đó!" Bá tước cười, tay phải cầm dù vung vẩy trên không. "A! Ta đã tìm thấy đối tượng đó rồi, đến đó nào!" Nói rồi Bá tước nhảy qua các nóc nhà để đến nơi mình cần đến.

Nhà trọ nơi Allen ở...

"Tim, mày làm sao vậy?" Allen dụi mắt nhìn Tim không ngừng lôi kéo cậu ra cửa sổ. "Có gì ở ngoài đó..."

Allen đang nói chợt ngừng lại, vì cậu vừa thấy bóng dáng Bá tước lướt qua các nóc nhà. "Bá tước?". Hôm nay có vẻ là ngày xui của cậu rồi, bắt gặp Bá tước trong đêm thế này thì...

"Mà khoan..." Allen giật mình vội lao xuống giường vớ đại một cái áo choàng mặc vào, kéo mũ trùm che khuất mặt và...đi xuyên qua cửa sổ ra ngoài.

"Năng lực của Noah chỉ thích hợp cho mấy chuyện này thôi!" Allen thở dài đuổi theo Bá tước. "Nếu Bá tước xuất hiện ở đây thì có lẽ sẽ có người trở thành Akuma!"

Không phải Allen tốt bụng gì đâu! Mà chỉ vì linh tính mách bảo cậu nên đuổi theo Bá tước nếu không cậu sẽ hối hận.

Khi Allen đã đuổi tới nơi thì Bá tước đã dụ dỗ một cô bé gọi hồn người thân về.

"Ba... BA ƠI!!!!" Cô bé gọi, một đạo Sấm sét tím lao xuống giáng thẳng vào khung xương búp bê và nó bắt đầu chuyển động.

"S-Sao con... SAO CON DÁM BIẾN TA THÀNH AKUMA????" Con búp bê la lên.

"Ư... Mana..." Allen nhíu mày, khung cảnh trước mắt khiến cậu nhớ lại ký ức đau đớn đó.

"Giờ thì Akuma-chan, hãy giết và đội lốt cô bé đó đi!" Bá tước ra lệnh.

"K-KHÔNG!!!!" Cô bé hét lên khi thấy con búp bê đi lại gần mình.

"Innocence số 10!" Allen lao tới ôm lấy cô bé ra chỗ khác, đồng thời một mũi tên màu xanh cũng đâm thẳng vào đầu con búp bê và phá hủy nó.

"Exorcist ư?" Bá tước giật mình.

"Ta không phải Exocist! Mặc dù ta có sở hữu Innocence!" Allen trả lời.

"Cô là ai?" Bá tước hỏi. (Vì Allen ăn mặc kín mít từ trên xuống dưới, dáng người cũng nhỏ nhắn nên Bá tước tưởng là con gái.)

"Ngươi không cần biết đâu!" Allen nói và quay sang cô bé. "Rời khỏi đây và quên hết những gì em vừa thấy đi!"

"Vâng..." Cô bé trả lời và chạy vụt đi.

"Giờ thì..." Allen theo thói quen kéo mũ trùm xuống, các Innocence dần xuất hiện xung quanh cậu. "Chúng ta đã có thể thoải mái 'trò chuyện' mà không bị gián đoạn rồi! À mà ta là con trai đấy!"

"Xin lỗi vì điều đó. Mà ta không biết vì sao cậu nói mình không phải là Exocist. Nhưng..." Bá tước búng tay, những con Akuma cấp thấp liền xuất hiện và nã đạn vào cậu.

"Innocence số 10 và 25!" Một màng chắn bao lấy Allen chặn hết đạn của Akuma, cùng lúc đo, hàng trăm mũi tên lao vào lũ Akuma và tiêu diệt chúng.

"Không tệ, nhưng cậu biết đấy, ta không thể ở lai đây quá lâu được! Ta còn nhiều việc cần làm lắm!" Bá tước nói.

"Vậy à! Xem ra ta cần một lý do để giữ ngươi lại nhỉ?" Allen nói đưa tay chỉ về phía Bá tước. "Phá hủy!"

ẦMMMMM!!!!! Một cái hố to và sâu xuất hiện ngay bên cạnh Bá tước khiến hắn giật mình.

"Phục hồi!" Allen nói, cái hố nhanh chóng biến mất và mặt đất lại trở về như cũ khi chưa bị phá hủy.

"Ta có thể cảm nhận được... Dòng máu của ta đang sôi trào... Ngươi chính là No.14 - Nea đúng không?" Bá tước hỏi.

"Ta không phải Nea. Nea đã chết lâu rồi, hơn nữa, anh ta không phải No.14 thực sự mà chỉ là kẻ được sinh ra để thế thân cho ta thôi!" Allen bắt đầu phát huy tài năng lừa gạt của mình. "Ta mới chính là No.14, kẻ sở hữu năng lực của cả hai phía... Innocence và Noah!"

"Cậu đúng là một trường hợp đặc biêt!" Bá tước nói. "Nhưng cậu biết đấy, ta có thể cảm nhận được... Cậu là thành viên mới của gia tộc chúng ta - Gia tộc Noah!"

"Có lẽ ngươi nhầm rồi Bá tước à! Gia tộc Noah chỉ có 13 tông đồ, đó là tính cả ngài Bá tước đây. Cho nên ta - No.14, không phải là người của cái gia tộc đó đâu!" Allen nói.

"Cậu chắc chứ? Đúng là gia tộc chỉ có 13 tông đồ, nhưng sẽ chẳng lạ gì khi gia tộc có thêm một thành viên mới cả!" Bá tước nói. "Chúng ta luôn chào đón những người anh em của mình dù họ có là ai đi chăng nữa!"

"Xin lỗi nhé, ta lại chẳng có cái hứng thú vào gia tộc của ngươi đâu! Sao ta có thể vui vẻ sống chung với kẻ đã từng dụ dỗ ta biến linh hồn của Mana thành Akuma được!" Allen nói khi phát động Innocence thành dây xích trói Bá tước lại.

"... Có vẻ như ta đã lỡ đắc tội với cậu rồi!" Bá tước nói khi phá hủy dây xích. "Liệu ta có thể biết tên cậu không?"

"Ngươi biết tên ta mà! Chỉ là ngươi không nhớ thôi!" Allen trả lời khi thu hồi lại tất cả các Innocence, một cánh cổng Thập tự giá xuất hiện sau lưng cậu.

"Đừng bỏ đi như vậy chứ!" Bá tước lao đến chỗ Allen nhưng lại bị cản lại bởi một màng chắn vô hình. "Cái gì?"

"Này Bá tước, sao chúng ta không chơi một trò chơi đuổi bắt nhỏ nhỉ?" Allen nói.

"Trò chơi đuổi bắt???" Bá tước ngạc nhiên.

"Đúng vậy! Luật chơi rất đơn giản. Ta chạy và các ngươi bắt!" Allen nói. "Đương nhiên là cả hai phe chúng ta có thể làm mọi cách để đạt được mục đích! Ta sẽ lần lượt xuất hiện trước từng Noah một, và các ngươi phải bắt được ta trước khi ta chuyển địa điểm!"

"Như vậy là mỗi người chúng ta chỉ có một cơ hội gặp cậu thôi đúng chứ! Và chúng ta sẽ phải tìm ra cậu trong lúc đó!" Bá tước nói.

"Mỗi người các ngươi sẽ có ba cơ hội gặp ta, và ta sẽ xuất hiện trong nhiều hình dáng khác nhau! Nếu các ngươi có thể bắt được ta, thì ta hứa sẽ theo các ngươi, còn nếu đến người cuối cùng mà các ngươi vẫn chưa bắt được ta thì... Đừng có tìm ta nữa!" Allen nói khi rút một lá bài Jocker ra. "Thế nào?"

"Thú vị thật, ta đồng ý! Mong cậu sẽ tuân thủ lời hứa của mình!" Bá tước nói.

"Tất nhiên rồi. Lưu ý là các người không dùng Akuma đâu nhé! Nếu vi phạm là sẽ bị xử thua đấy!" Allen thả lá bài xuống đất. "Mỗi khi hết thời gian mà các người chưa tìm được ta, hãy nhìn vào lá bài này. Trong đó sẽ ghi rõ địa điểm, thời gian nơi ta sẽ xuất hiện kế tiếp!"

"Ta hiểu! Nhưng ta muốn hỏi: Làm thế nào mà chúng ta có thể tìm thấy cậu khi chúng ta còn không biết mặt cậu?" Bá tước hỏi.

"Cầm lấy thứ này!" Allen ném cho Bá tước một quả cầu nhỏ màu trắng. "Nếu ở gần ta nó sẽ là màu trắng, càng xa ta thì nó sẽ dần đổi thành màu đen. Các ngươi có thể dựa vào đó để tìm ta!"

"Cậu chu đáo thật đấy!" Bá tước nói.

"Đương nhiên! Và bây giờ..." Cánh cửa Thập tự giá mở toang, một đàn bướm trắng bay ra bao quanh lấy Allen. "Trò chơi bắt đầu!".

"WOAAAA!!!!" Một lực đẩy vô hình khiến Bá tước phải lùi ra xa, khi nhìn lại thì Allen đã biến mất, chỉ còn lại lá Jocker nằm trên đất.

Bá tước tiến đến nhặt lá bài lên, trên lá bài vẽ một cái đầu lâu có hình ngôi sao trên đầu cùng dòng chữ 'Mana Walker' ở bên dưới. Khi Bá tước lật mặt bên kia lại, trên đó chỉ có hai dòng chữ:

"Địa điểm: Một trong các chuyến tàu đến Pháp.

Thời gian: Từ ngày mai cho đến khi ta rời nước Pháp"

"Vậy thì... Tyki Mikk, cậu có muốn là người chơi đầu tiên không?" Bá tước hỏi khi ném lá bài vào một cái cây gần đó.

"Tất nhiên rồi!" Một cánh tay xuất hiện bắt lấy lá bài, sau đó một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện. Da ngăm đen, mắt vàng cùng hàng Thập tự giá trên trán chứng tỏ thân phận của hắn - Noah.

"Cố gắng lên nhé! Ta phải đi đây, bao giờ xong mà không thành công thì cậu cứ chọn đại ai đó chơi tiếp đi nhé!" Bá tước nói và biến mất, không quên để lại quả cầu đã chuyển thành màu đen cho Tyki.

"Một trong các chuyến tàu đến Pháp sao?" Tyki nhìn lá bài. "Làm sao mà biết được cậu ta sẽ ở chuyến tàu nào chứ? Có đến hàng chục chuyến tàu như vậy..."

Thở dài, Tyki cầm lấy quả cầu và lá bài nhét vào túi và rời khỏi nghĩa địa.

"Thôi cứ dựa vào vận may của mình vậy!" Tyki nói và biến mất trong bóng đêm.

Nhà trọ...

"Người chơi đầu tiên là Tyki à..." Allen thở dài nhìn cái tên xuất hiện trên lá Át Bích.

Kiếp trước, Tyki là người cậu yêu đơn phương, và là người đầu tiên trong các Noah chết dưới tay cậu trong cuộc thánh chiến cuối cùng. Trước khi chết, hắn đã thổ lộ tình cảm của mình với cậu khiến cậu gần như sụp đổ vì đau đớn.

**********

Trên chiến trường, các Exocist đang cố gắng tiêu diệt các Akuma và các Noah, các Finder lần lượt ngã xuống chỉ vì một lý do: Bảo vệ số lượng Exocist ít ỏi còn lại.

Cách chiến trường không xa, nơi xác Akuma chất đầy đất, Allen tay nắm chặt kiếm nhìn Tyki, người bị cậu đâm thanh kiếm xuyên qua người.

"Thật trớ trêu làm sao, khi ta lại một lần nữa bị cậu đâm thế này!" Tyki mỉm cười.

"Anh có muốn nói gì trước khi chết không?" Allen run rẩy hỏi, cái cảm giác phải giết chết người mình yêu - dù rằng là cậu đơn phương, vô cùng đau đớn.

"... Có chứ!" Tyki đưa tay lên vuốt tóc cậu. "Có rất nhiều thứ ta muốn nói... Nhưng điều mà ta muốn nói..."

"!!!!" Allen mở to mắt ngạc nhiên khi Tyki đột nhiên kéo cậu lại gần và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhưng chất chứa đầy tình cảm trong đó.

"Ta yêu em... Từ rất lâu rồi... Và ta nghĩ em sẽ không có tình cảm..." Tyki đang nói chợt ngừng lại, vì Allen đang khóc.

"Anh xấu xa lắm Tyki..." Allen nói trong tiếng khóc. "Khi tôi đã sắp từ bỏ vì nghĩ rằng chỉ mình tôi là người đơn phương, thì anh lại cho tôi biết điều này sao???"

"Allen..." Tyki ngạc nhiên nhìn Allen.

"Cho tôi hy vọng... Và rồi dập tắt nó... Anh có biết tôi đã đau đớn thế nào khi phải giết anh không????" Allen la lên. "Anh thật sự...là một kẻ đáng ghét mà! Vậy mà... Vậy mà... Tại sao tôi lại yêu một kẻ như anh chứ!"

"Ta xin lỗi em... Là lỗi của ta..." Tyki ôm lấy Allen. "Giá như ta nói ra sớm hơn, chúng ta đã không phải đi đến tình cảnh này!"

"Quá muộn rồi... Đã quá muộn để quay lại rồi..." Allen thì thầm.

"... Allen, hãy giết ta đi!" Tyki chợt nói.

"Sao..." Allen ngỡ ngàng nhìn Tyki.

"Ta biết điều này sẽ tổn thương em, nhưng... Ta đã không thể sống với vết thương trí mạng này rồi!" Tyki nói. "Hãy... Giải thoát cho ta đi!"

"..." Allen cúi mặt xuống, đôi tay nắm chặt thanh kiếm, nước mắt chảy dài trên gương mặt cậu. "Em yêu anh!". Allen nói và rút thanh kiếm ra khỏi người Tyki.

Cả cơ thể Tyki đổ gục về sau, nhưng Allen đã kịp đỡ hắn và ôm chặt lấy hắn, nước mắt không ngừng lăn dài trên mặt cậu.

"Vĩnh biệt anh, Tyki!" Allen nói.

"Cảm ơn... Và xin lỗi... Ta yêu em, Allen!" Tyki mỉm cười trước nhắm mắt lại và trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Allen.

"Anh thật độc ác mà Tyki... Để em ở lại thế giới này một mình... Với nỗi đau này..." Allen nói khi đặt Tyki nằm ngay ngắn trên đất. "Nhưng em sẽ sống, sẽ bước đi... Cho đến khi... Anh đến đón em..."

**********

"Cháu ơi... Tỉnh... Này cháu..." Tiếng ồn vang lên khiến Allen giật mình nhìn xung quanh, phải mất một lúc lâu sau cậu mới nhớ ra là mình đang ở trên tàu đến Pháp.

"Này cháu!" Tiếng gọi vang lên khiến Allen nhìn lên và nhận ra đó là tiếng của bà lão ngồi đối diện cậu cùng một cậu nhóc. "Cháu đã khóc rất nhiều kể từ lúc ngủ đến giờ đấy! Cháu mơ thấy ác mộng à?"

"Xin lỗi đã làm phiền bà, cháu chỉ mơ về một ký ức buồn mà thôi. Một ký ức mà cháu không muốn nhớ!" Allen vuốt lại mái tóc đen của mình. Đêm qua cậu đã thức đến sáng chỉ để tìm cách đổi màu tóc và che đi con mắt bị nguyền rủa. Nên giờ ngoại hình của Allen đã thay đổi khá nhiều. Mái tóc đen ngắn được vuốt keo, con mắt trái được quấn băng che đi, bộ đồ trên người cậu khiến ai nhìn qua là biết chủ của nó phải thuộc tầng lớp giàu có trong giới quý tộc mới có thể mua được bộ đồ đắt tiền đó.

Allen khẽ thở dài trong lòng, thực tình thì cậu chẳng muốn gây chú ý thế này đâu, nhưng ai bảo ngoài mấy cái áo choàng ra thì cậu chỉ còn mấy bộ đồ sang trọng thế này thôi cơ chứ! Mà cậu cũng không hiểu tại sao 'Cha' lại cho cậu cái thân phận quý tộc này cơ chứ? Đã vậy còn là chức vị Bá tước mới ghê chứ! Mà Bá tước thì không nói, sao mà 'Cha' ngại ít hay sao mà còn cố nhét thêm cho cậu một chức vị Đại Công Tước nữa!

Bây giờ là Bá Tước, sau khi đủ 15 sẽ được phong làm Đại Công Tước... Allen thấy mình không cần làm gì cũng đã có thể sống xa hoa đến cuối đời rồi. Tất nhiên là còn lâu cậu mới làm vậy!

(Au: Allen mà làm vậy là các độc giả khỏi có truyện mà đọc rồi!)

"Nếu là chuyện buồn thì nên quên đi, cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui mà!" Tiếng bà lão vang lên kéo Allen ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Có lẽ thế..." Allen mỉm cười.

"À cháu đói chưa? Bà có vài cái bánh bao này, cháu ăn một chút nhé!" Bà lão nói khi giơ ra một cái bọc đựng đầy những cái bánh bao trắng tròn quay.

"Tim..." Allen giật mình khi thấy Tim chợt nhảy ra từ trong túi và bay tới bọc bánh bao chuẩn bị há miệng cắn, nhưng Allen đã kịp lôi nó lại.

"Đó là con gì thế? Trông đáng yêu quá!" Bà lão ngạc nhiên.

"Đây là người đồng hành của cháu, nó đang đói nên cư xử hơi quá!" Allen cười.

"Ra là hai đứa chưa ăn gì!" Bà lão cười đưa hai cái bánh cho Allen. "Ăn đi cháu, đừng ngại, bà còn nhiều lắm!"

"Nhưng..." Allen ngập ngừng.

"Bánh bao bà em làm là ngon nhất đấy!" Cậu bé cười. "Em và bà đã ăn rồi, anh cứ ăn đi!"

"... Cảm ơn hai người!" Allen mỉm cười nhận lấy hai cái bánh, một cho Tim và một cho cậu.

"Bánh ngon mà phải không anh?" Cậu bé hỏi khi thấy Allen đã ăn một miếng.

"Ừ... Ngon lắm!" Allen cười.

"Thế thì tốt quá!" Bà lão cười và giật mình khi thấy tàu đã vào ga. "Bà phải xuống ở đây rồi, mấy cái bánh còn lại cháu cứ giữ mà ăn nhé!"

"... Cảm ơn..." Allen cầm cái túi nói.

"Tạm biệt anh nhé!" Cậu bé nói khi cùng bà mình xách hành lý chuẩn bị xuống tàu.

"Khoan đã!" Allen vội lấy từ trong túi ra hai sợi dây chuyền Thập tự giá bằng bạc và đưa cho hai bà cháu. "Đây là... Lời cảm ơn cho túi bánh..."

"Ôi trời, thứ này đắt lắm, bà già này không dám nhận đâu!" Bà lão từ chối.

"Không sao đâu ạ! Bà cứ nhận đi, biết đâu sau này chúng sẽ giúp ích được cho bà cũng nên!" Allen nói khi đeo dây chuyền vào cổ hai bà cháu. "Cầu Chúa sẽ chúc phúc cho hai người!"

"Cảm ơn cháu!" Bà lão mỉm cười cùng đứa cháu xuống tàu.

Bà lão không hề biết rằng, sau này chính nhờ hai sợi dây chuyền mà hai bà cháu đã may mắn sống sót trong một cuộc tấn công của Akuma. Dù sau đó hai sợi dây đã bị nứt vỡ, cả hai bà cháu vẫn luôn giữ gìn và mang theo bên người cho đến ngày họ gặp lại Allen.

Quay trở lại trên tàu, sau khi hai bà cháu rời khỏi, đã có ba người đàn ông và một đứa trẻ lên tàu. Khi thấy họ, Allen chỉ có thể cảm thán cho số mệnh, vì mấy người đó là mấy kẻ đã bị cậu lột sạch đồ kiếp trước.

"Yo, cậu bé, chúng tôi ngồi ở đây được không?" Người đàn ông tóc vàng hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Allen gật đầu. 'Tyki... Chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau... Dù cho... Anh không hề biết đến em...'

"Cậu bé, có muốn chơi vài ván bài không?" Người đàn ông tóc vàng hỏi khi giơ ra một bộ bài. "Tất nhiên là phải đặt cược đấy!"

Allen nhìn ba người đàn ông, rồi kín đáo nhìn về phía hành lý của Tyki, nơi anh ta cất quả cầu. Mỉm cười, Allen nói. "Tôi sẽ không thua đâu!"

Cậu đã nói với Bá tước là hai phe có thể làm mọi cách để đạt được mục đích mà nhỉ? Lấy đi quả cầu cho đến khi đến Pháp, như thế thì cậu có thể an tâm là sẽ không bị phát hiện ngay lúc này.

'Xin lỗi anh, Tyki! Nhưng em thật sự không muốn gia nhập vào gia tộc Noah đâu! Nếu em vào gia tộc, thì sức mạnh thật sự của em... Sẽ bị phát hiện sớm thôi! Vì em... Là con của Chúa mà!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net