Night 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh lối vào toa đặc biệt, nữ tiếp viên nghiêng người, nhả từng chữ bằng chất giọng ngọt ngào luyện tập. Allen mỉm cười đáp lại, vẫn lịch sự hết mức như mọi lần. Nhưng cô gái trẻ dường như chẳng có vẻ gì thật sự quan tâm, cậu thậm chí nghi ngờ việc cô ấy có biết cậu và nụ cười của cậu đang tồn tại hay không khi cô gái quá mãi bận tâm ngắm nhìn tên khốn đẹp trai lạnh lùng xấu tính và cũng là người đồng hành cùng cậu trong nhiệm vụ này —Kanda Yuu.

Kanda thì lại chẳng chút bận tâm đến ánh mắt rực sáng nhìn anh của cô gái trẻ. Sau khi cả hai đã bước vào toa đặc biệt, Kanda ngay lập tức kéo sầm cửa lại. Không một cái nhìn, không một cái gật đầu hay bất kỳ hành động lịch thiệp nào dành cho cô tiếp viên đang nhìn anh say đắm. Allen ngao ngán thở dài trước sự thô lỗ cũng chẳng lạ gì với cậu của Kanda, nhưng không hiểu vì sao, lại cảm thấy chút niềm vui nho nhỏ dâng lên trong lòng.

"Oi, Moyashi." Sau một lúc đứng ngớ người nhìn cánh cửa vừa khép lại, Allen nghe tiếng Kanda gọi mình. "Cậu định đứng cả buổi để nhìn cái cửa chết tiệt đó hả?"

"Là Allen, không phải Moyashi. Tôi đã nói một ngàn cộng một một một lần rồi, BaKanda." Cậu nhóc lừ mắt nhìn Kanda trong lúc ngồi xuống băng ghế dài đối diện anh. Nhưng tất nhiên như mọi lần, anh chẳng có vẻ gì bận tâm để ý.

"Mà này." Allen tiếp tục cuộc nói chuyện. "Tối hôm qua, anh biến đi đâu vào lúc nửa đêm vậy?"

Allen chỉ buộc miệng hỏi Kanda. Mặc dù, cậu không phủ nhận việc mình có quan tâm, nhưng hỏi thẳng thừng Kanda những vấn đề thuộc về anh thì đây là lần đầu tiên cậu thử. Sau câu hỏi, Kanda đưa mắt nhìn sang cậu, nhưng rồi chẳng bao lâu anh đã quay mặt đi, đẩy ánh nhìn lạnh băng vào khung cảnh vùn vụt lướt qua bên ngoài ô cửa sổ của toa tàu. Allen tự hỏi liệu Kanda đang tìm kiếm điều gì ẩn sâu trong màn đêm thăm thẳm đó.

"Không liên quan tới cậu."

Allen liếc mắt nhìn anh, sau đó thở dài. Hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán, Kanda chưa bao giờ thật sự nói với cậu điều gì về cuộc sống của anh. Nhưng Allen sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc, dù sao chuyến đi vẫn còn dài và sự kiên nhẫn của Allen cũng có thể được xem là dư dả.

"Tối qua, có phải anh cũng gặp ác mộng như—"

Cặp mắt đen của Kanda ngay lập tức lóe lên tia nhìn đe dọa.

"Moyashi, tôi đã nói là không liên quan tới cậu."

"Tại sao lại không liên quan cơ chứ?" Allen vẫn không tỏ ra chút nao núng nào, giọng cậu đanh lại. "Lúc anh tự dưng ngồi dậy rồi biến đi đâu mất, tôi bị đánh thức và không cách nào— ngủ lại được cả."

Allen nói nhỏ dần, cậu thậm chí còn không chắc Kanda có nghe ra được những từ cuối hay không. Nói ra điều này tự nhiên như vậy hoàn toàn cũng chỉ trong vô thức. Allen xấu hổ cúi đầu húng hắng ho, câu nói vừa nãy chẳng khác gì lời thú nhận cậu không thể ngủ nếu bên cạnh không có sự tồn tại của Kanda.

"Cậu là con nít lên ba hả?" Kanda liếc cậu, nét mặt quay lại với vẻ dửng dưng trêu người thường trực, không còn chút đe dọa nào trong giọng Kanda khiến Allen cảm thấy nhẹ người. "Thiếu người lớn thì không ngủ được?"

"Không, BaKanda!" Allen lườm anh cảnh cáo, dù cậu hiểu rõ cái nhìn đó chẳng đời nào hù dọa được Kanda. "Tôi đã trưởng thành rồi."

"Vậy à. Trưởng thành hay không thì cậu cũng chỉ là Moyashi thôi."

"Là Allen." Allen chỉnh lại tên mình. Cậu mừng vì Kanda đã bớt khó chịu hơn.

Allen không biết tại sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến tên khốn đẹp trai này đến vậy. Sau một tháng chiếm giường của Kanda, có điều gì giữa cả hai đang bắt đầu thay đổi. Sự thay đổi không quá rõ ràng, nhưng Allen dám chắc về điều đó, một phần nào đó trong mối quan hệ giữa cậu và Kanda đang mỗi ngày một thêm đổi khác.

Ký ức một tháng qua của Allen, thật sự không tồn tại gì khác ngoài hình ảnh căn phòng của Kanda. Mùa đông năm nay bỗng trở nên vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi mỗi lúc một dày và mặt trời gần như không còn hiện hữu. Cơ thể Allen vốn khó thích nghi với tiết trời này, cái lạnh thấu tận vào xương của tháng mười hai cứ ngày đêm hành hạ cậu. Dù Allen đã cố gắng luyện tập nhiều hơn, nhưng vẫn không cách nào đánh bại được cơn buồn ngủ vờn quanh và sự lạnh lẽo gần như bao lấy cả tâm hồn.

Mùa đông làm Allen mệt mỏi. Nhưng những cơn ác mộng không vì vậy mà tỏ lòng thương để cậu yên trong những ngày này, nó dường như còn tìm cách hành hạ cậu nhiều hơn. Trước khi mùa đông thật sự kéo đến, Allen không phải lúc nào cũng đến ngủ nhờ ở phòng Kanda. Tất nhiên, cậu đâu hứng thú gì với thái độ khó chịu cùng cực của người đồng đội khi anh thấy cậu lù lù ngay ở cửa. Allen chỉ đến đó khi sức chịu đựng những cơn ác mộng của mình vơi cạn và cậu cần gấp một giấc ngủ yên bình. Vài lần một tuần được ngủ ở phòng Kanda đã là một nỗ lực phi thường. Hiển nhiên, để làm được điều đó không thể không tồn tại những màn choảng nhau sống chết. Thi thoảng, khi Kanda phát điên vì Allen cứ chẳng chịu nằm yên cho anh ngủ và tìm cách ném cậu ra khỏi giường, thì họ sẽ lại bắt đầu đánh nhau.

Nhưng rồi Allen bắt đầu nhận ra dẫu Kanda luôn tỏ ra khó chịu và lạnh lùng đến vậy, nhưng anh cũng không đến nỗi vô tình. Khi mùa đông đến, mang theo tất cả gió tuyết và cái lạnh giết người trùm lên mọi thứ. Việc chỉ ngủ một tuần vài buổi tối không còn đủ với Allen. Và dường như chàng trai tóc đen cũng nhận ra điều đó. Allen vẫn còn nhớ cậu đã cảm thấy bất ngờ ra sao khi phát hiện cửa phòng Kanda không khóa. Lần đầu tiên, cậu nghĩ chỉ là do trùng hợp, nhưng những ngày sau đó, cánh cửa vẫn dễ dàng mở ra khi Allen muốn ngủ. Allen thật sự cảm thấy bối rối khi nghĩ rằng Kanda đã cố tình không khóa cửa, dù biết rằng cậu sẽ đến phòng anh, hoặc vì anh biết Allen sẽ đến nên đã cố tình không khóa cửa. Vô số suy đoán cứ loạn lên trong đầu, Allen cố gắng đè xuống nhịp tim ồn ào lúc nằm xuống giường của Kanda.

Những lúc chỉ có một mình ở căn phòng với lối kiến trúc giống hệt căn phòng của cậu, thỉnh thoảng Allen lại không tài nào ngủ được. Cậu chỉ có thể quấn chặt tấm chăn đầy mùi hương của Kanda quanh người, nằm ngửa nhìn đăm đăm mảng trần nhà xám xịt, suy nghĩ vẩn vơ về một vấn đề nào đó, hay chỉ đơn giản là đoán xem khi nào Kanda sẽ trở về từ buổi luyện kiếm của anh. Và khi điều đó thật sự xảy ra, Allen sẽ nằm yên lặng trong mảng tranh sáng tối của căn phòng, nhìn Kanda đẩy cửa bước vào, thay chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vì luyện tập, đặt Mugen ở đầu giường, kéo dây buộc tóc và nằm xuống phần giường còn trống cậu chừa ra. Tất nhiên, một tỷ lần anh không bao giờ quên việc nhìn Allen – người đang thản nhiên quấn tấm chăn của anh, nằm trên chính chiếc giường của anh và một tỷ lần như vậy, Kanda vẫn không quên nhíu chặt mày.

Khi thời tiết trở nên khắc nghiệt và lạnh lẽo nhiều hơn, những buổi tối tuyết rơi đầy, hơi lạnh phủ mờ ô cửa kính. Ở những tầng cao, thậm chí họ còn không thể mở được cửa sổ vì lớp nước đông thành băng đã giữ chặt cánh cửa vào bức tường gạch. Cái lạnh thấu xương không lúc nào thôi chờn vờn trên da thịt. Mặc dù Giáo Đoàn có hệ thống điều hòa nhiệt độ, nhưng với thời tiết khắc nghiệt của tháng mười hai và vị trí của tòa căn cứ, hệ thống làm ấm gần như chẳng giúp ít được gì. Buổi tối, Allen luôn cố gắng rúc thật sâu vào tấm chăn dày, thậm chí cậu đã lôi cả chăn từ phòng cậu sang nhưng vô nghĩa. Allen không làm sao yên giấc được khi gió tuyết bên ngoài cứ không thôi gào thét, thô bạo đẩy cái lạnh xuyên qua những bức tường và ô cửa sổ của căn cứ Giáo Đoàn, tràn cả vào bên trong.

"Mo-ya-shi!" Kanda cáu gắt, ngồi dậy nhăn nhó nhìn Allen.

"Hở—?" Allen xoay nửa người nhìn Kanda bằng đôi mắt vô tội, tấm chăn vẫn được giữ chặt quanh người.

"Cậu không thể nằm yên được hả. Tôi không thể nào ngủ được khi cậu chốc lát lại xoay người như thế." Anh cằn nhằn, trông cực kì khó chịu vì bị Allen phá giấc.

"Được rồi, tôi biết rồi." Allen nói, kèm theo một tiếng thở dài. "Tôi sẽ cố nằm yên."

Nhưng rồi chưa được năm phút sau lời hứa đó. Allen lại thấy một Kanda vô cùng bực bội quay sang nhăn nhó nhìn mình.

"Mo-ya-shi!"

"Rồi rồi." Allen cay đắng nói, uể oải ngồi thẳng dậy. Tấm chăn theo quán tính trượt xuống thắt lưng Allen. Cậu lập tức rùng mình vì lạnh. "Tôi xin lỗi. Nhưng mà thật sự là tôi đã cố nằm yên lắm rồi."

"Chuyện quái gì xảy ra với cậu hả?"

"Tôi lạnh." Allen thở dài chán nản, nghĩ rằng Kanda sẽ lại có thêm cơ hội chòng ghẹo cậu, rằng cậu quá khẳng khiu và yếu đuối. "Và tôi không cách nào ngủ được cả. Chưa kể đến chuyện mộng mị."

Kanda nhướn mày trước lời thú nhận yếu ớt từ Allen.

"Qua đây."

"Hả?"

Kanda nhíu mày khó chịu khi Allen cứ ngồi nghệt ra bên cạnh nhìn anh chằm chằm. Đối với một người chưa bao giờ có dư chút kiên nhẫn nào như Kanda, thay vì lập lại câu nói lần thứ hai, anh chọn cách trực tiếp túm lấy cổ áo Allen kéo cậu xuống giường.

Allen chẳng có nhiều thời gian để kịp phản kháng, cậu quá lạnh và quá bất ngờ. Hành động duy nhất Allen có khả năng làm lúc đó là trố mắt nhìn khung cảnh xung quanh xoay vòng và buông một tiếng kêu đầy kinh ngạc. Allen chớp mắt, cảm nhận mùi hương của Kanda nồng nàn hơn bao giờ hết. Và trước khi cậu kịp suy nghĩ điều gì thì đã thấy mình nằm lọt thỏm trong lòng Kanda. Allen khẽ kêu lên vì bối rối.

"K-Kanda—?"

"Ngủ!" Anh nói gần như ra lệnh. "Cậu mà động đậy nữa là tôi giết đấy."

Allen im bật, không phải vì sợ hãi trước lời đe dọa đã quá quen thuộc của Kanda, mà vì cảm giác dễ chịu anh mang lại lúc này. Cảm giác hơi ấm và mùi hương dìu dịu bao bọc lấy mình thật sự khiến Allen không bao giờ muốn phải rời ra, dù chỉ là một chút. Allen nhắm mắt, không tiếp tục suy nghĩ lý do đằng sự tử tế kỳ lạ của Kanda, cơn buồn ngủ dễ dàng kéo đến. Trước khi ý thức Allen mờ dần, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ trái tim trong lồng ngực rộn ràng đập ra sao.

"Moyashi."

"—Hả?" Allen giật mình khi Kanda gọi cậu, sự chú ý quay trở về trong hiện tại. "Cái gì cơ?"

"Đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy." Kanda cảnh cáo về việc Allen thậm chí còn chẳng biết cậu đang làm. "Tôi chém cậu đấy!"

Dẫu Allen hoàn toàn không có ý định nhìn Kanda, cậu chẳng qua chỉ đang lơ đãng lạc trong những dòng suy nghĩ về quá khứ, nhưng chọc giận Kanda vẫn luôn là việc làm yêu thích của Allen. Cho nên thay vì quay đi theo lời anh nói, cậu thậm chí còn cố tình nghiêng đến gần hơn, đáp cái nhìn chằm chằm khiếm nhã lên gương mặt đẹp trai nhăn nhó của Kanda lúc này. Nhưng trước khi Allen kịp đắc thắng vì hành động khiêu khích đó thì tầm nhìn đã bị chắn ngang bởi một bàn tay khác. Allen kêu lên, túm chặt lấy cổ tay Kanda, tìm cách đẩy bàn tay anh ra khỏi mặt mình.

"Đau đó!" Allen hét khi những ngón tay rắn chắc của Kanda càng thêm bấu chặt vào trên khuôn mặt cậu. "Bỏ tay ra khỏi mặt tôi, BaKanda!"

"Vậy thì lấy mắt cậu ra khỏi mặt tôi!"

Toàn bộ tầm nhìn của Allen gần như bị những ngón tay Kanda che kín. Allen bắt đầu nổi cáu khi dù làm cách nào cậu cũng không kéo được bàn tay vững như gọng kìm của Kanda ra khỏi mặt. Khi không còn cách nào khác nữa, Allen tức tối, không chút chần chừ nghiêng đầu cắn vào phần cổ tay lộ ra ngoài của Kanda.

"Chết tiệt!" Allen nghe tiếng Kanda chửi thề. Những ngón tay bám trên mặt cậu bắt đầu nới lỏng ra, nhưng làm gì có chuyện Allen để tay anh rời đi dễ dàng đến thế. Theo cách hoàn toàn bất ngờ, Allen lần nữa túm lấy cổ tay Kanda, sau đó bậm răng mình sâu xuống.

Kanda lại chửi thề.

"Buông ra, Moyashi!" Mắt cậu lóe lên lửa giận khi anh nói. "Cậu là chó hả! Buông ra!"

"–ông." Allen nhe răng, vẫn sống chết cắn chặt cổ tay người đồng đội. Ánh mắt đắc thắng đầy vẻ châm chọc.

Kanda gầm gừ, điên lên vì cơn đau ở phần cổ tay đang rướm máu. Anh lao sang chỗ Allen, thô bạo đẩy ngã cậu xuống băng ghế chỉ được lót một lớp đệm mỏng của toa tàu. Allen mở to mắt nhìn chằm chằm Kanda, đồng thời cũng là người đang ngồi đè lên cậu, miệng cuối cùng cũng rời khỏi cổ tay anh.

"Đừng có mà khiêu khích tôi, Moyashi." Anh nói, giọng đầy vẻ đe dọa.

"Là Allen." Cậu quắc mắt. "Và nếu tôi cứ làm thì sao. Anh sẽ làm gì tôi hảa—?"

Allen dài giọng, rõ ràng không nhận ra tình huống nguy hiểm của chính mình trong hiện tại. Như đã nói, việc trêu trọc và khiến Kanda phát điên lên luôn là điều Allen yêu thích nhất.

"Im đi!"

"Không, BaKanda. Anh không phải mẹ tôi." Allen đốp chát lại với không chút nao núng nào.

Đáng ra Allen nên rút được bài học từ lần trêu chọc Kanda trong thư viện, rằng đừng bao giờ khiêu khích Kanda Yuu, người luôn làm những việc chỉ có trời mới biết. Và lần này cậu lại có cơ hội rút trích lần nữa bài học về việc đó.

Không mất quá nhiều thời gian để Allen cảm thấy bờ môi Kanda trên môi cậu. Cậu hốt hoảng kêu lên, một phần vì bất ngờ, một phần vì cảm giác quen thuộc nụ hôn này mang lại. Allen không phản kháng, và thật kì lạ khi cậu nghĩ đó là điều hiển nhiên, cậu không muốn phản kháng lại nụ hôn này, phản kháng lại cảm giác dễ chịu không phải lúc nào cũng có cơ may trải nghiệm.

Đoàn tàu vẫn lao vùn vụt trong đêm. Gió tuyết tháng mười hai vẫn không thôi gào thét. Nhưng Allen không có thời gian để bận tâm đến những điều nhỏ nhặt buồn tẻ đó, vì tâm trí cậu đang bị kéo giật bởi nụ hôn và bàn tay Kanda trên má. Allen không đoán được suy nghĩ của người con trai đang ngấu nghiến cậu đây. Kanda từng nói, anh sẽ hôn bất kì ai nếu họ dám buông lời thách thức anh. Bất kỳ ai chứ không phải chỉ một mình riêng cậu. Khi suy nghĩ đó bỗng dưng vụt qua đầu, Allen ngay lập tức bừng tỉnh, cậu dùng hết sức đẩy Kanda ra xa, phá vỡ nụ hôn giữa hai người họ.

"Cái quái gì—" Cậu nghe tiếng Kanda càu nhàu và cậu ngước nhìn lên. Một biểu cảm kì lạ Allen chưa từng thấy. Và trước khi cậu có cơ hội phản bác lại việc này, việc Kanda đột nhiên lại đè cậu ra mà hôn như vậy, thì một nụ hôn khác lại bắt đầu, thô bạo và gây choáng váng nhiều hơn.

Allen thở dốc, vô vọng bắt lại nhịp thở của mình, tay siết chặt lưng áo người đối diện. Anh ta bị cái quái gì vậy hả? Khi Allen nghĩ rằng cậu sẽ chết vì thiếu khí thì Kanda cuối cùng cũng chịu rời ra. Anh ngồi thẳng dậy, lừ mắt nhìn cậu nhóc nằm thở dốc với gương mặt đỏ bừng trên băng ghế.

"Cậu vẫn hôn tệ như mọi lần, Moyashi."

Tới lược Allen lừ mắt nhìn anh.

"Im đi, BaKanda." Cậu khó nhọc bò dậy, cảm thấy đầu vẫn đang choáng váng. Sau khi hít lấy hít để không khí khiến hai lá phổi bên dưới lồng ngực dồn dập phập phồng lạnh buốt, Allen tựa vào lưng ghế, liếc nhìn Kanda.

"Hôm nay, anh bị cái gì vậy?"

"Không." Kanda trả lời ngắn gọn, không nhiều hơn một từ.

Allen đã không còn đủ sức lực để bắt đầu một cuộc gây gổ khác với Kanda. Và cũng may mắn thay, con tàu dừng lại vừa kịp lúc. Kanda đứng lên rời khỏi toa tàu, thậm chí còn chẳng thèm quay lại nhìn Allen. Cậu thở dài nhìn theo bóng lưng Kanda thêm chốc lát trước khi rời khỏi ghế, tiếp bước theo anh. Họ cởi ra áo khoác có gắn huy hiệu của Giáo Đoàn để mặc vào thường phục. Cô tiếp viên cung kính cúi chào lúc họ bước ngang qua. Chuyến tàu đêm đưa cậu và Kanda đến trạm dừng giữa một vùng tuyết rơi trắng xóa. Allen siết chặt áo khoác, nheo mắt đọc tấm bảng chỉ đường mờ mờ trong cơn bão tuyết.

"Này Moyashi, tập trung nhìn đường đi. Cậu mà lạc thì tôi sẽ chẳng đi tìm đâu đấy."

"Là Allen, không phải Moyashi. Và tôi không phải trẻ con." Allen bĩu môi, bước chân nặng trĩu vùi vào trong tuyết.

"Trẻ con còn không bị lạc trong một cái thư viện, Moyashi ngốc." Người con trai đi trước cười khẩy khiến Allen chỉ muốn đấm thẳng vào mặt anh ta ngay lúc này.

"Là Allen đó, BaKanda."

Hai người họ không nói thêm gì nữa. Một phần do trận bão tuyết đang mỗi lúc càng trở nên dữ dội khiến tầm nhìn hẹp hơn. Allen quấn chặt khăn quàng quanh cổ, bóng Kanda lờ mờ ngay phía trước. Chẳng hiểu sao người ta lại có thể sống ở một nơi lạnh lẽo quanh năm thế này. Theo tài liệu của Komui, khu vực này một năm đã có chín tháng chìm trong tuyết trắng. Nếu sống mãi ở nơi mà phần lớn thời gian đều không nhìn rõ được mặt trời như vậy, chẳng phải trái tim con người cũng sẽ bị đóng băng sao.

"Tới rồi."

Một căn nhà gỗ ba tầng hiện ra. Allen thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ sợ cả hai sẽ đi mãi mà chẳng tới được điểm đến họ tìm. Golem không thể hoạt động trong tiết trời này, nên Kanda đã tắt nó và để nằm yên trong túi áo. Đến một nơi hoàn toàn cách xa như thế, lại còn không thể liên lạc được với bên ngoài. Lần đầu tiên sau rất nhiều nhiệm vụ, Allen cảm thấy lòng cậu có chút bất an.

Cảm giác đầu tiên của Allen khi đặt chân vào bên trong căn nhà phủ kín tuyết bên ngoài với tấm biển lệch đi đề nhà nghỉ vẫn chỉ là cái lạnh. Hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của Allen, nơi này không có chút ấm áp nên có nào của một nơi dừng chân trong tiết trời quanh năm giá lạnh. Allen rùng mình, nhìn Kanda phủi lớp tuyết bám trên áo ngoài và tóc, Mugen vẫn được anh mang sát bên người.

"Hai người sẽ ở lại bao lâu?"

Đây chắc hẳn không nên là cách chào hỏi dành cho những vị khác lần đầu ghé đến. Một phụ nữ trung niên đứng bên trong quầy, đôi mắt mờ đục đằng sau cặp kính dày chiếu thẳng cái nhìn vô cảm về phía cậu và Kanda. Không nụ cười, không thái độ hòa nhã. Đó chỉ đơn giản như một sự đón tiếp bất cần và ép buộc. Allen thật không thể hiểu nổi bầu không khí kỳ lạ của nơi này.

"Không biết." Là cách Kanda trả lời đáp lại. Hoàn toàn không có chút lịch sự nào trong đó. Allen cười méo mó, thái độ khiếm nhã của Kanda phù hợp hoàn hảo với thái độ của người phụ nữ. Tuyệt vời làm sao. "Cứ cho chúng tôi hai phòng. Tốt nhất là ở gần nhau."

"Tiền phòng phải thanh toán trước." Người phụ nữ – chủ nhà trọ trả lời. Đưa tay cầm lấy quyển sổ ghi chép đặt ở góc quầy. Những trang giấy ngả vàng thu hút sự chú ý từ Allen.

Chẳng nói chẳng rằng, Kanda quăng cọc tiền Komui đưa họ lúc rời đi lên quầy, ngay trên quyển sổ mở ra của người phụ nữ.

"Đủ chưa?"

"Đủ rồi." Người phụ nữ cầm lấy xấp tiền, kiểm tra độ dày của nó và quay trở vào trong. Lát sau, bà ta quay ra với hai chiếc chìa khóa bằng đồng và đặt chúng lên mặt quầy. "Đây là chìa khóa. Sẽ có người đưa hai cậu lên phòng, Anna!"

Một cô gái trẻ với mái tóc buộc cao sau đầu hối hả chạy đến ngay sau lời gọi. Cô lau vội hai bàn tay lên tạp dề như thể bị gọi ra khi đang làm dở việc gì trong bếp, bối rối cúi người chào cậu và Kanda, thái độ kính cẩn khác hoàn toàn với thái độ khinh khỉnh của người phụ nữ. Bà ta thờ ơ phẩy phẩy tay, ra hiệu cho cô gái đưa những người khách mới đến lên phòng của họ. Cả hai theo cô gái lên lầu. Kanda chẳng nói một lời, chỉ nắm chặt Mugen và nhìn quanh đầy cảnh giác. Allen phải thừa nhận, bầu không khí có chút kì dị của nơi này khiến cậu thấy bất an.

"Đây là phòng của hai người." Trong suốt quá trình cô gái chỉ cúi đầu, giấu kín gương mặt bên dưới những sợi tóc lòa xòa trước trán. Cô gái trẻ có vẻ rụt rè, có lẽ cuộc sống ở vùng đất khắc nghiệt quanh năm chẳng mấy người ghé đến đã khiến cô không thoải mái trước những người khách lạ. "Sau mười giờ sẽ tắt điện, có nến trong tủ đầu giường, có cả diêm nữa. Nếu cần hai người có thể thắp nến lên."

"Cảm ơn cậu."

Allen mỉm cười, gửi lời cảm ơn tới cô gái trông chỉ trạc tầm tuổi cậu. Cô gái bối rối gật đầu, sau đó vội vã quay trở xuống tầng trệt. Tiếng bước chân của cô lúc rời đi tạo thành tiếng vọng. Allen chăm chú nhìn chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ trên tay, cảm giác lạnh lẽo của bề mặt kim loại đã mất dần độ bóng rõ hơn bao giờ hết. Cậu lắc đầu, cố xua đi cảm giác mơ hồ và bất an đeo bám suốt từ lúc bước vào đây.

Kanda tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa. Như mọi lần, chẳng nói lấy một lời đã đóng sầm cửa lại như thể Allen chỉ là một người lạ mặt chẳng liên quan, chứ không phải người đồng đội tham gia cùng anh trong nhiệm vụ. Allen bĩu môi, tự hỏi tại sao Kanda và thái độ dửng dưng bất cần của anh lại có thể tồn tại đến giờ trong lúc tra chìa vào ổ khóa căn phòng đối diện phòng của Kanda.

Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ hơn những gì Allen mong đợi, dù có chút tối tăm lạnh lẽo. Có lẽ cậu nên tập làm quen với cảm giác lạnh lẽo phủ lên mọi thứ của nơi này. Không cởi bỏ áo khoác, chỉ tháo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net