#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


By Nao
©naonaoka.wordpress.com

Mùa đông ở thành phố này chỉ vừa qua một nửa. Cái lạnh và những cơn mưa phùn bất chợt đến rồi đi vẫn còn nguyên đó. Allen ghét mùa đông, vì cơ thể cậu lúc nào cũng lạnh. Cái lạnh của mùa đông thành phố thấm vào con người Allen, khiến bàn tay và thân thể cậu lạnh cóng đi bên dưới những lớp áo quần dày cộm Allen mặc trên người.

Buổi sáng hôm đó, trời đổ mưa. Không gì tệ hơn cơn mưa phủ lên thành phố trong buổi sáng một ngày đông xám xịt. Những ngày nắng đẹp đã trở thành hiếm hoi. Allen hoài niệm ánh bình minh chiếu xuống ban công căn hộ nhỏ của mình, ánh nắng trườn đi trên mặt sàn lót gỗ, len vào từng ngóc ngách, khiến cả căn hộ sáng bừng lên cảm giác ấm áp Allen luôn muốn đắm mình.

Allen chen qua dòng người hối hả hơn vì cơn mưa day dẳng. Cậu rùng mình bởi lạnh, bàn tay run rẩy bung dù, khom người cẩn thận bước đi. Nước mưa bên dưới đế giày Allen bắn lên từng hạt nhỏ. Quãng đường từ nhà ga đến quán cà phê nơi cậu làm rất ngắn nhưng cũng đủ khiến Allen cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm cơn mưa.

Quán cà phê hôm nay vắng khách. Allen uể oải chống tay lên mặt quầy, nhìn những bóng người lặng lẽ lướt qua dưới màn mưa trắng xóa. Cơn mưa có lẽ sẽ kéo dài cho đến hết hôm nay, hoặc cũng có khi là cả ngày mai nữa. Jeryy không thích dùng máy sưởi, ông bảo cảm giác ấm áp giả tạo đó làm ông ngột ngạt.

Mí mắt Allen trĩu nặng vì cơn buồn ngủ. Mùi bánh nướng buổi sớm hòa vào cái lạnh. Tiếng mưa rơi bên ngoài không nghe được, nhưng Allen có thể hình dung ra hình ảnh từng giọt nước rơi xuống mặt đường sau đó nảy lên, rồi lại rơi xuống lần nữa trên mũi giày người qua. Đầu Allen nặng nề trượt xuống theo cánh tay mình.

Allen nghe thấy tiếng piano vang lên từ đâu đó, hai bàn tay với kích thước không đều nhẹ nhàng di chuyển trên dải phím trắng đen.

"Gì đây Mầm Đậu, ngủ gật đấy à."

Bàn tay ai đó đỡ lấy đầu Allen. Tiếng cười châm chọc quen thuộc đến mức chưa kịp tỉnh táo Allen đã nhận ra ai đang nói chuyện với mình. Cậu dụi mắt, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ trực chờ đánh gục cậu vào sáng sớm. Có lẽ Allen nên gọi cho mình một tách cà phê đậm.

"Tôi cứ nghĩ là anh không đến." Allen lơ đãng đưa mắt nhìn màn mưa qua kính cửa, sau đó quay trở lại đối diện với cái nhìn vô cảm của Kanda phía trước quầy. "Ai lại muốn ra ngoài trong một ngày như hôm nay chứ."

Kanda không trả lời. Allen nhận ra bàn tay đỡ lấy đầu cậu vẫn chẳng rời đi. Allen giương cặp mắt xám bạc phủ mờ sương nhìn Kanda dò hỏi. Trước khi bàn tay to lớn đã trở thành quen thuộc với Allen, di chuyển dần sang trán cậu. Allen cảm nhận bàn tay ấm áp đến bất ngờ của anh nhẹ áp lên trán mình. Allen chớp mắt, tim đập rộn lên không rõ vì lý do gì. Kanda nhướn một bên mày nhìn xuống cậu, lòng bàn tay dễ dàng bao lấy trán Allen.

"Ốm đấy à?"

"Có sao?"

Allen áp mu bàn tay vào má và cổ mình kiểm tra nhiệt độ. Đúng thật là hơi nóng, nhưng chẳng phải thân nhiệt cao trong tiết trời thế này là việc rất đỗi bình thường hay sao?

Bàn tay Kanda rời đi trong sự tiếc nuối Allen cố không để lộ ra trên nét mặt mình. Cậu cúi đầu nguệch ngoạc ghi tên món mì soba lên giấy chuyển vào trong bếp. Allen ngước nhìn đồng hồ, Kanda đến quán sớm hơn mọi ngày nửa tiếng.

Cậu mang phần mì đến bàn của Kanda, vẫn luôn là chiếc bàn nằm trong góc quán, nơi dường như ngoài cậu và anh chẳng một vị khách nào khác thích chọn để ngồi khi dùng bửa tại đây. Allen nhìn một vòng quanh quán cà phê vắng lặng. Đứng cạnh bàn của Kanda, Allen rất muốn bắt đầu cuộc nói chuyện mà thật ra đến chính cậu còn không biết làm sao để bắt đầu. Giữa cả hai không có nhiều chủ đề chung để nói. Kanda luôn treo lên gương mặt mình vẻ cọc cằn không phù hợp với vẻ đẹp của anh ta. Allen, sau nhiều năm làm đủ mọi công việc để kiếm tiền, vốn luôn rất giỏi trong việc tạo ra những buổi chuyện trò. Nhưng khi đứng trước Kanda, cậu lại trở nên lúng túng và thiếu tự nhiên một cách bất ngờ khi nói chuyện.

"Ăn xong rồi anh sẽ đi sao—?"

Allen lúng túng. Mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt hơn, những tán ô đủ sắc màu bung mở trên đường hiện lên nhạt nhòa qua màn mưa xám và lớp kính đục mờ bởi nước mưa.

"Tôi có việc gì khác để làm ở đây sao?"

"Ừ thì không." Allen cúi mặt trả lời, đến chính cậu còn không rõ tại sao mình lại hỏi. Kanda chưa từng nán lại lâu hơn thời gian một bửa ăn, như thể món mì soba được Jeryy đặc cách làm riêng là lý do duy nhất cho sự xuất hiện của anh ở nơi này. Chứ không phải bất kỳ lý do nào đó khác, như là Allen. "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, vì thời tiết hôm nay tệ quá."

Cái lạnh của mùa đông đã khiến Allen không thể chịu nổi sự cô độc của mình. Cậu áp lòng bàn tay lên trán. Allen lắc đầu, sự uể oải xâm chiếm tinh thần cậu rất nhanh. Hôm nay lại là một ngày vắng khách. Allen ngồi xuống phía trong quầy, buồn tẻ nhìn ra cửa. Cốt yếu tránh để không nhìn về phía Kanda.

Allen tự hỏi mối quan hệ của bọn họ là gì, cậu và anh ở cuộc đời này hay cậu và anh ở cuộc đời nào đó khác. Người yêu, bạn bè hay đơn giản chỉ là không gì cả. Không gì cả. Allen lẩm nhẩm. Cậu không chắc về cảm xúc của mình dành cho Kanda, và tất nhiên cảm xúc từ phía anh, cậu lại càng không rõ. Kanda lúc nào cũng luôn khó đoán, anh cư xử lạnh lùng xa cách và luôn luôn tỏ vẻ bị làm phiền mỗi khi Allen bước lại gần anh. Allen đưa tay kiểm tra nhiệt độ của mình lần nữa, nhớ về cảm giác của bàn tay Kanda trên má và trán mình. Cảm giác ấm áp hoàn toàn trái ngược với thái độ lãnh đạm trước mọi điều của anh ta. Bàn tay Kanda có kích thước lớn hơn hẳn bàn tay Allen, và tất nhiên là ấm áp. Cơ thể Allen lúc nào cũng lạnh. Allen thường đổ lỗi việc ghét mùa đông cho thân nhiệt quá thấp của mình. Như thể từ lúc sinh ra, Allen đã mang sẵn một mùa đông trong chính con người mình vậy.

Allen đổ bệnh vào hôm sau. Và như cậu đoán, tiết trời vẫn không khá khẩm hơn chút nào. Trời mưa từ giữa khuya, chỉ mới vài giờ trôi qua khi cơn mưa trước đó vừa chấm dứt. Nhiệt độ thấp hơn hẳn bình thường. Căn hộ nhỏ của Allen lại không có điều hòa hay máy sưởi. Cậu chịu đựng cái lạnh của màn đêm, của cơn mưa day dẳng lần nữa bắt đầu và mùa đông dường như lạnh hơn ở khu ngoại ô thành phố.

Allen gọi điện cho Jeryy và xin nghỉ. Lenalee đồng ý giúp cậu đổi ca làm. Giọng cô lo lắng truyền qua điện thoại. Allen cố trấn an người bạn rằng cậu sẽ ổn thôi. Cổ họng Allen đau rát và khản đặc. Trời vẫn cứ mưa mãi không ngừng. Nhà thuốc ở cách khu nhà cậu ở khá xa, đôi khi sự vắng vẻ của khu vực này cũng là vấn đề khá lớn. Cơ thể Allen nóng hầm hập, và cơn đau đầu khiến cậu choáng váng đến không làm sao bước được ra khỏi giường mình.

Allen mơ thấy cậu rúc vào lòng Kanda trên chiếc giường khác rõ ràng xa lạ. Cậu nghe thấy tiếng Kanda càu nhàu và tiếng chính mình cười khúc khích. Hơi ấm từ cơ thể Kanda khiến Allen an tâm, sự châm chọc trong giọng cậu cũng theo đó mà tan biến. Allen dễ dàng nằm gọn trong lòng Kanda, cậu thiếp đi trong hơi ấm và mùi hương của Kanda, từ trong giấc mộng hoặc chăng là hồi ức.

Tiếng chuông cửa khiến Allen giật mình tỉnh giấc. Cậu càu nhàu, hai bàn chân trần lê bước trên mặt sàn buốt lạnh. Cổ áo ngủ trượt xuống một bên vai. Hốc mắt Allen nóng bừng vì cơn sốt. Cơn đau đầu vẫn chẳng có dấu hiệu nào sẽ dịu bớt đi. Allen thậm chí còn không dùng thuốc.

Allen mở cửa căn hộ của mình. Gương mặt Kanda xuất hiện khiến cậu càng thêm choáng váng. Phản ứng đầu tiên của Allen là lập tức đóng sầm cửa lại. Cậu nghe được tiếng chửi thề của Kanda. Allen cảm thấy chút bàng hoàng. Cậu nhíu mày, đứng đờ người trước cánh cửa hồi lâu. Cho đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa. Lần này có vẻ người phía bên kia đang thật sự rất bực mình. Tiếng chuông ngân thành từng chuỗi dài nối tiếp nhau, cơn đau đầu của Allen như bị khuếch đại lên nhiều lần.

"Oi này!" Allen mở cửa ra lần nữa. Và đúng thật chính là Kanda. "Là anh thật sao? Và anh đang làm cái quái gì vậy. Đừng làm phiền hàng xóm của tôi chứ."

Kanda không thèm trả lời câu hỏi của Allen. Anh cứ vậy lách người qua cậu để vào nhà. Allen vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng. Cậu đóng cửa căn hộ của mình như cái máy, sau đó lửng thửng bước theo đằng sau Kanda như thể chính mình mới chính là vị khách ghé thăm.

"Anh làm gì ở đây vậy? Mà không, làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi vậy?"

Kanda liếc nhìn xuống cậu. Allen nghiêng đầu, ánh mắt lờ đờ vì cơn sốt đáp lại cái nhìn nơi anh. Allen đột nhiên nhận ra, dẫu rằng gương mặt Kanda lúc nào cũng luôn cau có, nhưng thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, Allen lại mơ hồ cảm thấy chút gì dao động trong đôi mắt Kanda mỗi lúc nhìn mình. Như viên đá rơi xuống mặt hồ thu phẳng lặng, bọt nước bắn lên cao, những con sóng tròn đồng tâm lan ra từ giữa mặt hồ.

"Cậu đúng là chẳng khác gì một cây giá khẳng khiu nhỉ? Mầm Đậu."

Kanda cười khẩy. Trước khi bàn tay anh áp vào trán cậu. Bàn tay Kanda mát lạnh trên vầng trán nóng rực của Allen. Cậu để ý thấy góc áo khoác dài của anh ướt đẫm.

"Gì vậy?" Allen lơ đãng trả lời. Không phản kháng hay cố ý tránh bàn tay Kanda trên trán mình. Allen phải thừa nhận việc này quả thật là dễ chịu. "Anh đi cả một đoạn đường đến đây chỉ để châm chọc tôi thôi sao. Anh đúng là kỳ quái, BaKanda."

Kanda nhướn mày nhìn Allen. Trông có vẻ tò mò hơn là tức giận.

"Tôi vừa học được trên mạng đấy, hay không. BaKanda—"

Allen bặt ho khan. Châm chọc Kanda vào thời điểm này quả thật không phù hợp. Cố giấu đi bộ dạng khốn khổ của mình, Allen hắng giọng vài lần trước khi nói tiếp.

"Ít ra anh cũng phải trả lời câu hỏi của tôi chứ."

Kanda vẫn chọn cách lờ đi tất cả. Allen thở dài, thôi thì thế nào cũng được. Cậu để ý thấy túi giấy trên bàn tay còn lại của anh. Rõ ràng là túi giấy của quán cà phê nơi cậu làm phục vụ. Vậy là Kanda đã đến quán và nghe về trận ốm của Allen. Một chút niềm vui mơ hồ cuộn lên trong lòng cậu. Kanda đã hỏi Lenalee hoặc Jeryy về địa chỉ, mua những thứ khác ở quầy ngoài món mì soba duy nhất Kanda từng gọi ở quầy, sau đó tìm đường để đến đây ngay dưới cơn mưa day dẳng của một ngày đông buốt lạnh.

Chuyện này thật lạ. Allen ngước nhìn Kanda với chút mơ hồ.

"Anh thật sự là Kanda Yuu?"

"Cậu bệnh đến lú lẫn rồi à?"

Kanda cọc cằn bật lại, trước khi hờ hững ném túi giấy về phía Allen.

"Cô gái ở quán nhờ tôi đưa cho cậu thứ này?"

"Ồ, vậy là Lenalee nhờ anh đến?"

Allen không giấu được nỗi thất vọng trong giọng mình. Điều đáng ra hoàn toàn không nên có. Allen nên hy vọng điều gì ở Kanda, người con trai cậu vừa quen biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Allen cúi đầu lặng lẽ nhìn vào trong túi. Hẳn là bánh ngọt và nước trái cây, Lenalee lúc nào cũng thật sự quan tâm đến Allen, dẫu cho bọn họ chỉ đơn thuần là đồng nghiệp làm cùng ở một quán cà phê nhỏ.

Cơn đau đầu quay trở lại. Và Allen thật sự chỉ muốn quay trở về giường.

"Cảm ơn anh đã cất công đến đây."

Kanda không nói gì đáp lại, anh chỉ đơn giản nhún vai như thể quả thật việc này không đáng để bận tâm. Dù anh thật sự đã đi một quãng đường dài từ quán cà phê đến căn hộ nhỏ được thuê này. Kanda lách người bước qua Allen lần nữa, như thể chuẩn bị rời đi. Allen bối rối không biết nên làm gì. Cuối cùng cậu lại chủ động níu lấy tay áo Kanda, nhận ra phần vải bên dưới những ngón tay nóng rực vì cơn sốt của mình ẩm ướt. Việc đó càng khiến cảm xúc trong lòng Allen trở nên phức tạp.

"Trời vẫn còn mưa và lạnh lắm. Anh có muốn—" Allen khó nhọc nói ra những lời này, cậu phải hắng giọng đến hai ba lần và không ngừng đổ lỗi cho cơn sốt đã cắt đứt sự mạch lạc trong lời nói của Allen. "—ở lại một lúc không?"

Allen nghĩ Kanda chắc hẳn sẽ từ chối lời đề nghị của mình. Vì anh ta lúc nào mà chẳng vậy. Kanda chưa bao giờ thật sự làm điều gì theo đúng mong muốn của Allen. Người con trai nhìn xuống cậu một lúc lâu, thời gian lặng lẽ trôi qua trong căn hộ nhỏ mà Allen đang sống, cả hai đứng bất động ở chỗ cửa ra vào. Allen đáng ra không nên hy vọng Kanda sẽ đáp lại mình. Có lẽ vì mùa đông năm nay quá lạnh và có lẽ vì Allen đã mơ thấy mình rúc vào lòng Kanda. Dẫu chỉ là giấc mơ từ trong cơn sốt, nhưng Allen vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, sự ấm áp đó khiến cậu yên lòng.

Kanda kéo lại tay áo mình. Allen thở dài, dẫu đã biết Kanda sẽ không đời nào ở lại, nhưng Allen vẫn không thể ngăn được nỗi thất vọng của mình.

Bàn tay Kanda đột nhiên chạm vào má Allen khiến cậu giật mình. Allen không dám ngước nhìn lên, thứ duy nhất chuyển động là ánh mắt. Ánh mắt Allen kín đáo di chuyển dần lên ngực áo Kanda. Sau đó lại cảm thấy nhìn thế này không đúng lắm. Allen khép mắt, cảm nhận hơi ấm đã quay trở lại của bàn tay Kanda trên gò má ửng đỏ của mình. Cậu khẽ ho khan, chân không tự chủ bước lại gần anh, cho đến khi cơ thể cậu nép sát vào Kanda. Kanda hoàn toàn không tránh né, Allen mở mắt ra lần nữa. Khi cậu ngửa đầu, gương mặt bọn họ ở sát gần nhau, bàn tay Kanda trên má cậu vẫn giữ nguyên. Anh nhướn mày, vẻ trêu đùa hiện lên trong đôi mắt màu đen thăm thẳm. Ánh mắt Allen trượt từ đôi mắt xuống bờ môi anh, cậu nuốt nước bọt. Ký ức về vị ngọt những phần bánh cậu đã mua và vị ngọt bờ môi Kanda trở nên lẫn lộn. Allen cảm thấy miệng mình khô khốc. Với một chút ngập ngừng, Allen nặng nề giơ đôi cánh tay đau nhức của mình ôm lấy Kanda.

"Gì đây nhóc, làm nũng sao."

Kanda cười khẩy. Allen biểu môi, vùi gương mặt nóng rực không rõ là do cơn sốt hay vì xấu hổ vào ngực áo Kanda. Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng. Allen nhìn bầu trời xám nghét qua một phần cửa sổ chưa được kéo kín rèm. Cánh tay vòng qua hông Kanda càng thêm siết chặt.

"Thế anh sẽ không ở lại à, trời vẫn đang mưa đấy."

Allen không cần đổ lỗi tại cơn mưa. Vì chính cậu là người hiểu hơn ai hết cơn mưa và cái lạnh chẳng qua cũng chỉ là cái cớ. Allen chỉ muốn giữ Kanda lại thêm một chút, dẫu chỉ là một chút thôi cũng đã tốt rồi. Allen thở khò khè. Đầu nặng trĩu tựa trên ngực Kanda.

"Quay trở về giường ngủ đi, Mầm Đậu. Bây giờ trông cậu còn thua một cọng giá đấy."

"Tên của tôi là Allen. Và tôi không ngủ được, đau đầu quá. Với nữa, trời quá lạnh."

Allen thều thào. Cậu nghe được tiếng cười của Kanda, trước khi anh kéo ra cánh tay Allen quanh người mình. Cậu ngước nhìn anh dò hỏi, hoặc mong chờ. Allen hoàn toàn không chắc được. Kanda kéo cậu đi về phòng ngủ, căn phòng duy nhất trong căn hộ nhỏ của Allen. Đèn trong phòng không được bật, rèm cửa sổ vén hẳn sang bên từ đêm trước. Cơn mưa bên ngoài rơi rả rít, từng đợt nước mưa bị gió thổi đập vào mặt kính. Chăn gối trên giường lộn xộn hết cả lên. Allen ngồi xuống giường mình, ánh mắt xám bạc lấp lánh trong căn phòng ngủ tối. Thị lực của Allen vẫn luôn rất tốt, cho nên dẫu không có nhiều ánh sáng, cậu vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy Kanda. Mọi biểu cảm hiện lên trên gương mặt điển trai lạnh lùng, từng cái nhướn mày hay khi khóe miệng anh cong lên cho một nụ cười châm chọc. Allen tùy tiện đặt túi giấy gửi từ Lenalee xuống cạnh giường. Cậu xoa hai bàn chân trần buốt lạnh vào nhau trước khi chui trở lại vào chăn lần nữa.

"Anh có muốn— ờ thì ngủ một chút không?"

Allen biết những lí do cậu đưa ra đều nghe rất buồn cười. Cơn mưa phùng day dẳng của ngày đông tháng một, cái lạnh thấu tận vào xương, lời đề nghị nghỉ ngơi dành cho Kanda dù trông anh hoàn toàn không có dấu hiệu gì mệt mỏi. Allen có cảm giác như thể mình đang cố để mà quyến rũ Kanda. Đáng ra cậu nên sửa câu nói lại thành, anh có muốn ngủ cùng tôi một chút?

Nhưng cuối cùng, Kanda đã thật sự cứ vậy mà chấp thuận. Allen nghi hoặc lùi lại trên chiếc giường quá rộng với một mình Allen, vốn là món đồ để lại từ người thuê trước. Kanda cởi bỏ áo khoác ngoài. Allen quan sát từng động tác của anh. Khi Kanda nằm xuống trên giường, Allen ngập ngừng nhích đến gần anh. Allen có niềm tin vô căn cứ rằng Kanda sẽ chẳng làm gì để đẩy cậu ra, hay thậm chí phàn nàn. Những nghi vấn về mối quan hệ chưa từng trở nên rõ ràng giữa họ hiện lên lần nữa. Bọn là là gì? Người yêu, bạn tình hay đơn giản chỉ chẳng là ai. Kanda là khách quen của quán cà phê nơi Allen làm phục vụ. Một tên khách có gương mặt điển trai cau có, tính cách tệ hại và lúc nào cũng gọi đúng món mì Soba nằm ngoài thực đơn khi đến quán. Anh ta không ăn đồ ngọt cũng chẳng gọi cà phê. Một điều quả thật là rất lạ và chán ngắt. Bọn họ đã hôn nhau, đến tận ba lần. Và hai trong số ba lần là Kanda chủ động. Dẫu rằng động cơ cho những nụ hôn đó lại không mấy rõ ràng.

Allen nhích đến gần Kanda hơn nữa. Cậu nhớ về giấc mơ trước đó không lâu trước khi tiếng chuông cửa làm Allen thức giấc. Kanda hoàn toàn không cử động, nhưng cậu có thể cảm thấy ánh mắt Kanda im lặng dõi theo mình. Allen trườn đi bên dưới lớp chăn dày phủ lên người cậu. Cho đến khi đầu cậu đặt lên ngực Kanda. Cậu nghe tiếng anh lầm bầm, nhưng rõ ràng không tức giận. Allen chớp mắt, im lặng lắng nghe tiếng tim đập của Kanda dưới tai mình. Căn hộ nhỏ của Allen lúc nào cũng luôn yên tĩnh.

"Ồ." Allen bình phẩm với vẻ ngạc nhiên. "Tim anh đập nhanh thật, anh đang bối rối sao?"

"Im đi, Mầm Đậu."

"Vậy đúng thật là anh đang bối rối."

Allen cười, thật ra không phải mỗi Kanda là người đang bối rối. Allen chẳng qua chỉ giỏi hơn anh trong khoản buông lời đùa cợt như một cách hữu hiệu lấp liếm đi cảm xúc thật của mình. Allen híp mắt, cơ thể Kanda đúng là ấm thật. Cảm giác ấm áp chân thật lan đến từng đầu ngón tay Allen, vậy ra đây hoàn toàn là hiện thực.

Allen không muốn ngủ lúc này. Nhưng cậu quá mệt vì cơn sốt, cơn đau đầu cuối cũng đã dịu bớt đi. Allen nhắm mắt, mùi hương của Kanda quẩn quanh bên người cậu. Cậu dụi gò má nóng rực vào ngực Kanda, cảm giác lớp vải mềm nơi đó cọ vào má cậu. Allen càu nhàu, rúc vào thêm một chút. Kanda cười châm chọc. Allen nghe được lời giễu cợt của anh, lẫn trong tiếng mưa hất vào lan can bên ngoài phòng khách. Cảm giác bàn tay anh áp vào lưng cậu. Và cảm giác nhịp đập dần ổn định của trái tim Kanda. Allen rơi nhanh vào giấc ngủ của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net