Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ai đời lại ngu đến nỗi trải thảm đỏ kê ngai vàng mời kẻ thù vào đội của mình đâu nhỉ?"

Nghe thấy cái tên này, Thanh Nguy vốn đang cúi đầu chơi game cũng ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua. Cố Dã hẳn là đang đi lấy dụng cụ thể thao ở kho dụng cụ gần đây. Hắn chỉ đi một mình, có lẽ là không quá quen với bạn bè trong lớp nên không mấy ai tình nguyện giúp.

Lúc hắn vừa đến cửa kho, Chu Tử Nghiên không biết từ đâu lại đi đến. Bên cạnh hắn còn có vài tên nam sinh trông có vẻ chẳng tốt lành khác. Trình Dương thấy cảnh tượng này liền nhíu mày hỏi:

"Chu Tử Nghiên? Nó kéo bè kéo lũ đi ngông nghênh như vậy là ý gì?"

"Đó là học sinh mới lớp cậu mà hôm bữa chị Hạ nói đúng không? Quen tên họ Chu kia à?" Đinh Tang nhướng lông mày chống cằm như thể xem trò vui. Chỉ riêng Thanh Nguy là vẫn im lặng không nói gì, mắt quan sát từng cử chỉ hành động của người ngoài đó.

Chu Tử Nghiên đi đến vỗ vai Cố Dã một cái, tỏ ra vô cùng thân quen mà hỏi han:

"Cậu là bạn cùng bàn của Thanh Nguy lớp 11-6 đúng không?"

"Ừ, có chuyện gì?" Cố Dã nhìn người này từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá. Chu Tử Nghiên vẫn không nhận ra ánh mắt đó, nghênh mặt nói:

"À...cũng không có gì, cậu cũng mới chuyện đến trường này nhỉ? Chắc cũng nghe phong phanh về tiếng tăm của cậu ta rồi?"

"...Có biết chút." Cố Dã lạnh nhạt trả lời một tiếng.

"Là vầy, tôi cũng có thể coi là đại diện cho tầng lớp học sinh bình thường của trường này, muốn đứng lên chống lại nạn bạo lực học đường do cậu ta gây ra. Có thể cậu chưa biết, Thanh Nguy đó còn từng đánh rất nhiều người, trong đó có cả học sinh giỏi, phải nhập viện đấy. Nếu cậu không giúp tôi, không chừng nạn nhân tiếp theo của cậu ta sẽ là cậu thì sao?"

Câu cuối cùng hắn ta còn lên giọng cứ như kể chuyện ma. Giọng họ khá to, vừa vặn cả đám người trong nhà đa năng đều nghe rõ. Đinh Tang huýt sáo một tiếng, sâu xa nói:

"Thú vị ghê, chúng ta đang chứng kiến một vụ gài nội gián vào tổ chức kìa. Thanh Nguy à, tôi khuyên cậu nên xử lí cái mống nguy hại này ngay đi nếu không thì mệt người đấy."

Trình Dương đập cậu ta một cái, lí nhí cố gắng biện bạch cho Cố Dã:

"Nói bậy vừa thôi, học sinh mới này tính tình cũng được lắm mà...thậm chí quan hệ với Thanh Nguy còn khá tốt..."

Mấy chữ cuối chưa nói xong, Trình Dương liếc mắt nhìn qua Thanh Nguy như muốn tìm đồng minh, ngờ đâu lại bắt gặp ngay một khuôn mặt đen xì lì, thế là cậu ta im miệng ngay.

Chỉ có kẻ mù mới không thấy Thanh Nguy hiện giờ tức giận đến mức nào. Nhìn vẻ mặt là thấy cậu giống như giây sau sẽ lao ra thân thiện cho mỗi tên ngoài kia một hàm răng giả vậy.

Thanh Nguy cho rằng từ trước đến giờ quan hệ giữa mình và Cố Dã cực kỳ tệ, trong mắt hắn chắc chắn cậu là một tên bạo lực không hiểu phép tắc. Đồng ý với Chu Tử Nghiên, kẻ có khuôn mặt có thể nói là trông khá chính trực quang minh cũng không phải không tốt. Thậm chí nếu cậu mà là Cố Dã có khi còn đồng ý hai tay hai chân ấy chứ.

Lúc cậu còn đang cân nhắc bây giờ nên xin cô đổi chỗ hay dọn xác tên này luôn thì ổn hơn, Cố Dã cuối cùng cũng lên tiếng:

"Tiếc quá, cậu tìm nhầm người rồi, tôi đứng về phe cậu ấy. Theo ý cậu nói nếu cậu ở phía đối lập với Thanh Nguy vậy thì cũng là đối lập với tôi."

Nói xong, như thể cảm thấy không đâm thọc người khác thì không phải tính nết của mình, Cố Dã còn bồi thêm một câu:

"Ai đời lại ngu đến nỗi trải thảm đỏ kê ngai vàng mời kẻ thù vào đội của mình đâu nhỉ?"

Chu Tử Nghiên "........."

Trình Dương: "......"

Đinh Tang: "......"

Thanh Nguy: ".....?"

Đinh Tang bị câu nói kia làm cho cười không ngừng được đến cả làm rơi điếu thuốc trên tay. Cậu ta vỗ mặt ghế một cái, khoái chí nói:

"Người anh em này có bản lĩnh quá! Mẹ nó đã "ngu" lại còn "trải thảm đỏ kê ngai vàng", tôi phải ghi lại câu này mới được!"

Trình Dương cũng bật cười đầy tự hào vỗ ngực nói:

"Lớp tôi mà lị! Còn khuya mới có chuyện nội gián này nọ! Tôi bắt đầu sùng bái Cố Dã rồi đấy!"

Thanh Nguy cũng hết sức bất ngờ vì câu nói của, không phải câu sau mà là câu trước đó. "...tôi đứng về phe cậu ấy.", câu nói này vang vọng mãi trong đầu Thanh Nguy. Cậu có chút khó hiểu, rốt cuộc tên này bị mù hay sao, rõ ràng cậu đối xử tệ với hắn như thế, chưa từng cho được một nét mặt tốt. Thế mà lại dõng dạc nói đứng về phe cậu?

Thanh Nguy chìm vào trầm tư, lát sau chợt dùng một tay che nửa khuôn mặt, thấp giọng cười cười.

Thú vị thật.

Chu Tử Nghiên bị người chửi kháy như vậy, mặt mũi gì đó đều bị bay sạch. Hắn ta thẹn quá hóa giận, lớn giọng quát:

"Mày nói gì? Có ngon thì mày nói lại tao nghe? Con mẹ mày đừng có mà rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Không dùng lời nói để đàm phán được thì dùng bạo lực thôi, tụi bây lên hết cho tao!"

Bọn đi theo sau từ nãy giờ cứ như không khí cuối cùng đã chịu cử động. Chúng xắn tay áo lên, hùng hổ tiến lên trước mặt Cố Dã cứ như đòi nợ thuê.

Nhưng Cố Dã vốn đã cao hơn mét tám, đám kia cùng lắm là một mét bảy lăm, đứng gần hắn lại có chút buồn cười.

Cố Dã vừa nghĩ mình nên chạy hay phản kháng mới không gặp phiền phức, một cành cây khô đã từ đâu bay đến đập thẳng vào đầu Chu Tử Nghiên đang đứng sau. Hắn ta ôm đầu la đau, ngẩng đầu lên định chửi "là đứa nào" thì chợt khựng lại. Đi đầu là Thanh Nguy đang đút một tay vào túi, tay còn lại đang phủi sạch vụn gỗ còn dính, sau lưng cậu còn có Đinh Tang, Trình Dương cùng vài nam sinh khác cùng hút thuốc lúc nãy. Trông chẳng khác gì anh em xã hội kéo băng đi đánh nhau.

Đinh Tang ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ hơi ngạc nhiên hỏi:

"Ô kìa, chó cưng phải biết nhặt gậy về cho chủ chứ? Đi đi nào?"

Trình Dương trơn tru nhập vai diễn theo cứ như đã bàn trước:

"Cậu nói gì vậy? Chó hoang vừa mới nhận nuôi thì làm gì được dạy dỗ đàng hoàng?"

"Trình Dương, Đinh Tang?! Th-Thanh Nguy?! Tụi, mấy cậu sao lại ném tôi? Nhầm người à?" Chu Tử Nghiên lắp bắp cười thân thiện hỏi. Trình Dương không thèm khách sáo mà bật cười thành tiếng, quệt nước mắt sinh lý nói:

"Không đâu, mắt Thanh Nguy 10/10 đấy. Cậu ấy còn có thể cách 200m phân biệt được đâu là người đâu là chó mà."

Thanh Nguy chỉ nhếch khóe miệng thật nhẹ, nhưng mắt lại xuất hiện tia sát khí khiến đám Chu Tử Nghiên bất giác rùng mình. Cậu liếc nhìn người đứng ở giữa đám lưu manh, vừa vặn chạm mắt với Cố Dã. Không cần cậu lên tiếng, hắn đã hiểu ý mà đi qua người đám côn đồ tiến về phía Thanh Nguy.

Chu Tử Nghiên thấy cảnh này mà nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như rít từ kẽ răng:

"Tôi chỉ định làm quen với cậu ta tý thôi, không phải Thanh Nguy thường đứng Top 1 à, tôi nghe nói cậu bạn này học cũng được lắm nên tính thăm dò thử. Nếu cậu ta quá giỏi thì dạy một trận cho biết trên biết dưới..."

Câu cuối cùng hắn thậm chí còn chưa nói xong, Thanh Nguy đã chướng tai đến không chịu nổi, liền bất ngờ tung một cước đá thẳng vào mặt Chu Tử Nghiên! Lực rất mạnh khiến hắn ta phải ngã nhào ra phía sau, đưa tay ôm mặt la đau đầy thảm hại.

Đám đàn em của hắn chần chừ không dám tiến lên đỡ vì e sợ Thanh Nguy. Thế là chúng cùng co giò bỏ chạy. Cậu đi lên phía trước vài bước, dùng cành cây lúc nãy ném chọt mạnh vào cổ Chu Tử Nghiên khiến hắn ho sặc sụa cố gắng vùng vẫy nhưng không thành, giọng lạnh băng nói:

"Nếu còn để tao thấy mày động vào người của tao thêm lần nào thì mày đừng mơ sẽ ở lại được trong trường này nữa."

"Đi." Thanh Nguy nghiêng đầu nói với phía sau. Trình Dương tưởng cậu đang gọi mình, liền vẫy tay với đám Đinh Tang nói:

"Thôi sắp hết tiết rồi, tụi tao về lớp trước nhá!"

Sau đó, cậu ta thấy một cái bóng thoáng xoẹt qua mắt mình. Trình Dương chớp chớp vài cái, quay đầu nhìn theo, thấy người anh em lúc nãy "có lẽ" là gọi mình bây giờ lại đi về lớp cùng với Cố Dã, không hề có ý đợi thêm.

Trình Dương:"...."

"Hahahahaha! Về đi bạn cậu gọi kìa!" Đinh Tang cười đến gập cong người, cậu ta cũng xoay người đi mất, chỉ bỏ lại Trình Dương đang đứng giữa sân trống trãi, gió thu thổi len lỏi qua từng lớp áo, ôi sao mà lạnh quá....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net