Chương 8: Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joseph đột ngột bật dậy. Mồ hôi tuôn chảy trên gương mặt trắng trẻo của hắn, khó khăn hít thở từng ngụm không khí. Hắn quay đầu nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bên cạnh, bộ quần áo ngay ngắn, dáng ngủ chỉnh tề. Giấc mơ quái quỷ gì vậy...?

Giấc mơ ấy cũng thật quá chân thực, suýt nữa thì... Joseph lấy tay che nửa mặt, từ từ nhìn xuống phần cộm lên ở dưới. Trông thấy người trong lòng vẫn đang say giấc bên cạnh, hắn liền nghĩ mình phải đi 'giải quyết' thôi. Ngay lập tức hắn rời giường, cẩn trọng hết sức để không gây ra tiếng động, cũng không quên ân cần tăng nhiệt độ điều hòa.

Dẫu vậy, đôi tai tẩm liệm sư khá nhạy cảm với âm thanh, sau khi hắn rời đi đã liền tỉnh giấc. Không khí lạnh ùa tới qua khoảng trống kế cạnh làm cậu chợt rùng mình. Đôi mắt xám chậm mở, mơ màng nhìn về phía đồng hồ. Mới gần 6 giờ sáng, bình thường Joseph vẫn dậy sớm thế này sao?

Aesop nhớ ra bản thân hôm nay có một trận lúc 7 giờ, bây giờ cũng tỉnh giấc rồi thì đi chuẩn bị dần là vừa. Nghĩ rồi cậu bước xuống giường, vào phòng bếp làm bữa sáng. Tối hôm qua Joseph đã làm bữa tối rồi, hôm nay cậu muốn được làm bữa sáng, cũng coi như thể hiện chút tâm ý đối với hắn.

Dù không biết liệu trong phòng hắn sẽ có gì để làm, nhưng những món đồ tối thiểu như bánh mì hay trứng thì cậu tin là chắc chắn có. Có lẽ một bữa sáng đơn giản như vậy là đủ. Aesop Carl tìm được vài quả trứng, và cả thịt lợn để làm hun khói nữa. Vài phút sau trong bếp đã bốc lên những mùi thơm lừng, cậu đặt tất cả vào một cái khay rồi đậy nắp bưng ra ngoài. Joseph cũng vừa lúc bước ra từ phòng tắm, vắt chiếc khăn quanh cổ. Hắn đang ngồi trên giường, hít thở không khí mát mẻ trong phòng, xua đi cái 'nóng' trên thân thể này.

- Joseph...? Em làm bữa sáng rồi.

Nhiếp ảnh gia bất ngờ thấy Aesop cùng bữa sáng đi ra. Hắn cũng sơ suất quá, đáng nhẽ nên dậy sớm hơn chút, có lẽ đứa trẻ này đã không phải vào bếp thay hắn. Dù cho bản thân cậu có tự nguyện, hắn cũng không thích thế. Nhưng mà một bữa sáng trên giường... kể ra cũng không tệ lắm.

- Cảm ơn em.

Joseph vui vẻ nhận lấy bánh, thỏa mãn gặm một miếng. Tất nhiên đây chỉ là một bữa sáng với bánh mì trứng và thịt lợn hun khói nên hương vị chẳng thể nào xuất sắc như sơn hào hải vị hắn đã ăn cả cuộc đời. Nhưng đối với Joseph mà nói, đây là miếng bánh mì ngon nhất mà hắn từng ăn, dù sao thì cũng do chính tay người trong lòng làm mà.

Hôm nay hắn phá lệ dậy sớm. Bình thường chỉ khi có trận đấu khoảng lúc 7 giờ thì may ra hắn mới dậy lúc 6 giờ thế này. Với những ngày thảnh thơi, hắn vẫn chỉ bắt đầu buổi sáng của mình sau khi đồng hồ điểm 7 hoặc 8 giờ. Thật may là Aesop Carl không biết về giờ giấc sinh hoạt của hắn, thành ra dù có dậy sớm thì cậu chắc cũng chẳng để tâm tới nguyên nhân.

- Bình thường anh vẫn dậy sớm thế này sao?

Aesop Carl ăn nốt miếng bánh của mình rồi ngước đôi mắt xám lên nhìn nhiếp ảnh gia. Nếu không nhầm ánh mắt ấy như có tia áy náy khiến hắn sựng người, tưởng rằng cậu sẽ không hỏi chứ?

- À... ừ... Không phải em có trận đấu lúc sớm sao? Đi chuẩn bị đi cho kịp giờ, để anh dọn dẹp cho.

Chột dạ, người nọ tìm cách đánh lạc hướng tư tưởng của tẩm liệm sư, nở cái nụ cười thân thiện ấy mà giành lấy cái đĩa trên tay cậu, lượn lờ vào phòng bếp. Đúng với phong cách của một người tẩm liệm, cẩn thận và kĩ càng, phòng bếp của hắn không chỉ chẳng có gì để dọn dẹp, mà còn sạch tinh tươm như thể chẳng có hạt bụi nào vương vấn. Hắn cười trừ rồi đành rửa mỗi cái đĩa kia - công việc duy nhất của hắn. Thế này có phải là nhàn rỗi quá không?

Cậu chàng kia đứng đợi hắn trước cửa phòng bếp, dáng vẻ e thẹn. Đợi sau khi hắn đi ra ngoài mới ngại ngùng cất tiếng hỏi:

- Hôm qua anh không ngủ ngon à? Có phải em ngủ đè lên người không?

Joseph đứng hình nhìn người trong lòng đầu cúi thấp, giọng nói có chút ngượng ngùng. Thật... thật là... một câu hỏi chí mạng. Hắn gượng gạo giữ cái khóe miệng tươi roi rói kia, chậm rãi đáp.

- Không có.

Vậy mà người kia vẫn giữ ánh nhìn áy náy kia nhìn hắn. Căn bản vì Aesop Carl trước giờ chưa từng ngủ cùng người khác ngoại trừ mẹ cậu hồi nhỏ. Với mẹ thì bà ấy có thể bao dung bỏ qua những tật xấu của cậu khi ngủ, vậy nên cậu cũng không thực sự biết, bản thân khi ngủ có ngáy không? Có nghiến răng không? Hay là... nếu ngủ với người khác thì có gác không?

Nhưng mà Aesop Carl này, thật sự là ngủ rất ngoan. Ngoại trừ cái lúc đêm qua cậu phải đụng đậy vì lạnh rồi vô thức mà rúc vào người hắn, thì từ khi đó đến sáng, cậu vẫn yên vị trong vòng tay Joseph, thậm chí tư thế cũng chẳng đổi. Hắn đang rất muốn hỏi xem, đứa trẻ này liệu có biết nhức mỏi là gì hay không...

- Vậy thì may quá... em đi đây...?

Cậu cầm theo hộp đồ trang điểm, mỉm cười chào hắn rồi mở cửa rời đi.

- Một ngày tốt lành, Aesop.

...

Cậu tẩm liệm sư đến phòng chờ trận đấu, mọi người vẫn chưa đến đủ, mới chỉ có cậu và Helena Adams.

Nói đến Helena thì, cậu với cô ấy tất nhiên không trò chuyện nên cũng không biết nhiều về nhau. Nhưng những câu chuyện cậu nghe về cô ấy từ người khác, thật đáng khâm phục. Sao một cô gái nhỏ bé và mất thị lực như vậy, lại có đủ nghị lực và cố gắng để trở thành một nhà văn?

Thành ra Helena ở trang viên đều được mọi người đặc biệt quý mến và trân trọng. Họ luôn đối diện với cô gái mù bằng sự chân thành và cởi mở, luôn là những nụ cười tươi rói dẫu cho cô ấy chẳng thể có cơ hội được trông thấy.

Có vẻ như hunter trận này là Michiko, vừa nãy cậu cũng thấy cô Geisha qua khu vực này ghé thăm. Hình như Helena và Michiko cũng là chỗ quen thân thì phải?

Một lúc sau thì Naib Subedar đến. Cậu lính thuê này là một trong những người bị réo đi trận nhiều nhất, có lẽ là chỉ sau Eli Clark mà thôi, thành ra chưa có ngày nào cậu ta được ngủ đẫy đà đến tận trưa. Nhưng với phong thái của một cựu chiến binh, cậu không tỏ ra phiền lòng với điều đó cho lắm, ngược lại còn cảm thấy đây là một chuyện đáng hãnh diện. So với thời gian đầu mới tới trang viên còn chưa được trọng dụng lắm, cả quãng đường dài Naib đã đi qua chứng minh cho thực lực của cậu.

Gần 7 giờ vào trận, Patricia cũng tới. Phòng chờ đã đầy đủ, mọi người sẵn sàng cho trận đấu.

Là tiếng kính vỡ, bản đồ Thị trấn say ngủ mở ra.

Aesop Carl bắt đầu từ khu nghĩa địa. Thỉnh thoảng vị trí này hay bắt gặp hunter đầu tiên. Để cho an toàn, cậu giấu quan tài sau những chiếc tường, theo chuyến tàu đầu tiên tới bến kế. Yên vị bên một chiếc máy gần cổng, cậu bắt đầu giải mã.

Khu phía trước nghĩa địa có lẽ là nơi nổi tiếng nhất bản đồ Thị trấn say ngủ. Ấy là chiếc cầu nối ra nơi một người phụ nữ xinh đẹp say mê trong vũ điệu truyền thống Nhật Bản, xung quanh đều đặn vang lên những tiếng trống rộn vang đất trời.

Nàng Geisha đằng đó cũng chính là một trong những lý do mà ông chồng nào đó hay phải ăn giấm, nói thẳng thắn ra thì là thần chủ áo vàng vì cậu chàng tiên tri vẫn hay thưởng thức âm nhạc và điệu nhảy của nàng mỗi khi có dịp ghé thăm bản đồ và khu vực này.

Máy giải mã được một nửa thì Patricia nói qua bộ đàm rằng Michiko đang ở gần chỗ mình. Thật kỳ lạ vì một trận đấu như thế này, người dễ gặp hunter nhất đáng nhẽ phải là Helena. Nhưng kể vậy cũng may vì nếu là mỹ nhân, họ sẽ có nhiều thời gian hơn.

Quả đúng như dự đoán. Nhờ lựa chọn khá sai lầm của Michiko khi đuổi theo Patricia đầu tiên mà khi Geisha đưa được mỹ nhân lên ghế tên lửa, hai máy đã được giải mã xong ở vị trí của lính thuê và cô gái mù. Helena di chuyển tới máy tiếp theo, còn Naib ngay lập tức chạy găng đến cứu.

Aesop Carl sau đó cũng xong máy của mình. Helena di chuyển tới tìm máy thì vô tình gặp tẩm liệm sư đang loay hoay khu nghĩa địa đành liền quay lưng bỏ đi, Aesop cũng ghi nhận được hình dạng của cô. Patricia được Naib cứu, nhưng vô tình họ lại chạy đến máy của Helena vừa mới tìm được. Cô gái mù bị gián đoạn, phải rời đi ngay lập tức. Đột nhiên...

Đòn đánh của Michiko giáng vào Helena, nhưng lúc đó cả Patricia và Naib đều đã chạy biến. Lúc sau trên thông báo hiện lên lính thuê đã chữa trị cho mỹ nhân. Vậy người đang bị đuổi là cô gái mù sao?

Thật là một chuyện hiếm có vì trước giờ Michiko chỉ khi bất đắc dĩ cần đánh bé mù để chiến thắng, nàng không bao giờ làm tổn hại cô bé. Nhiều khi thậm chí chấp nhận hòa để Helena được toàn vẹn rời đi. Dù sao cũng để an toàn cho đồng đội, cái quan tài đang để cho một con người nhàn rỗi như Aesop Carl được cậu nhường lại cho Helena. Cậu quay lại hoàn thành chiếc máy của mình.

Bất ngờ thay, sau đó cô gái mù lại an toàn trở lại với máy giải mã. Đổi ngược lại, Naib bị đánh gục rồi bất lực ngồi lên ghế tên lửa. Patricia lẽo đẽo chạy theo sau cuối cùng chẳng giúp được, cố gắng cứu thì Michiko lại hạ bóng cho lính thuê gục, cô cũng ăn một phát đánh oan.

Bây giờ chỉ có để Helena giải mã nốt máy cuối, còn tẩm liệm sư phải đi cứu thôi. Nhưng cậu bây giờ xa họ quá. Nếu cố sức đến, chắc chắn phải chịu cứu quá nửa. Nào ngờ đâu Patricia không đợi được, cố gắng lao đến ngay khi thời gian dừng lại trước vạch 50. Cô bị Michiko đánh một đòn đau đớn, gục xuống trước ghế vừa lúc Aesop tới nơi chứng kiến tất cả.

Máy giải mã được 59%. Helena nói qua bộ đàm. Thầm nghĩ không biết liệu cô ấy sẽ kịp giải mã không, cả mỹ nhân với cái nội tại hồi máu lâu nữa. Aesop thở dài, trận này đang trên đà thua rồi, còn cậu đương nhiên bị Geisha đuổi, mong là níu kéo được chút thời gian cho hai người kia, cơ mà...

Aesop Carl leo qua cửa sổ, đột nhiên... terror shock. Cậu ngay lập tức mất năng lực. Máy mới giải mã gần xong vậy nên cậu không kéo đủ thời gian cho Patricia vực dậy, Geisha tới xách bóng cô ấy, còn lính thuê tội nghiệp bay vút lên trời cao. Tẩm liệm sư thở dài, nhỏ tiếng:

- Thật có lỗi với cậu, người anh em.

Helena đành phải kích hoạt máy cho Aesop chạy, bản thân cô ấy tới cứu Patricia. Michiko thậm chí không trông ghế mà lại đuổi theo Aesop. Cô gái mù tới cứu, nhưng rồi bị Michiko chạy lại đánh gục rồi đưa lên ghế tên lửa. Chuyện gì vậy? Aesop Carl ấn nút kích hoạt hồi sinh, thành công cứu được Helena nhưng rồi cũng bị Michiko đập cho một đòn đau đớn mà ngậm ngùi lên ghế tên lửa. Có phải vì ít lôi kéo thợ săn nên tay nghề bị xuống cấp không?

Nhưng nghĩ lại thì cũng do đêm hôm qua cậu cũng không ngủ được ngon lắm, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh vì lạnh. Dù rất muốn bảo ai kia tăng nhiệt độ nhưng cậu nghĩ nó chắc hẳn không phải phép vì có lẽ Joseph thích cảm giác lạnh hơn.

...

Michiko tìm gặp Helena ở sau nghĩa địa. Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại hai người, nhưng nàng tới nơi đã chẳng thấy cô gái mù đâu. Theo dấu chân trải dài trên con đường nhựa xám ấy, bên chiếc cầu nọ, nàng thấy bóng dáng ai kia đang thơ thẩn giữa làn gió.

Nàng rất thương đứa trẻ này, vô cùng thương. Bản thân nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra cái cuộc sống tối đen ấy khi mình mất đi đôi mắt. Dù đôi mắt này chứng kiến bao điều trần tục xấu xí, nàng rất muốn một lần giúp cho đứa trẻ ấy biết được, thế giới rốt cuộc là trông như thế nào, thế gian rốt cuộc tươi đẹp ra sao.

Thậm chí nàng đã từng nói:

"Ước gì chị có thể tặng em đôi mắt sáng này. Chị đã nhìn đủ những điều đẹp đẽ nhất thế gian."

"Ta nguyện cho con đôi mắt này"

Những lời dịu dàng khi ấy thật khiến cô gái nhỏ muốn bật khóc. Tựa vào người phụ nữ ấm áp bên cạnh, Helena không biết mẹ cô thực trông ra sao, nhưng đắm chìm trong mùi hương anh đào đằm thắm, cô nhớ nhà vô cùng. Lời nói ấy, lại khiến nàng mù nghĩ đến người cha đáng kính, một người cha đã giúp cô vươn lên khi bản thân yếu mềm, từng là người duy nhất hiện diện trong cuộc đời của cô. Không thể nhìn thấy là một khó khăn, nhưng cha dạy cô không được bỏ cuộc.

Nếu có thể viết một cuốn sách về cuộc đời của Helena Adams, nó sẽ là một cuốn sách kiểu mẫu về một cô gái bần túng, khó khăn nhưng hết sức cố gắng vượt ra khỏi hoàn cảnh. Chỉ là cô không vượt lên bằng phép màu hay bà tiên nào cả, mà là trí thức này cùng sự cố gắng từ bản thân và tình yêu vô điều kiện của cha mà thôi.

Thỉnh thoảng cô lại mong nhớ cha, cả nhà và quê hương nữa. Tưởng rằng cô có thể thoát ra khỏi nơi này, kiếm chút tiền để bản thân học đại học, cho cha một cuộc sống tốt hơn, nhưng...

"Trò chơi này... căn bản là không thể thoát ra"

- Helena?

Dù cô đã từng không muốn chấp nhận sự thật này, rồi đã có một người khiến cô cảm thấy sự tồn tại của một Helena ở nơi này... thật sự có ý nghĩa. Trong thị trấn say ngủ tĩnh lặng, nơi ấy vẫn luôn có một nàng Geisha nhảy múa. Nàng rất xinh đẹp, đẹp xao xuyến lòng người. Nàng rất tài, tài cầm ca thi họa.

"Ta là bèo tấm, cớ sao phải kinh sợ bụi bặm trong phong?"

- Chị Michiko...

Cô bé nhỏ không nhìn thấy, cô lần theo âm thanh. Chiếc gậy luôn gắn bó với cô gõ vài cái xuống mặt đất, vang lên những tiếng đều đều trong không gian lặng thinh. Nhiều lúc vụng về còn gõ nhầm vào chân váy Michiko nhưng nàng cũng chẳng nỡ bật cười, chỉ càng thấy thương.

Nàng vội lao người đến, không nói chẳng rằng ôm thân ảnh kia vào lòng. Hương hoa anh đào theo nàng cứ phảng phất trong không khí, tâm trí cô gái nhỏ cũng phần nào được nghỉ ngơi sau một trận đấu căng thẳng.

- Em không sao chứ? Vừa nãy là chị bất cẩn. Thật xin lỗi...

Đôi mắt nàng áy náy nhìn xuống cô gái bé nhỏ trong lòng. Đứa trẻ ấy đáp cô bằng dáng vẻ hạnh phúc và tươi vui.

- Em không sao hết mà!

Michiko càng nhìn càng thấy đau lòng. Cánh tay ôm người cũng chặt hơn, một câu nói mang hơi hướng trách mắng nhưng với giọng ôn nhu dịu dàng ấy lại nghe như lời an ủi.

- Thật ngốc... Tại sao em lại đỡ cho họ chứ?

- Họ là đồng đội của em.

Helena lặng cười, ngoảnh đầu về phía xa xa đằng kia nơi những nhịp trống đều đặn vang lên cùng âm sáo mang theo tiếng gió truyền đến đôi tai. Cô nghe mọi người nói, người con gái đang múa ở nơi ấy, chính là Michiko.

Nhận thấy người trong lòng đang hướng về tàn ảnh của mình ngoài kia, nàng vô thức buông tay ra. Người con gái trẻ trung xinh đẹp ấy thật khiến nàng nhớ đến bao hoài niệm. Những bước đi uyển chuyển, cử chỉ thanh thoát, đôi bàn tay dẻo dai uốn theo chiếc quạt cầm tay. Gương mặt thoát ẩn thoát hiện khiến người ta xuyến xao, mê trong điệu nhạc, say theo điệu múa.

- Chị Michiko, em không thể thấy.

Sau một hồi lặng thinh, Helena chậm rãi lên tiếng. Đôi mắt đục màu như bị khóe mi trĩu nặng, ánh lên vẻ đau thương tới quặn lòng. Nàng xót xa nhìn người trong lòng bất lực trông về phía bóng hình xa xăm kia.

- Em muốn biết Michiko trông thế nào...

Michiko nhẹ nhàng xoa mái đầu nọ. Dù không nhìn được nhưng cô lần theo cảm giác dịu dàng đó, nắm lấy cổ tay trắng nõn nà và mềm mại của nàng, từ từ mà vụng về đặt lên lồng ngực cháy bỏng những nhịp đập.

- Nhưng chị thấy trái tim đang đập này không? Em muốn hiểu nhiều hơn về chị Michiko. Chị là những dịu dàng đầu tiên của em khi tới nơi này...

Nàng bất ngờ với hành động của cô gái vốn nhút nhát này, chưa định thần mà để bàn tay nương theo chuyển động của cô bé. Đúng rồi nhỉ... họ đã gặp nhau trong không gian tràn ngập ánh sáng ấy, bên khung cửa sổ thư viện.

Là một người con gái, nàng yêu thích văn học và rất hay ghé thăm thư viện. Khi đó Michiko vẫn chỉ đọc sách truyện văn hóa phương Đông, chữ Latin của người phương Tây, nàng vẫn chưa thật sự biết nhiều lắm. Dẫu vậy một cuốn sách nhỏ đã nổi bật trong tầm nhìn của nàng Geisha, tên tác giả nắn nót vài nét: Helena Adams. Loay hoay với mấy cái chữ ngang dọc ấy, nàng quả thật chẳng thể hiểu nổi nhưng nội dung có vẻ rất thú vị, rồi vui mừng nhận ra tác giả của cuốn sách ấy đang ở trong trang viên này, trùng hợp thay cô bé đó đang ngồi ngẩn ngơ dưới ánh sáng qua khung cửa nọ.

Tiện với một chiếc bánh kem nàng mang vào để thưởng thức cùng văn chương, Michiko ngượng ngùng bắt chuyện:

- Một chiếc bánh kem đổi một lần trò chuyện. Em thấy thế nào?

Có lời mẹ từng nói với Michiko mà đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy thật đỗi đúng đắn.

"Một ngày nào đó con sẽ gặp một người mang đến những nụ cười và nước mắt."

...

- Một chiếc bánh kem đổi một đời. Em thấy thế nào?

Cô gái nhỏ ngoái lên dù chẳng thể nhìn thấy từng cảm xúc trên gương mặt nàng, ngại ngùng cất tiếng:

- Một đời là sao ạ?

- Chúng ta bên nhau nhé, Helena.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net