Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng mùa thu, trời trong xanh, cao vút. Những cành cây khô rơ lá tựa như đang cô đơn nhưng thật chất lại đang góp vẻ đặc biệt ấy làm cho góc nhìn của mọi người lên bầu trời thêm đẹp đến khó tả.. Thiếu niên chạy xe đạp đến trường, vui vẻ ngắm cảnh trên đường đi, thỉnh thoảng vang trong tai cậu là tiếng của những chú chim hót líu lo, đôi khi trước mắt là những hoạt động buổi sớm của mọi người, thật bình dị nhưng cũng thật hạnh phúc..

Hôm nay Chí Thành đi học sớm hơn mọi ngày, cậu hài lòng lắm vì bình thường cậu toàn đi sát giờ vào lớp thôi.

Lớp ở tầng hai nằm trong khu học thực hành, tách biệt với mấy lớp còn lại, chẳng hiểu sao thầy cô lại cho tụi này học trong cái khu "nghỉ ho cò gáy" này nữa, đó là đặt ân thầy cô dành cho tụi nó ư? Vì muốn tụi nó chuyên tâm học hành mà đã như các ly chúng nó với xã hội ngoài kia..

Cũng nhanh thật, mới đó đã hai tuần rồi. Lúc đầu cậu cũng không nghĩ đi học vui đến vậy vì lớp này có hơi đặc biệt, nhiều lúc thấy mấy bạn chuyên tâm làm bài quá cũng làm cậu thấy áp lực, nhưng những suy nghĩ ấy đã dần dần biến mất, rào cản giữa những người bạn xa lạ tựa hồ đã trở thành sợi dây vô hình xiết chặt các bạn trong lớp lại với nhau.. nói mĩ miều là vậy thôi thực chất là lúc đầu mọi người chưa làm quen với nhau thôi, chỉ mấy ngày thôi cả lớp đã ầm ĩ như cái chợ giặc.. dần dần thân quen rồi bày đủ trò nghịch phá, cười đùa suốt ngày. Mấy ngày đầu vào lớp chỉ nghe tiếng giấy bút sột soạt, thỉnh thoảng mới nghe tiếng nói chuyện trong giờ.. còn bây giờ giải lao giữa tiết thì rần rần còn hơn cái chợ nữa, tụi này sẽ nói chuyện đến khi nào thầy cô vô lớp mới thôi..

Có lần, cô dạy toán sau khi đã đi cầu thang mệt lên nói đùa với chúng nó: "Cô đi từ dưới tầng trệt đã nghe tiếng mấy đứa nói chuyện rồi, nay quen rồi xã giao dữ quá he!".

Có đứa nhanh nhảu: " Tụi em có nói chuyện đâu cô, nãy giờ tui em dò bài đợi cô lên dạy, tiếng của mấy chị học thực hành đấy cô." - Đó là Húc Hi, lớp phó trật tự kèm lao động của lớp, nó nổi tiếng mồm miệng mà lại còn hài hước nữa chứ, suốt ngày cứ luôn miệng: "bạn mình ơi.. bạn mình ơi!" làm người nghe cứ buồn cười sao sao, nhìn vào lớp chắc hẳn ai cũng sẽ bị chú ý bởi nó.

"Thiệt dậy hông hả Húc Hi?!"

"Hì hì hì" - nó ngại quá cười trừ, cả lớp cũng cười theo giải vây giúp nó...

Ban đầu mọi người trong lớp cũng không hài lòng lắm vì bị "cách li" nhưng dần dần đã thích nghi rồi, học ở đây ít va chạm hơn, với cả lớp nó cũng rất vui nữa..

Hết chương 4~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net