Chương 74: Ống giảm thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi minh tinh kết thúc, Lâm Gia Thố đưa Thiệu Càn Càn trở về biệt thự.

Sau khi dừng xe xong, anh từ ghế lái đi đến bên ghế phụ, mở cửa, xoay lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống.

Thiệu Càn Càn đã bước một chân ra, trông thấy dáng vẻ anh thế này thì thoáng do dự đôi chút: "Anh làm gì thế?"

Lâm Gia Thố: "Leo lên."

Lúc này Thiệu Càn Càn mới phản ứng kịp là anh muốn cõng cô: "Không cần em ổn hơn rồi, với lại giờ chỉ bước có mấy bước, em tự đi được."

Lâm Gia Thố liếc xéo cô một cái: "Leo lên nhanh đi."

Thiệu Càn Càn: "...... Ah."

Nằm sấp trên lưng của anh, ngay tức khắc đã bay lên trời. Thiệu Càn Càn ôm cổ anh, dựa vào vai anh nói: "Lâm Gia Thố, anh đừng khoa trương vậy, anh còn như vậy, sau này em sẽ làm ra vẻ thành kiểu gì chứ......"

Lâm Gia Thố cõng cô đến gần hướng cửa biệt thự: "Mặc kệ em làm ra vẻ thành kiểu gì."

"Vậy cũng không được, như thế thì người khác sẽ không chịu nổi em."

"Thế hợp ý anh." Lâm Gia Thố cong cong khóe môi, "Người khác đều chịu em không nổi, chỉ có anh chịu được, thì em không phải chỉ ở bên cạnh anh được thôi sao?"

Thiệu Càn Càn sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ một tiếng: "Anh buồn nôn không chứ......"

Lâm Gia Thố đắc ý nhướng nhướng mày, đi tới cửa xong, quay đầu lại nói, "Mật khẩu."

Thiệu Càn Càn vươn tay qua bấm mật khẩu, tích một tiếng, cửa mở.

"Càn Càn, là cô về sao?" Phòng bếp vọng đến giọng nói của Tiểu Hà một nữ nhân viên công tác ở cùng.

Thiệu Càn Càn khẽ đáp: "Ừ."

"Hôm nay thi đấu thế nào, mọi người có thắng không?"

Thiệu Càn Càn chỉ chỉ sô pha ý bảo Lâm Gia Thố đặt cô ở đấy: "Thắng hai ván, khá tốt."

"Ồ ra vậy à, thế ——"

Giọng nói đột nhiên im bặt, Tiểu Hà gặm một miếng sandwich, sững sờ ở cửa phòng bếp.

"Càn Càn?" Tiểu Hà trợn mắt há hốc mồm nhìn một nam một nữ trước mặt, "Cô, cô làm sao vậy?"

Thiệu Càn Càn nhanh chóng bảo Lâm Gia Thố buông cô xuống, tiếp đó cô ngồi trên sô pha vội vàng nói: "Không có chuyện gì, thì là...... Thì là dì cả đến, đau dã man."

"Người này......" Tiểu Hà ngơ ngác nhìn Lâm Gia Thố, do dự mà nói, "Chào anh Lâm."

Lâm Gia Thố cười cười ôn hòa với cô ấy, sau đó vươn tay: "Chào cô."

Tiểu Hà hít sâu một hơi, vươn tay cầm.

"Ách...... Vậy, vậy tôi về phòng trươc, hai người, hai người từ từ nói chuyện." Tiểu Hà không dám tiếp tục ở lại, nói xong câu đó bèn lập tức bỏ chạy.

Thiệu Càn Càn: "Em đói bụng."

Lâm Gia Thố gật gật đầu, đến phòng bếp nhìn nhìn, kết quả tủ lạnh chẳng hề có đồ ăn tốt lành gì, thức ăn vặt mỳ gói, còn kem lại là một đống lớn.

Sau khi đi ra, Lâm Gia Thố ngồi ở bên cạnh cô chọn cơm hộp, vừa chọn vừa cảnh cáo nói; "Tất cả đồ ăn trong tủ lạnh không được ăn, đặc biệt là kem, đừng ăn."

Thiệu Càn Càn đang gửi tin nhắn trong nhóm DSG, nói với mọi người tình hình của cô để họ yên tâm, vì thế sau khi nghe Lâm Gia Thố nói chỉ qua loa đáp hai tiếng.

Lâm Gia Thố thấy vậy rút điện thoại của cô: "Nghe thấy lời anh nói không Thiệu Càn Càn."

"Ơ...... Em nghe rồi."

"Vậy anh vừa nói gì."

"...... Kem đông lạnh?"

"Đông lạnh gì mà đông lạnh, bảo em đừng ăn, đừng ăn!" Lâm Gia Thố đành chịu, đưa điện thoại cho cô, "Dù sao gần đây nhất định không được ăn."

"Được mà, em biết rồi, nếu biết trước sẽ khó chịu như thế thì trước đấy em cũng chắc chắn không ăn."

Thiệu Càn Càn tiếp tục trả lời tin nhắn, Lâm Gia Thố liếc mắt một cái, đúng lúc thấy tên ghi chú đội trưởng gửi cho cô hai chữ xin lỗi.

Thiệu Càn Càn trả lời xong bèn nói: "Ôi trời xấu hổ quá, Diệp Đĩnh vậy mà xin lỗi em, anh nói cậu ấy xin lỗi em làm gì nhỉ."

Lâm Gia Thố: "Thì chẳng phải vì em bị bệnh mà còn bắt em lên sân khấu à."

Thiệu Càn Càn: "Nó cũng đâu liên quan đến cậu ấy, hơn nữa lúc đầu em cũng không nói với cậu ấy mình khó chịu tới nỗi lên sân khấu không được."

Lâm Gia Thố hừ hừ: "Ờ, vậy chắc là cậu ta đang tự kiểm điểm mình thân là đội trưởng lại không quan tâm đồng đội như vậy."

"Nhưng cậu ấy nói xin lỗi với em em vẫn cảm thấy rất đáng sợ, kết hợp với tính tình bình thường của cậu ấy, em còn không biết thì ra cậu ấy cũng sẽ nói xin lỗi." Thiệu Càn Càn nghĩ nghĩ lại nói, "Nhưng mà, thật ra Diệp Đĩnh rất quan tâm đồng đội, anh biết không, cậu ấy đều đã nấu bữa ăn khuya cho bọn em, ể cậu ấy vậy mà biết nấu đồ ăn."

"Lạ lắm sao." Lâm Gia Thố khẽ liếc nhìn cô.

"Xảy ra ở trên người cậu ấy đương nhiên thấy rất lạ, à đúng rồi, lần trước cậu ấy còn nấu mỳ gói cho em ăn ngon cực."

Lâm Gia Thố thoáng ngạc nhiên, đáy mắt hiện lên một chút màu sắc ghen tị thuộc về đàn ông, anh híp híp mắt: "Cậu ta đã nấu mỳ gói cho em à."

"Đúng vậy, thật sự ăn ngon lắm, em vẫn luôn muốn hỏi cậu ấy bí quyết......"

Lâm Gia Thố xì một tiếng: "Nấu mì gói thôi mà, ai không biết."

Thiệu Càn Càn: "...... Anh không biết."

Lâm Gia Thố bỗng nghẹn, tức khắc đứng dậy từ trên sô pha: "Ai nói anh không biết??"

Thiệu Càn Càn buồn cười nhìn anh: "Ồ, Lâm đại thiếu gia của chúng ta sẽ nấu mỳ gói à, kỹ năng nấu ăn ấy...... Anh không có nhỉ."

Sắc mặt Lâm Gia Thố lúc thì đen lúc thì đỏ: "Thiệu Càn Càn em đợi đấy, bây giờ anh, làm một phần cho em ngay, bảo đảm em ăn ngon gọi ba luôn."

Nói xong, lập tức xoay người vào phòng bếp.

Thiệu Càn Càn trố mắt: "Ê ê ba ba ơi, anh đừng đi thật mà, phòng bếp của tụi em đắt lắm, anh đừng có đốt mà!"

Lâm Gia Thố: "............"

Một lát sau đó, cơm hộp được giao đến, mà sản phẩm lần đầu tiên của đại thiếu gia Lâm Gia Thố, nấu mỳ gói cũng xong rồi.

"Ăn một miếng, thử xem ăn ngon không." Lâm Gia Thố đặt mỳ gói xuống trước mặt cô, lạnh mặt nói.

Thiệu Càn Càn dòm dòm món ngon mỹ vị ở trên bàn, lại ngó mỳ gói bình thường không thể bình thường hơn, "Em...... Nhất định phải đần như vậy chọn phần này cơ á."

Lâm Gia Thố: "...... Một miếng là được."

Thiệu Càn Càn cố ý chặn họng anh; "Vậy là anh đang lãng phí mỳ gói ở đây của tụi em đấy."

Lâm Gia Thố: "......"

"Thôi được thôi được em ăn một miếng, Thiệu Càn Càn buồn cười, gắp một ngụm, "Ừm cũng không tệ lắm, đúng là một tô cực kỳ...... Chuẩn mì gói."

Lâm Gia Thố đắc ý nhướng nhướng mày: "Cho nên nói thứ đồ chơi này rất đơn giản, nếu anh nghiêm túc lên sẽ không thua Diệp Đĩnh."

Thiệu Càn Càn: "Vậy tô này chắc chắn là anh không nghiêm túc."

Lâm Gia Thố: "...... Thiệu Càn Càn."

"Ôi nói giỡn nói giỡn, ăn ngon, ăn ngon cực kỳ," Thiệu Càn Càn cười ha ha, bụng nhỏ khó chịu cũng sớm bị cô xem nhẹ, "Hazz, em cũng đánh giá cái này ăn ngon rồi, chúng ta ăn cơm hộp được chưa vậy."

Lâm Gia Thố chọc chọc trán cô, dở khóc dở cười: "Ăn ăn ăn, ăn no chết."

**

Sau khi ăn xong, thì Thiệu Càn Càn về phòng tắm rửa, sau đó nằm nghỉ ngơi. Trạng thái hôm nay của cô, cứ nằm thẳng xuống đúng là sảng khoái.

Lâm Gia Thố thay cô nhét chăn, ngồi ở mép giường nhìn.

Thiệu Càn Càn; "Anh về khách sạn nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi."

Lâm Gia Thố không nhúc nhích: "Anh thật sự không thể ngủ ở đây?"

Thiệu Càn Càn phút chốc nóng mặt: "Quy định của trụ sở là không được giữ người lại......"

"Lén giữ lại cũng không được?"

"Không được."

"Thật không được?"

"Ừm......"

"Thế...... Nằm một lúc rồi đi được chứ." Nói xong, Lâm Gia Thố đã dứt khoát chạm qua cái chăn, nằm bên cạnh cô, "Em ngủ rồi anh đi."

Thiệu Càn Càn dĩ nhiên sẽ tuân thủ quy định của trụ sở, nhưng tâm lý cũng thật sự luyến tiếc anh đi.

Bọn họ quả thật rất lâu không gặp nhau, nhớ nhung lắng đọng bấy lâu càng thêm nồng hậu, lúc này cô đón ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy dưới dáng vẻ vui đùa của anh hàm chứa sự dịu dàng có thể khiến cô chìm đắm.

"Anh nhìn em như vậy, em ngủ thế nào đây." Thiệu Càn Càn nói khẽ.

Lâm Gia Thố hơi ngẩn ra, cười nhắm hai mắt lại: "Vậy anh không nhìn."

"Sao vậy được." Thiệu Càn Càn cong khóe môi, nhưng cũng không ngủ ngay lập tức, mà là mượn ánh đen mờ nhạt ở đầu giường ngắm vẻ ngoài của anh.

Lông mày thật đậm, lông mi rất dài, làn da cực tốt, dùng một từ để hình dung sự tốt đó chắc là...... Vô cùng mịn màng.

Một người đàn ông đạt được loại cảnh giới ấy, thật sự không phải người.

Thiệu Càn Càn một bên ghét bỏ một bên lại ham lam mà nhìn anh, nhìn đến cuối cùng, tựa như đã bị cái gì đó mê hoặc, nhẹ nhàng mà tiến lên hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Lâm Gia Thố mở mắt, anh không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt nhạt nhẽo dập dờn sóng nước, như thế muốn hút cả người vào.

"Em làm gì thế." Anh đã mở miệng, thanh âm hơi hơi khàn, tựa như lông vũ quét qua ngực.

Tai Thiệu Càn Càn hơi hơi đỏ lên: "Em,  em chỉ  là......"

Xoẹt ——

Lâm Gia Thố không để cô nói xong, bất thình lình xoay người đè lên người cô, anh rũ mắt nhìn cô, hơi bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể nhìn không thể ăn, em nói anh có khó chịu không."

Thiệu Càn Càn dĩ nhiên biết anh đang nói cái gì, nhưng mà quả thực họ hàng của cô tới, tiễn cũng không đi.

"Khó chịu thì anh mau đi đi......"

Ánh mắt của Lâm Gia Thố nặng trĩu, vươn ngón cái ép xuống môi cô, "Quả nhiên vẫn là sói con mắt trắng mà anh biết."

Nói đoạn, anh đã dán môi xuống.

Lâm Gia Thố rất nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, thật sâu mà quấn lấy đầu lưỡi cô, nóng bỏng triền miên, còn mang theo một chút quyết đoán hung bạo. Trong bầu không khí tĩnh lặng, cuối cùng sự nhớ nhung của hai người đã bộc phát trong nụ hôn này.

Lâm Gia Thố tàn sát bừa bãi trên môi cô, và Thiệu Càn Càn cũng không thối lui, ngược lại như dây leo mà cuốn lấy anh, vội vàng mà cướp lấy hơi thở thuộc về anh.

Hô hấp đan xen, sóng triều mập mờ tê dại ập đến, kiểu thân mật và triền miên thế này khiến người ta nghiện và say đắm. Lâm Gia Thố biết, cứ tiếp tục như vậy anh nhất định sẽ không kiềm được.

Anh thở dồn dập kéo giãn khoảng cách, buồn bực nói: "Càn Càn, lần sau em bồi thường cho anh."

Thiệu Càn Càn dựa vào đầu vai anh, chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn được bao trong hơi thở của anh: "...... Lần sau sẽ nói."

"Không được sẽ nói," Lâm Gia Thố nhéo nhéo gương mặt nóng lên của cô, "Cứ quyết định như vậy, trong khoảng thời gian anh ở lại Thượng Hải, mỗi ngày đều tới thăm em được."

Thiệu Càn Càn kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: "Anh ở lại Thượng Hải? Vì sao?"

"Bởi vì công việc."

"Thật sao?"

Lâm Gia Thố cười: "Lần này là thật, anh thề."

Sau đấy, Lâm Gia Thố vẫn rời đi. Thiệu Càn Càn nghe được tiếng xe thì vội vàng chạy đến ban công trông ngóng, cô thấy xe càng lúc càng xa, tiếp đến biến mất tăm......

Cô đứng một lúc trên ban công, nhưng tiếp đó bụng không thoải mái nổi, lại trở về nằm.

Chẳng qua, căn phòng ban nãy có hai người, giờ phút này có vẻ thật trống vắng.

Quảng cáo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net