Phần 124: Trân Trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thế lực nhật hoàng cuối cùng cũng sụp đổ, thành phố S trở về sự yên bình vốn có của nó. Chỉ có điều, đâu đó vẫn còn sự đau khổ dưới màn trướng hạnh phúc tươi vui.

  Đã có kết quả xét nghiệm DNA, Uông Thư Vỹ quả thật chính là em gái của Nam Trấn Ảnh. Còn Nam Trân Trân, hóa ra lại chính là con gái nhà họ Uông. Nam Trấn ảnh đã gặp Uông Chính Thành. Sau cuộc nói chuyện kéo dài mười hai tiếng, cuối cùng hắn ta cũng đành phải buông tay, nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa muốn thực sự muốn Uông Thư Vỹ rời khỏi bản thân mình. Còn Uông Thư Vỹ khi nhận lại anh trai và cha mình, chính cô là người bất ngờ hơn ai hết, cảm giác quá dỗi lạ thường này khiến cô như vẫn chưa thể tin vào sự thật, là bỡ ngỡ, cũng là hạnh phúc vô bờ.

______________

Lại là một mùa mưa, có lẽ là sẽ có nhiều người thích mưa. Bởi vì những khi buồn, ta có thể đổ lỗi cho mưa, mỗi khi mưa rơi, thấy những giọt nước mưa rơi xuống. Trong lòng cũng sẽ như truất bỏ được đớn đau. Nhưng có ai biết được, càng ngộ nhận, càng đổ lỗi thì sẽ càng khiến bản thân thêm lấn sâu.

Một thời gian sau đó, Dương Yến bị người của Dương gia đưa đến một nơi nào đó biệt tích, bởi vì cô ta chính là nỗi ô nhục của Dương gia, lão già họ Dương đó yêu thanh danh hơn con cái, cô ta có trở về chưa bị giết cũng là may mắn của cô ta.

  Phần Lăng Thiếu Hà, anh đã nhận được một cặp giác mạc mới, viện trưởng nói rằng người hiến tặng không muốn tiết lộ danh tính. Tuy sau chuyện hôm đó, quan hệ giữa Lăng gia và Nam gia không còn như trước, nhưng cũng không đến nỗi thâm thù, quan hệ giữa Lăng Thiếu Hà và Nam Trân Tâm vẫn tốt, chỉ là so với trước kia quả thật không còn tương xứng.

Nhìn dáng người nhỏ bé của Trân Tâm cuộn tròn ngồi dưới nền, cô vô hồn, gầy gộc đến đáng thương. Chẳng còn vẻ hoạt bát như trước kia.
Lăng Thiếu Hà xót xa đi đến trước mặt Trân Tâm, ánh mắt anh buồn xa xăm.

"Trân Tâm....chuyến bay chiều nay....."

Cô vẫn bất động, anh đặt tay lên vai cô, nâng khuôn mặt nhỏ bé lên. Đôi mắt cô đượm buồn, đôi khi vô hồn phảng phất đau thương.

Cổ họng Lăng Thiếu Hà như nghẹn lại, bộ dạng vủa cô, sao lại trở nên như vậy cơ chứ.

Nhưng anh không biết, cô khi nhìn vào ánh mắt của anh, là lại nhớ tới người đó. Những ngón tay cô run rẩy đưa lên, chạm vào mi mắt anh, đúng vậy, màu mắt này, cô đã từng khắc sâu trong trí nhớ, chính là ánh mắt đó đã điên cuồng chiếm lấy cô, hủy hoại cô, rồi lại nâng niu cô, yêu thương cô, cướp mất trái tim cô, làm sao cô có thể quên được cơ chứ.

Trái tim cô như vỡ tan, cô trách hắn tàn độc, trách hắn vô liêm sỉ, cô nguyền rủa hắn mau chết đi, nhưng cuối cùng cô đã trở thành bộ dạng gì rồi. Hốc mắt cô nóng rẫy, nước mắt như kìm nén mà chẳng thể giữ lại, cứ thế tuôn ra.

"Thiếu Hà...." Cô run rẩy "em biết làm gì bây giờ...em....."

Lăng Thiếu Hà ôm chầm lấy cô, anh biết cô muốn nói gì, anh không muốn cô nói ra, vì anh yêu cô, anh không muốn cô rời khỏi mình.

"Trân Tâm, đừng nói gì cả, anh sẽ đưa em đi khỏi nơi này, tất cả rồi sẽ chỉlà quá khứ mà thôi...."

Nam Trân Tâm khóc nấc, quá khứ ư, có thể hay sao.

"Em không biết phải làm gì cả....em đã cố quên đi, nhưng càng cố lại càng không thể...." Cô khó khăn nói, từng giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Lăng Thiếu Hà trái tim quặn lại, anh bất lực ôm lấy cô. Trân Tâm, chính anh cũng không biết phải làm gì nữa rồi....

Phải một lúc lâu sau Nam Trân Tâm mới có thể chợp mắt.

Căn phòng đã trở nên im ắng, Lăng Thiếu Hà đợi cô ngủ say rồi mới kéo chăn lên cẩn thận rồi đi ra khỏi phòng.

Vừa đi ra đã gặp Nam Trấn Ảnh.

"Uống một chút không?"

"Tôi còn phải chăm sóc tiểu Dụ Xuyên, nói chuyện một chút đi..."

Lăng Thiếu Hà quay lại nhìn cánh cửa căn phòng, sau đó đi theo Nam Trấn Ảnh ra ngoài.

Họ đến hoa viên, đứng trước vườn hoa hồng xanh đã thay thêm lần lá. Nam Trấn Ảnh sắn tay áo, ngồi xuống nhổ cỏ.

Lăng Thiếu Hà đứng đó nhìn, một lúc lâu sau không đủ kiên nhẫn nữa, liền nói.

"Rốt cuộc cậu muốn nói chuyện hay muốn làm vườn đây?"

Nam Trấn Ảnh vẫn không dừng tay, miệng cười.

"Làm gì thì quan trọng hay sao, mới một chút như vậy đã không đủ kiên nhẫn rồi, thế thì làm sao đợi con bé cả đời này để yêu cậu được?"

Mi mắt Lăng Thiếu Hà khẽ giật giật.
Nam Trấn Ảnh lại nói tiếp.

"Trân Tâm là kiểu người đơn thuần, yêu hận rõ ràng, nhưng cậu thấy đấy, Nhạc Hiểu có thể khiến con bé trở nên như vậy hay sao? Không đâu, là chính con bé tự biến bản thân mình trở nên như vậy. Con bé có thể vì Nhạc Hiểu mà rơi nước mắt. Lúc Trân Tâm ở bên cạnh cậu, có thể con bé đã cười, nhưng chưa từng khóc, không phải vì con bé không buồn, mà là vì tình yêu của cậu chưa đủ khiến con bé rơi nước mắt. Đó là nước mắt của tình yêu, không phải đau khổ."

"So với Nhạc Hiểu, tôi yêu Trân Tâm hơn rất nhiều..."

"Tình yêu còn có ít nhiều hay sao? Không đâu Lăng Thiếu Hà, đối với tình yêu, chỉ có sâu đậm và không sâu đậm mà thôi..."

"Dù là như vậy, tôi cũng có thể chấp nhận, cậu ta đã phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Trân Tâm, nếu như không có sự xuất hiện của cậu ta, tôi và Trân Tâm đã hạnh phúc bên nhau từ lâu rồi, đó là những gì mang hắn nợ tôi!!"

Nam Trấn Ảnh lắc đầu.

"Không, cậu sai rồi, đó không phải cậu ta nợ cậu, cũng không phải cậu ta nợ Trân Tâm, là cậu ta nợ chính mình một con đường đáng lý phải đi. Thiếu Hà, có thể bây giờ cậu quyết tâm yêu con bé, nhưng một khi đối phương đã không còn dành cho mình tình yêu thì dù cho có cố chấp cũng chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi. Cậu tự dày vò chính mình, cũng là dày vò đối phương."

"Tôi có thể đợi cô ấy quên đi Nhạc Hiểu rồi yêu tôi!!"

"Được, cậu có thể đợi được, là bao nhiêu lâu đây? Một tháng, một năm, mười năm? Hay là cả đời?"

Lăng Thiếu Hà khẽ siết chặt bàn tay lại, đúng thế, là bao nhiêu lâu đây?

"Thiếu Hà, tôi chỉ muốn cậu hiểu được, yêu một người không yêu mình sẽ không được dài lâu mà còn tự chuốc lấy đau khổ, đối với đối phương, cũng là sự ép buộc tàn khốc. Tôi biết cậu yêu con bé, nhưng khúc mắc duy nhất trong lòng con bé lại chính là cậu. Vì cậu mà còn bé cảm thấy bản thân mình dù làm gì thì cũng đều sai. Con bé tự trách chính mình....thế nên tôi mong cậu....hãy nghĩ cho tương lai của cậu, cũng là của con bé...."

Nam Trấn Ảnh buông tay, vỗ vai Lăng Thiếu Hà, những gì có thể nói hắn đã nói, hắn biết rằng trái tim của Nam Trân Tâm rốt cuộc là thuộc về ai, cô đau khổ như vậy, Nam Trấn Ảnh hắn cũng có trách nhiệm. Nếu như không phải bắt nguồn từ hắn, thì Nhạc Hiểu cũng đã không trả thù lên người Nam Trân Tâm, và thảm kịch này, đã chẳng hề xảy ra.

Nam Trấn Ảnh đã đi rất xa rồi, thế nhưng Lăng Thiếu Hà vẫn cứ đứng ở nơi đấy rất lâu. Không ai biết suy nghĩ của anh. Chỉ có mình Lăng Thiếu Hà biết được cảm giác hụt hẫng đớn đau ấy, biết được bản thân mình đang thống khổ như thế nào.

__________

   Ngày tháng vẫn cứ thế trôi qua...

    Nam Trấn Ảnh cùng Nhạc Ca trở lại Hà Môn vào một ngày mát. Đường đi đến Jusdas đẹp lạ lùng, Ngày đó khi đến Jusdas, cô lại chọn đến Hà Môn. Cô còn nhớ, ngày cô đến Hà Môn cũng là một ngày của mùa thu.

   Người ta thường nói trời mùa thu đẹp nhất trong các mùa, bởi vì nó không có sự oi bức của mùa hè, không có sự lạnh lẽo của mùa đông và cả cái thất thường của mùa xuân. Con đường dần nổi bật với những ngọn bách tùng cao lớn, tăm tắp vươn mình ra với không gian. Hai bên đường có những đồng cỏ xanh mướt, chốc chốc lại thấy một đám người đang câu cá hay một lũ trẻ con đang thả diều.

   Căn nhà hoa quen thuộc hiện ra trước mắt.

   Ngọc lan trước nhà đã mọc ra rất đẹp, hương thơm ngào ngạt. Giàn tử đằng nở hoa sắc tím, đẹp đến nao lòng.

  Cô lon ton chạy đến, háo hức chỉ tay lên những đoá hoa rực rỡ.

   "Trấn Ảnh...anh xem này, tử đằng đã nở rồi, cuối cùng đã nở rồi."

   Nam Trấn Ảnh từ sau nhìn cô thật cưng chiều dõi theo những đoá hoa lung lay theo gió đó, chợt nhớ lại những chuyện trước kia. Từ lúc gặp gỡ cho đến thời khắc lìa xa. Yêu thương và thù hận, hiểu lầm và đớn đau. Mỗi một chuyện đều đã qua, chỉ là để lại dư âm trong lòng người muôn ngàn ngẫm nghĩ. Thật nhanh, có lẽ, đã qua một nửa đời người...

"Phải, cuối cùng tử đằng cũng đã nở rồi."

     Nam Trấn Ảnh nắm tay cô ra bờ biển, họ gặp lại bạn cũ, có rất nhiều kỷ niệm trước kia ùa về. Nhìn đại dương xanh biếc quá dỗi đẹp đẽ, mặt nước phản chiếu ánh nắng nhè nhẹ lăn tăn như pha lê, cô chợt dựa vào vai anh, cô nói.
"Hải Dương...."

Anh cúi xuống nhìn cô, chỉ "Hửm?" một tiếng. Cô tươi cười nói với anh.

"Em đã nghĩ ra tên cho loài hoa đó rồi. Nó có màu xanh biếc như biển, mỗi khi sương mai sớm lại lung linh như nắng, vậy gọi nó là Hải Dương đi!!"

  "Được, nghe em...."

   Hắn nắm lấy tay cô, hai người nhìn nhau cười. Nụ cười của tình yêu đầy hạnh phúc. Hắn hôn lên trán cô, nụ hôn nhẹ nhàng như gió, tràn đầy sự cưng chiều. Ánh nắng rực rỡ giữa trời mùa thu. Từ lúc gặp gỡ cho đến lúc thành đôi. Là định mệnh, có lẽ cũng chính là duyên kiếp. Cuộc đời Nam Trấn ảnh khổ đau có, hạnh phúc có. Vì đã từng lìa xa, thế nên tình yêu này, người con gái này hắn trân trọng hơn tất cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net