Chương 2: Nhóm chat như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cuối cùng thì vào ngày lành tháng tốt năm vui, với sự đồng thuận từ toàn thể "nhân dân bá tánh", nhóm chat chung không-thầy-cô trên Messenger cũng được lập thành với tên gọi "Tám linh tinh". Chức năng của nó nhiều lắm, từ trao đổi những thứ nghiện ngập của bọn mê game, đú anime đến công cụ để cả lớp này "đồng cam cộng khổ" vượt khó, à nhầm, vượt qua bài kiểm tra.

Nói tóm lại, cái nhóm ấy khiến điện thoại tôi rung rinh bất kể đêm ngày.

Lý do thứ nhất, là mấy thằng như Đình Phong, Mạnh Quân hay Trúc Lân. Đúng với thứ được mệnh danh là "trung bình đực rựa mỗi lớp", dù tôi có bậy mồm thật nhưng so với bọn nó cũng chỉ là số lẻ. Phong thì sủa như chó. Quân cứ nhây nhây, nhây nhây. Và nhất là cái thằng na ná ca sĩ Trúc Nhân kia, mới vào lớp năm nay thôi mà thích nghi nhanh gớm. Spam trong group là chuyện thường ngày với bọn nó. Lại còn gửi mấy cái gửi-thì-người-khác-đánh-giá-cho như cơm bữa, rồi thỉnh thoảng lại thêm tí rick roll cho xôm. Có hôm bọn nó spam nhanh quá nên thay vì trả lời Mỹ Anh, tôi đã lỡ tay nhấn vào một cái link bí ẩn nào đó. Và, trời mother, tôi đã bị lăn.

À, thêm trường hợp đặc biệt luôn tuồn cho đám kia ý tưởng: Thanh Nguyên. Nghệ danh yanglake là anh Nguyên "già hú già hí" do ảnh lưu ban một năm. Kẻ chuyên bật mic trong giờ và ngâm nga lời bài hát nào đó của mít tơ Đàm ấy. Lúc được gọi trả bài còn toàn nói giọng miền Trung dù ảnh người Bắc nữa, rồi lại vô sổ đầu bài ngồi. Theo tôi thấy thì ảnh trẻ con quá so với tuổi. Con Thư còn trông trưởng thành hơn.

À, nhân nhắc tới nhân vật tâm hồn mộng mơ thở cũng ra mấy định lý logic đến lạ và văn thơ (xàm xí) ấy, tôi lại nhớ tới con bạn nó. Hà Anh và Thư, cái tổ hợp được mệnh danh là đôi bạn "chong xáng" mà đương nhiên là chẳng trong sáng tẹo nào. Lại còn thù dai nhớ lâu nữa chứ. Có vẻ bọn này được sinh ra để chứng minh con gái không phải là yếu mềm, vì lúc nào chúng nó cũng nghĩ ra và đứng đầu trong vài phi vụ quậy banh nóc còn lưu danh muôn thuở. Cái hồi nghịch phá phòng Meet là một ví dụ điển hình.

Đặc biệt, hai đứa ấy chống chỉ định với cặp huynh đệ chí cốt, cốt ai nấy hốt, Mạnh Tú và Nguyên Khang. Không chỉ vì đám xã hội đối nghịch với tự nhiên, mà vì cái thằng Tú thủy tức đó. Hôm trước cô Thược Sinh vừa dạy đến bài "Thủy tức" và ai trong cái lớp này cũng đồng ý rằng nó giống Tú đến kỳ lạ, giống như anh em cùng cha khác ông nội luôn. Cái con ấy ăn và nhả chất thải cùng một miệng. Tú cũng như thế. Hồi tiểu học cô giáo địa lý của thằng ấy nghỉ đẻ hay sao mà nó chẳng bao giờ nhận thức được ranh giới giữa đùa nghịch và vô duyên, mồm thì toàn thở ra những lời nói tựa mấy-thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy... nên là toàn bị hai con bà chằn nọ nắm đầu xách tai mà chửi dài dài. Để rồi đến cuối, Khang, vốn là một đứa mê game dại gái nhưng được khoản biết dừng đúng chỗ, lại phải học cách đề phòng để trở thành người gánh thằng bạn nó còng lưng.

Lạc đề mất rồi nhỉ? Nhưng nói chung là, từ khi có nhóm chat, Hà Anh với Thư lại chửi Tú sung hơn hẳn. Câu nói kháy huyền thoại "bạn tao tốn trai, bạn mày Tốn Lù" (mà ai trong cái lớp 7B cũng từng chụp màn hình lại ít nhất là một lần) được ra đời trong chính cái nhóm này đấy. Dĩ nhiên, Khang lại phải chăm biện hộ và chửi lại nhiều hơn nữa.

Đến lý do cuối cùng... Dở thật, nãy giờ săm soi đánh giá người khác hơi bị nhiều rồi nên giờ cũng là lúc tôi phải nhìn lại bản thân mình. Đã thành một thói quen khó bỏ, trong những màn chat chit sặc mùi drama và cà khịa ấy, lũ bà tám bao gồm tôi, Thảo Nguyên, Hoài Thương, Mỹ Anh, Thanh Mai, Hà Anh,... cùng nhiều thành phần khác nhàn nhã lôi bỏng ngô (trong tưởng tượng) ra vừa ăn vừa hóng. Thanh Mai, Hà Anh và Hoài Thương, thuộc tuýp người thích xem kịch hay sẽ đổ thêm dầu vào lửa, trong khi mấy con kia và tôi cố gắng "calm down" bọn nó lại kẻo thầy cô nhận ra có gì đó bất thường trong tiết học mất.

Thật sự thì nói cũng nói là "loạn", nhưng tôi chẳng bao giờ bỏ được. Cả cái nhóm như lồng đèn lẫn niềm đam mê buôn dưa lê của tôi. Bởi lẽ dường như mệnh "bà tám" đã ăn sâu vào trong máu từ giây phút tôi cất tiếng khóc oe óe chào đời. Không tin sao? Hãy thử lấy cái tên cúng cơm, hay tên ghi trên bia mộ, căn cước công dân, bằng lái xe và đủ thứ giấy tờ khác sau này của tôi ra mà so sánh. Chữ "Ngân" bỏ bớt dấu mũ phía trên sẽ thành "Ngan", và "Ngan" thì cùng giống với "vịt giời" - tức là mấy con vịt mắt đang nhìn, tai đang nghe thầy cô giảng bài nhưng cái tay thì cứ tự tiện gõ phím nhoay nhoáy.

Nhiều lúc, thằng lớp trưởng nghiêm-túc-nguyên-cây Việt Long hoặc ngán ngẩm cảnh này, hoặc cô Vân chủ nhiệm nhờ vả nên cũng cố ngăn cản, giám sát, dọa dẫm đủ kiểu, nhưng được vài tiết thì đâu lại hoàn đấy. Rốt cuộc nó phải nhờ anh Nguyên tém tém lại tí, giá cả inbox.

Cứ mỗi giờ học là cái nhóm này lại xôm hẳn, nói trắng ra thì nó gần như đã trở thành cái chợ online. Mà thật ra, qua mấy tuần rồi, tôi đã luyện thành kỹ năng mau lẹ chẳng khác gì lật bánh tráng. Ý tôi là kỹ năng xóa tab Messenger nhanh như chảo chớp và chính xác giống bà bán bánh tráng nướng đầu ngõ mỗi khi bố lượn lờ kiểm tra ấy.

Khi tôi khoe phát kiến vĩ đại này với con Mỹ Anh, bạn thân tôi, nó trả lại một chữ "Ừ".

Trong lúc thần hồn nát thần tính, tôi gửi bừa mấy cái icon nào đó, chắc không liên quan nhưng thể hiện được điều tôi muốn truyền đạt - "mày chuẩn bị cho quen với gà khỏa thân, chuối xanh, mùi cỏ và mùi đất đi là vừa".

"Được rồi, mày là nhất, nhất là mày."

Nó trả lời bằng một câu chua ngòm và đã bị bờ lóc luôn. Ấy, cái tay tôi tự di chuyển vào nút chặn thôi mà. Khỏi cần tưởng tượng, tôi cũng thấy cái mặt cười đểu và giọng nói xanh rì như vàng anh của nó qua icon cười nhếch mép. Đằng nào nó chả lập account mới nhắn lại, hoặc đằng nào tôi cũng phải gỡ block để tám tiếp cho đỡ buồn qua giờ đoạn tiết thôi.

***

Vậy là thôi, suy nghĩ kiểu này nên kết thúc ở đây đi nhỉ. Mấy vụ về chat chit ấy. Nhưng định mệnh, cuộc sống lại vả cho tôi "bốp" một phát. Đáng lẽ không có việc gì xảy ra nếu không có cái sự chơi ngu, sự chơi ngu ấy đã đá văng tôi ra chuồng gà...

Chuyện là trong khoảng thời gian qua, nhờ thằng Quân nối tiếp cái trò mà "lúc đó tôi cứ tưởng thế là ngầu", đặt biệt danh Messenger theo tên bố mẹ, đã có khá nhiều đứa quan tâm đến cái tên hiện lên mỗi khi nhắn tin. Như có một đứa tên Tất Nam bị chế thành "Giày Nữ", hoặc Thanh Mai, theo gợi ý của con bạn thân (ai nấy lo) Thảo Nguyên, là "Quả mơ xanh". Nên tôi cũng đang muốn đú theo, nghĩ ra một cái gì đó rất chi là ngầu lòi để còn có thể lưu truyền mãi mãi. Ngay cả sau khi tôi ra trường.

Trong tiết Địa, khi "vui vẻ" với những kiến thức chả khác nào búa dộng vào tai, tôi vẫn cố vắt óc nghĩ cho ra được một cái nickname phù hợp với khí chất đùng đùng sấm chớp tỏa sáng chói lòa cao sang vời vợi của bản thân. "Ngan tám" hay "28" cho đúng với số mệnh được gửi gắm trong cái tên mà bố mẹ đã dày công ngồi suy nghĩ để đặt cho tôi? Không, tầm thường quá, như mấy con gia cầm ngoài chợ vậy. Phải tầm cỡ hơn một tí, chỉ một tí xíu bằng tinh thần học hành nghiêm túc của tôi cũng được. Hay kiểu "Silver", trong tiếng Anh là "bạc", cũng giống "Ngân" mà. Thôi bỏ, cứ để "đố biết tao là ai" cho bí ẩn lạnh lùng cool ngầu đi.

Mà vẫn không được, nó cứ sao sao đó... không đủ độ đặc biệt và chất chơi...

- Ơ, ai mới ngay đầu năm học đã treo nick ngồi làm gì thế nhỉ? - Cô Vân đột ngột cất tiếng, giọng cô nghe ngọt ngào mà sao cũng nguy hiểm không kém, khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi - Vào Quizizz qua link cô gửi ở chat mau. Hay muốn học tiếp chứ không cần ôn hử?

Chậc, đầu óc tôi treo trên mây nhiều quá rồi, giờ là lúc hạ xuống với bài học và kiến thức. Tôi cuống cuồng mở chat với những tiếng xì xầm có, cầu nguyện có, chửi rủa và biết ơn cũng có nốt của đám bạn cờ hó văng vẳng bên tai.

- Thôi cô ơi, chơi đi ạ.

- Để con nhắc bạn ấy vào chơi cho.

- Ai thật là, cô đã cho chơi rồi mà còn phá.

Đến cuối, Tú đổ thêm dầu vào lửa với cái tính nghĩ gì nói nấy của nó:

- "Chị đại học đường" không nể ai đấy cô.

Thằng mất dại này, chị đại học đường gì chứ? Tôi thầm rủa trong lúc đăng nhập Quizizz và chơi, có vẻ đủ nhanh để cô không nhận ra và lầm tưởng là do mạng lag. Nhưng nghĩ kỹ tí thì... cái tên ấy cũng hợp đấy chứ nhỉ. Cool ngầu vừa đủ, nữ tính vừa đủ, túm cái quần lại là vừa đẹp. Nghĩ là quất, sau khi chào cô và out phòng Zoom, tôi hí hoáy gõ "NganChiDai" rồi bấm vào nút "đổi" thay đổi biệt danh.

Đã có vài đứa seen ngay lập tức.

"Ê, 'chị đại' kìa." Thằng Quân đột ngột cất tiếng trước nhất. Chả hiểu sao tôi có thể nghe được cái giọng của nó văng vẳng trong đầu cùng điệu cười trứ danh với cái răng mẻ.

Tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây. Nó không trầm trồ hay sao? Thôi chắc kệ vậy, Khang đang nhập tin nhắn kia rồi. Đảm bảo là nó sẽ đủ tinh tế để hiểu được cái này, chứ không như thằng ngứa đòn kia.

"Khiếp, là 'Ngân chị đại' luôn đấy, cũng ghê cũng khét, chắc chắn chỉ có con Ngân a tờ sờ mờ đó thôi."

Từ từ, từ từ. Gì thế này? Giờ tôi bắt đầu thấy hối hận. Rằng tôi vừa làm một việc gì đó rất ngu. Cực kỳ ngu. Siêu cấp ngu đần.

"Nhìn cứ như 'Ngân chị dại' ấy nhỉ?" Trúc Lân bắt đầu thở ra vài câu mang tính chất cà khịa.

Má, chưa đầy một phút sau khi tin nhắn được gửi mà tôi đã thấy hơn chục icon haha rồi. Còn chưa kể đám spam hình chó hoặc mặt cười hở mười cái răng nữa chứ, nhìn mà thấy ghét. Mặt tôi lại bắt đầu co thành vài đường như mấy cái meme gấu trúc.

"Không phải đâu, 'Ngân Chí Tài' đó." Tú cũng vào góp "vui".

Thật sự, thật sự thì lúc này tôi thiết tha mong muốn Thư với Hà Anh, hoặc ít nhất là Mỹ Anh nhảy vào chửi tay đôi với đám này. Bọn nó phiền với vô duyên quá luôn rồi.

Nhưng đời không như là mơ. Ngay khi tôi ngó vào màn hình điện thoại một lần nữa, cái avatar mèo đen của con Thư sủa rằng:

"Éo phải đâu muahahaha." Nó cười cười với icon làm như âm mưu điều gì đó. "Là 'Ngân c**m dài' thiếu chữ m đó, nó gõ nhanh quá nên đếch kịp check lại. =))))"

"Á à owl có gai :>>>." Hà Anh lại còn ngoi lên chọc tức thêm nữa.

H... hai... cái... con này? Bọn nó đang nghĩ gì với bộ óc trong sáng như mực tàu của chúng vậy? Định mệnh, không hổ danh đôi bạn thân rất thân... Xuyên tạc, xuyên tạc. Thế mà tôi còn tin bọn nó sẽ giúp tôi. Thêm cả cái lũ duyên bỏ thùng rác kia vẫn bất chấp tất cả, cười sằng sặc.

"Á ha ha Ngân chị dại!"

"Ngân chị dại ơi, chị dại bảo kê em vài tiết với!"

"Chị dại ơi, chị có bị dại không để em đưa chị đến thú y?"

"Chị dại à, liệu chị có phải là... chó dại tiến hóa đột biến thành không đấy?"

Trước những lời cà khịa, tôi chỉ có nước chat mấy icon tức xì khói trong lúc đợi bọn nó im được. Mà theo kinh nghiệm hóng drama của tôi thì quá trình ấy phải mất đến một kỳ, hoặc cả năm học dài dằng dặc. Trời ạ, liệu cái tên chế cháo này có lưu danh sử sách trong một thời gian dài, thậm chí ngay cả sau khi tôi tốt nghiệp không? Mà, khoan. Cái này đúng là điều tôi muốn thật, nhưng đạt được bằng cái cách ấy thì quả thật là nhục, là quê... quê chữ ê kéo dài đến mức không thể nói được gì nữa.

"Sao đấy Ngân?" Cẩu đần khô khan Việt Long hỏi. "Đùa dai quá đấy bọn mày, nó dỗi rồi kìa."

"Dỗi gì," Mỹ Anh trả lời, "trò nước mắt cá sấu đấy. Trêu tiếp đi anh em êi!"

"Đ.m lũ dog, đi ăn *** giùm tao cái đi!" Tôi gõ mạnh, gõ nhanh đến suýt bung bàn phím nhưng chẳng bõ gì so với đống spam của bọn nó. Cảm giác như muốn tôi cáu lên ý. Lũ ngu này không biết khi trêu lên là đây sẽ bà chằn lắm đấy à? Được, được, hay lắm. Giờ đã đến lúc tôi phải ăn thua đủ với bọn nó rồi. Nên làm gì đây nhỉ? Gom hết đám dzô dziên ấy vào video call rồi tổng sỉ vả? Hay xách đít tới nhà từng đứa một rồi gửi huyết thư "Mày coi chừng tao"?

Ừm, rồi qua một thời gian và bằng cách nào đó, mấy thằng con trai nết như trệt dưới mương cũng chẳng ho he về quả joke đấy nữa. Tôi cũng đổi biệt danh thành "28" để tránh đứa nào rảnh hơi gợi lại chuyện cũ. Vậy là kết thúc rồi nhỉ...

Thế đấy, đó là cái nhóm chat lồng đèn đại diện cho toàn bộ những gì "tinh túy" nhất của lớp 7B này. Một nhóm chat mà "thời gian cứ trôi, cà khịa còn mãi, quà tặng cuộc sốnggggg"...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net