Chương 20: Chỉ đơn giản là thế thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhanh thật, đã đến ngày bế giảng.

Mới sáng sớm, như mọi khi, tôi đã phải lê bước trên con đường quen thuộc từ nhà tới trường. Chỉ khác là đám bọn tôi ai nấy đều buồn vui lẫn lộn, lẳng lặng lấy ghế, lấy biển lớp dưới gầm cầu thang và ngồi ra sân trường xàm xí với nhau, hoặc đơn giản là nhờ đứa bạn canh cho rồi nằm quèo ra, đánh một giấc.

Tôi chẳng để ý mấy đến ba cái phần cô Hiệu trưởng đọc diễn văn hay mấy tiết mục văn nghệ đầu tiên đâu. Tôi còn mải suy nghĩ. Vì buồn ngủ quá thôi mà, suy nghĩ cho bớt buồn ngủ. Mỹ Anh đã ngáy giòn từ lúc nào rồi, giờ tôi mà ngủ thì có khi hai đứa nằm ở sân trường đến tối mất.

Mà quan trọng hơn cả, bỏ qua một bên tâm trạng tận hưởng thảnh thơi cũng như một chút tiếc nuối man mác, tôi còn đang phải nghĩ vu vơ về năm học này, cười xòa về mấy cái điều dở hơi mình đã từng làm và chỉ muốn đào hố chui xuống đất cho xong. Coi cái ký sự "Mùa dịch, mùa học" của Thư thì văn vở là thế nhưng sự thật lại phũ phàng lắm. Như hồi biểu tình này, rình rập trận đấu khẩu đi vào lịch sử nữa, lần ăn tiệc cuối năm tại nhà cô Vân, cả Thế Chiến III, túm cái quần lại là tất cả những lần quê độ, những trò con bò mà đám trẻ trâu bọn tôi đã làm, và đã nhớ.

- Sau đây, xin giới thiệu đến thầy cô và các em học sinh tiết mục "Bài Ka Tuổi Trẻ" của TamKa HMQ đến từ... lớp 9D! - Lời giới thiệu của MC, thầy Lực quyền lực kéo tôi về với thực tại. Chắc tại nó to với có sức ảnh hưởng quá. Mà TamKa HMQ là những ai vậy? 

Rồi câu trả lời cũng được hé lộ khi TamKa HMQ bước lên sân khấu và thầy Lực xuống cánh gà. Đâu phải ai xa lạ, mà là ba anh Huy, Minh và Quang 9D. Toàn anh em chí cốt với mấy thằng đực lớp tôi hết cả. Mà quan trọng là ba ông ấy diện xì tai gì thế kia nhỉ? Mỗi ông một quả áo yếm liền quần, lần lượt có màu đỏ, vàng, xanh lá, mũ lưỡi trai màu y hệt, áo phông trắng bên trong và cầm micro. 

Nhưng rồi mấy cái thắc mắc trong lúc rảnh rảnh của tôi cũng bị cuốn bay đi khi nhạc lên, anh Minh cầm mic và hát như một vị thần:

"Tuổi trẻ này mình cùng nhau

Quánh phi phai từ sáng tới đêm

Tám to như chưa từng được tám

Vui nay thôi ai biết mai sau nhở

Bọn mày ơi!

Bây ơi hè về rồi

Tao ơi hè về

Đông qua lâu rồi anh em đặt sách vở xuống cho bớt lè nhè

Bây cởi đồng phục đê

Tao tháo khăn quàng đỏ

Tao tạm dừng mài đũng quần cùng mày xuống phố đón mùa phượng nở

Bây ơi lên xe đạp, lượn thôi

Học hành khi trễ lúc vội

Bao lâu rồi ta không nghỉ ngơi để thân thể réo hụt hơi

Tuổi học trò được bao nhiêu nào, chớp mắt đã cuối cấp rồi

Lần cuối tao chơi bùng tiết từ khi nào mà vẫn phải chờ đợi..."

Nhạc chế cơ à, được đây, tôi tự nhủ trong lúc ba anh em siêu nhân trình diễn hiphop quay đầu.

- Ù uôi cháy! - Từ đằng sau, Đình Phong cảm thán.

- Ê, nhưng mà sao bài này qua cửa kiểm duyệt với các thầy cô được đấy?

Mai hỏi, và tôi nghe thấy Thư trả lời:

- Nhìn thầy Lực kìa!

Tôi hướng mắt về chỗ tay nó chỉ. Kia rồi, thầy Lực đang đứng ở cánh gà bên trái. Cùng với thầy Tổng phụ trách, cô Hiệu trưởng và thầy Hiệu phó.

Một cách nhanh chóng, khác bọt hoàn toàn so với khi làm toán, tôi ồ lên ngạc nhiên.

Cả bốn thầy cô đang khoác vai nhau, nhún nhảy theo điệu nhạc.

Thầy Lực là chủ nhiệm 9D mà nhỉ. Quản ba anh kia. Và theo những gì tôi nhìn thấy và hiểu được, thầy đã thuyết phục các thầy cô Tổng phụ trách, Hiệu trưởng và Hiệu phó quẩy lên thì phải.

Quào... công nhận là hay thật. Từ nãy đến giờ, không chỉ lớp tôi mà cả khối, cả trường đều bàn tán xôn xao.

- Ô dù khủng voãi. - Hoài Thương bình luận.

- Hê hê... - Hà Anh cười - Không ngờ ngoài việc cà khịa, thầy cũng tạo cho bọn mình cả khối kỷ niệm hay bằng cách này đó chứ.

Rồi, giờ đến lượt anh Huy giở ngón rapper.

"Bây ơi, cho dù bài thi này có ra sao

Thì bây hãy nhớ bao nhiêu sầu lo sẽ qua mau

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, khi ta còn yêu đời

Bao nhiêu bài kiểm tra miệng cũng khó ngăn cho đôi môi ta nở nụ cười

Mà bây ơi, học kỳ còn dài được bao lâu

Đôi chân ta đã đưa ta đi lang thang xa những đâu

Trước mắt hôm nay rồi cũng sẽ trở thành ngày hôm qua

Nên ta cứ sống vui vì hôm nay là món quà

Và chúng ta đang trải qua những ngày đẹp nhất trong cuộc đời

Dù đã có những lúc bài được điểm kém mà nước mắt chả buồn rơi

Nếm mùi được mất từng cược tất vào phao thi

Rất nhiều lần điểm liệt nhưng vẫn bất chấp tất cả không chịu buông xuôi

Sống trọn vẹn cho tuổi học trò không tiếc nuối..."

Khi anh Quang khuấy động không khí bằng cách hú một tiếng, Mỹ Anh bắt đầu vỗ tay theo từng nhịp. Rồi tôi và Thảo Nguyên cũng hùa vào. Thoáng cái đã thấy tiếng lốp bốp, lốp bốp đều đặn rải rác khắp khu vực lớp tôi. Cả khối bảy. Rồi đến cả trường.

Chúng tôi như đang cháy hết mình.

"Tuổi trẻ này mình cùng nhau

Quánh phi phai từ sáng tới đêm

Tám to như chưa từng được tám

Vui nay thôi ai biết mai sau

Mày ơi!

Đời học trò này ngắn lắm

Tứ chi ai ôm hết âu lo

Sống như ta chưa từng được sống

Cầm bàn tay nhau ta đi qua đêm dài (oh-oh)

Bây ơi lo chi ngày dài

Chỉ cần chúng ta tử tế với nhau

Nhỡ mai cho ông giời sập xuống

Nhỡ mai không chung bàn với nhau

Mày ơi điểm kém dư lày

Phải buồn hê't đêm là sẽ hết đau

Khoác vai anh em mình đi tiếp

Trước mắt ta đường học vẫn đương còn dài..."

***

Nhưng rồi đám cháy bùng nổ khét lèn lẹt ấy đã bị nước tạt ầm một cái vào giây phút năm học này kết thúc. Đứa nào đứa nấy đều lẳng lặng dọn cho xong khu vực của lớp và chỉ mong mau mau về để tránh cái nóng của mùa hè như đổ lửa. Và chúng tôi cũng đã xong, chào nhau mấy cái coi như bắt đầu mùa hè, rồi ra về. Từng đứa một.

Bỗng tôi thấy Mỹ Anh cùng con xế đỏ quạch sang choảnh mới tậu được dăm ba tháng của nó. Nó ngoắc tôi lên. Cũng trong im lặng, tôi chỉ vào yên xe, rồi chỉ lại vào mình. Thế mà nó cũng hiểu là tôi muốn cầm lái.

Mấy phút sau, cả hai đứa đã vèo vèo véo véo trên đường Linh Đình, địa điểm huyền thoại với sự vụ kabe-don bồ Phong của cái đứa đang ngồi sau tôi. Bình thường đoạn này vốn vắng vẻ, nay lại vào trưa hè nên chẳng có ai qua lại cả, không khác gì chùa Bà Đanh luôn.

Một cách vô thức, tôi ngẩng mặt lên nhìn trời. Chà, nắng chiếu xuyên qua những tán phượng đỏ chói, xen lẫn với từng tầng lá xanh ngắt tạo nên một khung cảnh chill đến kỳ lạ.

- Đ.m con kia cẩn thận!

Tiếng la thất thanh của con Mỹ Anh kéo tôi một phát phũ phàng về phía mặt đất. Và tôi thấy vỉa hè đang dang tay thân thương chờ đợi bờ môi chúng tôi đập cốp vào tạo nên những vết sưng, vết trầy thương nhớ. Mà may là bẻ lái kịp. Nhưng thế quái nào mà chúng tôi quẹo sang tận bên kia đường luôn, rồi lại suýt đâm phải một chiếc xe đạp khác trước khi lấy lại được thăng bằng và đạp phăng phăng cạnh cái xe kia.

- Mày để quên sự tập trung ở trường rồi à? - Bỗng tôi nghe thấy cái kiểu cà khịa quen thuộc của Hà Anh. Ừm, nó là đứa đang chình ình trên ghế sau của chiếc xe đạp mà vừa nãy bọn tôi suýt tông phải. Trong khi đó, Thư è cổ ra đạp như tôi.

- Trùng hợp phết. - Tôi nói to, cười một tiếng để cố gắng lấp liếm đi cái chuỗi hành động ngáo ngáo vừa bị chứng kiến lúc nãy.

- Đừng sống giả dối thế bạn êi, hãy như những con thiên nga của Tchaikovsky...

Lại thêm một tiếng hét nữa ở đằng sau. Lần này tôi không ngu gì mà quay lại để ngã thêm, mà cố gắng nghe tiếng đoán người. Ừm, xéo sắc và tri thức đấy. Chắc là Hoài Thương.

Rồi chủ nhân của chiếc xe đạp ấy tăng tốc, bắt kịp xe bọn tôi và xe hai con kia. Khồng, Thảo Nguyên là đứa vừa la làng lúc nãy. Nhưng đúng là Hoài Thương đang ngồi phía sau.

Khoan, Thảo Nguyên mà không có Thanh Mai à? Tôi chưa kịp hỏi thành lời thì một chiếc xe thứ tư xuất hiện, đạp song song với bọn tôi. Trên đó, đương nhiên là hai ông bà chủ sáng lập tập đoàn "cơm tró" lớp tôi, "thanh mai trúc mã", à nhầm Thanh Mai Trúc Lân.

- Ê, đi dạo qua Nhà văn hóa tí không? - Mỹ Anh khơi mào trước. Cả đám, chẳng đứa nào bảo đứa nào, lặng lẽ rẽ sang trái cùng nhau chứ không tách ra.

Rồi Thảo Nguyên phá vỡ bầu không khí im lặng bằng cách nói to.

- Vậy đây là kết thúc rồi nhỉ?

- Hết thế *** nào được? Đợi đến hai năm nữa rồi hẵng mình cùng nhau đóng băng nha. - Mai vẫn phũ nốt con bạn nó, một lần cuối cùng trong năm học 2021-2022.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng Hà Anh cười từ bên phải.

- Còn non lắm Mai ạ. - Nó vươn vai, giễu - Ý bạn thân rất thân của mày là năm học này sẽ đi đến hồi kết ấy.

- Tất cả những trò online hay offline, tao nói thế đúng không? - Thư nói gà nói vịt với bạn nó - Sang năm kiểu gì chả có thay đổi. Ngay cả hoàn cảnh bây giờ, dịch đã đỡ hơn rồi mà. Với lại, tụi mình sắp lớn tồng ngồng hết rồi.

- Ngay cả con Hà Anh cũng là một ví dụ. - Hoài Thương cũng nhoài người sang góp vui - Hôm trước nó vừa bị tao dụ xem "Lớp học ám sát" và sắp thành wibu rồi. Gia Cát Khổng Minh Hà Anh của năm nay sẽ sớm là của riêng năm nay thôi.

- Cứ kệ mịa nó đi. - Tôi thở phù một hơi - Mà Mỹ Anh này, hè rồi mày có block tao không?

- Tưởng không chắc? - Nó trả lời lại một cách thiếu đánh khiến tôi sôi cả máu. Hừ, xui là tôi đang đạp xe của nó và chở nó đấy, không thì...

Bỗng một tiếng huýt sáo lanh lảnh vọng về từ đằng sau. 

- Tam giác là gì? - Ai đó hú - Tam giác là tác giam, tác là đánh, giam là nhốt, đánh nhốt là đốt nhánh, đốt nhánh là thiêu cành, thiêu cành là thanh kìu...

Là Long đang chở Quân, Tú và Khang vẫn anh anh em em, thêm vài đứa nữa cũng đang nhấp nhô trên yên xe đạp nữa.

Chẳng hiểu sao, tôi thấy buồn kinh khủng.

Không phải buồn theo kiểu sầu man mác đâu, buồn cười ấy. Đời còn dài, ủ rũ chi cho mệt.

Và tôi cũng không nhớ hôm đó, sau khi đạp xe đi cả một vòng phường, mình đã về nhà như thế nào, đã làm gì trong mấy ngày sau. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tôi là con đường rợp bóng phượng che, ngập nắng và tràn gió ấy, nó lấn át tất cả những điều còn lại. Lấn át luôn cả những cái hoài niệm trong quê độ của tôi sáng nay luôn, biến nó thành những điều chẳng quan trọng.

Khi lại tung tẩy bước trên con đường đến trường quen thuộc vào ngày khai giảng của năm học 2022-2023, Mỹ Anh thách tôi:

- Thi xem ai chạy đến trường trước không?

Chẳng hiểu sao, dù biết là thể nào cũng thua nó, dù biết kiểu gì cũng đâm vào ai hay gặp rắc rối gì, tôi vẫn chạy. Chắc vì khi ấy, tôi đã quyết, dù trẻ con đến đâu, dù ngáo ngơ và mất dạy đến đâu, dù sau này sẽ lại quay cuồng trong sự quê độ, cũng sẽ không hối hận gì cả. Vì sau khi bình tâm và nhớ lại, những kỷ niệm ấy khiến tôi cười phì và cảm thấy vui vui sao sao ấy.

Nếu nói ra những suy nghĩ từ hè đến bây giờ, cứ coi cả năm học qua là cả một bản nhạc như bản chế cháo "Bài Ka Tuổi Trẻ" của TamKa HMQ từng khuấy đảo không khí của lễ bế giảng hồi nào đi. Nông nổi, đủ các cung bậc khác nhau, nhưng đều đặc biệt và đáng nhớ.

Nhưng mà, điệp khúc của hồi kết chỉ dành cho năm học ấy thôi, chứ không dành cho tập thể 7B, à nhầm, 8B này. Như mấy đứa kia đã tám nhảm với nhau vào cái buổi trưa hè ấy.

Thế nào đây nhỉ? Đúng rồi, kết thúc để nó gấp gọn lại, bọn tôi bước tiếp. Chúng tôi sẽ cất giấu năm học ấy vào một góc, rồi khi nào cần cũng sẽ giở ra, gọi tên và nhớ về nó một cách tự nhiên, như trở về nơi nào đó sau những tháng năm xa cách...

... "Mùa dịch, mùa học", một năm học có một không hai.

- Hết truyện -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net