Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi cả hai vừa nhận chìa khóa phòng từ phía người lễ tân kia, Tâm vẫn đang loay hoay lục tìm thứ gì đó trong túi của mình thì sau lưng Phến đã có một cánh tay đặt lên vai cậu khiến cậu giật mình quay đầu lại, là Hưng. Cậu như không tin vào mắt mình khi lại một lần nữa bắt gặp anh ở đây, ma xui quỷ khiến như thế nào mà cứ đi đâu thì lại gặp Hưng ở đó khiến Phến thực sự khó chịu. Hôm nay có lẽ là một ngày xui xẻo của Phến mất rồi. Anh vẫn nở nụ cười quen thuộc, đôi mắt không hề nhìn đến cậu:

-Xin chào, không biết có ai muốn ở chung phòng với tôi không nhỉ?

Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc kia liền ngước lên xác nhận xem có phải mình đã nghe lầm rồi hay không. Câu nói trêu trọc của Hưng vô tình khiến má cô ửng đỏ, chẳng hiểu cô đang nghĩ điều gì trong đầu nữa. Nhưng may mắn Tâm đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình, cô liền nhanh nhẹn đáp:

-Vậy phiền cậu qua ở với anh Hưng rồi...

-Nếu cậu không thích có thể để Tâm qua ở với tôi, một mình cậu một phòng cũng được! – Anh nở nụ cười ranh mãnh nhìn cô

-Được rồi em thích mà, em rất thích luôn!!!

Phến nghe thấy vậy liền phải đáp lại ngay lập tức. Chắc chắn là cậu sẽ không để Tâm qua ở với anh rồi, như vậy chẳng khác nào giao trứng cho ác cả. Vì cả hai không biết trước sẽ có sự cố như thế này nên chẳng mang theo nhiều hành lý. Hưng đi trước và dắt cậu lên phòng, cả hai vẫn chẳng ai nói với nhau câu gì. Vừa vào phòng, mùi thơm của căn phòng đã khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, dù không thích Hưng nhưng cậu vẫn phải công nhận một điều anh rất gọn gàng và đặc biệt là thơm nữa. (Hic sao giống đang viết đam mỹ vậy nè J )

Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, Phến liền nhanh chóng có ý định sang rủ Tâm đi ăn tối nhưng đã bị Hưng chặn lại:

-Đừng có qua làm phiền bả, để bả ngủ đi. Bả không có thiết tha gì ăn giờ này đâu!

-Anh...

Phến như cứng họng khi bị Hưng bắt được ý định của mình. Không dám cãi lại ý anh, cậu đành ngồi chơi điện thoại một mình trong phòng để giết thời gian. Tất nhiên là Hưng cũng chẳng ưa gì Phến nên anh đã bỏ ra ngoài trước đề phòng trường hợp hai người bất đồng quan điểm mà dẫn đến án mạng không chừng. Hưng đi đến trước cửa phòng Tâm, anh áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng động tĩnh. Không thấy gì, anh cũng nghĩ rằng Tâm đang ngủ như mình đoán. Đầu anh liền lóe lên một tia sáng với cái ý nghĩ không ai có thể đoán được. Hưng thử vận may của mình bằng cách thử xoay tay nắm cửa phòng xem mình hên đến mức nào. Hưng thật không thể tin được vào mắt mình khi có thể mở được cửa phòng của Tâm. Anh lẩm bẩm trách cô ẩu tả không biết khóa cửa phòng, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao chứ! Hưng lưỡng lự một lúc không biết có nên bước vào không, rồi anh hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm đẩy nhẹ cửa vào. Miệng thì dặn Phến là đừng làm phiền cô để cho cô ngủ, mà hành động thì còn quá đáng hơn cả người ta.

Anh hé mắt nhìn vào nhưng chẳng thấy cô đâu, đi lại gần chiếc giường hơn cũng không thấy, không lẽ nào cô lại bỏ về giữa chừng, hay là bị bắt cóc? Hưng tính chạy đi tìm Tâm thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, hơi nước nóng từ trong phòng tràn ra khiến anh nheo mắt nhìn chằm chằm về phía người con gái đang choàng trên mình một chiếc khăn tắm, hai tay đang lau mái tóc đen nhánh vừa được gội rửa sạch sẽ. Mùi thơm tỏa ra khiến anh không thể nào mà ngừng chú ý đến cô. Hơi nước mịt mù bay ra trong phòng khiến Tâm vẫn chưa biết trong phòng mình có "kẻ đột nhập", cô vẫn say xưa lau mái tóc mình mà tiến đến lại gần chỗ anh hơn. Bỗng cả người cô đập vào ngực anh khiến Tâm hoảng hồn mở căng mắt nhìn anh. Chỉ chút nữa thôi Tâm đã bị anh dọa cho bật khóc, lấy lại sự bình tĩnh, cô liền đánh thật mạnh vào vai anh mà gắt lên:

-Ai cho anh tự ý vào phòng em? Ở đâu ra cái kiểu tự nhiên vô phòng người ta vậy?! Hết hồn hết vía luôn á!

-Gì, ai thèm đột nhập? Tại em không khóa cửa chứ bộ!

Hưng cố chấp đổ lỗi cho cô, Tâm vẫn kiên quyết đuổi anh về phòng, vì cô biết anh là người không giỏi kiềm chế một chút nào, nên chỉ cần đứng đây vài giây nữa thôi có lẽ cô sẽ bị anh " tra tấn " lúc nào mà không hay. Vừa nói Tâm vừa cố gắng đẩy anh ra cửa càng nhanh càng tốt, Hưng cũng thuận theo mà đi ra đến tận cửa. Nhưng khi chỉ vừa chuẩn bị ra khỏi phòng, anh nhanh chóng sập cửa và khóa phòng lại, áp sát cô vào bức tường khiến mặt cô không còn giọt máu vì bị anh dọa hết chuyện này đến chuyện khác. Hưng lấy ngón tay trỏ di nhẹ lên đôi môi đang ấp úng không biết phải nói gì của cô:

-Em biết anh sẽ làm gì tiếp theo mà đúng không?

-Dừng lại, Hưng!

Không biết vì sao hôm nay cô lại có thể cứng cỏi mà trống lại anh như vậy chứ. Giọng lại còn có chút đe dọa, khiến Hưng không khỏi ngạc nhiên khi cô có thái độ như vậy. Anh liền mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt kia, có lẽ Tâm bây giờ đã cáu thật rồi, bất giác Hưng thu mình lại như một con mèo nhỏ. Vừa mới một phút trước đã hùng hổ biến thành con hổ to lớn ăn hiếp người khác, vậy mà vừa bị cô mắng đã lập tức sợ hãi. Hưng nhìn cô đầy thắc mắc:

-Em... Không muốn anh nữa à?

Tâm cúi mặt né tránh ánh mắt của anh:

-Đừng như vậy nữa... Sẽ chẳng có kết quả gì đâu...

-Ý em là như thế nào?

-Anh hiểu mà... Về phòng đi...

Sự lạnh lùng của Tâm khiến Hưng càng lúc càng khó chịu, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì hơn. Từ trước đến giờ, đã từng chứng kiến việc cô tức giận nhiều thứ, nhưng đây có lẽ là lần đầu mà anh cảm thấy cô lạnh lùng đến như vậy. Dường như anh cảm nhận được tình cảm Tâm dành cho anh bây giờ càng ngày càng vơi bớt đi vậy. Có lẽ Hưng không biết rằng từ sau cái lần anh dùng cô để trả thù Hoàng, cô đã thực sự rất sợ mỗi khi thấy anh. Dù biết là mình vẫn yêu anh, nhưng Tâm vẫn không thể quên được cái cảm giác kinh khủng của ngày hôm đó. Cảm giác Hưng cứ mạnh bạo chiếm lấy thân thể mình, rồi anh nói những lời khó nghe khiến cô vẫn còn nhớ như in mà không thể nào quên được.

Trước khi trở về phòng, Hưng quay lại nhìn cô một lần nữa với hy vọng Tâm sẽ cho mình cơ hội ở lại. Nhìn cô lúc này thật quyến rũ mà phải rời đi thì khiến anh không nỡ. Mái tóc vẫn còn ướt vắt qua một bên trên vai cô càng khiến khuôn mặt Tâm hiện rõ trước mắt anh trở nên xinh xắn hơn bao giờ hết. Cộng thêm mùi hương của cô cứ bám dai dẳng lấy Hưng khiến anh lại càng muốn ở đây mà ngắm nhìn cô hơn. Chiếc áo choàng tắm như muốn trêu ngươi anh khi cứ nửa kín nửa hở khiến anh muốn phát điên lên được, Hưng liền đánh bạo hôn vào má cô rồi lập tức rụt người lại, anh nhìn Tâm với ánh mắt năn nỉ:

-Cho anh ở lại một chút nữa được không?

-Không! – Cô vẫn cương quyết

-Anh chỉ ở lại ngắm em một chút thôi mà... anh không làm gì đâu, anh hứa đó!

-Ngắm từ nãy đến giờ đủ rồi mà... về phòng đi!

Anh vẫn kiên quyết từ chối mà năn nỉ cô cho mình được ở lại thêm một chút, cuối cùng Tâm cũng phải thua cuộc trước sự cứng đầu của Hưng. Cô chỉ vừa mới đồng ý anh đã ngay lập tức chạy đến chiếc giường và nằm lên đó rồi ngắm nhìn Tâm. Cô nhìn cái bộ dạng đang nhìn mình chằm chằm rồi không quên cảnh cáo:

-Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn vậy! Thử có ý định đó đi nha... em cho anh khỏi có cơ hội sinh con!

Hưng nghe cô nói xong bật cười như một tên ngốc. Anh chẳng nói gì nữa, chỉ nằm đó mà ngắm nhìn từng hành động của cô gái bé nhỏ kia. Có thể nói từ lúc quen biết cô đến giờ, ngắm nhìn cô cũng đã không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cảm xúc cũng vẫn như cũ. Tim vẫn đập thật mạnh mỗi khi chỉ có cả hai, Hưng nhìn thiên thần kia bằng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, đến nỗi quên cả giờ giấc. Gió ngoài kia càng mạnh, cơn bão vẫn chưa có dấu hiệu giảm đi. Tâm chán nản nhìn ra cửa sổ rồi lẩm bẩm nói một mình:

-Không biết khi nào mới về được nhà đây!

Vừa nói, Tâm vừa loay hoay tìm chiếc máy sấy tóc mà không biết Hưng đã tiến ra phía sau lưng mình từ lúc nào. Anh cầm chiếc máy sấy cô đang tìm rồi hỏi:

-Em tìm cái này hả?

-Ừa đúng rồi, biết hay dạ! Đưa cho em đi – Vừa nói Tâm vừa xòe hai tay ra như đang chờ anh đưa thứ ấy chi mình.

Cái điệu bộ dễ thương khủng khiếp ấy làm sao mà Hưng có thể chịu nổi đây. Anh xoay vai cô về phía người mình, để cô nhìn vào chiếc gương trong phòng, anh cắm máy sấy vào ổ điện rồi nhẹ nhàng xoa tóc cô:

-Để anh làm cho!

Tâm tính từ chối nhưng nhìn anh nhiệt tình như vậy cô cũng không nỡ. Từng ánh mắt cử chỉ anh dành cho Tâm lúc này thật khiến cô cảm động đến chết mất. Nhìn khuôn mặt anh đang chăm chú sấy từng lọn tóc cho mình bất giác khiến Tâm mỉm cười, anh không hề biết rằng cô cũng đang nhìn mình từ nãy đến giờ. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều mong giây phút bình yên này có thể kéo dài mãi mãi. Không ánh đèn sân khấu, không hào quang, không một tia flash nào từ những chiếc máy ảnh của các phóng viên hay nhà báo, chỉ cần ở bên cạnh nhau như vậy thôi cũng đã quá đủ rồi. Sấy mái tóc cho Tâm xong, anh không quên đặt lên đỉnh đầu Tâm một nụ hôn, cô nhìn vào anh trong chiếc gương kia rồi vội vàng mỉm cười cám ơn anh. Hưng bất ngờ xoay nhẹ cô về phía mình, để có thể được ngắm nhìn khuôn mặt ấy một cách gần gũi hơn, anh đưa bàn tay ấm nóng của mình lên xoa nhẹ vào má cô:

-Em lúc nào cũng xinh đẹp vậy hết chơn!

-Em biết mà!!!

Tâm cười tươi trêu chọc lại anh. Hưng vẫn ngắm nhìn cô thật lâu như vậy khiến Tâm càng bối rối thêm, cô không thể biết được rằng anh đang suy nghĩ điều gì trong đầu, và càng không biết được anh sẽ làm gì tiếp theo. Hưng nhẹ nhàng cúi xuống thu gọn khoảng cách giữa hai khuôn mặt lại, cô cũng bất động để yên cho anh chủ động. Rồi điều anh mong muốn cũng đã đến, Hưng đặt lên môi cô một nụ hôn thật ấm nóng và chứa đầy tình cảm anh đã kìm nén bao lâu nay. Anh không muốn hôn quá sâu vì sợ cô sẽ sợ hãi, nhưng cũng không muốn dứt ra nhanh chóng để lại nhiều luyến tiếc. Anh đành dùng môi mình ngậm lấy bờ môi kia mà không để chiếc lưỡi của mình xâm chiếm lấy sâu hơn bên trong cô. Cả hai dần chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào kia thì Tâm vội cúi đầu xuống dứt ra khỏi nụ hôn với anh, cô không nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hụt hẫng từ Hưng, cô bẽn lẽn nói nhỏ:

-Được rồi... Anh về phòng đi...

-A...Anh biết rồi, xin lỗi em.

Nói rồi Hưng lập tức quay lưng bỏ đi, Tâm nhìn theo cái bóng lưng to lớn ấy đến khi khuất hẳn mới thôi, rồi cô đưa tay lên xoa lấy bờ môi của mình. Hơi ấm của anh vẫn còn ở đây, Tâm muốn ôm anh lắm chứ, nhưng dường như vẫn không thể đập vỡ nổi bức tường giữa cả hai.                                                                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net