Chương 220 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sắp rảnh rỗi rồi, sau này sẽ về sớm trò chuyện với em."

"Chính sự quan trọng, em không buồn chán."

"Thái y bảo em nên đi lại nhiều hơn, tôi được nghỉ sẽ đưa em lên núi dâng hương."

"Ơ... Tốt."

"Lần này tôi được một con ngựa nhỏ xinh lắm, đợi em khoẻ hơn sẽ cho em cưỡi chơi."

"Ừm."

"Gần đây muốn ăn gì không?"

"...Hầu gia, chị Trương không nói xấu chàng đâu."

Hai người nhìn thẳng vào nhau hồi lâu, rồi đồng thanh bật cười.

Minh Lan che miệng, cười khúc khích, nghịch ngợm: "Hầu gia không thích chị Trương nhỉ."

Cố Đình Diệp nghiêm mặt: "Chị ta không xúi giục phá hoại tình cảm vợ chồng êm đẹp nhà người ta, tôi liền thích."

Những quý bà Minh Lan qua lại hắn đại để là rõ ràng.

Chị Chung luôn khen thê thiếp nhà mình hoà thuận, đích thứ thân mật – hắn không có vấn đề này. Chị Cảnh liên tục nhắc nhở phải canh phòng nghiêm ngặt "hồ ly tinh" – hắn không có hồ ly tinh. Chị Đoạn thì lo cậu em chồng còn không chín chắn bằng con trai bao giờ mới lấy vợ – anh em ruột của hắn đều chết cả rồi. Chị già nhà anh Lưu thì luôn hiếu thảo với bố mẹ chồng – cha mẹ hắn chắc đang tiếp cấp trên ở trên đó rồi. Còn cô Thẩm nhỏ cũng chỉ hay bát quái tin đồn nhà người khác.

Chỉ có Trương thị có kiến thức, lại từng trải, có thể trình bày sâu sắc hôn nhân không đáng tin tưởng cộng với viễn cảnh bi quan. Trước kia mỗi lần Minh Lan trở về từ phủ Thẩm, lúc nào cũng bất mãn hồi lâu.

"Chị Cả tốt lắm, hai chị em em nên qua lại nhiều hơn."

Tạm không nói đến chị Cả vốn thông minh đôn hậu, thích khuyên người lạc quan, càng thêm gần đèn thì rạng, vợ chồng Viên Văn Thiệu ngọt ngào như mật, ân ái mặn nồng, phải để Minh Lan mưa dầm thấm đất, còn hơn suốt ngày nghe mấy cái chuyện gió thảm mưa sầu nhà họ Thẩm.

Dường như biết tỏng lòng hắn, Minh Lan cười nghiêng ngả, cạo mũi hắn: "Đồ keo kiệt! Đồ keo kiệt!" Tên khôn khéo này đoán trúng phóc, có điều...

Nàng rúc vào lòng hắn, khẽ khàng: "Chàng yên tâm, chúng ta đã đồng lòng rồi."

Trên đời hiển nhiên có nhiều cặp oán ngẫu, nhưng cũng không thiếu vợ chồng đầu bạc răng long, có lẽ từng bị đất đá vùi lấp nên ông trời rủ lòng thương, có lẽ khổ tận cam lai, có lẽ nàng cũng có vận may này, có thể được người chung thủy một lòng, bạc đầu không xa cách. Phải thử một lần.

Lòng Cố Đình Diệp ấm sực khôn tả.

Trên giường nằm hai đứa nhóc mũm mĩm một lớn một nhỏ, nhóc Đoàn giang rộng tay chân ngủ say, A Viên thì căng mặt, ngủ nghiêm túc, trong lòng ôm vợ yêu, đây chính là gia đình.

Hắn chợt nhảy xuống giường, đứng thẳng trong phòng, cười khành khạch bế Minh Lan lên, xoay cao vài vòng, Minh Lan cười khanh khách như đứa bé, một tay ra sức che miệng, một tay ra sức đấm vai hắn: "...Đồ điên, mau thả em xuống, đánh thức hai ác ma đó, chàng dỗ nhé!"

Xoay mười mấy vòng, hai người chóng mặt ngã xuống giường, mặt kề mặt, cười ngây ngô.

Thôi ma ma ở ngoài nhẫn nhịn, sợ Minh Lan mệt, mấy lần dợm đi vào ngăn cản, qua hồi lâu bèn cười lắc đầu – đều là mấy đứa trẻ nghịch ngợm.

Cố Đình Diệp vui vẻ, bèn hớn hở kể lại chuyện nghe ngóng được cho Minh Lan: "Em có biết nữ quyến ba nhà Đoạn, Chung, Cảnh bị lừa vào cung, nếm mùi đau khổ gì không?"

Minh Lan tò mò: "Chàng nói, chàng nói mau."

Nữ quyến ba nhà vào cung, tự nhiên bị hù doạ, dụ dỗ, nhưng vì cục diện không rõ, hoàng cung cũng chưa được khống chế chặt chẽ, Thánh Đức thái hậu chẳng hơi sức để ý bọn họ, đành nhốt vào một cung thất, để mấy kẻ vừa điếc vừa câm trông coi.

Vừa nhốt liền hai ngày một đêm.

"Chỉ nhốt lại, làm sao lại chịu khổ?" Minh Lan không hiểu.

Cố Đình Diệp cười nói: "Nhốt lại, quên cho một thứ, làm bọn họ khổ sở một phen. Em đoán xem là thứ gì."

Minh Lan đoán là "đồ ăn", "quần áo chăn màn", "chén bát đũa thìa"... Cố Đình Diệp chỉ lắc đầu: "Khó khăn mới tóm được con tin, sao lại có thể để bị đói." Minh Lan đoán vài thứ đều sai, không nhịn được đấm hắn: "Có nói hay không!"

Cố Đình Diệp chậm chạp đáp: "Thiếu... cái bô."

Minh Lan tức khắc xanh mặt.

Do cung thất đó bị bỏ quên từ lâu, đương nhiên không có mấy thứ như cái bô, đồ tắm rửa, người có thể không ăn cơm uống nước, nhưng không thể nhịn bài tiết, đến lúc Trịnh Đại tướng quân dẫn người tới cứu, mùi và cảnh tượng trong phòng...

Minh Lan buồn nôn, lại không nhịn được hỏi: "Các chị ấy... đều... đều xả ở..." trên đất?

Cố Đình Diệp gật đầu, nhịn cười: "Còn ở đâu được nữa. Kẻ câm điếc trông coi chỉ làm việc theo dặn dò, việc khác mặc kệ."

Dù trong góc, nhưng phòng trống, rất khó không thấy... ờ, một bãi... Ba vị quý bà ở kinh thành cũng coi như có máu mặt, sắc mặt họ lúc đó... sắc mặt tướng sĩ... chậc chậc, may mà Trịnh Đại tướng quân phúc hậu, mãi mới lộ ít tin tức.

Minh Lan ngây ngẩn, miệng giật giật: "...Chuyện này tàn nhẫn quá."

Cố Đình Diệp nhướn mày: "Thế thôi hả?"

Minh Lan quay đầu, than thở xa xôi: "Các chị ấy chịu khổ rồi, ôi, thật không dễ chịu." Giọng điệu rất chân thành.

Cố Đình Diệp cầm tai kéo mặt nàng quay lại, cười tủm tỉm: "Ngoan, nói thật."

Minh Lan trợn mắt, cuối cùng nhào xuống giường, đệm gấm vẳng tiếng cười đứt quãng: "Đáng ghét! Ha ha, ha ha, ha ha ha ha... buồn cười chết mất..." Được rồi, nàng thật xấu tính.

Người khác thì thôi, hễ nhớ tới điệu bộ đoan trang uy nghiêm của chị Đoạn, Cố Đình Diệp cũng bật cười xấu xa, đè lên người Minh Lan. Minh Lan bị cơ thể to lớn đè gần tắt thở, cố gắng lách người ra, nhìn nửa gương mặt tràn ngập tươi cười của hắn, như mặt trời rạng rỡ mùa thu. Nàng phân vân, cuối cùng không cất tiếng hỏi.

Nàng nghĩ, nàng nên học cách tin tưởng. Bất kể bà Tần nhỏ nảy sinh việc gì, nàng cũng nên tin tưởng, việc cần làm, hắn sẽ làm, không cần làm, hắn sẽ không làm.

Cố Đình Diệp muốn nàng yên tâm tĩnh dưỡng, Minh Lan cũng vui mừng mặc kệ mọi việc, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ, rảnh thì chơi đùa với hai đứa nhóc. Nhóc Đoàn rất nhiệt tình với cậu em mới sinh, đáng tiếc A Viên cực kỳ yên tĩnh, bất kể anh trai hoạt bát trêu đùa gì, chưa đến lúc cần tỉnh, thà giả vờ ngủ cũng không mở mắt.

Nhóc Đoàn nhớ lời mẹ dặn, lúc A Viên ngủ không được đụng vào em, đành ôm búp bê mới, khoanh chân ngồi im bên cạnh tã lót, chán nản nhìn em trai cố chấp nhắm mắt, lực bất tòng tâm.

Rõ ràng là khung cảnh rất buồn chán, Thôi ma ma lại cảm động thốt: "Có câu ba tuổi biết tính. Làm anh trai nên khoan dung chân thành như thế, Viên Nhi kiên định, không dễ bị người khác tác động, tương lai cũng có thể vững vàng tự thành gia lập nghiệp.

Minh Lan rất muốn kêu lên: trí tưởng tượng của bà bay xa quá.

Dù sao còn trẻ, nền tảng lại tốt, nhàn nhã qua ngày, tâm tình vui sướng, hơn mười ngày sau, Minh Lan lại nhanh chóng béo trắng hồng hào, Cố Đình Diệp sờ nắn thịt trên người nàng, còn vui hơn cả Thôi ma ma.

Hai đứa con một trai một gái của Cố Đình Vĩ rốt cuộc không thể sống sót, trước khi Minh Lan hết ở cữ khoảng sáu, bảy người, truyền đến tin chết non. Cố Đình Diệp không nói gì, chỉ sai người đưa lễ vật đám tang đến, thoái thác bản thân bận rộn, Minh Lan lúc mang thai bị sợ hãi, ảnh hưởng sức khoẻ, phải ở cữ đủ ngày mới được, hai vợ chồng đều không đến xem.

Chẳng qua xác thực cũng không cần tới xem, hai bên đã trở mặt từ lâu, đã thành tử thù.

Lần này lao ngục khá náo nhiệt, Đại Lý tự và Đô Sát viện bận rộn thẩm tra, sau đó lần lượt định tội. Còn đám cướp nhân cháy nhà hôi của, Lưu Chính Kiệt phụng chỉ luận tội cướp bóc và giết người phóng hoả, không tính là mưu phản, không liên quan đến vợ con già trẻ trong nhà – ngoại trừ Cố Đình Vĩ.

Trộm cướp hoành hành nghiêm trọng nhất là ở phủ quốc cữu, nhưng cũng chỉ có hai bà hầu bị đâm trúng ngực, bốn quản sự bị đánh vỡ đầu, sáu, bảy gã sai vặt, hầu gái ngã bị thương trong đêm tối, còn lại hơn mười người bị thương ngoài da, cộng thêm một cô vợ bé sợ hãi ngất xỉu, ngược lại Trương thị và thị vệ của chị ta ra tay ghê gớm. Suy cho cùng, trộm dù sao chỉ cần tiền, mục tiêu đơn thuần rõ ràng.

Nhưng Cố Đình Vĩ thì không.

Nếu bảo hắn không liên quan tới phản tặc, vậy tại sao hắn biết việc Thánh Đức thái hậu lừa gia quyến tướng lĩnh vào cung? Khi đó bao nhiêu người nghe thấy bọn chúng luôn mồm kêu "phụng chỉ mời Cố Hầu phu nhân vào cung." Phụng chỉ gì? Vào cung nào?

Ngay cả đám đồng bọn bị bắt cũng thú nhận, còn có mấy vị quan binh cùng đến phủ Hầu cướp giết, hỏi kỹ ra mới biết là phản tặc nằm vùng trong Ngũ thành binh mã ti, vốn là anh em chè chén thường ngày với Cố Đình Vĩ.

Kể cả có người muốn nói đỡ cho Cố Đình Vĩ, cũng rất khó mà giải thích rõ. Huống hồ, dù có thể giải thích, lại làm sao nói thẳng ra được?

"A, cậu Ba họ Cố không phải muốn tạo phản, chẳng qua là định diệt trừ cháu trai và chị dâu đấy thôi" – Lời này dám nói ra miệng chắc.

Đêm đó phủ Ninh Viễn hầu tranh đấu, chết hơn nửa số người, thế lửa chỉ nhỏ hơn hoàng thành. Hoàng đế tức tối, mặc kệ chân tướng thế nào, tước đoạt nhất phẩm cáo mệnh của bà Tâ ầnhỏ cái đã, Đại Lý tự nghe theo ý trên định tội Cố Đình Vĩ là phản nghịch, niệm tình nhà họ Cố bao đời trung thành, miễn tội vợ con, miễn bị treo xác ngọ môn cùng với nhóm nghịch đảng Đằng An Quốc, nhưng yêu cầu từ đường nhà họ Cố gạch tên nhánh Cố Đình Vĩ ra khỏi dòng họ, con cháu ba đời không được làm quan. Ý chỉ định tội được đưa ra, mọi người chỉ sợ tránh phòng thứ ba nhà họ Cố không kịp, ngay cả nhà họ Tần đều đóng chặt cửa, không muốn giúp đỡ, trong nhà họ Cố, chỉ có vợ chồng Cố Đình Huyên đến thăm mấy lần, tận hết bổn phận họ hàng.

Lại qua hai, ba hôm, trời còn chưa tỏ, hai vợ chồng đã đến nhà, cố ý ngăn chặn trước khi Cố Đình Diệp ra cửa, nói thẳng Thái phu nhân đang hấp hối, chỉ e còn sống được hai, ba hôm này, Chu thị khóc lóc đòi về nhà mẹ đẻ, bây giờ trong nhà đó không có người quản gia, nô bộc trộm của cải, thờ ơ chủ nhân bệnh nặng, thật sự không đâu vào đâu, kế tiếp chỉ sợ có tang lễ, đến lúc đó biết làm thế nào.

"Ý của anh họ là..." Cố Đình Diệp hơi khom người, tôn trọng hỏi.

Cố Đình Huyên là người thành thật, không giỏi ăn nói: "Tôi, ý tôi là... chuyện đó..." Hắn vô cùng khó xử, biết Cố Đình Vĩ gây ra chuyện thiên lý bất dung, khó mà mở miệng nổi.

Huyên Đại phu nhân tiếp lời chồng, dứt khoát: "Cậu Hai, ý của anh họ cậu là, dù sao cũng đều mang họ Cố, kinh thành quanh đi quẩn lại cũng từng đó nhà, bên đó loạn quá cũng khó coi, cũng ảnh hưởng thể diện chúng ta đúng không? Chẳng ngại bị cậu chê cười, anh họ cậu mềm lòng, đáng thương cho bên kia, tôi thì chỉ vì chuyện nhà mình, việc hôn nhân của cháu Cả của cậu và nhà họ Phục đã quyết định xong, sắp làm việc vui đến nơi, dù sao cũng không thể để người ngoài xem trò cười!"

Cố Đình Diệp bật cười, chắp tay nói: "Chị dâu thật nhanh mồm nhanh miệng. Hôm trước lão Phục còn bảo tôi, cụ bà nhà anh ấy rất hài lòng hôn sự này, chúng tôi đang chờ uống rượu mừng đấy." Nói rồi liên tục chúc mừng.

Huyên Đại phu nhân vui sướng, kết thân với nhà họ quả thực không dễ, liền thoải mái nhận lời chúc phúc.

"Chị dâu Cả nghĩ thế nào, cứ việc nói." Cố Đình Diệp bảo.

Huyên Đại phu nhân bèn sảng khoái: "Tôi liền nói thẳng, bên kia thiếu quản gia, người người hoặc sợ chọc cậu Hai không vui, hoặc sợ tránh án mưu nghịch, cứ đùn đẩy thoái thác, nếu cậu Hai tin được, tôi liền... liền..."

Cố Đình Huyên nhanh nhẹn bổ sung: "Tự đề cử."

Huyên Đại phu nhân lườm chường, cười bảo: "Lắm chuyện, cậu Hai hiểu hết."

Cố Đình Diệp lắng cười, trầm tư giây lát, đoạn nói: "Anh trai chị dâu nói cũng phải, tôi sơ sẩy quá, cứ mãi tức giận, không để tâm tới thể diện dòng họ. Như vậy, ngày mai tôi tranh thủ sang một chuyến, chị dâu cũng mời các vị nắm quyền trong tộc sang, trước mặt iọi người, tôi giao lại chuyện này cho chị. Chị xem thế nào?"

Thù cũng báo rồi, dù sao là cùng một nhánh, không được mình đồng ý, Huyên Đại phu nhân cũng không tự làm được.

Đến tận ban đêm, Minh Lan mới biết chuyện, bèn trêu đùa: "Chị dâu Cả thật thông minh, biết bây giờ em đang bận vỗ béo, bèn cố ý tìm chàng."

Cố Đình Diệp ôm A Viên, trên lưng bận bịu đùa nghịch nhóc mập, lại còn rảnh tay vuốt ve mặt nàng, dịu dàng nói: "Đợi em khoẻ hẳn, mấy việc chán ghét này cũng chấm dứt."

Giọng điệu thờ ơ, nhưng xen vẻ trịnh trọng.

Đôi khi hắn thậm chí hối hận, nếu Minh Lan gả cho tên nhóc họ Hạ đó, dù thường ngày thê thiếp hơi bất hoà, nhưng ít nhất không cần gặp mấy chuyện chấn động thế này, mấy lần nguy hiểm tính mạng.

Minh Lan hiểu được, mỉm cười ngọt ngào. Cố Đình Diệp than nhẹ, đưa tay kéo nàng vào lòng.

Tinh mơ hôm sau, khoác sương mù buổi ban mai, Cố Đình Diệp một mình ruổi ngựa ra phủ, phía sau đi theo nhóm hộ vệ Tạ Ngang, nhóm người hướng tới ngõ San Hô phía Tây thành. Ước chừng nửa canh giờ sau mới đến, vợ chồng Cố Đình Huyên đã có mặt, người trong họ còn chưa tới.

Được Huyên Đại phu nhân chỉnh đốn lại, toà nhà này không còn hỗn loạn như mấy hôm trước nữa, vú già ra vào tiếp khách tạm coi gọn gàng ngăn nắp, nhưng người để ý hễ liếc mắt là thấy không khí suy đồi.

Huyên Đại phu nhân bận bịu, đành phải nhờ Cố Đình Huyên tiếp đãi, hắn yên lặng hồi lâu, chợt mở miệng: 'Hôm qua tôi cầm thiệp của cậu đi mời thầy thuốc, các vị thái y đều bảo, bác Cả rất không ổn. Vốn ngày ngày mê man, không đổ thuốc vào được, sáng sớm hôm nay bỗng tỉnh lại, còn nói được mắng được... tôi thấy sai sai, có vẻ như... như... hồi quang phản chiếu. Hay là, cậu vào xem một lần đi." Sợ rằng là lần gặp mặt cuối cùng.

Cố Đình Diệp im lặng, lát sau mỉm cười: "Được, tôi vào, làm phiền anh dẫn đường."

Cố Đình Huyên thở phào nhẹ nhõm, vội đứng đậy dẫn đường.

Dọc đường lạnh lẽo buồn tẻ, sáng sớm nhưng không thấy bà hầu quét dọn, hoa thơm cỏ dại mọc lan tràn, không biết đã lâu chưa được sửa sang lại. Đi tới gian nhà của bà Tần nhỏ, vị thuốc đậm đặc toả mạnh, cửa sổ đóng chặt, hai nàng hầu vẻ mặt uể oải canh giữa phía trước ngáp ngắn ngáp dài, thấy bọn họ đến bèn vội thi lễ.

Vừa bước vào trong, chợt nghe trong phòng vẳng tiếng mắng chửi sắc nhọn, Cố Đình Huyên ngẩn ra, Cố Đình Diệp cười lạnh, tiến lên trước, hất rèm.

Chợt thấy trên giường một người đàn bà già nua tóc rối, chỉ vào Chu thị đang đứng đằng trước la mắng: "...Con ranh xấu xa... mẹ con tao đối xử với mày không tệ, mày, mày xứng với chúng tao sao?!"

Chu thị bật cười thê lương, cao giọng: "Bà còn có mặt mũi nhắc tới tướng công! Bao nhiêu lần tôi khuyên can mãi, cầu xin bà đừng bận tâm tước vị đó nữa, chúng ta sống yên ổn có phải tốt biết bao! Nhưng bà cứ không chịu bỏ qua! Tướng công bản lĩnh thế nào, chẳng phải bà không biết, lại cứ xúi giục hắn đoạt, xúi giục hắn tranh, xúi giục hắn giết người phóng hoả! Đến nỗi mất mạng! Đều do bà, do bà hại chết chàng!"

Bà già gian nan ngồi thẳng dậy, mắng văng nước bọt: "Mày, mày dám ngỗ nghịch..."

"Thì sao?" Chu thị châm chọc: "Bà định bỏ tôi hả?! Bà tưởng bà có năng lực thông thiên chắc!"

Nói rồi, chị ta đột nhiên rơi nước mắt: "Đình Vĩ chết rồi, mắng hắn lòng tham không đáy, tự làm tự chịu cũng được. Nhưng hai đứa con tôi... chính là lão chủ chứa đui mùi như bà, mang hoạ vào cửa..."

Bà già gần như ngất xỉu, không chờ Chu thị nói xong, cầm hộp kính mắt ném sang, liên tiếp chửi bới: "...Chính mày không chịu nổi cô đơn, muốn tìm đàn ông thì cứ nói, đừng ngụy biện, tao đui mùi mới chọn đứa sao chổi khắc chồng khắc con như mày, vài người không có đàn ông liền giống chó hoang thèm thịt..."

Đủ loại chửi bới thô tục, chưa bao giờ nghe thấy, làm Cố Đình Huyên đứng ngoài chợt cứng họng.

Chu thị nghiêng người tránh hộp mắt kính, liền nhìn thấy anh em họ Cố đứng bên rèm, xấu hổ muốn chết, nhưng nghe thấy bà Tần nhỏ mắng chửi khó nghe, đáy lòng chợt sinh ra dũng khí.

Chị ta ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn hai anh em, gằn từng chữ: "Tôi đã muốn đi từ lâu, nhưng bận tâm hai con. Bây giờ bọn chúng cũng không còn, tôi không muốn ở với bà ta nữa. Chị dâu Cả khuyên tôi nói năng rõ ràng rồi hẵng đi, bây giờ tôi đã nói hết, người nhà mẹ đẻ sẽ đến đón tôi ngay. Hai anh trai, em dâu...." Chị ta nghẹn ngào khó lòng kiềm chế: "Em dâu từ biệt tại đây."

Nói xong câu này, chị ta cúi người hành lễ, sau đó che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tình hình này, Cố Đình Huyên không biết khuyên thế nào, đứng ngây tại chỗ, chân tay luống cuống, bà Tần nhỏ vẫn đang chửi mắng, hắn lại càng không biết có nên vào hay không.

Cố Đình Diệp mỉm cười: "Chị dâu Cả đang bận, hay là anh trai qua xem, tiện thể để em trò chuyện riêng với Thái phu nhân."

Cố Đình Huyên mong còn chẳng được, tức khắc chắp tay rời đi. Cố Đình Diệp đưa mắt nhìn hắn, liếc mắt ra hiệu cho hộ vệ ngoài cửa, hai hộ vệ liền đuổi mấy bà hầu ra xa, sau đó đóng cửa, canh giữ bên ngoài.

Hắn rảo bước vào trong buồng, bà Tần nhỏ thở hồng hộc, đang gân cổ sai người rót nước, thấy người đến liền nghẹn lại, mở to mắt, tay run run: "Mày, mày... mày..."

Cố Đình Diệp từ tốn đến bên bàn, rót chén nước đặt lên giường: "Bà uống nước đi đã."

Hắn nhìn kỹ người đàn bà già nua nhếch nhác trước mặt, chăn đệm trên giường loang vết bẩn, có vẻ mấy ngày chưa đổi, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, lại như bà lão bảy, mươi tuổi sắp đến lúc lâm chung, sắc mặt ửng hồng dị thường, như ngọn nến sắp cháy đến tận cùng, toé đốm nhỏ. Trong lòng hắn từ từ khẳng định, quả thật sắp chết đến nơi rồi.

Đôi mắt vẩn đục của bà Tần nhỏ toát vẻ oán hận khắc cốt: "Mày, mày, mày vẫn còn dám đến đây! Đó là em ruột mày... mày, mày dám xuống tay được... mày thật tàn nhẫn!"

Cố Đình Diệp mỉm cười: "Hay thật, cậu Ba đến nhà tôi phóng hoả giết người, mưu hại chị dâu, cháu trai, lòng dạ nó cũng không kém cạnh." Kỳ thực Cố Đình Vĩ không phải do hắn giết chết, mà là loạn tên bắn chết.

Bà Tần nhỏ như dã thú hấp hối, căm hận nhìn gã đàn ông trước mặt, hắn anh tuấn, khoẻ mạnh như thế, nhưng con trai bà ta, cháu trai bà ta lại nằm trong quan tài lạnh như băng, từ từ thối rữa. Bà ta làm sao mà chịu nổi!

Người cha lão Đông Xương hầu ưa phong lưu nhã nhặn, có thể vung tiền như rác chỉ vì một cái tay nắm cửa bằng đồng han gỉ, người mẹ thì tính tình dịu dàng, không giỏi quản gia. Hồi nhỏ sung sướng biết bao, minh châu ngọc bích, thích gì có nấy, mỗi lần ra cửa dự thi hội, quần áo hoa mỹ của bà ta khiến các chị em cực kỳ hâm mộ.

Đáng tiếc, ngày tốt đẹp chỉ đến năm mười bốn tuổi. Cha mẹ lần lượt qua đời chẳng những kéo dài hôn sự, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp cũng vơi đi phân nửa. Đến khi anh trai chị dâu tiếp quản phủ Hầu, phủ Hầu đã chỉ còn là cái xác không hồn, nhưng thể diện bề ngoài vẫn phải giữ, nên bên trong đành chịu tội, cắt giảm khắp nơi, cứ giảm rồi lại giảm. May mà anh rể của chị Cả thường xuyên tiếp tế, ai ngờ, sau đó chị Cả cũng qua đời.

Cũng là khi ấy, chị dâu chợt đề cập tới việc gả đến phủ Ninh Viễn hầu. Hôm đó chị dâu nói gì, bà ta vẫn nhớ rõ ràng.

"Em gái à, không phải chị hà khắc với em, bắt em đi làm vợ kế, nhưng em lỡ thì rồi, khó tìm nhà tốt. Anh rể em đối xử với cô Cả thế nào, cả nhà ta đều rõ ràng. Em gả đến ông ấy làm sao lại đối xử tệ bạc được? Càng miễn nhắc tới đứa con gái của tên buôn muối thấp kém kia, sớm muộn cũng bị bỏ! Lại nói, những người cô Cả để lại sao có thể đó cô ta thừa hưởng? Chị dâu cũng vì tốt cho em, hôn sự này có vẻ không hay lắm, nhưng có lợi mà. Sức khoẻ của cậu Dục thì, ôi, thật không trường thọ, chỉ cần em sinh con trai, mai sau người thừa kế tước vị lại chẳng phải con em thì ai! Thằng ranh Bạch thị sinh ra, chẳng lẽ em không xử lý được?"

Chị dâu khua môi múa mép, bà ta cười lạnh trong lòng, nói đi nói lại, chẳng qua là không muốn bỏ ra nhiều tiền mua đồ cưới chứ gì? Gả cho anh rể làm vợ kế, có thể lược bớt rất nhiều thứ. Vả lại, nếu gả thấp thì ảnh hưởng thể diện phủ Hầu, gả cao thì... chị Cả hiển nhiên được chồng yêu chiều, nhưng cũng làm xấu danh tiếng con gái họ Tần, người khác luôn chê rằng con gái họ Tần quen được sủng sinh kiêu, lại khó đẻ, cho nên trước năm mười bốn tuổi bà ta mới không thể đính hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net