67-73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dẫn cậu đi khám trung y. Ông đánh tiếng với lão trung y bên kia trước, nói đại khái tình huống, yêu cầu ông ấy làm sao khuyên Trương Hoàn, sau đó, ông cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Trương Hoàn trở về.

Triệu Trăn an bài mọi chuyện xong, ông mới an tâm lên giường ngủ.

Buổi chiều Trương Hoàn về, trực tiếp muốn vào phòng tắm, tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa xem Triệu Trăn còn đang ngủ trên giường, khi Trương Hoàn vào phòng ngủ Triệu Trăn đã tỉnh, nhưng ông không đứng lên, Trương Hoàn tới bên giường, liền bị ông đưa tay kéo lại, một phen kéo ngã cậu xuống giường, Trương Hoàn dùng tay chống thân thể, cau mày nhìn Triệu Trăn, "Làm gì đó?"

Triệu Trăn ôm hông cậu, ở trên gương mặt còn mang theo hơi ẩm hôn hai cái, nói, "Tôi hẹn bác sĩ trung y, lát nữa chúng ta đi khám đi, hoặc mời ông ấy về nhà cũng được."

Trương Hoàn bị Triệu Trăn ôm như vậy, đành buông lỏng tay, ngã vào trên người Triệu Trăn tuỳ ông ôm, nói, "Thân thể không có vấn đề, khám bệnh cái gì!"

Triệu Trăn nói, "Bệnh nặng đều là từ bệnh nhẹ mà thành, bệnh nhẹ trước khi phát bệnh cũng có dấu hiệu, cho nên, bình thường phải chú ý kiểm tra, hơn nữa để trung y xem một chút, điều dưỡng thân thể, như vậy không phải càng tốt? Cho dù bệnh nhẹ, đều có thể phòng bị không mắc phải."

Trương Hoàn bất mãn nói, "Vậy phải uống thuốc Đông y sao? Đắng lắm."

Triệu Trăn nói, "Cho dù không uống thuốc, để trung y bắt mạch, nhìn tình huống lục phủ ngũ tạng khí huyết kinh mạch cũng tốt. Em nói có đúng không?"

Dưới tình huống Triệu Trăn khuyên bảo một hồi, Trương Hoàn đành đáp ứng, Triệu Trăn để tài xế đi đón bác sĩ tới nhà xem bệnh, như vậy, cho dù Trương Hoàn muốn đổi ý cũng đổi không được.

Vị lão bác sĩ này, là Lý Tử Dịch giới thiệu, lão trung y phi thường nổi tiếng.

Sau khi ông chẩn mạch cho Trương Hoàn, cảm thấy tình huống cơ thể của Trương Hoàn tốt vô cùng, ngoại trừ tinh lực thân thể không đủ tràn đầy, không có vấn đề lớn lao gì.

Do Trương Hoàn không chịu uống thuốc Đông y, ông liền viết phương thuốc, nói chế thành thuốc viên uống là được.

Sau đó, dựa theo Triệu Trăn nhắn nhủ, ông cho Trương Hoàn một buổi nói chuyện, chủ yếu là thanh niên phải có nhân sinh quan thế giới quan đúng đắn, nói đến nổi Trương Hoàn một đầu mê man, thầm nghĩ mình chỉ là tinh lực không tràn đầy, nhân sinh quan thế giới quan cái gì.

Sau đó trung y lão tiên sinh mới nói đến trọng điểm, từ nhân sinh thế giới quan giảng đến chuyện phải đối đãi dục vọng thân thể một cách đúng đắn, ngàn vạn lần không thể xem nhiều mấy thứ không sạch sẽ, cũng không nên trầm mê vào dùng tay... Nói một đống lớn.

Trương Hoàn nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, nghĩ thầm ông lão này rốt cuộc là từ chỗ này nhìn thấy mình là loại người thích xem mấy thứ không sạch sẽ, mình có trầm mê vào dùng tay sao, cho dù trầm mê, cũng đều là Triệu Trăn làm hại.

Bác sĩ đi rồi, Triệu Trăn liền đen mặt nói với Triệu Trăn cách xa mình ra một chút.

Vừa rồi bác sĩ nói với Trương Hoàn những lời này, Triệu Trăn ngồi ngay bên cạnh, cái gì cũng nghe rõ ràng, ông lập tức ý thức được bác sĩ biểu đạt sai ý mình rồi, ý tứ biểu đạt với Trương Hoàn quá lố rồi, nhưng cho dù ông nháy mắt với bác sĩ, ánh mắt lão gia gia không được tốt, căn bản không phát hiện.

Hiện tại, Trương Hoàn lại hướng Triệu Trăn phát giận, Triệu Trăn cũng chỉ có thể chịu, sau khi bị Trương Hoàn cự tuyệt làm chuyện yêu đương, Triệu Trăn bị ép bất đắc dĩ, chỉ đành nói kỳ thật không cần nghe vị bác sĩ kia nói, đồng thời nói là mình yêu cầu bác sĩ nói như vậy, kỳ thật bác sĩ nói Trương Hoàn như vậy, cũng không có căn cứ gì.

Trương Hoàn nghe Triệu Trăn nói ra chân tướng sự tình, liền mặt hắc tuyến, nói, "Bác sĩ kia cũng nên giáo dục ông mới đúng, thế nào ngược lại giáo dục em. Mấy thứ không sạch sẽ này, đều là ông xem mà."

Triệu Trăn cười ở bên tai Trương Hoàn thổi khí, "Lẽ nào em không xem?"

Trương Hoàn liếc nhìn ông, "Vốn không có xem, chẳng lẽ em không thể thừa nhận chuyện này sao. Đó là em mượn của bạn, nói là tinh phẩm cậu ta sưu tập, ông copy thứ bên trong máy ông đi, em còn phải mang ổ cứng trả cho cậu ta."

Triệu Trăn kinh ngạc nhìn Trương Hoàn, "Lẽ nào cái ổ cứng kia không phải quà sinh nhật em tặng."

Trương Hoàn nói, "Cái gạt tàn kia mới phải, ổ cứng chỉ là cho ông mượn."

Triệu Trăn buồn cười áp Trương Hoàn lên giường, nói, "Làm ra hiểu lầm lớn vậy, em nói em phải bồi thường tôi thế nào. Còn có, trong ổ cứng kia có vài thứ thật không tệ, nếu không, chúng ta cùng nhau xem luyện tập một chút."

Trương Hoàn không được tự nhiên dời mặt sang chỗ khác, lẩm bẩm trong miệng, "Mau kêu bác sĩ kia tới tẩy não cho ông đi! Ông mới nên bị tẩy não..."

Còn chưa nói xong, đã bị Triệu Trăn hôn môi, toàn bộ chữ tiếp theo biến thành tiếng hôn môi vô cùng thân thiết.

Tiểu Bảo: *bò bò bò* mười mấy chương nữa thôi (。>ω<)。

Chương 71 : Lo lắng của Tiết Lộ

Tiết Lộ cảm thấy anh họ có thay đổi không nhỏ, loại thay đổi này, người bình thường có lẽ không phát hiện ra, nhưng làm em họ chỉ kém cậu một tuổi, lại cùng nhau lớn lên, Tiết Lộ lại có thể rất rõ ràng phát hiện.

Trương Hoàn luôn bận, cậu rất ít về nhà, nói chuyện với dì dượng vẫn ít như cũ, ở nhà trên cơ bản không phát biểu phản đối ý kiến người lớn, cái đó và trước đây không có gì khá nhau, nhưng Tiết Lộ lại có thể phát hiện, khoảng cách giữa Trương Hoàn với nhà này càng ngày càng xa, còn xa hơn cả trước đây.

Cô đã không chỉ một lần vào lúc cố ý tìm Trương Hoàn, len lén nhìn thấy có xe đón cậu đi, còn thấy ba Triệu Sưởng ôn nhu nhìn Trương Hoàn, sau đó mang theo cậu đi mất, tuy hai người không có động tác cơ thể nào, nhưng nhãn thần có thể bán đứng tất cả.

Tiết Lộ đối với chuyện này cảm thấy thật khổ sở, vì Trương Hoàn càng ngày càng cách xa nhà bọn họ, vì Trương Hoàn và một ông chú ở chung một chỗ, Tiết Lộ đối với chuyện này rất khó hiểu, nếu như Triệu Trăn là một chú nào đó cô không biết ngược lại còn tốt, nhưng Triệu Trăn lại là ba của bạn thân cô, thậm chí hiện tại mỗi tuần cô đều liên lạc với người bạn này qua mạng, cùng theo dõi blog của nhau.

Cô không dám đem chuyện Trương Hoàn và Triệu Trăn nói cho bất luận kẻ nào, đương nhiên, càng không dám để Triệu Sưởng biết.

Cô bắt đầu trở nên u buồn, còn thường xuyên kinh hoảng, cô lo lắng cho Trương Hoàn, sợ chuyện giữa cậu và Triệu Trăn bị người phát hiện, đến lúc đó phải làm sao bây giờ.

Hơn nữa, làm cho Tiết Lộ khổ sở chính là, Tiết Lộ phát hiện ba Triệu Sưởng cùng lúc có quan hệ với anh họ cô, vẫn cùng phụ nữ khác có quan hệ, ông không phải toàn tâm toàn ý đối với anh họ cô.

Mà ở trong mắt cô, anh họ tính tình luôn lãnh đạm kia của cô lần này thật sự yêu một người.

Tiết Lộ ở nhà, phát hiện cha mẹ thích nói đến Triệu Trăn, bởi vì cha Tiết Lộ được ông chiếu cố, làm chút ít đầu tư, lời được chút tiền. Cô phát hiện ba mẹ đã xem Trương Hoàn thành con rể Triệu gia rồi, hiện tại, mỗi lần Trương Hoàn về nhà, mẹ sẽ làm tiệc lớn, mỗi lần Tiết Lộ nghe cha mẹ nói đến "chú Triệu", trong lòng đều rất khó chịu phiền não, thậm chí muốn phát giận với cha mẹ, để bọn họ đừng nói nữa. Cô muốn nói, hết thảy đều là nỗ lực của anh cô, cho nên, mới có được hiện trạng như bây giờ.

Nhưng mà, cô nói không nên lời.

Tiết Lộ phát hiện mình đã nghẹn đến đỉnh rồi, đã không nhịn nổi nữa.

Hôm nay, trong phòng kí túc xá, Uông Tử Trúc ăn mặc thật xinh đẹp, còn trang điểm, mặc một chiếc váy hàng hiệu giá xa xỉ, mang theo chiếc túi xa xỉ Tiết Lộ nghĩ cũng sẽ không muốn mua, cô ta chuẩn bị đi hẹn hò.

Tiết Lộ biết gia cảnh Uông Tử Trúc kì thật rất bình thường, chí ít sẽ không có tiền hơn nhà cô, mẹ Tiết Lộ sẽ nguyện ý mua cho cô quần áo hàng hiệu, thế nhưng, Tiết Lộ biết trong nhà Uông Tử Trúc sẽ không cho cô tiêu tiền như vậy.

Uông Tử Trúc sau khi nói gặp được ba Triệu Sưởng, còn nói chú ấy đối với cô ta rất tốt, cô ta liền bắt đầu xa xỉ, các loại xa xỉ phẩm không ít, bởi vì không dám mang về nhà, nên đều đặt trong phòng ktx, bạn học trong phòng còn lo lắng vì có mấy thứ này của Uông Tử Trúc mà sẽ gặp phải ăn trộm, thế là càng cẩn thận.

Tiết Lộ một lòng suy đoán Uông Tử Trúc là tiếp cận ba Triệu Sưởng, nên mới đột nhiên có tiền, còn tiêu tiền như nước.

Thấy Uông Tử Trúc sắp ra ngoài, Tiết Lộ đang ngồi ở chỗ của mình gọi cô ta lại, bị ánh mắt trát đầy phấn mắt của Uông Tử Trúc nhìn, Tiết Lộ có chút không được tự nhiên, trong lúc nhất thời không biết hỏi làm sao, do do dự dự.

Uông Tử Trúc cười nhìn cô, nói, "Tớ phải đi, thời gian sắp không kịp. Cậu có chuyện gì, chờ tớ về rồi nói!"

Nói xong, liền khoát tay, "Nếu cậu muốn mượn túi xách, cứ tự lấy đi, không sao cả."

Tiết Lộ nghĩ thầm mình mới không có ý dùng túi của cô ta đâu, thế nhưng, các bạn học khác trong phòng liền nói tiếp, "Tiểu Trúc, tớ mượn một cái túi của cậu nha, chốc lát muốn đi thương xá với tiểu Trí."

Uông Tử Trúc cười nói được, sau đó liền đi.

Uông Tử Trúc đi rồi, Tiết Lộ vẫn nhìn chằm chằm cách cửa đóng lại phát ngốc, cau mày, bạn cùng phòng thấy cô như vậy, liền nói, "Lộ Lộ, cậu phát ngốc cái gì, lát nữa muốn cùng tụi tớ đi dạo thương xá không? Tiểu Trúc chỗ này có nhiều túi như vậy, cậu có muốn chọn một cái dùng không."

Tiết Lộ lắc đầu nói, "Ngày mai sinh nhật anh tớ, tớ hẹn lát nữa về nhà với anh ấy. Hơn nữa, tớ thấy vẫn là không nên tuỳ tiện dùng túi của Tử Trúc, cô ấy đều quý trọng mấy thứ này."

Bạn cùng phòng le lưỡi, nói, "Cậu ấy có rất dễ, cho nên cũng không quá coi trọng. Trước đây cái túi LV thứ nhất của cậu ta, cậu không thấy cậu ta phi thường yêu quý sao, đặt trong tủ bình thường đều không nỡ dùng, hiện tại đồ tốt nhiều, tất cả đều không coi trọng, chúng ta dùng một chút, cậu cho là cậu ta sẽ thật sự để ý sao, cậu ta không chỉ không thèm để ý, còn cảm thấy chúng ta mong đợi cậu ta như vậy, trong lòng tương đối có cảm giác thành tựu đó, người a, chính là như vậy."

Tiết Lộ không đồng ý, "Tớ không biết cô ấy nghĩ thế nào, thế nhưng, tớ luôn có thể tự quản chính mình."

Bạn cùng phòng bị cô nói trong lòng khó chịu, cũng không có tâm tình dùng thử túi hàng hiệu của Uông Tử Trúc, nhất thời bầu không khí trong phòng ngủ có chút áp lực trầm lặng.

Bạn cùng phòng nhìn Tiết Lộ vài cái, không nhịn nổi, mới phá vỡ trầm mặc, hỏi, "Cậu từng thấy bạn trai Uông Tử Trúc chưa? Cậu ta như vậy, mọi người đều nói cậu ta được bao dưỡng, rốt cuộc có phải sự thật hay không, nếu như thật được bao dưỡng, cậu ta không ra ngoài ở, còn ở trong phòng ktx làm gì, thật sự không hiểu nổi."

Trong lòng Tiết Lộ rất phiền não, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp sách trên bàn, dọn dẹp mấy thứ muốn mang về nhà, nói, "Tớ làm sao gặp được bạn trai cô ấy. Đợi qua một thời gian, nói không chừng cô ấy sẽ nguyện ý nói đấy."

Nhưng Tiết Lộ cảm thấy Uông Tử Trúc chắc chắn sẽ không tự mình nói ra, dù sao, cô ta tiếp cận ba Triệu Sưởng, nếu để cho bạn học biết, cô ta đâu còn mặt mũi ở trong trường học làm người.

Tiết Lộ thu thập đồ đạc, liền vội vã chạy khỏi phòng ngủ, đến học viện khoa Trương Hoàn tìm cậu, cô thường xuyên qua đây, bên này còn có mấy người biết cô, trên đường còn cùng cô chào hỏi.

Trương Hoàn thấy em họ tới, nhanh chóng cùng sư huynh trong phòng nghiên cứu trao đổi chút chuyện, liền đi với Tiết Lộ.

Trương Hoàn không mang gì về, chỉ tuỳ ý bỏ hai cuốn sách muốn đọc vào túi xách, trong tay giúp Tiết Lộ mang theo đồ của cô.

Ngồi trên xe buýt, Tiết Lộ cũng không nói chuyện nhiều giống bình thường, thậm chí không xem tiểu thuyết hay chơi game, cô vẫn ngồi đó phát ngốc, thần sắc mang theo chút ưu sầu.

Trương Hoàn đành hỏi cô, "Lộ Lộ, có phải thân thể em khó chịu không?"

Nghe cậu hỏi của cậu, Tiết Lộ mới ngẩng đầu lên, thấy Trương Hoàn lo lắng, liền lắc đầu, "Em không sao."

Trương Hoàn nói, "Anh thấy tinh thần em luôn không tốt, gần đây trời nóng, có phải cảm nắng không?"

Tiết Lộ vẫn lắc đầu, "Không có việc gì."

Cô càng nói không có việc gì, Trương Hoàn càng lo lắng.

Lúc xuống xe, vì để Tiết Lộ không bị người khác chen lấn, cậu gần như là nửa ôm eo Tiết Lộ, che chở cô xuống xe.

Xuống xe rồi, còn nghe thấy có nữ sinh đang nói cậu đẹp trai quá, còn tốt với bạn gái nữa mấy câu như vậy.

Những lời này nghe quá nhiều rồi, Trương Hoàn không thèm để ý, chỉ dẫn Tiết Lộ đi bộ về nhà.

Hôm nay, từ buổi chiều đã bắt đầu âm u, trông có vẻ sắp mưa, thế nhưng, mưa vẫn không chịu rơi xuống, làm cho người ta cảm thấy khó chịu phát hoảng.

Từ trạm xe buýt về nhà, dọc theo đường đi liền đổ một thân mồ hôi.

Về đến nhà, dì dượng đều chưa về, Trương Hoàn bảo Tiết Lộ đi tắm cho thoải mái, thấy tinh thần cô vẫn không tốt, cậu lo lắng cô bị cảm nắng, còn đi tìm lọ Hoắc Hương Chính Khí* đặt trên bàn, lại rửa sạch táo đặt bên cạnh, chờ cô tắm xong có thể uống thuốc ăn trái cây, cảm thấy thế này có lẽ Tiết Lộ sẽ đỡ hơn.

(*tên 1 loại thuốc Đông Y , bên Vn cũng có, tác dụng: Ngoại cảm phong hàn, nội thương thấp trệ hay trúng thử gây nên đau đầu, chóng mặt...)

Tiết Lộ mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, cô cao, dáng người lại đẹp, mặc váy ngủ thiếu nữ hơi bảo thủ Tiết mẫu mua, cũng có thể hiện ra vẻ xinh đẹp gợi cảm.

Nhãn thần cô ưu buồn, không có tinh thần, càng lộ ra vẻ mảnh mai hấp dẫn người khác.

Trương Hoàn đối với phái nữ xinh đẹp có thể thưởng thức, thế nhưng, chưa bao giờ có ý nghĩ gì, huống chi Tiết Lộ là em gái cậu.

Cậu đem Hoắc Hương Chính Khí đặt vào trong tay cô, lại đưa ly nước cho cô, nói, "Anh thấy hôm nay quá nóng, em nhất định là bị cảm nắng rồi, uống Hoắc Hương Chính Khí vào sẽ thấy khoẻ hơn."

Tiết Lộ ghét uống cái này, nếu như bình thường, cô khẳng định chơi xấu không uống, nhưng hôm nay cô không lảm nũng Trương Hoàn, chỉ là ngây ngốc nhận vào tay, lại ngẩng đầu nhìn Trương Hoàn, trong mắt Trương Hoàn đầy ôn nhu lại hàm chứa quan tâm, thấy cô nhìn mình, liền nói, "Uống đi, anh gọt táo cho em. Nếu như muốn ăn Häagen-Dazs, anh còn có thể đi mua cho em, muốn ăn không?"

Tiết Lộ vốn vẫn có thể nhịn, lại vì anh trai nói với cô những lời này, đã không khống chế được tâm tình, bưng ly nước, với dáng vẻ ngây ngốc, ôm chằm lấy Trương Hoàn, hơn nữa nước mắt không khống chế được bắt đầu tràn ra bên ngoài.

Trương Hoàn bị cô đột nhiên ôm lấy mà giật mình nhảy dựng, cả người cứng lại rồi.

Kỳ thật Tiết Lộ là một cô bé có phần trước đầy đặn, Trương Hoàn vì cảm nhận được tồn tại mềm mại đầy đặn này, không khỏi dị thường không được tự nhiên, trong lúc nhất thời đều có chút không biết nên làm thế nào, chỉ lắp bắp gọi Tiết Lộ, "Lộ Lộ, Lộ Lộ, làm sao vậy?"

Tiết Lộ hu hu khóc lên, lại nói không nên lời, cô vô pháp nói với Trương Hoàn, cô lo lắng cho tình cảm cuộc sống của cậu, cô biết Triệu Trăn đối đãi với cậu không sâu sắc bằng cậu đối với Triệu Trăn, cô vô pháp nói nữ sinh xinh đẹp trong phòng ktx cũng đang hẹn hò với Triệu Trăn, cô vô pháp nói Triệu Sưởng đối với cậu tình cảm chưa dứt, mà cậu lại cùng ba cô ấy cùng một chỗ...

Trương Hoàn cứng đơ đứng đó, động tác gì cũng không dám làm, chỉ mặc em họ ôm lấy cậu, nước mắt thấm ướt áo sơ mi.

Tiết Lộ khóc một hồi, cuối cùng đỡ hơn, liền thả Trương Hoàn ra, cúi đầu uống Hoắc Hương Chính Khí, lại uống nước đè vị thuốc Đông y xuống, sau đó lau nước mắt, nói với Trương Hoàn vẫn như cũ phản ứng không kịp, "Anh, gọt táo."

Trương Hoàn không biết có nên nói cái gì không, nhưng cậu cũng không biết nên hỏi cái gì, thế là đành trầm mặc đi gọt táo.

Tiết Lộ ăn táo, ngồi trên sofa phát ngốc, Trương Hoàn nhìn cô một hồi, suy đoán có phải em gái yêu đương rồi không, thế nhưng không có chứng cứ thiết thực, vì vậy, không tiện nói cái gì, chỉ đành về phòng mình đọc sách, lại cùng Triệu Trăn gửi tin nhắn.

Cơm tối là người một nhà ra ngoài ăn, ăn buffet vịt quay, vì chúc mừng sinh nhật Trương Hoàn, dì dượng còn xem cậu như người lớn dùng champagne kính rượu cho cậu, nói mới đó mà cậu đã lớn vậy rồi.

Không biết có phải là Triệu Trăn đối với Tiết gia có ảnh hưởng nhất định không, Tiết phụ Tiết mẫu đã đối đãi với Trương Hoàn như một người trưởng thành ngang bằng, thậm chí về sau Trương Hoàn có đi làm hay học nghiên cứu, dì dượng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cậu quyết định là được, bọn họ không có ý kiến.

Tiểu Bảo: há, người nào đó bị dính nghi án bắt cá hai tay.

Chú Triệu nào đó đứng trong cánh gà hô to: "Oan uổng!"

Chương 72 : Hiểu lầm

Ở bên ngoài mừng sinh nhật cho Trương Hoàn, nhưng vì mưa vẫn không rơi mà oi bức nóng nực, người một nhà cũng không có hăng hái đứng bên ngoài quá lâu, liền nhanh chóng về nhà.

Về đến nhà, Trương Hoàn tìm áo ngủ đi tắm, sau đó vào phòng ngủ rồi không có động tĩnh nữa.

Dì dượng ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV, dì nhiều lần dứt khỏi phim Hàn mình thích quay đầu nhìn cửa phòng Trương Hoàn, sau đó lại nghiêng đầu nói với dượng. "Đứa nhỏ Hoàn Hoàn này, đã nhiều năm vậy rồi, cũng vẫn không nghĩ thông."

Dượng thở dài, nói, "Người khác có tốt với nó hơn nữa, cũng không phải cha mẹ ruột chân chính, làm sao có thể giống nhau, nó nhớ bọn họ, cũng là hiển nhiên."

Dì cũng thở dài theo, không nói nữa.

Một hồi sau, Tiết Lộ từ phòng mình đi ra rót nước uống, dì cắt một quả dưa hấu, bảo Tiết Lộ bưng một dĩa, mang qua cho Trương Hoàn, còn lặng lẽ dặn cô, "Xem anh con đang làm cái gì?"

Tiết Lộ không nói gì, bưng dưa hấu đi gõ cửa phòng Trương Hoàn, Trương Hoàn một hồi sau mới mở cửa, Tiết Lộ đưa dưa hấu cho cậu, nói, "Dưa hấu."

Trương Hoàn nhận dưa hấu, gật đầu với cô, liền xoay người vào phòng, còn đóng cửa.

Tiết Lộ cũng không trách cứ cậu không nói gì, xoay người vào phòng bếp lấy phần của mình, chuẩn bị về phòng, Tiết mẫu gọi cô lại, hỏi, "Anh con sao rồi?"

Tiết Lộ lắc đầu, "Còn sao nữa, mỗi năm không phải đều dáng vẻ kia sao?"

Dì lại thở dài, sinh nhật Trương Hoàn, kỳ thật cũng là ngày giỗ cha mẹ cậu.

Chính là vào hôm sinh nhật Trương Hoàn, cha mẹ cậu dẫn cậu đi một vườn bách thú ở ngoại ô chơi, trên đường xảy ra tai nạn, một chiếc xa buýt đụng phải một chiếc xe con, xe taxi bọn họ ngồi cũng bị liên luỵ, xảy ra tan nạn xe liên hoàn, cha mẹ Trương Hoàn vì bảo vệ đứa nhỏ, hai người đều bị thương nghiêm trọng, lại thêm chữa trị không kịp, mất trong tai nạn, chỉ có Trương Hoàn ngoại trừ chấn động nhẹ ở não ra, không bị thương chỗ khác, chỉ là, cậu bị di chứng có hơi sợ máu.

Vài năm không lâu sau khi cha mẹ Trương Hoàn qua đời, Trương Hoàn cũng chỉ vừa đến nhà dì sống, người một nhà vì lo lắng tâm tình của cậu, đều mừng sinh nhật cho cậu trước một ngày, truyền thống này vẫn luôn giữ đến sau này, hơn nữa vài năm đầu, một nhà dì cũng sẽ mang Trương Hoàn đi viếng cha mẹ cậu, thế nhưng, thời gian về sau, cũng dần dần nhạt đi loại thăm viếng này, trên cơ bản không đi nữa, chỉ vào tiết thanh minh mới đi thăm.

Chỉ là, Trương Hoàn lại vẫn không thể thoát ra khỏi đả kích khi cha mẹ qua đời.

Dì còn nhớ rõ, Trương Hoàn khi còn nhỏ là một đứa trẻ rất thích cười lại hoạt bát, từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu mới trở nên càng ngày càng lầm lì lãnh đạm, thành cái dạng như bây giờ.

Cho nên, cho dù Trương Hoàn ở nhà rất nhiều thời gian lãnh đạm dì dượng, nhưng bọn họ đại đa số thời gian sẽ không trách cậu, trong lòng bọn họ thông cảm cậu không còn cha mẹ.

Nhiều năm trôi qua, Trương Hoàn đã trưởng thành, dì dượng cũng không tiện khuyên cậu, thế là, chỉ đành tuỳ cậu tự giam mình trong phòng ngủ một mình ưu tư.

Dì dượng xem TV xong chuẩn bị đi ngủ, đứng trước cửa phòng Trương Hoàn quan sát vài lần, thấy bên trong không mở đèn, nghĩ Trương Hoàn đã ngủ rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, cũng liền đi ngủ.

Ngoại trừ Trương Hoàn, trên thế giới không còn ai giống như cậu, lâu như thế vẫn hoài niệm hồi tưởng cha mẹ cậu.

Trương Hoàn hiểu đạo lý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy