74-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 74 : Lo lắng

Sinh nhật Trương Hoàn, Triệu Trăn vốn chuẩn bị thật tốt chúc mừng cho cậu, mua quà sinh nhật, thậm chí trong phòng cũng tỉ mỉ bố trí thành phong cách vui tươi, đặt nhà hàng, đã nghĩ xong lời nói lãng mạn phải nói, còn chuẩn bị mang Trương Hoàn ra biển câu cá...

Thế nhưng, Trương Hoàn lại tựa hồ tuyệt không để ý đến sinh nhật cậu, khi Triệu Trăn nói với cậu nên chúc mừng sinh nhật như thế nào, Trương Hoàn một chút thần sắc cao hứng cũng không có, dưới tình huống Triệu Trăn quấn quít hỏi, Trương Hoàn mới nói, "Em muốn về nhà, nhà dì mừng sinh nhật cho em."

Triệu Trăn nghe cậu nói vậy, lên tiếng, "Tôi biết, em về sớm một ngày, bọn họ mừng sinh nhật sớm cho em, hôm sinh nhật liền ở với tôi, cũng không vướng, đúng không?"

Trước đây tuy Trương Hoàn biểu hiện lãnh đạm, nhưng Triệu Trăn biết đứa nhỏ này tâm địa rất ôn nhu, bất quá, lúc này cậu lại không để bụng sự tích cực của Triệu Trăn, thậm chí có chút không nhịn được, "Không phải chỉ là một sinh nhật sao, phí thời gian đi chúc mừng, ông đừng loạn tốn tinh lực vào những chuyện vô nghĩa này, được không!"

Triệu Trăn hoàn toàn không biết Trương Hoàn vì sao lại bực bội với sinh nhật của mình thế, thế là, sau đó không cũng tiện hỏi lại.

Sáng sớm Trương Hoàn đi học, Triệu Trăn cũng vội vàng họp chuyện công ty, đến trưa còn gọi cho Trương Hoàn một cuộc gọi ngắn, tuỳ ý nói vài câu, liền cúp.

Triệu Trăn rất lo lắng tình trạng của Trương Hoàn, buối tối, muốn gọi điện cho Trương Hoàn, lại sợ quấy rầy cậu. Chỉ đành nhắn một tin nhắn qua, nhưng Trương Hoàn lại không trả lời ông, thế là, ông gọi điện qua cho Trương Hoàn, phát hiện Trương Hoàn tắt điện thoại.

Triệu Trăn đành đợi đến sáng hôm sau mới liên lạc Trương Hoàn, ông biết Trương Hoàn quen dậy sớm, vì vậy sáng sớm liền gọi cho cậu, không nghĩ tới Trương Hoàn vẫn không khởi động máy, dưới tình huống không có biện pháp, ông chỉ phải gọi cho dượng Trương Hoàn.

Từ trong miệng dượng Trương Hoàn biết được Trương Hoàn không có việc gì, Triệu Trăn cũng yên lòng rất nhiều, sau đó kêu ông ta đưa điện thoại chuyển cho Trương Hoàn.

Triệu Trăn nghe thấy dượng Trương Hoàn dùng ngữ khí mang theo chút quát mắng nói chuyện với đứa nhỏ của ông, lúc đó trong lòng Triệu Trăn có chút tức giận, nghĩ thầm Trương Hoàn ở chỗ mình, mình một chút cũng không nỡ nói cậu, nhưng cậu về nhà dì, cư nhiên liền biến thành cỏ dại tuỳ ý liền có thể mắng, Triệu Trăn đối với dượng bất mãn.

Ông lo lắng hỏi tình hình của Trương Hoàn, tinh thần Trương Hoàn tựa hồ không được tốt, ngữ khí nhàn nhạt, nói cậu không có chuyện gì, sẽ đi mở điện thoại của mình, sau đó liền không nói với ông nữa, trực tiếp trả lại điện thoại cho dượng.

Lúc Triệu Trăn nói chuyện với dượng qua điện thoại, ngữ khí xác thực không được tốt, còn lập tức cúp máy, bởi vì ông vội vàng gọi qua máy Trương Hoàn. Tuy Triệu Trăn vội vàng gọi đến điện thoại Trương Hoàn, nhưng máy Trương Hoàn vẫn như cũ không khởi động.

Qua một lúc thật lâu, điện thoại Trương Hoàn mới mở, thế nhưng Triệu Trăn gọi tới, cũng không có người nghe.

Bởi vì chuyện Trương Hoàn, Triệu Trăn thậm chí không cách nào làm chuyện khác, hoàn toàn lo lắng đứa nhỏ luôn kiêu ngạo lại nhạy cảm này.

Liên tục gọi cho Trương Hoàn hai tiếng đồng hồ, Trương Hoàn cũng không nghe, Triệu Trăn lại lo lắng, chỉ đành lại gọi cho dượng Trương Hoàn, hỏi ông tình huống của Trương Hoàn.

Dượng nhận được điện thoại Triệu Trăn hỏi Trương Hoàn, ông cung kính nhiệt tình lại kinh ngạc nói, "Triệu tiên sinh, thật ngại quá, tôi từ sớm đã đi làm, nó còn trong nhà, nếu nó mở máy, sao lại không nhận điện thoại cua Triệu tiên sinh ngài chứ, thật sự là quá không ra gì rồi..."

Triệu Trăn không muốn nghe Tiết phụ phê bình Trương Hoàn, trực tiếp cắt ngang, "Tôi là muốn biết cậu ấy bây giờ đang ở đâu, có phải xảy ra chuyện rồi không, cũng không thể liên lạc với cậu ấy, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm."

Dượng lập tức nói, "Nói không chừng nó còn đang ở nhà, có thể đang nghịch máy tính, nhất thời quên không xem điện thoại, cho nên mới không nhận điện thoại của Triệu tiên sinh. Tôi lập tức gọi về nhà, hỏi một chút tình huống của nó. Bảo nó lập tức gọi lại cho ngài, ngài xem có được không?"

Triệu Trăn sốt ruột không được, nói, "Vậy ông liên lạc về nhà, để cậu ấy gọi cho tôi!"

Nói xong, liền cúp máy.

Tiết phụ kì quái Triệu Trăn rốt cuộc là gấp chuyện quan trọng gì mà phải tìm Trương Hoàn, mà từ thái độ sáng sớm Trương Hoàn đối đãi với điện thoại của Triệu Trăn, đứa bé này tựa hồ cũng không thích phản ứng Triệu Trăn, Tiết phụ không khỏi nghĩ, lẽ nào Trương Hoàn lại cùng cô bé Triệu Sưởng kia phát sinh mâu thuẫn, Triệu Sưởng thậm chí muốn ba cô làm thuyết khách, mà Trương Hoàn đứa nhỏ này luôn là tính tình bướng bỉnh, tính cách lại kiêu ngạo, thế là không muốn cùng Triệu gia có liên hệ.

Tiết phụ suy đoán, cảm giác hình như là thế, nhưng lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, dù sao, một người cha bởi vì con gái bảo bối thích một người, sẽ không bởi vậy mà trân trọng con rể, ngược lại sẽ không vừa mắt mọi thứ của con rể, dù sao, con gái và con trai không giống nhau.

Tiết phụ suy bụng ta ra bụng người, cho nên mới cảm thấy suy nghĩ vừa rồi không đúng lắm, thế nhưng, chuyện chân chính là thế nào, ông cũng không quá rõ ràng.

Bởi vì mỗi người trong nhà đều có điện thoại, máy bàn của Tiết gia sớm ngưng sử dụng rồi, ông gọi cho Tiết Lộ ở nhà, hỏi Trương Hoàn có nhà không, bảo Trương Hoàn gọi điện cho Triệu tiên sinh.

Bây giờ Tiết Lộ nghe thấy Triệu tiên sinh trong lòng rất khó chịu, cảm thấy người này đã là một người cha có con gái trưởng thành rồi, lại cưa sừng làm nghé, không chỉ dụ dỗ anh họ cô, còn chân đạp hai thuyền, lại dụ dỗ bạn học cô. Cho nên, đối mặt với lời của cha, khẩu khí cô không được tốt, nói, "Anh từ sáng sớm đã ra ngoài rồi, còn đi trước cả mẹ. Chú Triệu muốn tìm anh ấy, chính mình tìm không được sao? Còn muốn anh gọi cho ông ta!"

Tiết phụ bất mãn với ngữ khí của con gái, nhưng lại không có biện pháp với con gái bảo bối, nói, "Hoàn Hoàn không có ở nhà a! Triệu tiên sinh nếu có thể liên lạc nó, còn không sớm liên lạc. Triệu tiên sinh là có việc gấp tìm anh con, nó đi đâu rồi, sao vẫn không nghe điện thoại?"

Tiết Lộ nói, "Con làm sao mà biết. Lúc anh ra ngoài lại không nói đi đâu!" Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, lại gọi cho Trương Hoàn, quả thật vô luận gọi thế nào đều không có người nghe, Tiết Lộ cũng lo lắng, nhớ đến trạng thái Trương Hoàn lúc ra ngoài phi thường không tốt, bắt đầu lo cậu có phải là đã xảy ra chuyện gì không.

Tiết phụ bị con gái cúp điện thoại, cũng không có biện pháp với cô, đành gọi qua cho Triệu Trăn, đầu tiên là xin lỗi, sau đó nói Trương Hoàn không có nhà, sáng sớm cậu đã ra cửa, rốt cuộc không biết đi đâu.

Triệu Trăn nghe được kết quả này, càng thêm lo lắng, ông không muốn nhiều lời cùng Tiết phụ, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó liền lái xe đến trường Trương Hoàn tìm cậu, còn gọi điện cho mấy người bạn học có quan hệ tương đối tốt với Trương Hoàn hỏi, thậm chí còn gọi điện cho đàn anh và thầy của Trương Hoàn, ông chỉ nói mình là chú Trương Hoàn, tìm cậu có việc, hỏi cậu có ở trường không, thế nhưng đạt được cũng là đáp án phủ định, nói Trương Hoàn không có ở trường.

Triệu Trăn đến phòng Trương Hoàn thuê, ông có chìa khoá căn hộ này, mở cửa vào xem, bởi vì Trương Hoàn thật lâu không tới đây, trong phòng đã có một tầng bụi không quá rõ ràng, ông biết Trương Hoàn khiết phích, nếu như cậu đã tới đây, chuyện thứ nhất chính là dọn dẹp sạch sẽ nơi này, nếu chỗ này có bụi, vậy nói rõ Trương Hoàn đã thật lâu không về đây.

Triệu Trăn lại vội vàng xuống lầu lái xe, ghế ngồi sau xe thậm chí còn đặt một bó hoa hồng đỏ lớn, vậy mà người muốn đưa lại không tìm được.

Triệu Trăn thật sự không biết Trương Hoàn có thể đi đâu, lại gọi cho Tiết phụ, hỏi Trương Hoàn có thể đi chỗ nào.

Tiết phụ suy nghĩ một chút, lập tức cho ra đáp án, nói, "Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ thằng bé, nếu không ở trường học, nó cũng sẽ không đi nơi khác, như vậy, chắc là nghĩa trang tế bái cha mẹ đi."

Triệu Trăn nghe Tiết phụ nói vậy, có cảm giác tâm đột nhiên sáng tỏ.

Nghĩ thầm thảo nào trước đây Trương Hoàn phản đối ông tổ chức mừng sinh nhật cho cậu, hoá ra, sinh nhật ngày này chính là ngày giỗ cha mẹ cậu.

Triệu Trăn bắt đầu tự trách mình không đủ chu đáo, mặc dù ông biết cha mẹ Trương Hoàn đã qua đời, còn là tai nạn xe mà mất, thế nhưng, ông lại không chú ý xem thời gian cha mẹ cậu qua đời còn có duyên cớ gì không.

Ông nghĩ, hôm nay Trương Hoàn tất nhiên rất khó chịu, càng thêm cần người làm bạn mới đúng, nhưng mình lại không biết.

Trong lúc nhất thời trong lòng ông thật khó chịu, chỉ muốn nhanh đến bên cạnh Trương Hoàn, cho dù vô pháp an ủi cậu, có thể ở bên cạnh bồi cậu, cũng sẽ khá hơn một chút đi.

Triệu Trăn hỏi rõ địa chỉ nghĩa trang cha mẹ Trương Hoàn, sau đó liền tự mình lái xe đi.

Ở cửa hàng hoa bên đường, còn mua một bó cúc to.

Trên đường lái xe đến nghĩa trang ngoại ô, gió liền bắt đầu lớn, mắt thấy mưa sắp hạ xuống.

Triệu Trăn cảm thán trong lòng, sớm không mưa muộn không mưa, cố tình phải vào lúc này mà mưa, không biết Trương Hoàn đến nghĩa trang có mang dù hay không, không cần mắc mưa mới tốt.

Giữa hè gặp mưa rất dễ sinh bệnh.

Tiết phụ nói chuyện điện thoại với Triệu Trăn xong, bởi vì lo lắng, liền gọi điện nói chuyện này cho vợ, Tiết mẫu sau khi nghe xong, cũng lo lắng, nói, "Hôm nay Hoàn Hoàn đích thật rất không thích hợp, chỉ sợ nó thật gặp chuyện không may, tôi thấy, ông có thể xin nghỉ hay không, nếu có thể, ông lái xe đến nghĩa trang nhìn một cái, không cần thật sự xảy ra chuyện mới tốt."

Tiết phụ suy nghĩ một chút, nói, "Triệu tiên sinh đang vội vã tìm thằng bé, không biết ông ấy có tìm được người chưa. Ai, tôi nên nói cho ông ấy, chúng ta cũng đi tìm, miễn cho ông ấy sốt ruột tìm người, còn cho là nhà chúng ta không coi Hoàn Hoàn ra gì."

Nghe Tiết phụ nói vậy, sau đó Tiết mẫu cũng biết bọn họ hẳn là nhanh đi tìm người, thế là, bảo Tiết phụ lái xe đi đón bà, hai người cùng đến nghĩa trang nhìn một cái, vô luận thế nào, cũng phải tìm được Trương Hoàn, không thể để cậu xảy ra chuyện.

Chương 75 : Nghĩa trang (2)

Khi Triệu Trăn đến nghĩa trang, mưa đã rơi xuống, còn không hề nhỏ, thậm chí mưa ở ngoại ô còn lớn hơn cả trong thành, ào ào trút xuống, trong đất trời hình thành một màn mưa.

Triệu Trăn lo lắng Trương Hoàn, không biết cậu rốt cuộc có ở trong nghĩa trang không, hoặc là cậu ở đây, cậu có dù hay không, nhưng nhìn mưa rơi, cảm thấy cho dù bung dù, chỉ sợ cũng bị mưa xối lạnh thấu tim.

Triệu Trăn đỗ xe xong, che dù xuống xe, cũng không có tinh thần đi cầm bó hoa cúc tế bái cha mẹ Trương Hoàn kia, trực tiếp đi tìm Trương Hoàn quan trọng hơn.

Vừa mới xuống xe, gió liền thổi mưa tới, quần lập tức ướt.

Triệu Trăn nhìn nghĩa trang trong mưa gió càng lộ ra thê lương bi ai, trong lòng nặng nề, sầu lo càng nặng.

Đến chỗ quản lý hỏi, biết được quả thật có một cậu bé đẹp trai cao gầy ôm hoa vào nghĩa trang, hơn nữa đã đi rất lâu, còn không chưa thấy cậu ra.

Loại nghĩa trang này quản lý rời rạc, căn bản sẽ không có chuyện người tới đăng kí, thấy có người thật lâu chưa ra, bọn họ cũng không để ý.

Triệu Trăn biết chỗ này chính là bộ dạng đó, thế nhưng vẫn không nhịn được tức giận, tâm nghĩ những người này thấy mưa lớn như vậy, cũng không biết quan tâm một chút người vào nghĩa trang đã đi ra chưa.

Triệu Trăn nhìn thoáng qua nghĩa trang diện tích không nhỏ này, từng mộ bia tựa hồ không có gì khác nhau, mà mây thấp mưa lớn, khắp nơi đen kịt, tầm nhìn không xa, muốn tìm được mộ cha mẹ Trương Hoàn bên trong thật đúng là khó tìm, may mà ông đã hỏi Tiết phụ số bia mộ, tìm sẽ đơn giản hơn nhiều.

Hỏi nhân viên quản lí vị trí cụ thể của số bia mộ, Triệu Trăn liền miễn cưỡng che dù đi nhanh đến hướng đó.

Nhân viên quản lí còn đang hô phía sao ông, "Phải nhanh đi ra — –"

Triệu Trăn căn bản không để ý tới, cầm ô chống lại mưa gió đã rất không dễ dàng.

Mưa như trút nước, toàn thân ông trên cơ bản đã ướt, bất quá, lúc này vô pháp quan tâm đến những thứ này.

Đi vào nghĩa trang, nhìn từng bia một ở trong mưa gió vẫn an tĩnh lặng yên như cũ, trong lòng Triệu Trăn rất có cảm xúc, nghĩ thầm ngày nào đó, ông cũng sẽ biến thành một phần mộ đồng dạng mà thôi, mọi người dựa theo bia mộ tìm ông, sau đó có tể hiến cho ông một bó hoa đã coi như không tệ.

Không hiểu sao, Triệu Trăn vẫn không thương xuân bi thu lại nhớ đến <Nghĩ vãn ca từ> của Đào Uyên Minh — Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca. Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a.*

(*tạm dịch: Thân thích có lẽ còn có vài người bi thương, người khác cũng bắt đầu ca hát. Chết đi còn có thể nói gì, nâng thân thể cùng núi non)

Tuy người đều sẽ chết đi, thế nhưng, bây giờ ông còn sống, còn có thể chọn lựa cách sống mình thích, có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên, ông cảm thấy cũng không tệ lắm.

Có bi thương, nhưng mà, vẫn có thể khoái đạt*.

(*khoan dung/ cởi mở/ to lớn)

Triệu Trăn xuyên qua nghĩa trang hơn mười phút, mới tìm thấy khu mộ cha mẹ Trương Hoàn ở, đã gần đến bên rìa nghĩa trang, bất quá, phong cảnh chỗ này khá đẹp, căn cứ theo Triệu Trăn quan sát, cảm thấy phong thủy bên này còn tốt hơn một chút, sợ rằng một chỗ tốn không ít tiền.

Năm đó cha mẹ Trương Hoàn đột nhiên mất, có thể có thân thích vì bọn họ mua một phần mộ tốn không ít, có lẽ cũng coi như hiếm thấy.

Trương Hoàn ngồi trong mưa gió, tuỳ ý gió mưa tập kích, sừng sững không động, cậu tựa hồ đã không cảm nhận được mưa gió, trong đầu cũng không nghĩ bất kỳ thứ gì, chỉ là lẳng lặng ngồi đó mà thôi, nước mưa lạnh lẽo, khiến cậu cảm thấy kỳ thật cũng không tệ lắm.

Cậu nghĩ cứ thế này bồi cha mẹ thật lâu, không muốn nghĩ đến những chuyện phàm trần, không muốn đi hâm mộ dì dượng còn có Tiết Lộ tạo thành một nhà ba người, không muốn nghĩ Triệu Trăn có đúng là ngoài cậu còn có những người khác không, không muốn nghĩ nhân sinh tương lai phải làm thế nào, không muốn nghĩ nếu như cùng Triệu Trăn xa cách rồi, sau này trong cuộc đời cậu còn có thể tiếp nhận người mới đến gần không...

Nước mưa chảy vào trong mắt cậu, mắt cảm thấy khó chịu, cậu đành đưa lưng về phía mưa gió, đầu tựa vào trong đầu gối, muốn hoá thành một tảng đá trong cơn mưa này, có lẽ, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.

Cậu chưa từng giống như lần này đột nhiên muốn trốn tránh tất cả, muốn chạy trốn đến một nơi không người nào có thể tìm được, muốn hoá thành một tảng đá vô tri...

Triệu Trăn ở trong mưa bước nhanh tới, trong trời đất hôn ám tràn ngập mưa giăng, cuối cùng thấy được người khiến ông đầy lòng lo lắng đầy lòng yêu thương.

Trương Hoàn căn bản không nghe thấy tiếng bước chân, cậu chôn mặt trong đầu gối ngồi đó, lấy một tư thế an tĩnh muốn trốn tránh thương tổn hoá thành bức điêu khắc trong mưa.

Trong nháy mắt Triệu Trăn thấy cậu, tâm giống như muốn nát rồi, đau đớn nặng nề chân chân thật thật khiến ông siết chặt nắm tay, ông bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống bên người Trương Hoàn, che dù trên đầu Trương Hoàn, ôn nhu gọi cậu, "Trương Hoàn, chúng ta trở về đi."

Bởi vì đã không còn nước mưa xối lên người, bên cạnh còn có một vật thể toả ra hơi ấm, Trương Hoàn biết có người đến, nghe thấy giọng Triệu Trăn, tim cậu đột nhiên căng thẳng, ngực vốn đã không còn tri giác tựa hồ lại bắt đầu âm ỉ đau.

Cậu không muốn ngẩng đầu lên, cậu không muốn nhìn thế giới này, cậu vẫn như cũ chôn mặt trong đầu gối, không hề động.

Triệu Trăn một tay cầm dù, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Hoàn, ông biết Trương Hoàn nhất định khó chịu trong lòng, ông cũng không có lời an ủi hay nào, chỉ nói, "Trương Hoàn, theo tôi về đi. Em xem, em cũng đã tế bái cha mẹ em rồi, mưa lớn thế này, em ở đây mắc mưa ngã bệnh, cha mẹ em cho dù ở dưới đất không phải cũng lo lắng cho em, được rồi, ngoan, cùng tôi trở về, được không nào?"

Trương Hoàn được ông vỗ về mà hơi giật giật thân thể, ngẩng đầu lên, con ngươi không có thần thái gì, nhàn nhạt nhìn Triệu Trăn, lại dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng khàn khàn, "Ông tới đây làm gì, ông đi đi!"

Triệu Trăn không biết Trương Hoàn hiểu lầm ông chân đạp hai thuyền chân trong chân ngoài, còn tưởng rằng Trương Hoàn lãnh đạm ông là bởi vì cậu đang thương tâm chuyện cha mẹ. Ông lấy ra khăn tay vội lau bọt nước trên mặt Trương Hoàn, nói, "Em đang nói gì vậy, em ở đây dầm mưa, em bảo tôi đi, tôi đi làm sao được. Tôi tìm em một ngày, em tới đây cũng không nói cho người khác một tiếng. Ngoan, cùng tôi về, hoặc là, đi tránh mưa trước!"

Nói xong, kéo Trương Hoàn đứng lên.

Chân tay Trương Hoàn đều đã tê dại, cũng không tiện cử động, khí lực Triệu Trăn lại lớn, cho dù Trương Hoàn muốn phản kháng, nhưng cũng bị ông kéo đứng lên, do chân đã tê, không cách nào đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Triệu Trăn đưa tay ôm lấy Trương Hoàn sắp ngã xuống, sau đó kéo vào trong lòng, dù trên tay lại bị gió thổi rớt, ở trong mưa bay đi thật xa.

Nước mưa tạt trên mặt, cảm giác rất không tốt, Triệu Trăn ôm lấy Trương Hoàn, nói, "Theo tôi về. Đừng ở chỗ này phá hư chính mình. Người chết không thể sống lại, em ở chỗ này phá hư chính mình cũng sẽ không có tác dụng. So với luôn chìm sâu trong bi thương đối với người đã mất, quý trọng người còn sống không phải còn quan trọng hơn sao."

Trương Hoàn nhín mày nhìn Triệu Trăn, nước mắt chảy vào mắt, khiến cậu chỉ phải nhắm mắt lại, muốn đẩy Triệu Trăn ra, quát, "Ông buông, không cần ở trước mộ cha mẹ cùng tôi lôi lôi kéo kéo."

Triệu Trăn lại không buông cậu ra, hai cánh tay như gọng sắt nắm chặt tay Trương Hoàn, nói, "Lẽ nào chuyện giữa chúng ta không thể để cho cha mẹ em biết? Tôi ngược lại có lời muốn nói với bọn họ. Em là đồng tính không phải chuyện tội ác tày trời, cùng tôi yêu nhau cũng không phải thiên địa bất dung. Tôi có thể bảo đảm với cha mẹ em, để cho bọn họ yên tâm, sau này, đã có tôi chăm sóc em chiếu cố em. Cho dù em muốn có con, tôi cũng nguyện ý cho em đi thụ tinh ống nghiệm một đứa, sẽ không để cho Trương gia tuyệt hậu. Những thứ này, tôi nghĩ, cha mẹ em sẽ không có ý kiến..."

Trương Hoàn ở trong mưa mở mắt ra, thế nhưng chỉ có thể híp mắt, nhìn khuôn mặt mơ hồ của Triệu Trăn trong mưa, khuôn mặt ngay thẳng lại luôn mang theo ôn nhu, đôi mắt đen bóng thâm thuý, tim cậu đột nhiên như đao cắt, người đàn ông này, cậu có thể tin tưởng ông sao, thế nhưng Tiết Lộ lại nói ông và nữ nhân khác dây dưa cùng một chỗ.

Trương Hoàn cảm giác bản thân một chút cũng không nhìn thấu Triệu Trăn.

Người muốn nhìn thấu một người khác, thật sự là quá khó khăn, có vài người, cho dù ở cùng nhau vài chục năm hay cả đời đều nhìn không thấu đối phương, duy trì quan hệ hai người bền chắc, ngoại trừ tầng ngoài nhất định, chỉ có thể là tin tưởng, vô điều kiện tin tưởng đối phương.

Trương Hoàn lắc đầu trước mặt Triệu Trăn, vẫn muốn tránh thoát ràng buộc của ông, "Không, không được. Ông có thể chăm sóc* tôi, nhưng mà, tôi nhìn* không thấu ông."

(*chỗ này đều cùng một chữ '看' nhưng là 2 nghĩa khác nhau của nó)

Triệu Trăn bắt lấy Trương Hoàn thật chặt, Trương Hoàn dầm mưa thời gian dài, lại thêm tinh thần vốn không tốt, căn bản không có khí lực cùng Triệu Trăn đối kháng, rất nhanh lại bị Triệu Trăn vững vàng ôm lấy, cậu muốn tự do động một cái đều trắc trở.

Triệu Trăn đội mưa, lớn tiếng chấp vấn, "Vì sao không được, vì sao đột nhiên không được. Lúc trước không phải còn nói yêu tôi, có thể cùng tôi cùng một chỗ sao? Thế nào lại không được!"

Trương Hoàn quay mặt đi, có lẽ cậu đã khóc, thế nhưng, mưa lớn như vậy, cho dù là chính cậu, cũng không phân rõ tràn khỏi mắt mình là nước mắt hay là mưa, cậu không ngừng lắc đầu, "Tôi thích ông, thế nhưng, tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy