1. phơi nắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông tới rồi.

Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn, toàn bộ cửa trước của Cung Môn đều bị tuyết bao phủ. Tuyết phủ nhiều đến mức gần bằng núi sau nơi Tuyết Trùng Tử trấn giữ rồi.

Những ngày gần đây, thời tiết dần dần trong xanh, tuyết ở cổng Cung Môn dần dần tan chảy, từ mái hiên trượt xuống, phịch một tiếng xuống đất rồi lại chồng lên nhau.

Thượng Quan Thiển vùi nhẹ trong chăn, không muốn cử động, nàng có cảm giác ngày mai không phải mùa xuân, nàng sẽ không dậy được.

Thượng Quan Thiển hiện tại đang trong trạng thái: Ngủ đông…

Cung Thượng Giác đứng bên giường một lúc, xác nhận cái lạnh dường như đã tan biến bớt rồi mới ngồi xuống cạnh giường.

Hắn xoa mặt nàng, đôi má ửng hồng của nàng làm tay hắn càng thêm ấm áp.

Rõ ràng có người chưa tỉnh ngủ nên chỉ đơn giản là muốn hất tay hắn ra.

Cung Thượng Giác vẫn im lặng, chàng thở dài một hơi chán nản, rồi lại bắt đầu dùng ngón tay thon dài niết niết phần má nàng.

"Thiển Thiển, đừng quên lời hứa ngày hôm qua."

Thượng Quan Thiển nửa mở mắt, cố gắng tìm lại trí nhớ của mình.

Không thành công.

Cung Thượng Giác mím môi, quyết định tự mình làm.

Hắn nửa ôm nửa bế Thượng Quan Thiển xuống giường, đắp áo choàng cho nàng, bế thốc nàng lên vai rồi đi ra ngoài.

Đầu óc Thượng Quan Thiển vẫn còn choáng váng, một lúc sau mới hít thở không khí ở độ cao hơn 1,8 mét.

Ừm?

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Nàng vô thức đong đưa chân và bối rối nhìn xung quanh.

Cung Thượng Giác đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ánh nắng, sau đó gật đầu. Thời gian trở về vẫn chưa chọn, lúc đó là khoảng giữa ngày, nắng vừa phải, ngoài trời không quá lạnh. Vừa đẹp.

Hắn lại cẩn thận đặt Thượng Quan Thiển xuống, xoay người trái phải, vỗ nhẹ đầu nàng.

"Thời tiết rất đẹp, mèo lười, nàng cần phải tắm nắng rồi."

Lời hứa hôm qua của Thượng Quan Thiển với Cung Thượng Giác là ngày mai nàng phải vác cái thây mèo lười đó đi ra ngoài hoạt động.

Bây giờ lời hứa này đã được thực hiện với sự giúp đỡ hết lòng từ phu quân nàng.

Có lẽ không cần lo lắng buổi tối nàng sẽ nhìn hắn với ánh mắt rưng rưng đầy nước, nàng nhỏ giọng nói với Cung Thượng Giác:

"Rõ ràng là do Cung nhị tiên sinh bận việc mà…"

… Nàng chỉ nhỏ giọng nũng nịu một chút, liền đánh trúng tim hắn rồi, không thể nghĩ nữa. Cung Thượng Giác nhìn đi nhìn lại Thượng Quan Thiển một chút, rồi lại quay người rời đi.

Nắng sớm rất đẹp, Thiển Thiển tắm nắng thêm một lát nhé.

Hoàng hôn buông xuống rồi, ta sẽ đến đón nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net