tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác ôm Thượng Quan Thiển về khách điếm, ra lệnh cho thị vệ chuẩn bị nước lạnh và chén thuốc thanh nhiệt.

Đóng lại cửa phòng

Cung Thượng Giác cởi áo ngoài của Thượng Quan Thiển, cho người chỉ còn mặc áo trong vào bồn tắm, lúc này Thượng Quan Thiển đổ đầy mồ hôi, thần trí mơ hồ.

Cung Thượng Giác nắm lấy tay Thượng Quan Thiển, không ngừng truyền nội lực, giảm bớt đau đớn của nàng.

Tiếng người trên đường dần dần nhỏ đi, ánh đèn dầu lần lượt tắt.

Lúc này tình thế của Thượng Quan Thiển mới dần ổn định lại. Nàng đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cung Thượng Giác bế nàng ra khỏi bồn tắm, thay áo trong rồi đặt lên giường.

Cung Thượng Giác đắp chăn cho nàng đàng hoàng, ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt nàng.

Một lúc lâu sau, Cung Thượng Giác đi ra khỏi phòng, đi tới phòng Cung Viễn Chủy.

Lúc này Cung Viễn Chủy và A Mặc đang trừng mắt nhìn nhau.

"Thúc thúc hư, thúc bắt cóc trẻ em."

"Hoa lê châm, tiểu tử, múa rìu qua mắt thợ." Cung Viễn Chủy giữ ám khí được A Mặc bí mật phóng ra giữa hai ngón tay.

"Thúc thúc, A Mặc ăn nhiều lắm, không đáng đâu. Chúng ta làm quen với nhau đi, xin đừng bắt cóc cháu." Nhìn thấy đòn đánh lén thất bại, A Mặc chớp mắt với Cung Viễn Chủy bằng đôi mắt ươn ướt.

Sắc mặt hắn trong giây lát thay đổi, hắn chỉ nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Thiển: "Thật không hổ là con trai của Thượng Quan Thiển."

"Hả? Thúc có biết mẹ ta sao?" A Mặc nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến chỗ Cung Viễn Chủy hỏi.

"Thật là mẹ của ngươi?" Cung Viễn Chủy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của A Mặc, nhìn trái nhìn phải, thật sự có chút giống ca ca hắn.

Hắn đã trở thành một tiểu thúc thúc! Cung Viễn Chủy trong nháy mắt lòng như hoa nở rộ.

"Thượng Quan Thiển có nói cho ngươi biết cha ngươi là ai không?"

"Chết rồi." A Mặc thở dài như ông cụ non.

Cung Thượng Giác vừa vào cửa đã tình cờ nghe được lời này.

Nghe thấy tiếng cửa mở, A Mặc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt như mực của Cung Thượng Giác.

"Nàng nói cha ngươi đã chết!" Cung Thượng Giác thanh âm trầm thấp, tựa hồ có chút ẩn nhẫn

"Không khác biệt lắm!" A Mặc ra vẻ sâu sắc, "Mẹ ta nói rằng cha ta đang ở một nơi rất xa. Nói chung thì chính là đã qua đời. Ta đoán cỏ trên mộ mọc còn cao hơn cả ta."

Cung Viễn Chủy trợn mắt há mồm, đứa cháu trai nhỏ này thật không đơn giản.

Cung Thượng Giác nhìn A Mặc, ngồi xổm xuống, vuốt tóc A Mặc, khẽ mỉm cười: "Ta là cha của con."

"Ta là tiểu thúc thúc của ngươi." Cung Viễn Chủy tiếp lời.

A Mặc trợn mắt nhìn hai người, "Cho đến khi mẹ ta tới, ta sẽ không thừa nhận."

"Mẫu thân con mệt rồi, còn đang ngủ. Hôm nay hãy để Viễn Chủy thúc thúc đi cùng con."

Cung Viễn Chủy khó hiểu nhìn ca ca mình.

"Ruồi Bán Nguyệt." Cung Thượng Giác nheo mắt nhìn đệ đệ.

Cung Viễn Chủy cúi đầu sờ mũi, hắn suy nghĩ nhiều quá rồi.



————

Cậu bé A Mặc ba tuổi hỏi mẹ: Cha đi đâu rồi?

Thượng Quan Thiển nhìn hoa đỗ quyên trắng muốt nở ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn đầu A Mặc, cười nói: "Cha ở rất xa, rất xa."

Tâm sự của A Mặc: Tiểu béo nhà hàng xóm nói rằng mẹ hắn đã đi đến một nơi rất xa, mãi về sau mới biết mẹ hắn đã qua đời. Cha của cậu đang ở một nơi rất xa, nhất định cha cậu cũng đã chết, than ôi, hãy nghĩ đến việc sau này sẽ đến thăm mộ để quét tước, tế bái với người cha xui xẻo mà cậu còn chưa từng gặp mặt này đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net