Chương 62: Hoài Văn Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng hôm sau tôi và Trần Quốc Toản cùng chuẩn bị lên đường, đêm qua tôi gần như không ngủ được vì hồi hộp lẫn háo hức. Tôi tưởng như mình đang mơ như bao lần khác vì có thể tự mình ra chiến trường giết địch, mà có lẽ Trần Quốc Toản cũng thế.

Tôi mặc giáp minh quang đứng trên mũi thuyền nhìn lá cờ thêu sáu chữ vàng của Trần Quốc Toản bay phấp phới trong nắng sớm, Trần Khâm mặc triều phục tiễn tôi, phía xa là Quốc Chẩn được chị Trinh bế trên tay và An Tư cũng đang sục sùi. Tất cả đều thu vào tầm mắt tôi, rực rỡ như giang sơn Đại Việt.

Trần Quốc Toản tuy còn trẻ tuổi nhưng trông đầy vẻ kiêu hãnh, cậu ta đã cao hơn tôi một cái đầu.

Chúng tôi xuất phát từ sông Đuống, vượt sông thì sẽ chia ra hai đường thủy bộ. Trước đây Thoát Hoan tập kích phủ Vạn Kiếp ắt hẳn còn để lại tàn dư, tuy chúng chỉ là một lực lượng nhỏ nhưng vô cùng tinh nhuệ, ngày trước nếu không nhờ Quốc Tảng phát hiện ra chỉ e là để lại hậu quả khó lường.

Mặc dù lần này Thoát Hoan không trực tiếp chỉ huy nhưng khi cha tôi rút lui về căn cứ Vạn Kiếp, mọi thứ phải thật sạch sẽ không thể để ra sai sót nào. Huống hồ đằng sau còn có đội thủy binh của Trần Khâm sắp tới.

Tôi nhìn thằng nhóc mới tí tuổi mà đã tỏ ra kiêu ngạo, cảm thấy những kẻ kiêu ngạo một là thùng rỗng kêu to, hai là kẻ tài năng vượt bậc. Chẳng biết Trần Quốc Toản này thuộc loại nào.

Tôi khoanh tay đứng tựa mạn thuyền, nói:

"Cảm ơn chú, nếu không có đội quân này chắc quan gia sẽ không cho tôi đi đâu."

Trần Quốc Toản cũng đưa mắt nhìn tôi, khẽ cúi người:

"Tôi mới phải cảm ơn chị, bởi quan gia cũng không có ý định cho tôi đi. Tôi còn định chém trước tâu sau nữa."

"Ồ, vậy tôi và chú kẻ thiếu danh người thiếu lực trùng hợp bổ sung cho nhau rồi!"

Trần Quốc Toản phất tay quay đi:

"Trùng hợp thôi!"

Bóng dáng Trần Quốc Toản khuất sau khoang thuyền, cũng muốn xem thử cậu trai trẻ này lấy gì để tự mãn như thế.

Tôi lần theo trí nhớ tìm tới hang ổ của Thoát Hoan khi trước, dù có nhiều khả năng là anh ta đã di dời đi nơi khác rồi nhưng tôi nghĩ ít nhiều gì vẫn có tai mắt khắp mọi nơi.

Lần này tôi chỉ xin năm trăm người, tôi biết nếu chỉ bao nhiêu người thì chỉ e không thể dụ được rắn ra khỏi hang bèn dùng muôi gỗ cột trên thân ngựa giả tiếng ngựa phi, ban ngày lại đi trong hẻm núi để âm thanh dội vào nhau tạo ra thứ tiếng như hàng vạn móng ngựa đạp lên sỏi đá, sau đấy lại lẩn vào rừng.

Quả nhiên tối đó đám tay chân của Thoát Hoan đã lộ diện, nhưng đáng tiếc chúng tôi đều đã leo lên ngọn cây, vừa nghe tiếng động liền lập tức xả mưa tên xuống những đống lửa đã đốt từ trước. Rạng sáng ngay lập tức thấy xác người la liệt dưới tán cây, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy.

Trong suốt quãng đường từ kinh thành đến sông Lục Đầu chỉ dùng cách đó mà đã giết được gần hai nghìn tên, trong khi năm trăm gia nô của Trần Quốc Toản vẫn không chút tổn hại. Những kẻ ban đầu không cam tâm tình nguyện theo tôi hiện đều đã tin nghe răm rắp.

Tôi thiết nghĩ quả nhiên Thoát Hoan cây cao bóng cả, vậy mà gốc rễ lại ăn sâu như thế, nếu như tập kích bất ngờ với Thoát Hoan trước sau hợp nhất chỉ sợ cha tôi sẽ khó lòng mà chống đỡ. Lần này nếu anh ta không biết nội tặc trấn giữ ở đây bị tôi dẹp sạch, nói không chừng còn đưa ra phương án sai.

Tôi và quân binh chờ đợi đội thuyền chiến của Trần Quốc Toản ở bến sông nhưng suốt nửa canh giờ vẫn không thấy, nếu tính tốc độ của thuyền chiến và đội quân vừa đi vừa đánh như chúng tôi thì hẳn thằng nhóc ấy đã đến trước từ lâu rồi. Tôi ngồi tựa vào gốc đa, nghi hoặc hỏi một thân tín của cậu ta tên là Tô Thức:

"Có khi nào chủ của anh đã đi trước tranh công rồi không?"

Người đó vội chắp tay cung kính, cúi đầu nói:

"Chắc chắn là không đâu, cậu chủ tôi không phải người như vậy!"

Tôi thấy anh ta khẳng định chắc nịch như thế liền nhếch môi, lập tức đứng dậy leo lên lưng ngựa, cười lớn:             

"Nói vậy là tôi đã suy bụng ta ra bụng người. Hãy mau quay ngược hướng con sông, chỉ e cậu chủ của các anh đã gặp rắc rối!"

Chúng tôi dọc bờ sông Đuống quay ngược trở lại, đi được một quãng đường dài đã thấy lấp ló thuyền chiến của Trần Quốc Toản co cụm lại ở bờ sông. Ngựa tôi xông về phía trước bỗng nghe tiếng Trần Quốc Toản thét lên:

"Mau dừng lại, có mai phục!"

Tôi còn chưa thấy mai phục thì đã thấy có vài mũi tên từ trong bờ bay về phía Trần Quốc Toản, tôi cũng hoảng hồn dùng hết sức bình sinh thét lên với cậu ta:

"Đồ ngốc mau trở vào khoang thuyền!"

Nhưng đã muộn, có một mũi tên đã xước qua cánh tay trái của cậu ta. Tôi phóng ngựa đến đó thì thấy lác đác chừng vài chục người mai phục bên bờ sông, nhưng chỉ vài chục người cũng không đáng để Trần Quốc Toản chùng bước.

Rất nhanh tôi đã tìm được nguyên do, hóa ra là những kẻ đó dùng người rơm mặc đồ đen lấp ló trong các bụi cây ven sông để đánh lừa Trần Quốc Toản, có lẽ cậu ta nhìn thấy quân địch đông quá nên không dám tiến lên trên. Cậu ta biết được nguyên cớ chẳng biết sẽ có biểu hiện gì.

Đội quân của tôi thành công áp chế được đám người áo đen và trói gô chúng lại. Tôi bước xuống bờ sông, hét lên:

"Mau cho thuyền vào bờ, tôi bắt được hết bọn tôm tép này rồi!"

Mãi một lúc sau khi thấy lá cờ thêu sáu chữ vàng tung bay, thuyền của Trần Quốc Toản mới có phản ứng, vội nối tiếp nhau trở lại bờ. Tôi thấy cậu ta chui ra khỏi khoang thuyền thì bật cười nói:

"Chỉ vài tên tép riu không ngờ lại làm khó được Hoài Văn Hầu tiếng tăm lừng lẫy đấy!"

Trần Quốc Toản lẩm bẩm:

"Sao có thể?"

Tôi không nhiều lời với cậu ta bèn châm lửa đốt hết những hình nộm kia, lúc này Trần Quốc Toản mới ngớ ra, biết bản thân bị lừa.

"Thừ người ra làm gì, trên bộ tôi đã xử lý xong, mau để tôi lên thuyền về Vạn Kiếp nào."

Trần Quốc Toản đúng là có chút không cam lòng, tôi nhìn cậu ta làm mặt lạnh với tôi, châm chọc nói:

"Với cái tính này của chú đừng nói tới chạm trán quân địch, chỉ sợ chưa được ra giao chiến thì đã bị người ta tính hết đường đi nước bước rồi. Kẻ cầm quân phải giữ cái đầu lạnh, đừng động một chút là biểu lộ hết cảm xúc ra."

Tôi thấy Trần Quốc Toản đỏ mặt nghĩ mình chắc nói hơi quá, ai ngờ cậu ta lại cúi đầu với tôi, ấp úng nói:

"Cảm ơn chị!"

Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ phản bác không ngờ tiếp thu nhanh thật. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Tôi chia tay với Trần Quốc Toản ở bến sông lại tiếp tục vượt rừng lên núi Phả Lại hội quân với cha tôi, thầm nghĩ lúc này có lẽ viện binh của Trần Khâm đã lên đường đến đây rồi, chỉ cần cầm chân được Thoát Hoan đợi viện binh đến là có thể hợp lực chống được đợt địch càn quét ồ ạt.

Năm trăm gia nô của Trần Quốc Toản ngỏ ý muốn cùng tôi vào sinh ra tử, tôi nhìn Trần Quốc Toản, thấy thằng nhóc ấy gật đầu mới lên ngựa. Đúng là có phong thái của kẻ giàu sang, vung tay một cái là tặng không một nửa binh mã.

Nếu đã như vậy, tôi liền lớn giọng nói:

"Nếu như các anh đã bằng lòng theo tôi thì chúng ta sống chết có nhau. Chúng ta lấy Hoài Văn hầu làm tên, từ nay gọi là Hoài Văn quân nhé!"

Trần Quốc Toản nhìn tôi mắt long lên ánh nước, chắc cậu ta xúc động lắm.

Tôi vỗ vai Trần Quốc Toản, nói:

"Cố lên, Quan gia và Thượng hoàng rất mong gặp lại một Quốc Toản trưởng thành!"

Nói xong tôi cùng Hoài Văn quân thúc ngựa rời khỏi. Trần Quốc Toản sẽ ở đây đợi họp mặt với Trần Khâm, chỉ hy vọng cậu ta bình an tới lúc đó.

Ngựa tôi phóng sâu vào đường rừng, ngoảnh lại vẫn thấy Trần Quốc Toản mặc giáp minh quang đứng đó, trên đầu là lá cờ thêu sáu chữ vàng tung bay.

Nửa ngày băng rừng, đến lúc áp sát được doanh trại của cha tôi thì trời đã tối mịt. Tôi cho binh lính xuống ngựa nghỉ ngơi còn mình thì một mình tiến vào doanh trại.

Ai ngờ kẻ gác trại vừa thấy tôi đã kề dao lên cổ, Hoài Văn quân ở phía xa lập tức tuốt gươm sẵn sàng xông vào. Tôi ra dấu cho họ dừng lại, còn mình thì vẫn bình tĩnh nói:

"Hãy vào báo với Quốc công, có cô sáu Tĩnh đưa quân tiên phong đến!"

Kẻ đó nghe tôi nói thì bật cười:

"Cô sáu Tĩnh làm phu nhân ở kinh thành, có lý nào lại lẩn khuất nơi rừng núi này. Rõ ràng là gian tặc! Để tôi đem giao cho Phạm gia tướng lãnh thưởng."

Trong lòng tôi nghĩ thầm, Phạm gia tướng mà anh ta nói chính là Phạm Ngũ Lão chăng, nếu vậy cũng được. Nhưng tôi chưa kịp mở cờ trong bụng thì anh ta lại nói:

"Không cần phiền phức vậy, trực tiếp chém đầu đem đi được rồi!"

Tôi tức giận quát:

"Hãy mau gọi cấp trên của anh ra đây, bất cứ ai cũng đều có thể nhận ra tôi!"

Viên lính kia cũng không để vào tai lời tôi nói, cười ha hả đáp:

"Cấp trên của tôi chứ không phải hàng tôm tép ngoài chợ!"

Tôi không dây dưa với anh ta nữa, nhanh như chớp tránh khỏi thanh kiếm đặt ngay cổ, ai ngờ trong doanh quân lính ào ào xông ra dàn thành vòng vây lấy tôi. Thật là đau đầu, chỉ e nếu mình trở thành bại tướng của quân Nguyên còn chưa bị bọn chúng giết chết bỏ chạy về phía quân ta cũng bị hiểu lầm là gian tế rồi, thật là một tên không hiểu lý lẽ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net