Hồi 7: Ích kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Này! Sự sống của em hay sự sống của kẻ khác quan trọng hơn? 

________________________________________________________________________________

        Mable chỉ khóc một chút rồi tự nhiên im bặt. Cô quay lại với vẻ mặt điềm nhiên thường ngày, ở chốn Lambda tàn độc này, không có nơi nào được phép cho sự hiện diện của hai từ "yếu đuối", mỗi người đều sẽ có cho mình một bộ mặt thứ hai, một bộ mặt tởm lợm và nhơ nhuốc, thế nên việc kiểm soát tâm lí của bản thân là vô cùng quan trọng, khi nãy cô đã lỡ bước một chân vaò vũng bùn và giờ đây việc cô cần làm là nhanh chóng bước ra khỏi nó để tránh bị vấy bẩn hay nhấn chìm bởi thứ "cảm xúc" dơ bẩn ấy. Hai người kia cũng nhanh chóng vào vấn đề chính vì họ biết chẳng còn bao nhiêu thời gian, và cũng có thể đây là lần đầu gặp mặt, cũng như lần cuối. 

- Tôi là Mable Kocho, rất hân hạnh được biết hai bạn_Dáng vẻ cứng cỏi, cách biệt xen vào nụ cười nhẹ nhàng thanh thuần tạo cảm giác "thiện cảm giả", đôi tay gầy vươn ra phía trước ngõ ý thoả hiệp và cũng như một lời đề nghị liên minh lâu dài.

- Mable Kocho là Cá à?_Đứa trẻ tóc trắng tiến lại gần nở một nụ cười y hệt và bắt lấy tay cô thể hiện "hiệp ước" thầm lặng của cả hai đã được kí kết, đóng mọc đỏ kĩ càng. Cô biết đứa trẻ kia đang thắc mắc rất nhiều về cô nhưng cô nửa lời cũng chẳng muốn nói. Tuyệt nhiên che dấu, nếu đi đến bước đường cùng thì mới hé răng nhưng ít nhất sẽ không nói về những giấc mơ hay cái họ Kocho của bản thân 

        Cô không chắc rằng cậu ta sẽ không phản bội cô, cô cũng không chắc rằng nếu để lộ ra chuyện về những giấc mơ của bản thân sẽ gây ra những điều khủng khiếp thế nào? Suốt kiếp này cô đã phạm một sai lầm lớn rồi thì làm gì có chuyện cô để bản thân mình gây tội lần hai, tốt nhất là dè chừng cho đến khi ngôi mộ đã xanh cỏ thì vẫn nên.

- Về đề nghị của tôi, cô đã nghĩ xong chưa?_Tên nhãi đó không thèm hé môi về thông tin của mình càn chứng tỏ cho Mable thấy cái thâm sâu, đáng sợ của con người này, dường như cậu ta tính toán trong từng bước đi của bản thân, dẫu có là một bước nhỏ.

        Trước nay, khi Mable và tên đấy trò chuyện về kế hoạch, tên đó cũng vô cùng thận trọng, từng lời nói đều thể hiện sự tinh ranh khôn khéo, không bao giờ chọc tức cô, luôn thể hiện sự ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất hành động của cậu ta hay những lời nói nhỏ nhất cũng đã thể hiện tâm tư của bản thân, cậu ta luôn hướng lợi ích và an toàn về chính mình, cũng phải thôi, đó là chuyện dĩ nhiên nhưng qua cảm nhận của Mable lại thấy tên đó không hề tầm thường vì từng hành vi nhỏ của cậu ta đã thể hiện ý chí thống trị và cô chỉ là một "con hậu", một "con hậu" đa năng trên bàn cờ máu thịt, thoả thích để cậu ta chi phối, thống trị và sai khiến như một người đầy tớ trung thành, ngỡ bản thân là mẫu nghi thiên hạ, trên vạn người nhưng cuối cùng vẫn dưới tay một người. Lòng cô háo hức mong ngóng xem tiếp theo tên đểu cáng ấy sẽ có thể điều khiển bàn cờ này theo sở  thích của bản thân ra sao? Dù sao thì cô cũng có dự tính cho mình, sẽ không để bản thân chết nghiệt ngã vì lợi ích của kẻ khác. Một cuộc chiến ngầm của hai kẻ đang thèm khát sự sống và lợi ích của đối phương.

- Cậu là thủ lĩnh, cần gì phải thông qua kiến nghị của tôi? Tôi đoán là cậu đã sắp xếp mọi thứ theo tâm tư của bản thân rồi nên hỏi ý tôi cũng chỉ là hình thức thôi_Đúng như những gì Mable đã nói, trước khi cô đến đây, hay cả trước đó hắn đã chuẩn bị chu toàn cho mong muốn của  bản thân rồi. Nay bị chọc trúng tâm tư, hắn chỉ nở nụ cười để đáp lại. Mable cũng cười lại.

- Hôm nay, tôi có thứ muốn mang đến cho các cậu đây_Mable đánh sang chuyện khác. Cô lôi chiếc bút mà mình nhận được từ Smee, nhanh chóng mở màn hình ảo lên sau vô số thao tác mở khoá để dẫn đến một tấm bản đồ lớn. 

- Bản đồ bên ngoài sau?_ Vincent hỏi.

- Đúng rồi, không chỉ vậy, ở đây còn có bản đồ bên ngoài của Lambda 7214_Mable phóng to chỗ chấm đỏ trên tấm bản đồ ra.

- Các cậu nhìn đi, ở bên ngoài có nhiều trụ điện và bức tường bao quanh_Mable.

- Thế là chúng ta có hai vấn đề cần giải quyết là điện và tường_Vincent thì thào.

- Cũng không hẳn là vấn đề lắm!_ Tên tóc trắng nở nụ cười nhẹ, đầy hài lòng. Cô cũng hiểu ý cậu ta.

- Tại sao? Nếu chúng ta phá huỷ nơi này sẽ ảnh hưởng đến điện và điện cũng có thể giết..._Vincent chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang bởi tên tóc trắng kia.

- Ta có thể ngắt điện trước, sau đó các nhân viên sẽ trở nên hoản loạn, nhân cơ hội đó mà tạo ra một vụ nổ

- Nói cụ thể hơn là chúng ta sẽ cho nổ mấy trụ điện, gây gián đoạn mạch điện. Các bác sĩ sẽ trở nên hoảng loạn, nhanh chóng tìm tới nguồn điện để kiểm tra và khi họ gạt công tác điện lên thì một vụ nổ sẽ xảy ra. Thứ nhất, ta sẽ xác định được vị trí chỗ công tác điện là nơi tập trung nhiều nhân viên, cho nổ bom ở đó thì sẽ diệt được nhiều địch. Thứ hai, là lợi dụng sự hỗn loạn mà lật đổ tình hình, họ sẽ trở thành con cờ của ta thôi!_Mable bổ sung.

- Nhưng có một vấn đề lớn nằm ở kế hoạch của cậu tóc trắng, có những đứa trẻ không thể đi đứng hay hoạt động bình thường theo mệnh lệnh_Ánh mắt xanh biếc hướng về tên thủ lĩnh đáng gờm, cậu ta chỉ lẳng lặng nở nụ cười.

________________________________________________________________________________

*Ảo mộng* 

- Chị Shinobu, những điều em làm có đúng không?_Mable nhìn cửa sổ, nơi cơn mưa lớn đang diễn ra. 

- Nếu em hỏi chị như thế tức là chuyện đó em đã cảm thấy sai rồi_Người con gái nhỏ nhắn kia thầm lặng đưa đôi mắt tử đắng về phía cô bé đang trăn trở. 

- Nếu em đưa họ theo, em có thể sẽ chết và đồng đội của em cũng thế, nếu em bỏ họ lại thì thứ bám theo em là tội lỗi_ Mable thở dài.

- Vấn đề nằm ở em mà_Shinobu đặt tay lên vai gầy.

- Hửm tại sao lại nằm ở em?_ Mable ngạc nhiên.

- Khi em muốn cứu họ thì từ "nếu" đã không nằm trong từ điển của em, khi em muốn cứu họ, em đã chăm chỉ, cố gắng biến bản thân mạnh mẽ hơn để che chở cho họ chứ không phải ngồi đây rầu rĩ đưa ra lựa chọn_Shinobu.

- Em muốn cùng sống hạnh phúc với họ... nhưng em sợ_Mable tựa vào ô cửa, hơi thở ấm của cô phả vào cửa kính tạo ra một màn sương mờ.

- Sợ gì?_Shinobu nhướng mài.

- Em đã khiến rất nhiều người chết đi oan uổng rồi chị à, vì họ đặt lòng tin ở em và vì em phản bội lòng tin của họ_Mable.

- Em phản bội họ vì gì? Vì bản thân em à?_Shinobu.

-... em hiểu rồi, cảm ơn chị_Mable.

________________________________________________________________________________

Ngày 9/3/2046 

        Mọi thứ đã lên kế hoạch xong, giờ chỉ cần đến ngày 13/3 nữa là họ được tự do rồi. Hôm nay là lần nói chuyện quan trọng trước khi kế hoạch diễn ra. Mable hí hửng tới gặp Smee (hôm nay là ngày định kì kiểm tra sức khoẻ của Mable).

- Chào chú_Mable bước vào phòng bệnh một mình, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Smee.

- Không hiểu sao hôm nay camera lại không hoạt động, cháu cứ nói chuyện bình thường đi_Smee vẫn thực hiện những thao tác lấy máu này nọ như bình thường.

- Kaka, cháu có kể cho chú về việc cuốn sách đó mà đúng không? Nay cháu mang đến cho chú xem thử nè_Mable bắt đầu luyên thuyên về Norman và sự ngọt ngào của anh ta.

- Cháu có tin việc Norman có thật không?_Smee hỏi.

- Một chút hi vọng, nếu có thật thì cháu sẽ bám đuôi cậu ta cả đời này không buông_Mable.

- Nếu cậu ta khiến cháu buồn thì sao? Kiểu như cậu ta không yêu cháu như cách cháu làm hay là cậu ta yêu người khác ?_Smee.

- Cháu sẽ bám tiếp, bám đến khi nào cậu ấy chịu đáp lại thì thôi. Hoặc sẽ biến cậu ấy thành của riêng cháu_Mable cười dịu.

- Cháu vẫn vậy sao?_Smee đặt tay lên đầu Mable, cô không đáp, chỉ ôm lấy cánh tay ấy.

- Quên mất, chú Smee có đi với bọn cháu không?_Mable.

-Chú... Có thứ này ta cần cho cháu biết_ Smee rút trong tay một chiếc thẻ nhỏ.

        Nhưng bỗng bên ngoài có tiếng động lớn, cánh cửa bỗng chốc ngã xuống. Jose cùng nhiều người khác đứng ở cửa với vẻ mặt đầu sát khí cùng những vũ khí và trang bị tối tân nhất. Smee âm thầm nhét chiếc thẻ ấy vào túi váy cô khi họ không để ý và giơ hai tay đầu hàng.

- Chuyện gì vậy ?

18/1/2023




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net