Chương 4: Cậu bé dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Someone like you của Adele)
(Chúc các bạn nghe nhạc vui vẻ và có những giây phút thật thoải mái)

Chiếc màu xám đưa 20 đứa trẻ nọ tới một căn biệt thự rất đẹp nằm trên một ngọn đồi cách biệt với thế giới bên ngoài.

Lần này mỗi đứa trẻ sẽ được ở riêng một phòng. Chúng sẽ có một chế độ tập luyện vô cùng khắc khe tại đây cùng với những bài kiểm tra liên tiếp một tháng một lần , xếp hạng liên tục để chọn ra 10 đứa trẻ được huấn luyện đặc nhiệm.

---------------------

Buổi tối hôm đó...

Lúc bảy giờ tối...

Những đứa trẻ sau khi an xong được về phòng hoặc có thể đi bộ một lúc nhưng đúng chín giờ ,tất cả sẽ phải về phòng đi ngủ để đảm bảo sức khỏe cho tập luyện.

Tử Yên lúc này đang ngồi bên một hồ nước nhỏ của biệt thự. Trên mặt cô bé thoáng qua nét buồn . Một bàn tay ấm áp vỗ vỗ lên vai cô. Cô vẫn không ngoảnh lại, chỉ u buồn nói:

-Bạn thân à! Tớ nghe cậu từng nói ngồi bên hồ nước sẽ không cảm thấy buồn nữa , bây giờ tớ vẫn ngồi mà sao buồn vẫn hoàn buồn?

-Ủa! Em buồn việc gì?

Giọng nam! Cô bé quay lưng lại, ngỡ ngàng thốt lên:

-Anh Bắt Cá!-Thì ra là cậu bé bắt cá bên hồ đó.

-Biệt ranh mới em đặt cho anh à? Đồng ý luôn!

-Sao anh ở đây?-cô bé ngơ ngác.

-Sao em ở đây?

-Em bị mấy huấn luyện viên đưa tới đây.

-Vậy anh cũng thế ?

-Nhưng sao em không thấy anh trên xe?

-Chắc anh đi khác chuyến.-Nói rồi, cậu bé ngồi xuống cạnh Tử Yên.

-Lần trước vội quá chưa kịp hỏi tên em. Anh tên là Quang Thần. Còn em?

-Em tên...-cô bé ngập ngừng đôi chút rồi nói-Thanh Khê.

Rất nhiều năm sau, Tử Yên vẫn không hiểu sao mình lại nói ra cái tên này nhưng lúc đó, trong đầu cô chỉ hiện lên cái tên đó.

-Vậy Thanh Khê, em đang buồn chuyện gì vậy?

-Cũng không có gì. Thực ra em đang tự hỏi mẹ em đang ở đâu, làm gì.

Quang Thần cũng không muốn hỏi chi tiết câu chuyện vì cậu biết đối với cô bé này, câu chuyện đó là một nỗi đau rất lớn. Cậu biết khi cậu hỏi lại câu chuyện của cô , nỗi đâu sẽ lại bị nứt thêm. Và cứ như vậy, vết thương đó sẽ không bao giờ lành , nỗi đau đó sẽ luôn là nỗi canh cánh đỗi với cô bé. Cậu không muốn cô bé buồn. Vì vậy cậu lựa chọn im lặng.

Cô bé ngồi đó, im lặng. Nỗi đau vẫn ở đó nhưng có vẻ như đã đỡ hon vì giờ đây, có một người ngồi bên cạnh cô bé, im lặng cùng cô và gánh giúp cô một phần gánh nặng.

Rất lâu sau, cô bé mới mở lời:

-Sao anh bị đưa đến đây?

- Cũng giống em,anh mồ côi.

-Thực ra mỗi tối em có thể ngồi trên ghế đá bên hồ, anh có thể trò chuyện cùng em.

Trong lúc đó...

-Tử Yên à! Tử Yên ơi!-tiếng Băng Du gọi. Cô bé không thấy Tử Yên đâu từ sau khi ăn cơm. Cô bé ngoảnh lại, thấy một cậu bé đang thấp thỏm đứng nép vào tường như đang nghe lỏm.

Cô nhìn theo hướng mắt mình nhìn thì thấy Tử Yên đang nói chuyện cùng cậu bé hôm nọ. Cô quay ra nhìn cậu bé đang đứng. Cậu có một mái tóc đen mượt cùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm rất kì bí. Không nói lời nào. Cô bé ngay lập tức véo tai cậu bé nọ kéo ra xa . Cậu bé vừa bị kéo lại bị véo tai liền kêu :

-A! A! A! Bỏ tay ra mau!

Cô bé vung tay ra là đầu cậu bé cũng lắc lư theo, rồi nói:

-Anh có biết là nghe lỏm không tốt không hả?

-Biết thì có biết.

-Thế tại sao vẫn làm?-Cô bé nói với giọng nghiêm nghị.

-Thì tại nó là bạn thân của anh, anh muốn nghe thử xem cậu ấy giấu anh việc gì! Mà em bỏ tay ra đi, đừng véo tai anh nữa.

Băng Du bỏ tay ra. Tai của cậu bé nọ đỏ ửng do bị véo.

-Em thật ghê gớm! Véo tai nhẹ thôi chứ!- cậu bé lầu bầu!

-Chỉ số IQ của anh là bao nhiêu vậy hả? Véo tai nhẹ thì còn gì là véo nữa? Thế thà không véo còn đỡ tốn công. Người đâu mà chỉ số IQ ko bằng một con bò. Anh à! Anh phải biết là khi bò điên tiết lên, nó còn biết húc , còn anh thì...

Cậu bé nó giận đỏ mặt,nói :

-Em dám!

Cũng phải thôi! Thường thì cậu đều được nhận lời khen cậu rất thông minh từ thầy cô và bạn bè, vậy mà bây giờ có ai đó lại nói cậu là có chỉ số IQ không bằng một con bò.

-Sao nào? Anh làm được gì em?- Băng Du đắc ý.

Cậu bé cố tỏ ra bình tĩnh, giới thiệu:

-Anh tên Thiên Vũ. Còn em?

-Em tên Băng Du, anh nhớ cho kĩ vào , với chỉ số IQ đó chắc não anh là não cá vàng đó! Nhớ kĩ, lần sau gặp lại em phải gọi đúng tên nhe!- cô bé cười cười.

Khang Thiên Vũ lại một lần bị cô bé tinh nghịch này chọc cho tức chết. Nhưng cậu vẫn cố lấy lại điềm tính, nói:

-Nè! Em làm ơn hiện thực chút đi. Não anh mà là não cá vàng ư? Nè ! Nói anh là thiên tài còn chưa xứng với anh đâu nha!

-À! Tức là nói anh là cá vàng anh vẫn chưa đồng ý ư? Vậy não anh thật sự nhỏ như hạt nho à? Sao không nói cho em biết sớm! Xin lỗi nha ! Anh não hạt nho!

-Em!!!

Lần này thì Khang Vũ bị chọc giận thật rồi! Cậu đang định nói gì đó thì từ xa có tiếng gọi rất lớn:

-Băng Du!

Tử Yên từ xa chạy tới.

-Sao cậu lại ở đây?

                                                                     
-End chap 4-

--------------------------

Lời của Au:
Cho mình ý kiến chương 4 nhé!
Cảm ơn các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net