6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay anh chuẩn bị đến đón cô nhưng thư ký lại đến báo có cuộc họp khẩn cấp nên anh nt cho cô
*Hôm nay anh bận kh đến đón em đưoc em về nhà cẩn thận nhé*
Cô xem tn xong bỏ đt vào túi trên đường đi bộ về. Nhà có chiếc xe khả nghi cứ đi theo cô cô liền bất an đi nhanh hơn nhưng trên xe đó có 3 4 nguoeif đàn ông đánh ngất cô và đem cô đi
Trong phòng họp anh cứ nhìn đt vừa tan họp anh liền chạy đến trước nhà cô nhưng nhà tối đen anh thấy trong lòng bất an liền tìm cách liên lạc với cô
____tại 1 nơi xa thành phố cô đang bị chối tay chân nbungwx ngườu đó tạt nước cjo cô tỉnh dậy
"Con tiện nhân này mày chịu tỉnh rồi à"
Cô mệt mỏi tl.
"Các người là ai sao lại bắt tui"
Bọn họ cười nham nhở nói
"Thật tội cho m lại đụng vào kh nên đụng rồi"
Cô yếu ớt tl
"Các anh muốn gì "
Bọn họ cười lớn
"Muốn gì ư? Muốn mày biến mất khỏi trái đất này"
Nói xong hắn ta lấy trong túi ra con dao định lao vào cô
*Rầm* tiếng đập cửa và cánh cửa mở ra trong tầm nhìn mờ mờ ảo ảo của cô
"Anh ấy"
Phàm Dương mặt nóng hừng hừng chạy đến đánh những tên đó và chạy đến cởi chối cho cô
"tiểu tịnh anh xin lỗi anh đến rồi đây "
Cô nhìn anh
"PD em sợ lắm"
Anh ôm cô vào lòng nhưng trong tên kia có con dao hắn liền lao đến cô và anh
Cô hét lên
"PD cẩn thận"
Anh vừa quay lại thì con dao đã đâm vào bụng anh máu kh ngừng tuông
Đúng lúc người của anh đã đến nơi

Cô nhìn anh đang ngã quỵ xuống kh ngừng chảy máu cô ôm anh
"PD anh tại sao lại làm vậy"
Anh đưa tay vuốt lên khuôn mặt cô
"Đừng khóc tiểu tịnh anh sẽ luôn bảo vệ em kh để em chịu đau khổ tổn thuonge nữa"
Cô khóc to hơn
"Đồ ngốc này, mau gọi xe cấp cứu đi"
Thư ký chạy đên dìu anh ra ngoài

_____sáng hôm sau tại bệnh viện
Mắt anh dần mở ra người von gái ấy đang ngủ kế bên anh
*Cô ấy ở đây cả đêm sao*
Anh động đậy làm cô giựt mình
"PD anh kh sao chứ"
Cô lo lắng
Anh cười nắm tay cô
"Anh kh sao... Em bình an là được"
"Tại sao anh cứu em"
Anh mỉm cười
"Vì anh yêu em, tính mạng của anh là của em"
Mắt cô đỏ lên
Anh liền nói
"Đừng khóc Tiểu Tịnh , anh kh muốn thấy em rơi nước mắt..."
Cô dụi mắt và nói
" ai thèm khóc vì anh chứ"
Anh cười
"Tiểu Tịnh quay về bên anh được không anh biết lỗi rồi anh sẽ kh để em chịu tổn thuonge nữa"
Cô nhẹ nhàng gật đầu
Anh vui mừng

"Cảm ơn em tiểu tịnh"
Cô nói
"Anh nghỉ ngơi đi muốn ở bên em thì phải khoẻ lại "
"Tuân lệnh phu nhân"
Cô và anh cười nói dui dẻ
______ren ren
*Alo*
*Chủ tịch à những tên đó khai là do tiểu thư tiểu ly sai khiến chúng*
*Ừ*
Anh cúp máy khuôn mặt lạnh lùng
Không ngờ TL lại dở trò với cô ấy
_________

Tại sân bay
Một người phụ nữ ngoài 50 đi ra đeo mắt kính đen
"Cô Hà "
Tl chạy đến câu tay bà ấy
"TL đấy à"
2 người cùng ngồi trên xe đến bệnh viện
"Cô kh ngờ nó vì con nhỏ đó mà từ hôn với con bây giờ lại bảo vệ con nhỏ đó con k nói cô chắc nó giấu cô luôn rồi"
TL nũng nịu nói
"Cô Hà à cô ta dùng mọi thủ đoạn để cướp anh PD của con cô phải lấy lại công bằng cho con"

____tại phòng của anh
Cô đang đúc cháo cho anh
"Tiểu Tịnh quay về nhà chúng ta được khoomg"
Cô mỉm cười gật, thư ký đi vào nói mẹ anh và TL đang đứng bên ngoài chờ
Cô thấy vậy liền đứng dậy định rời đi nhưng anh nắm tay cô lại
"Ở lại đây với anh "
"Nhưng...."

"Không sao anh kh để bọn họ làm tổn thương đến em đâu tin anh"
Cô gật đầu
TL và mẹ anh đi vào đầu tiên là liếc cô

"Tiểu Dương con bị điên à sqo lại vì người ta mà tính mạng cũng k cần vậy"
Anh lạnh lùng nói
"Chỉ cần người đó bình an con có chết cũng kh tiếc"
Mẹ anh tức giận
"Con...nghịch tử con dám hủy hôn với TL mẹ chưa tìm trách con bây giờ lại vì cô ta mà suýt nữa mất mạng rồi con có coi người mẹ này ra gì jhoong"
Vừa nói bà ta vừa chỉ tao vào phía cô

Anh nhìn mẹ anh đáp
"Mẹ về Làm gì ... Là cô ta kêu mẹ về à... "
"Con đừng hỏi tại sao mẹ có mặt ở đây mẹ kh cần biết con có hủy hôn hay không ... Hôn sự này nhất định phải tiến hành "
Anh cười nhếch môi
"Nhất định phải tiến hành sao ... Để xem mẹ làm gì được nào ... Nếu mẹ hay cô ta đụng đến 1 sợi tóc của Nhã Tịnh con nhất định sẽ kh để yên ..."

Mẹ anh bực mình bỏ đi
Tl lại nói
"Sao anh lại chọc giận cô Hà như vậy cô ta đáng để anh làm vậy à"

"Em đi đi ... Đừng để anh mất kiểm soát với em... Người của em đã khai ra hết rồi... Nếu còn 1 lần nữa em dám đụng vào cô ấy anh kh chắc anh sẽ bình tĩnh nói chuyện với em đâu"

Cô tức giận bỏ đi theo
Anh thở dài cô ngồi xuống nắm tay anh
________
Tại khuôn viên biệt thự cổ điển lớn
"Lão gia "
1 người ngồi xe lăn 1 ngioiwf đứng
"Thằng nhóc đó không ngờ coa bản lĩnh như vậy "
Thuộc hạ đưnha kêa bên noia
"Thiếu gia là con ngài chắc chawnz bản lĩnh như ngày"
Ông ấy thở dài
"Ta không như nó ta khi trẻ ta đã kh giữ được người ta yêu ta chọn sự nghiệp mà kết hôn với người khác, tuy nó và Phàm Minh đều do ta và bà ấy ainh ra nhưng ta lại kh hề yêu bà ấy, ta thật có lỗi với người ta yêu namq đó và mẹ của Phàm Dương"

"Lão gia chuyện năm xưa ngài đừng nhacws lai.... Bà chủ vừa xuoong máy bay đã đêna thăm thiếu gia ngài có muốn gặp bà âyz không"

Ông ấy lâc đầu nói
"Gặp ta chỉ làm ba ấy đau khổ thêm"

Trong suy nghĩ của ba Phàm Dương
***Năm xưa vì ta hèn nhát nên đã bỏ rơi người ta yêu và làm toone thươmg mẹ con ... Ta momg con có đủ dũng khí để bảo vệ con bé âý ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh