3 : Kì phát tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- WARNING-

+ Rất lệch nguyên tác

+ ABO AU, Normal AU

+ Xưng hô : Dabi/Hắn ; Hawks/Anh

+ Ngôn từ tục tĩu

+ Nhạt chetme

+ Lưu ý : Trong chap này thì Hawks sẽ có 1 gia đình hoàn chỉnh, khá giả chứ không như nguyên tác

~ Đọc vui vẻ ~

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

"Chết tiệt...Sao lại bị đúng vào thời điểm chó má thế này cơ chứ !"

Giọng của 1 người con trai vang lên trong hành lang tối thui của 1 trường đại học nổi tiếng mang tên UA. Người con trai đó mang tên Takami Keigo ( Đôi khi còn được gọi là Hawks ), là hội trưởng của hội học sinh ở trong ngôi trường này. Khác so với ngày thường là luôn luôn rạng ngời như hoa hướng dương, đẹp trai và đầy phong độ thì giờ hội trưởng của chúng ta đang trong một tình trạng vô cùng tồi tệ. Quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc choáng váng quay cuồng, mắt nhìn không rõ đường đi ra khu vực cửa chính của trường. Và đúng như mọi người nghĩ, hội trưởng đang đến kì phát tình của Omega.

Chẳng là chiều nay các thầy cô đã giao cho anh một đống công việc liên quan đến trường trong khi bản thân anh cũng như những người khác là phải học và làm rất nhiều bài tập. Đáng ra anh đã quen miệng là sẽ từ chối nếu như bản thân quá bận và phải làm rất nhiều công việc khác. Nhưng đời nó không như mơ vì quả mơ chua vãi l*n, các thầy cô giao cho cả đống xong chạy ngay đi nhậu với đồng nghiệp mà chưa kịp để cho Hawks có phản ứng gì. Thế là anh phải bê hết tất cả đống tài liệu chất đống thành núi đấy vào văn phòng của hội học sinh ngồi giải quyết cho đến hơn 8 giờ mới xong tất cả. Đang cất hết đồ đạc chuẩn bị đi về sau khi nghe mấy chục cuộc gọi điện réo về từ mẹ thì bỗng chốc cơ thể bắt đầu có dấu hiệu lạ và dẫn đến kết quả như hiện giờ.

- - - - - - - - - - - - - - - -

Sau khi thoát được ra khỏi trường, anh cố gắng đi nhanh hết sức để có thể trở về nhà cùng với bố mẹ. Nhưng càng lúc đường đi càng khó nhìn hơn, đầu óc choáng váng hơn gấp bội và ham muốn tình dục trở nên càng rõ rệt. Và thứ tệ nhất bắt đầu diễn ra....Cơ thể của anh đã bắt đầu tiết ra Pheromone !

"Đ*tm*, hỏng thật rồi !"

Anh chửi thề thầm một tiếng trong bụng. Rõ rành là bản thân đã cố kìm nén lắm rồi nhưng tại sao lại phát ra ngay đúng lúc đi giữa đường mà trời còn rõ tối như thế này cơ chứ. Lỡ có mấy tên Alpha biến thái lảng vảng gần đây ngửi thấy mùi Pheromone của anh thì có lẽ là đời anh đến đây là kết thúc. Nghĩ gì thì nghĩ chứ anh cũng phải gượng hết sức mình để lết được về căn nhà, dù gì thì bây giờ mùi hương vẫn chỉ thoang thoảng, chưa toả ra một cách quá nồng nặc. Nhưng càng đi thì cơ thể lại chuyển biến nặng hơn, anh bắt đầu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, ù tai, cả tai lẫn mặt đỏ bừng hết cả lên và Pheromone đã bắt đầu xuất ra mạnh hơn. Trong lúc đấy, anh vô tình đụng trúng vào 1 ai đó và suýt ngăn ra ngã. Nhưng bằng 1 sức mạnh nào đó, người đấy đã đỡ lấy anh và cả 2 đứng với cái dáng y hệt như.....mấy bộ truyện ngôn tình mỗi tội không có bầu không khí hường phấn với mấy cánh hoa hồng tung bay như trong truyện. Anh cảm thấy vô cùng biết ơn người đấy liền mở mắt ra nhìn rồi chuẩn bị cảm ơn thì phát hiện ra......đó chính là Touya Todoroki - hay còn được gọi là Dabi, thằng báo thủ khét tiếng ở trường với khuôn mặt đầy sẹo và quả đầu tóc đen y như con nhím biển. 

"Hỡi ông trời, con làm cái gì sai đối với ông mà ông để con dính phải thằng mặt l*n này hả ông ???"

Trong lòng anh có nhiều cảm xúc hỗn hợp khác nhau nhưng cái rõ nét nhất có lẽ là sự đau khổ và hận ông trời. Thà bây giờ anh đi va vào người khác rồi chỉ cần xin lỗi rồi rời đi thôi, còn hơn là đi va vào người thằng này rồi được nó đỡ theo dáng vẻ của mấy bộ ngôn tình. Thằng này không ngày nào là nó không gây việc cho anh cả, lúc nào cũng phải đi nhắc nhở, đưa nó lên phòng hiệu trưởng nói chuyện, vân vân và mây mây ( Chủ yếu do mấy thầy cô nhắc chứ khỏi g biết thì giả bộ làm ngơ rồi lờ đi chỗ khác là xong ). Đang chứa đầy niềm uất hận, chửi rủa nó trong lòng thì nó mở mỏ khiêu khích :

Dabi : Ái chà ! Hội trưởng hội học sinh ưu tú mà cũng đi về muộn thế này cơ à ? Mày đi tập nhún nhảy với con điếm trong quán bar nào thế Hawks ?

Hawks : Nhún cái con c*k, nay mấy thầy cô giáo cho tao nhiều việc nên phải ơi lại muộn để làm thôi.

Dabi : Rồi rồi, làm gì căng thế anh bạn ?

Hawks : Ai bạn mày ?! Thả tao nhanh ra để tao còn đi về !

Dabi : Mà khoan.....từ cơ thể mày có một mùi hương gì đó thì phải..

Hawks : Không có gì, thả nhanh ra !!

Hỏng thật rồi, tệ quá rồi. Nếu nó mà biết thì thể nào ngày mai nó cũng đi bêu rếu khắp cả trường cho mà xem. Công sức bao nhiêu lâu nay giấu tất cả mọi người trong trường rằng bản thân là Omega ( Ngoại trừ Rumi ) sẽ đổ sông đổ biển cho bằng hết. Và tệ nhất là...những thằng Alpha khốn nạn sẽ biết và lấy đó làm thứ ép buộc anh phải ngủ với bọn nó mất. Anh giả bộ điềm tĩnh đáp lại

Hawks : Haha, có thể mày bị nhầm lẫn gì rồi chứ cơ thể tao vẫn rất là bình thường mà

Dabi : Dáng vẻ hiện tại của mày đang nói dối đó

Hawks : Y...ý mày là sao ???

Dabi : Khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể nóng rực, có mùi hương ngọt ngào quyến rũ...Bộ mày là 1 Omega hả ?

"Cuộc đời này, tôi xin cám ơn bạn..."

Hawks vùng được ra, cố gắng chạy thoát thân nhưng đã quá muộn rồi. Cơ thể anh nóng bừng hết lên, mệt rã rời, đôi mắt dần mờ đi, ý thức không còn được rõ ràng nữa và bây giờ anh chỉ có thể chịu chết thôi, không làm gì được cả. Trước khi ngất, anh chỉ còn có thể nhìn thấy được chân của Dabi đến lại gần mình, chỉ thế thôi....hết rồi...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Anh mở mắt ra, đây không phải là khung cảnh ngoài đường xá vắng tanh hay 1 con hẻm nào cả mà là trong 1 căn phòng nào đó được thiết kế giống cấu trúc phòng của người Nhật kiểu xưa. Chuyện gì đã xảy ra khi anh bất tỉnh vậy ? Ai đã tốt đến mức cứu giúp và đưa anh về nhà họ thế này, đã thế còn thay quần áo cho nữa. Trong đầu đang chứa hàng trăm câu hỏi khác nhau thì cánh cửa phòng mở ra, đó không ai khác mà chính là Dabi với tay đang cầm 1 khay nước.

Dabi : Tỉnh rồi à ?

Hawks : Không thấy hay sao mà hỏi ?

Dabi : Hỏi để chắc là mắt tao không nhìn nhầm thôi.

Hawks : Mà....tại sao mày lại đưa tao về nhà của mày, đã thế còn để tao nằm lên giường của mày nữa. Chẳng phải....mày không ưa nổi tao sao ?

Dabi : Hm...Ai mà biết được chứ, chỉ là ngẫu hứng thôi. Mà nếu như để mày nằm lăn lóc ở đó cho đến kiệt sức thì cũng thấy tội.

Hawks : Cảm ơn mày...rất nhiều...

Dabi :  Thay cho lời cảm ơn đó, mày hãy lấy tấm thân ra mà trả nợ

Hawks : Có cái đ*u b**i.

Dabi : Sao lại không được, tao đã đánh dấu chủ quyền mày rồi cơ mà.

Anh hốt hoảng cởi cái áo rộng thùng thình mới được thay ra. Ôi hỡi người lạ ơi, dấu răng tùm lum, eo cứ thấy đau đau. Thằng chó này, nó dám mần thịt người tốt trong lúc người ta bất tỉnh nhân sự, được lắm thằng l*n.

Dabi : Vậy thì từ bây giờ, tao sẽ hân hạnh được trở thành Alpha đáng tin cậy của mày ~

- - - - - - - - - - - - - - - - - -  - - - - -

Xong 1 chap xàm xí

Tôi nghĩ là giờ tôi sẽ drop 1 thời gian do nhiều việc bận, cảm thấy tội lỗi quá ạ 🥲

Chúc mọi người tối vui vẻ 🌷




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net