Đặc Thù Không Gian 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vì sao ta không có cảm giác gì?

- Việc này không khó giải thích.

Hắc Thiên Ma Thần nói:

- Cửu Vĩ Thiên Hồ là mãnh thú, cho nên máu tươi của ả ta có thể kích thích tính tàn bạo, giết chóc của Đại Vu. Mà ngươi bất đồng. Phượng Hoàng cùng Long Tộc từ thời xưa hoàn toàn là thú thần hiền lành, an tường…

- Hắc Thiên, vậy ngươi nói cho ta biết, ta phải làm gì bây giờ?

Long Vũ thực sự buồn bực.

- Ngươi đang lo lắng…

Hắc Thiên Ma Thần khẽ cười một tiếng:

- Nếu ta đoán không sai, trong lòng ngươi vô cùng lo lắng. Ngươi lo sợ tương lai ngươi sẽ đối lập với bằng hữu, tự tay phá hủy Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật, đúng không?

- Đúng vậy.

Long Vũ không chút kiêng dè:

- Hiện tại ngươi đã chứng thực, dị năng giả chính là huyết mạch Đại Vu, chẳng lẽ ta không lo lắng sao?

- Ngươi sai lầm rồi.

Hắc Thiên Ma Thần cười nói:

- Trong cơ thể của ngươi chính xác có huyết mạch Đại Vu. Nhưng không phải dị năng giả nào cũng có thể thức tỉnh.

Nói tới đây, Hắc Thiên cười cười:

- Thời đại thượng cổ, mặc dù Đại Vu yếu nhất cũng có lực lượng Cửu Đỉnh. Nhưng ngươi nhìn lại thực lực dị năng giả tại thế giới sự thật, lực lượng cực mạnh cũng chỉ là lục đỉnh. Việc này có ý nghĩa thế nào?

- Ta biết.

Thi Nhân xen vào nói:

- Trải qua truyền thừa nhiều đời, độ tinh khiết của huyết mạch Đại Vu ngày càng thấp. Cho nên, không phải toàn bộ huyết mạch Đại Vu đều thức tỉnh.

- Đúng rồi.

Hắc Thiên tiếp tục đề tài:

- Có thể huyết mạch Đại Vu thức tỉnh chỉ là một phần ngàn, thậm chí ít hơn.

- Ý của ngươi là, ta cùng cha ta, chú của ta nữa, không hẳn biến thành Đại Vu?

Long Vũ hỏi.

- Cũng có thể nghĩ là như vậy.

Hắc Thiên Ma Thần cười nói:

- Nguyên bản Hắc Minh rất căm hận Huyền Môn, chính cừu hận đã kích thích huyết mạch Đại Vu của hắn. Hơn nữa với máu của Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn mới nhanh chóng trở thành như vậy. Đây chỉ là một trường hợp, không nên quá lo lắng.

- Ngươi có đủ năng lực giết chết Hắc Minh. Tại sao ngươi không xuất thủ?

Long Vũ giống như chất vấn.

- Được rồi, ta hỏi ngươi vì sao ta phải ra tay giết chết Hắc Minh?

Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói:

- Long Vũ, ta cảm thấy ngươi có chút thú vị, nhưng cái này không có lý do ngươi không có chút nào lễ phép. Nếu ta nguyện ý, nháy mắt ta đều giết chết các ngươi, thân hình cụ diệt…

- Ngươi…

Long Vũ còn định bật thêm vài câu, lại bị Thi Nhân ngăn lại:

- Anh Vũ, trước mặt lệnh chủ Hắc Thiên Ma Thần, anh thật sự có chút làm càn.

Long Vũ dường như cũng ý thức mình có chút quá đáng. Muốn hung hăng càn quấy, phải xem mình có năng lực không đã. Ít nhất, trước mặt Hắc Thiên Ma Thần, hắn còn không có tư cách như vậy.

- Ta xin lỗi.

Long Vũ nói.

- Tốt lắm.

Hắc Thiên Ma Thần nói:

- Nam tử hán đại trượng phu nên như vậy, co được dãn được. Nếu một ngày, tu vi của ngươi mạnh hơn ta, cho dù ngươi đem ta dẫm nát dưới chân, ta không một câu oán hận.

- Tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.

Long Vũ nói.

- Ha ha…

Hắc Thiên Ma Thần mỉm cười:

- Tốt lắm, ngươi thực sự không tệ. Ta cũng vậy, rất chờ mong ngày nào đó được nằm dưới chân ngươi…

- Bằng hữu của các ngươi đã tới, ta sẽ không quấy rầy các ngươi…

Hắc Thiên Ma Thần cười nói:

- Bao giờ ngươi rời khỏi Huyền Cảnh, ta còn phải tới tìm ngươi.

- Nhớ kỹ, phải tin tưởng bản thân mình.

Nói xong, Hắc Thiên Ma Thần liền biến mất.

Một lát sau, Thi Nhân cau mày:

- Là mẹ tới…

Thi Nhân vừa dứt lời, Long Vũ cũng cảm ứng được khí tức của Dao.

Sau khi Dao đến, Long Vũ cùng Thi Nhân đem tình huống đơn giản nói lại một lần. Dao chau mày, trên mặt có chút lo lắng. Nàng ngẩng đầu nhìn Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, chuyện này không nên truyền ra ngoài. Nếu người tu đạo tại Huyền Cảnh biết dị năng giả là huyết mạch Đại Vu, tin tưởng dị năng giả liền gặp tai ương.

- Vâng.

Thi Nhân cũng nói:

- Người tu đạo nhất định sẽ bắt giết dị năng giả, không cho họ thức tỉnh huyết mạch Đại Vu.

Trong lòng Long Vũ phát lạnh:

- Nói như vậy, anh sẽ trở thành đối lập với Huyền Cảnh. Mà cha của anh, còn chú của anh nữa, cũng sẽ trở thành đối tượng bị người tu đạo tại Huyền Cảnh đuổi giết.

- Đúng vậy.

Thi Nhân cau mày nói:

- Nhưng vấn đề bây giờ, chúng ta không nói, nhưng chưa chắc Hắc Minh sẽ không nói.

- Yên tâm, Hắc Minh cũng chưa đủ thời gian để nói lung tung.

Dao phân tích:

- Bây giờ Hắc Minh còn chưa chống vững thế lực, hắn không thể có lực lượng tuyệt đối bảo vệ huyết mạch Đại Vu. Hắn không thể nào làm lộ chuyện này ra ngoài.

- Hắc Thiên…

Long Vũ lo lắng.

- Hắc Thiên sẽ không nói.

Dao dường như rất hiểu Hắc Thiên Ma Thần, nàng nói:

- Hắc Thiên vừa chính vừa tà. Nhưng mà ta tin tưởng hắn sẽ không nói lung tung.

Thi Nhân đột nhiên hỏi:

- Mẹ. Mẹ rất hiểu biết Hắc Thiên Ma Thần sao?

- Mẹ cùng hắn ta quen biết... Nhưng mà... Hắc Thiên kỳ thực là một tên hỗn đản.

Dao cắn răng nói:

- Sau này ở trước mặt mẹ, đừng có nhắc tới tên hỗn đản đó.

Thi Nhân âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm mẹ mình cùng Hắc Thiên chắc chắn có làm việc gì dấm dúi. Cũng có thể Hắc Thiên ăn vụng rồi bỏ của chạy lấy người. Bằng không, tại sao mẹ mình không muốn nhắc tới Hắc Thiên.

…………………………….

…………………………….

Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua.

Trong ba ngày này, Long Vũ an bài đệ tử Thiên Đường truy tìm tin tức của Hắc Minh, đồng thời cũng chú ý đến tin tức của Đại Vu.

Hắc Minh dường như bốc hơi tại Huyền Cảnh. Có một chút tin tức tốt là, đến nay không có thông tin dị năng giả là huyết mạch Đại Vu bị truyền ra.

Long Vũ tính toán mấy ngày nữa phải đi tới thành Đoan Mộc, sau đó quay về thế giới sự thật. Hắn tính toán mình cùng với ông nội Long Phi nói chuyện một chút, hơn nữa nói cho ông ta biết tình huống của dị năng giả.

Hắn có một loại dự cảm, Hắc Minh có thể sắp tiến vào thế giới sự thật. Hắn nhất định không bỏ qua cơ hội lợi dụng dị năng giả.

- Tiểu Vũ, cậu theo tôi một chút.

Ngay khi Long Vũ đang trầm tư, âm thanh của Dao cắt đứt suy tư của hắn.

 Chương 97 : Dao tới gặp

Long Vũ nghe vậy, ngẩng đầu lên, đã thấy Dao một thân trang phục màu trắng phong tình, vẫy tay.

Sững sờ một chút, hắn hỏi:

- Dao bá mẫu, có chuyện gì sao?

- Đúng vậy.

Dao gật đầu nói:

- Có một số việc muốn nói với cậu.

Đợi khi Long Vũ đến gần, một mùi thơm truyền tới, nhưng mà Long Vũ không có ý tưởng gì khác. Từ sau khi ý thức của La Hậu được Dao trợ giúp hấp thu, hắn cũng đã có thể tự do khống chế tâm tình của mình.

- Tiểu Vũ, Phượng Hậu có thể trở về.

Dao nói:*

- Sau khi Phượng Hậu trở về, ngôi vị Phượng Hậu của Kim Phượng sẽ mất hiệu lực. Nội quy trước đây Kim Phượng tuyên bố hủy bỏ cũng mất đi hiệu lực. Tôi nghĩ nói cho cậu biết, để cậu có thể chuẩn bị tâm lý tốt.

- Phượng Hậu sắp trở về?

Long Vũ hơi kinh hãi:

- Dao bá mẫu, tại sao người biết?

- Là một loại cảm giác.

Dao nói:

- Tôi cùng mẹ của Kim Phượng, Phượng Hậu đời trước tồn tại một loại liên hệ kỳ diệu nào đó. Từ khi Hắc Thiên Ma Thần trở về Huyền Cảnh, tôi có một cảm giác kỳ diệu. Có lẽ tương lai không lâu, Phượng Hậu sẽ trở về. Tiểu Vũ, đây không phải là đe dọa, đây là sự thật.

- Ý của bá mẫu là gì?

Long Vũ hỏi.

- Không phải tôi có ý gì, mấu chốt là cậu nghĩ thế nào?

Dao nói:

- Tôi phải nhắc nhở cậu, cậu phải quyết định lựa chọn…

- Chuẩn xác hơn là giữa Thi Nhân cùng Kim Phượng, cậu chỉ có thể chọn một người.

Dao nói.

- Tôi phải chọn cả hai.

Long Vũ vô sỉ nói:

- Chị Thi Nhân và chị Phượng, một người tôi cũng không từ bỏ. Người yên tâm, sự tình đều sẽ được giải quyết. Có lẽ, đây chỉ là cảm giác của người.

- Cậu sai lầm rồi.

Dao nghiêm mặt nói:

- Tôi nói rồi, đây không chỉ là cảm giác, mà là cảm ứng tâm linh. Cái này là tồn tại chân thật.

- Dao bá mẫu, tôi đã biết, người yên tâm đi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết thỏa đáng.

Trong lòng Long Vũ đã hạ quyết tâm, bất kể là Kim Phượng hay Thi Nhân, hắn đều không từ bỏ ai cả.

- Giữa trưa tôi tự tay xuống bếp, cậu tới dùng cơm.

Dao thản nhiên nói một câu, xoay người rời đi.

Long Vũ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trong lòng có chút buồn bực.

Tiền nhiệm Phượng Hậu trở về. Là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Phương diện tốt, hiển nhiên là có thêm lực lượng đối kháng với Đại Vu.

Phương diện xấu, sự xuất hiện của nàng chính là trở ngại nghiêm trọng trong việc hắn hai tay ôm Kim Phượng và Thi Nhân.

- Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên.

Long Vũ không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, nghĩ một tẹo không ra liền quăng sang một bên. Xe đến trước núi ắt có đường, sự việc chắc gì đã tồi tệ như vậy.

……………………………..

……………………………..

Sau khi tách khỏi Long Vũ, trong lòng Dao có chút xao động.

Dao cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Rõ ràng nàng coi Long Vũ như con rể. Nhưng từ sau lần hắn vô lễ với mình, trong lòng nàng có chút cảm giác kỳ quái.

Dao lần này đến, lấy cái lý do báo tin, nhưng trong lòng nàng chính là muốn nhìn thấy mặt Long Vũ.

Trước mắt, nàng chuyển suy nghĩ sang việc nấu đồ ăn để xua tan cái suy nghĩ lan man kia đi.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Dao cũng đã hoàn thành xong đồ ăn. Dường như tất cả đều là những món yêu thích của Long Vũ. Thi Nhân thấy vậy cũng nhíu mày.

Nàng cảm giác mẹ mình đối với Long Vũ có chút thái quá.

Trước đây là Phượng Hoàng Chiến Giáp, cái đó đã là một tín hiệu. Hôm nay sự nhiệt tình cũng có chút thái quá.

Thi Nhân thậm chí suy nghĩ, có nên tìm cơ hội nói chuyện với mẹ, để xem trong lòng bà rốt cuộc nghĩ như thế nào.*

- Thi Nhân, con xem tiểu Vũ có tới không?

Cũng không biết vì sao, Dao rất chờ mong Long Vũ tới. Nàng chờ mong Long Vũ được hưởng mỹ thực, chính là thời điểm hạnh phúc cùng ngọt ngào.

Long Vũ từ xa đã thấy dáng vẻ mềm mại của Thi Nhân, một loại hạnh phúc khó nói lên lời.

- Thi Nhân, đang đợi anh à?

Long Vũ đi tới, thuận tay ôm lấy bờ eo nàng.

- Anh không biết mẹ em thúc giục em đến bao nhiêu lần đâu?

Trong giọng nói Thi Nhân dường như có chút oán hận.

Long Vũ âm thầm nhíu mày, rõ ràng Thi Nhân có chút ưu tư. Nhưng nàng không nói thêm gì, im lặng đi theo Long Vũ vào trong.

- Anh chờ một chút, em đi vào trong bếp giúp mẹ, đồ ăn rất nhanh được mang ra.

Thi Nhân để cho Long Vũ ngồi xuống, còn mình chạy vào phòng bếp.

Nhưng chính Thi Nhân cũng không biết, mẹ mình giờ này cũng không có trong bếp.

Long Vũ sau khi ngồi xuống, một mực nghĩ đến biểu tình vừa nãy của Thi Nhân. Nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ đã hoài nghi mình cùng Dao đã làm chuyện gì mờ ám.

- Cậu đã tới rồi.

Đột nhiên, một âm thanh quyễn rũ cắt đứt suy nghĩ của Long Vũ. Hắn ngẩng đầu, đã thấy Dao đang chậm rãi bước tới. Long Vũ phát hiện Dao hôm nay trông rất mê người. Bộ quần áo màu đen bó sát người, tôn lên từng chỗ lồi lõm gợi cảm. Nhất là cặp mông căng tròn, hắn nhìn có chút hồn phách thất lạc.

Long Vũ ngô ngố nhìn nàng.

- Ngốc, nhìn cái gì đấy?

Cảm giác ánh mắt Long Vũ chằm chằm nhìn vào mình, Dao không khỏi nổi giận mắng một tiếng. Nhưng thực tế, trong lòng nàng không có chút phẫn nộ nào.

Cũng không biết vì sao, khi nàng phát hiện Long Vũ chằm chằm nhìn cặp mông cùng đùi của mình, nàng không một chút chán ghét. Ngược lại, nàng còn có cảm giác một chút hưng phấn.

Trừng mắt nhìn Long Vũ một cái, Dao đỏ mặt nói:

- Lại đây ngồi xuống, tôi đi bưng thức ăn.*

Nói xong, Dao xoay người lấy cho Long Vũ một cái ghế dựa.

Lúc Dao xoay người, cặp mông càng gợi cảm mê người. Ánh mắt Long Vũ không tự chủ được chằm chằm nhìn vào. Việc này không quan hệ đến cái gì gọi là sắc lang, sắc quỷ. Đây chỉ là phản ứng hoàn toàn bình thường của một nam nhân.

Nếu có trách, cũng chỉ trách thân hình của Dao quá mê người.

- Nhìn cái gì đấy?

Dao khẽ gắt giọng, nhưng nghe thật quá êm tai.

Long Vũ lập tức tỉnh mộng, hơi rùng mình, đem ánh mắt dời đi.

Lúc này, hắn ngoan ngoãn ngồi im, ánh mắt không dám nhìn loạn.

Dao lập tức sắp xếp cho hắn ngồi xuống.

Trong đầu Dao lúc này đang hiện lên cảnh ánh mắt Long Vũ mê ly nhìn mình. Tuy vậy trong lòng nàng không có chút phản cảm cũng như ghê tởm. Ngược lại còn có cảm giác kích thích.

Bây giờ, trong lòng hai người đều tràn ngập tình cảm mập mờ.*

- Mẹ, tiểu Vũ, chúng ta ăn cơm thôi.

Ngay lúc này, Thi Nhân bưng đồ ăn vào. Trong ánh mắt hai người hiện lên một tia bối rối, sau đó đứng dậy giúp Thi Nhân bưng đồ ăn.

Trên bàn ăn, không khí rất hòa hợp. Dao cố ý đàm luận một vài chủ đề dễ nghe, ba người nói rất nhiều. Nhưng Long Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Thi Nhân luôn nhìn mình có chút quái lạ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thi Nhân bởi vì có việc nên cùng với Tứ Kiếm ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn Dao và Long Vũ.

Lúc trước, hai người nói chuyện rất tự nhiên.

Nhưng lúc này chỉ còn hai người, đặc biệt ánh mắt trộm cắp của Long Vũ bị bại lộ, làm cho không khí giữa hai người lúc này có chút mất tự nhiên.

Dao cảm giác thân thể của mình bị Long Vũ rình coi cũng phi thường hưởng thụ.

Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, hơn nữa quan hệ giữa nàng và Long Vũ cũng có chút phức tạp. Cho nên, giờ phút này sắc mặt của nàng có có chút thẹn thùng. Khuôn mặt xinh đẹp cũng không biết từ lúc nào đỏ ửng.

Nhìn thấy Long Vũ vẫn còn chằm chằm nhìn mình, Dao nũng nịu oán trách nói:

- Này. Tiểu sắc lang. Cậu còn cứ nhìn như thế, tôi sẽ tố cáo với Thi Nhân.

Long Vũ nghe nàng nói thế, vô cùng xấu hổ.

Sự tình ngày hôm nay, hắn cảm giác rằng Dao là người hấp dẫn hắn.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác.

Ít nhất, hắn không có chút đảm bảo nào cảm giác của mình là chính xác.

- Khụ khụ…

Long Vũ cười khan nói:

- Kỳ thực tôi cũng không có ý gì. Đúng rồi, Dao bá mẫu, khi nào thì người trở về.

- Có ý tứ gì? Cậu hi vọng tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ này à?

Dao tức giận hỏi một câu.

Lời vừa nói ra, Dao cảm thấy lời nói có chút mập mờ. Dao cũng không phải là người bảo thủ, đương nhiên cũng không phải là một người tùy tiện. Nhưng hiện giờ trước mặt Long Vũ, nàng có chút thất thố.

- Không phải như vậy…. Là thế này. Mấy ngày nữa tôi muốn đi thành Đoan Mộc, sau đó trở về thế giới sự thật. Tôi lo sợ chúng ta sẽ có một khoảng thời gian dài không gặp mặt.

Long Vũ giải thích nói.

- Còn nữa. Dao bá mẫu. Cám ơn Phượng Hoàng Chiến Giáp của người.

- Cậu biết? Là Thi Nhân nói cho cậu sao?

Dao nói:

- Chỉ có nó mới có thể cảm ứng được Phượng Hoàng Chiến Giáp. Đúng rồi, nó không hỏi cậu thêm cái gì sao?

- Không có.

Thi Nhân thật có chút khác thường, nhưng mà Long Vũ cũng không muốn nói cho Dao, để tránh ảnh hưởng đến quan hệ hai mẹ con họ.

Sau đó, hai người cũng không biết nói gì, mà Long Vũ cũng không dám nhìn chằm chằm vào Dao. Nhìn thì xấu hổ mà không nhìn thì thực sự quá khó chịu. Biện pháp tốt nhất là Long Vũ nói lời cáo từ.

………………………………

………………………………

Buổi tối Thi Nhân mới trở về. Nàng cũng không tới chỗ Dao mà đứng ở phòng Long Vũ lẳng lặng đợi hắn.

Ngọn đèn trên bàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Thi Nhân than nhẹ một tiếng đứng dậy đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm trăng sáng trên bầu trời, trong lòng cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

- Anh đã trở về.

Long Vũ đẩy cửa đi vào, cố ý giải thích cái gì đó:

- Anh cùng Mã đại ca nói chút chuyện phiếm nên trở về muộn.

Thi Nhân tiến đến ôm chặt lấy Long Vũ, lo lắng hỏi:

- Anh Vũ, chị nghe mẹ nói Phượng Hậu sắp trở về, anh sẽ làm thế nào? Từ bỏ em sao?

Long Vũ vội vàng nói:

- Thi Nhân, em nói nhăng cuội gì đấy. Làm sao anh lại có thể từ bỏ em được.

- Nhưng em cùng với Kim Phượng, dù sao anh cũng phải từ bỏ một người.

Thi Nhân nói.

- Không… Một người cũng không.

Long Vũ nói giống như hứa hẹn:

- Bất kể là em hay tiểu Phượng, anh đều không từ bỏ ai hết. Mặc dù là Phượng Hậu, cũng vô pháp chia rẽ chúng ta.

- Anh Vũ, anh nói thật chứ?

Long Vũ gật đầu:

- Yên tâm. Chuyện này anh đã nghe Dao bá mẫu nói, không có việc gì hết.

- Vâng. Em tin tưởng anh nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc.

Thi Nhân tin tưởng mười phần nhìn Long Vũ, cái miệng nhỏ hắn lưu luyến si mê gắt gao hôn lấy đôi môi Long vũ. Hai tay ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt hưởng thụ tình ái ngọt ngào.

Long Vũ yêu thương nhìn nàng, hai tay ôm nhẹ thân thể Thi Nhân. Sau một hồi, hai người si tình nhìn nhau.

- Thi Nhân, anh trở lại thế giới sự thật, em đi cùng chứ?

Long Vũ đột nhiên cười một tiếng:

- Nếu em không có ý định đi, đêm nay anh nhất định phải đem em ăn no...

- Đại sắc lang, vừa gặp đã đòi làm mấy chuyện xấu.

Thi Nhân gắt giọng.

Ánh mắt Long Vũ lộ ra nhu tình, đem Thi Nhân ôm lấy, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cười cười gian xảo:

- Đây chẳng phải là chuyện em cũng mong muốn sao?

- Em không đi.

Thi Nhân nói:

- Em muốn ở đây tìm kiếm cha mẹ của anh. Em đã đáp ứng anh, dĩ nhiên là sẽ phụ trách việc này.

- Anh Vũ, yêu em.

Ánh mắt Thi Nhân lộ ra vẻ kiều mỵ. Thân là nữ nhân, hiển nhiên nàng muốn trước khi Long Vũ rời đi, cùng nàng mây mưa tới bến.

Cảm nhận được mị thái của nàng, Long Vũ nhiệt huyết sôi trào. Tay phải của nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại. Thi Nhân ngây ngốc nhìn nam nhân của mình, lẳng lặng nằm trên giường, mặc cho hắn vuốt ve. Khóe miệng nàng nở nụ cười ngọt ngào.

- Anh Vũ, em có một loại dự cảm, lần này anh trở về thế giới sự thật, sẽ không yên ổn.

Thi Nhân lo lắng nói:

- Hắc Minh đã biết dị năng giả chính là huyết mạch Đại Vu, như vậy hắn sẽ tới thế giới sự thật lôi kéo dị năng giả.

- Đây cũng là chuyện anh lo lắng.

Long Vũ nói:

- Cho nên, anh phải nhanh chóng trở về. Anh hi vọng có thể thuyết phục được nghiệp đoàn dị năng.

Thi Nhân khẽ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình:

- Cũng may mẹ cho anh Phượng Hoàng Chiến Giáp. Chỉ cần không phải gặp cao thủ cấp bậc lệnh chủ thì không thể làm tổn thương được anh.

Thanh âm của Thi Nhân có chút khàn khàn:

- Kỳ thực, em luôn luôn muôn ở bên cạnh anh.

Long Vũ nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt ngọc của nàng, thấp giọng an ủi:

- Em an tâm, anh sẽ không có việc gì, phải tin tưởng năng lực của anh. Đúng rồi, không phải còn có Tứ Kiếm sao?

- Đúng vậy.

Thi Nhân nói:

- Anh Vũ, ngày hôm qua em đã thương nghị cùng với mẹ, muốn từ cung Hắc Phượng phái thêm vài chiến sĩ tới đây. Thiên Đường không có cao thủ trấn thủ cũng không được.

- Cám ơn.

Long Vũ vui vẻ nói.

- Anh Vũ. Em không muốn anh nói như thế.

Thi Nhân ngẩng đầu nói:

- Em và anh không nên nói lời khách khí như thế.

Nói xong, hai tay Thi Nhân ôm lấy Long Vũ, nhẹ nhàng hôn hắn.

Trong căn phòng nhỏ yên lặng, ngọn đèn mờ nhạt, hai người nhiệt liệt yêu thương nhau… Long Vũ yêu thương hôn hít thân thể Thi Nhân, hai tay vuốt ve cơ thể mê người. Rất nhanh, toàn bộ thân thể của nàng đều in dấu tay hắn.

Hai tay Thi Nhân gắt gao ôm cổ hắn. Khi hôn hít, nàng lại cực kỳ chủ động. Nghĩ đến sắp phải chia tay, nàng hận không thể đem toàn bộ yêu thương trao cho nam nhân của mình.

Chẳng biết từ lúc nào, hai người không còn mảnh vải che thân âu yếm lấy nhau. Dần dần, sự yên lặng trong căn phòng nhỏ truyền ra tiếng rên mê người của nữ nhân, tiếng thở gấp của nam nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net