Chuuya, Tôi về rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Valentine Muộn_
•Dazai Osamu x Nakahara Chuuya
•Da18 x Chu18 -> Da22 x Chu22       
Author: Riz
•R16
Summary: Dazai là một học sinh ưu tú. Được Mori-sensei giới thiệu cho những trường đại học danh giá tại Châu Âu, gã nổi hứng đi du học, một là vì gã mà hai là vì người gã yêu.

NOTES: HE, School AU.

________________________________________________________

1. 'Announcement'

— Gì chứ, mi định đi thật sao?
Chuuya cất giọng ngạc nhiên.

— Ừ. Một phần cũng vì những lợi ích sau này của tôi. Phần còn lại thì cậu tự đoán nhé.
Dazai cười mỉm, ném thẳng hộp sữa của mình từ trên tầng 3 xuống thùng rác lớn dưới sân trường.

Chuuya, thân là một tên học sinh cá biệt, suốt ngày chểnh mảng học hành, ngoài đi đánh nhau vô tội vạ ra thì cậu cũng chỉ tạo ra nhiều rắc rối cho Dazai. Trong trường chẳng một giáo viên nào dám đề cập đến cậu, có lẽ vì họ đều bị cậu dọa cho đến sợ hú vía, trừ Mori-sensei.

Buổi trưa cũng sắp kết thúc, và sớm thôi, Dazai sẽ phải quay lại chốn lớp học buồn chán của mình. Gã chẳng để tâm dù chỉ là một chút đến bài học nhưng vẫn qua lớp đầy đủ, thậm chí là đứng top 2 của trường mà không màng đến cố gắng.

Hai người, hai tính cách.

Một tên lười biếng có tiếng và một tên côn đồ lại là bạn bè lâu năm. Điều này khiến cho hàng trăm con người ngoài kia phải tá hỏa rồi bỏ chạy. Và, người duy nhất ngăn cản được những cuộc cãi vã vớ vẩn của họ chỉ có thể là Mori Ōgai - giáo sư già dặn với lượng kiến thức tỉ lệ thuận với số năm gắn bó cùng ngành y.
Dazai về sau lại cực kỳ thích thú với cách suy nghĩ của ông và cho rằng Mori-sensei là một tấm gương tốt. Hai người luôn có những buổi gặp mặt riêng nhằm củng cố kiến thức và thảo luận về phương pháp học tập, vì một lý do quái gở nào đó mà Dazai luôn háo hức với việc này.

Một buổi tối với ánh mây mờ le lói sau rặng cây hinoki ngoài vườn, Dazai lại ngồi đó, suy ngẫm về lời đề nghị của thầy với đôi mắt nghĩ ngợi đăm chiêu. Gã không biết, liệu bỏ Chuuya ở đây vài năm thế này thì cậu ta có ổn hay không. Hẳn việc đi du học là hoàn toàn có thể. Vậy nhưng tình cảm lâu bền của gã dành cho người bạn ấy vẫn mãi chẳng nhạt phai. Gã sợ lắm, sợ rằng khi không có gã, Chuuya sẽ lại gặp bất trắc hay sự cố gì thì đành phải làm sao. Rồi ai sẽ quan tâm, chăm sóc cho cậu, ai sẽ ôm chặt cậu vào lòng mỗi đêm khó ngủ.

Gã không thể giao phó cậu lại cho ai cả, vì gã ích kỉ, gã muốn Chuuya kia chỉ thuộc về một mình gã.

— Mi qua đó bằng cách nào chứ?

— Cậu ngốc à? Tất nhiên là bằng mớ học bổng và sự tin tưởng của Mori-sensei rồi.

— Ờ. Ta tự hỏi sau khi mi đi thì mớ bài tập của ta ai sẽ giải quyết hộ.

— Đã vậy còn không mau học đi chứ?

— Bí quá thì ta sẽ học hành cho đàng hoàng, đằng nào cũng không thể để tiếng tăm bị ô uế mãi thế được.

— Phụt, cậu mà cũng cần thứ đó sao?

— Mi đang đòi hỏi một cái cước sao?

— Được rồi, không trêu cậu nữa. Tối nay tôi về muộn, cậu tự ăn trước đi nhé.

Phải, Dazai và Chuuya sống chung một căn hộ - nơi mà Kouyou-san để lại trước khi rời sang tỉnh thành khác sinh sống và làm việc. Ví Kouyou như chị lớn của Chuuya cũng không sai, bởi trong quá trình trưởng thành, cô lại là người có vai trò lớn nhất. Chính Kouyou là người nuôi cậu ăn học, để rồi khi cô rời đi, Chuuya lại đau đớn đến nỗi bỏ ăn bỏ uống, bỏ cả học hành một tháng liền.

Cô biến mất tăm, chỉ để lại cho Dazai một bức thư nhỏ, mong cậu có thể thay cô đi cùng Chuuya suốt phần đời còn lại.

Cú sốc đối với cậu như nhát dao chí mạng, chỉ chực chờ tin truyền đến tai là ào ào tiến tới. Sau tất cả, người còn lại ở bên, và chấp nhận cậu cũng chỉ có Dazai.

Quay trở về thời điểm hiện tại, Chuuya chỉ nhìn lướt qua chiếc tủ quần áo của gã mà sắc mặt thay đổi nhẹ. Cậu thực không biết phải làm thế nào khi không có tên khốn đó ở đây. Vả, cậu còn chưa rõ gã sẽ trở về hay định cư, đi trong bao lâu, sẽ vào trường gì. Chẳng phải cậu đang thể hiện bản thân là một tên vô tâm với bạn mình quá sao? Lồng ngực cậu bỗng chợt xuất hiện một cảm giác oái oăm, nó thúc đẩy cậu phải suy nghĩ về tương lai của mình, về điều mà thực sự cậu mong muốn đạt được.

2. 'Leave.'

— Chuuya, ngày mai là tôi bay rồi. Cậu có đi cùng tôi đến sân bay không?

— Ta không rảnh đến mức đấy. Muốn đi thì đi cho khuất mắt ta.

Dazai chỉ im lặng, quay lại lúi húi với đống đồ đạc phải đem đi. Gã giấu gọn những bức ảnh hai người chụp chung vào một ngăn kéo nhỏ của vali, tém nó lại để trên đường không thể rớt. Đêm đó, nằm cạnh Chuuya, gã chỉ hôn nhẹ lên những gợn tóc màu sáng mà thầm lo. Từng cử động, từng nhịp thở, từng nét mặt và biểu cảm của con người này, gã đều muốn chiếm lấy. Vậy nhưng nếu ở đây mà dậm chân tại chỗ, có lẽ tương lai của cả hai sẽ phủ bởi một màu đen mịt mù mà không còn gì khác. Đành nghĩ cho cả hai vậy.

Cậu gói ghém và xem lại đầy đủ những thứ cần mang rồi rời khỏi nhà, không quên hôn lên trán của Chuuya rồi mới hoàn toàn biến mất khỏi gian phòng chật chội.

Thủ tục làm cũng tương đối mất thời gian nên gã phải đến sớm nhất có thể, còn gặp Mori-sensei lần nữa để trao đổi giấy tờ bay.

3. 'When are you coming home?'

Chuuya tỉnh dậy trong căn phòng của mình, mọi thứ vẫn vậy, chỉ là không thấy Dazai đâu.
Cậu hoảng hồn sờ tay phía bên cạnh, vẫn còn chút ấm. Tức là gã chưa rời đi được lâu, vẫn còn chút ít thời gian gặp mặt.

Nhưng..

Cậu có thực sự muốn gặp gã?

Mái tóc ấy, cả mùi hương và những chiếc băng gạc mà gã tốn tiền mua về, không lẽ cậu sẽ để nó trôi vào dĩ vãng hay sao? Chuuya thật sự sẽ không thể nói lời tạm biệt cuối với người ấy hay sao? Có còn cơ hội gặp lại nhau nữa không?

Đây là lỗi của cậu, khi đã không chuẩn bị sẵn tinh thần để tiễn gã. Không thể ngờ buổi sáng thức dậy, cậu sẽ phải bật khóc khi nghĩ đến sự trống vắng của gian nhà nhỏ - nơi mà chỉ còn cậu ở lại.

Khoác vội chiếc áo quá khổ lên người, cậu một mạch lao đến chỗ đứng đón taxi gần nhất rồi tiến thẳng đến sân bay cách đây 30 cây số.

Nhịp tim cậu đập loạn, nó không theo một quy tắc hay tần số nhất định mà chỉ đập mãnh liệt. Chuuya không bận tâm đến cơ thể có mệt lừ của mình, cậu chỉ muốn xác nhận lại thứ cậu ao ước có được suốt bao năm nay mà thôi.

Tiếng thở dốc kéo dài, cậu đã đến nơi rồi, nhưng không nhìn thấy Dazai đâu hết.

— Mi.

— Hả?

— Đang ở đâu?

— Chỗ gửi hành lý.

Vừa cúp máy, Dazai đã nhìn thấy bóng dáng một cậu thanh niên vừa tròn 18 bán sống bán chết lao thẳng về phía mình. Ơ kìa, phải Chuuya đó không nhỉ?

Cậu bay thót lên, ôm cổ gã.

— Khi nào mi về?

Dazai một tay xách hành lý, một tay ôm lấy eo cậu, cười thầm.

— Tôi cũng chưa biết nữa. Năm đầu tiên, tôi sẽ học tiếng. Ngành cũng chừng khoảng 3 hoặc 4 năm chăng?

— Lâu quá.

Giọng Chuuya run run, sống mũi cậu cay cay, nhưng không thể để người kia biết được. Cuộc sống ở đây cùng gã vốn đang rất bình yên, cả hai dự định sẽ sống cùng nhau cho đến khi học xong cao đẳng rồi mới chia đường người ai nấy đi.

— Ha. Tôi tin rằng Chuuya ở đây sẽ ổn thôi, đừng nhớ tôi quá mà từ bỏ nhé.

— Ta biết rồi.

Cậu gỡ dần tay ra khỏi gáy của gã, dường như có chút luyến tiếc vì đã ngu muội và ích kỷ nhỏ nhen suốt cả tháng trời mà cậu thể hiện, để rồi bây giờ phải chờ 'người trông trẻ' đến tận 4 năm.

Dazai cũng chỉ nắm lấy bàn tay đang để trên gương mặt hoe đỏ, hôn lên nó, và chào lời tạm biệt.

— Chuuya. Tôi đi nhé?

— Ta sẽ chờ mi. Về rồi hãy gặp nhau lần nữa nhé, Osamu.

— Ừm.

Gã hạnh phúc lắm. Sau này, nhất định sẽ quay về và nuôi cả hai bằng chính thực lực của mình.
Còn cậu, cậu cũng chỉ giấu đi đôi mắt dần đổ lệ mà cười với gã lần cuối.

Chắc chắn, đôi ta sẽ còn gặp lại nhau, sau bốn năm.

4. 'I miss you.'

Vậy là Chuuya lại trở về căn phòng này, không biết vì sao cậu lại đau lòng đến khó thở. Đảo mắt nhìn một vòng, có vẻ nơi này sẽ giảm đi ít nhiều tiếng cười của cậu rồi đây.

Đồng hồ điểm 1 giờ sáng rồi, nhưng cậu không ngủ được. Chuuya trằn trọc cả đêm tròn, cứ hễ nghĩ tới khuôn mặt của Dazai là cậu lại rơi vào trầm tư, rồi bật khóc như một đứa trẻ mồ côi. Đến nước này, cậu mới nhận thấy tầm vóc của gã trong tuổi thơ, trong quá trình khôn lớn của cậu. Nơi này từng là mái nhà nhỏ của hai chị em Ozaki và Nakahara, nhưng cũng từng là mồ chôn của những kỉ niệm tươi đẹp, khi người duy nhất còn lại của cậu rời đi. Đối với một đứa trẻ vừa lên 7 như cậu thì cú sốc ấy như một điểm yếu, một đòn đánh tâm lý có thể hủy hoại cậu sau này. Từ sau đó, có lẽ Chuuya đã chẳng còn bất kì niềm vui nào, chẳng còn bất kỳ ai bên cạnh để che chở và yêu thương. Sống, đối với cậu, thật khó khăn. Ánh mắt ngày ấy cũng chẳng lóe lên một tia sáng của niềm tin, của hy vọng. Chuuya chỉ ước ao có được một ai đó hiểu hết tâm can của mình, đã và đang chịu chung cảnh ngộ với mình. Đúng lúc ấy, thiên thần từ trên cao ban cho cậu một món quà mà đến nay cậu sẽ luôn trân trọng, đó là một cậu nhóc, mang tên Dazai Osamu. Gã đến bên cậu, lặng lẽ dõi theo cậu, và đeo lên mái tóc xinh đẹp của cậu một bông hoa cúc duyên đơn.

— Bây giờ thì hoàng hôn và mặt biển được liên kết với nhau bằng một ông mặt trời rồi nhé!

— Sao mi lại cho ta cúc duyên đơn cơ chứ?

— Chuuya không biết sao? Nó biểu tượng cho nhiều tình cảm đẹp đẽ trong cuộc sống đó?

Ngẫm lại, sao cậu không nhận ra sớm hơn nhỉ? Rõ ràng ý của cá thu chết tiệt kia là 'Hãy trân trọng từng mối quan hệ mà cậu có' mà. Trong đó bao gồm cả tình bạn, tình cảm gia đình đối với gã, hoặc thậm chí.. là tình yêu lứa đôi?

Bỗng chợt nghĩ về nó, sao cậu nhận thấy những giọt nước mắt bỗng hóa chốc thành cơn nóng rát trên khuôn mặt và vành tai.

Chuuya nhớ gã rồi.

Sáng hôm sau, và hôm sau nữa, những buổi bình minh cứ liền kề, xếp sát nhau mà đi, kéo theo cả tuổi thanh xuân một đi không trở lại của cả hai người.
Tuy đã xa nhau được một tháng trời nhưng tâm bất định của Chuuya cứ mãi không thay đổi. Có lẽ vì nhớ gã mà em lại đắm mình trong dòng ký ức vô biên.

Nhìn đâu nhớ đó.

Từ chiếc chảo chiên trứng gây nên xích mích lâu dài giữa hai người cho đến chậu hoa cảnh mà gã mua về để trưng chứ chẳng vì mục đích cao cả nào, lòng cậu đều thắt lại mỗi lần nhớ đến chất giọng trầm ấm mà lâu lâu lại hách dịch của gã.

5. 'Diary'

Hôm nay trong lúc dọn dẹp lại nhà cửa, sửa sang đón một năm không có Dazai, cậu học sinh sắp ra trường đây lại tìm thấy một cuốn nhật ký trông còn mới nơi góc bàn học của gã. Lúc này, cậu phải suy nghĩ thật lâu xem có nên lục lọi đồ riêng tư của gã hay không, rồi mới đi đến quyết định cuối cùng.

Quả nhiên, chữ viết của gã xấu đến khó tả. Từng dòng một đều ấn đậm những nét mực nguệch ngoạc.

— .. Đọc được là được.

"Chuuya kia thật sự rất kì lạ, đặc biệt là gu ăn mặc của cậu ta. Ra ngoài dạo phố mà mang cả một cái nón cũ rích được Mori-sensei tặng cho."

"Hôm nay Chuuya lại ôm tôi để ngủ đấy, chỉ tiếc là khi tỉnh dậy tôi bị tẩn cho vài nhát chào buổi sáng luôn.. Nhưng đáng lắm, bóng nhỏ con vậy nhưng ôm vào rất ấm, vừa tròn khít vòng tay."

"Chuuya, một tên côn đồ có tiếng, lại bị Yosano-sensei bắt rồi đứng ngoài hành lang vì tội bắt nạt trẻ nhỏ (Atsushi-kun) kìa. Trông mặt cậu ta buồn cười lắm đấy."

Chỉ đọc 3 trang giấy đầu mà cậu đã có cảm giác rợn người, tự hỏi rốt cuộc cậu có phải là đang làm bạn với một tên biến thái chỉ suốt ngày dõi mắt theo cậu hay không.

Chuuya biết rõ gã không phải loại người hay viết nhật ký, cả cuốn sổ mỏng dính này liệu có phải là tâm sự của gã hay không.

Lướt qua vài trang giấy ít mực kể về cuộc sống riêng tư của Dazai, cậu trai trẻ dừng lại trước một mặt đầy ắp từ ngữ chứa đựng sự tiêu cực.

"Hóa ra một đứa trẻ với trí thông minh khác người cùng bị cô lập đến đáng sợ. Này bạn, bạn biết không? Khi bạn có một điểm đặc trưng nào đó để đánh dấu bản thân, cậu có vui không? Hẳn là có chứ nhỉ? Ừm, nhưng tôi thì không. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về bạn một cách kỳ lạ nhất, như thể bạn chẳng phải người, chẳng phải một trong số họ. Bạn có hiểu cảm giác bị đè nén bởi những suy nghĩ tiêu cực khi bạn chẳng lấy nổi một người hiểu bạn, một người thật sự muốn làm bạn với bạn vì chính con người bạn không? Tôi thì có đấy. Tôi bị ghét bỏ bởi chính cha mẹ mình, bị xem như thứ quái dị nên được bỏ mặc. Tôi có trầm cảm và cố gắng vớt lấy ít nhất một hy vọng sống không? Ồ, có chứ. Nhưng đâu thể. Dòng máu chảy trong tôi còn bị chối bỏ kia mà. Cuộc sống của tôi đều tràn ngập ước vọng muốn được giải thoát, cho đến khi tôi tìm thấy một hòn đá nhỏ bên xích đu cùng cảnh ngộ."

Phải rồi, cậu và Dazai gặp nhau sau khi Kouyou đưa lại cho gã một mảnh giấy, nhờ gã chăm sóc Chuuya. Cũng giống như Mori-sensei, cô nhận ra điểm tương đồng giữa hai đứa trẻ, và muốn khắc phục phần nào tổn thương của chúng.

Đọc được đến đây, cậu thanh niên nhẹ lòng hẳn.
Cậu muốn được cảm ơn người ấy quá.

Trong khoảng thời gian tạm xa nhau, Chuuya đã nhận ra sự sâu sắc trong mối quan hệ của mình và Dazai. Có lẽ, đứa trẻ nông nổi ngày nào đã thực trưởng thành rồi.

6. 'Children'

Người ta thường đồn rằng, bên bờ sông, trên những cánh đồng hoa cúc trắng và dưới bóng cây sồi, có hai đứa trẻ, một cam một nâu cùng nhau phá phách, tìm tòi những thứ kì dị ẩn náu sau bụi cây. Nói là thế, nhưng thực chất chúng nó chỉ đang chơi với những mống cỏ dại và hoa chưa mọc thành hình. Tay bắt lấy tay, cả hai lại cùng hướng đến những chân trời mới, gác qua những chuyện đã rồi.

— Nè Chuuya, hôm nay cậu nấu cho tôi ăn đi.

— Mắc gì? Tự nấu đi thằng khốn.

Hai đứa lắt nhắt chỉ mới 10 tuổi khi cùng nhau đứng trong nhà bếp mà làm loạn. Không ai chỉ dạy chúng làm những món ăn vừa miệng, hay thậm chí là ăn được, chỉ có thể tự tập rồi lên tay mỗi ngày.

— Dazai, dậy dọn nhà đi chứ?!

— Ưm.. Chuuya dọn hộ tôi đi~

— Cái đồ lười chảy thây này! Không mau dọn thì ta đá mi ra đường mà ngủ với chuột đấy!

Nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp khi cả cậu, cả gã chỉ đều là những đứa con vô tội, xui rủi bị Chúa "ban" cho quá khứ bất hạnh rồi gặp được nhau. Ngẫm về hồi ấy, Chuuya nhận ra mình phải khờ khạo đến chừng nào mới không nhận ra sự hi sinh của gã. Nhớ độ đó, Dazai từng phải đi phụ việc trái phép, tay cầm súng, người dính đầy máu me khi chỉ mới tròn 14 để kiếm chút ít tiền về mà lo cho cả hai đứa nhỏ mồ côi. Khoảng thời gian đó, tâm hồn gã đã bị vấy bẩn bởi mặt xấu của xã hội, gã trở thành đứa con của ác ma mà vẫn cam lòng chịu đựng, miễn là đáp ứng đủ nhu cầu sống của Chuuya.

Có lẽ khi ấy cậu thiếu niên cũng chỉ là một đứa nhóc bình thường, được nuôi lớn bởi bàn tay đầy băng gạc của Dazai, tiền nhà cũng là gã trả, chi phí cho hỏng hóc mà cậu gây ra là gã đảm nhận, đến cả những món đồ đắt giá mà cậu vòi đều được gã tích góp mua cho. Hẳn khi ấy Chuuya kia cũng được Dazai nuông chiều đến khó chấp nhận được, vậy mà trong lòng cậu chưa từng xuất hiện câu hỏi "Hôm nay Dazai Osamu đã đi đâu?".

7. 'Efforts'

Đêm hạ lại nằm quấn chăn nhớ gã.
Chuuya chợt nghĩ quẩn về việc tìm một công việc làm thêm kiếm tiền.
Số tiền mà Dazai để lại cho cậu chỉ đủ chi trả cho 1 năm tiếp theo, nếu không tính toán cẩn thận thì khả năng ra gầm cầu là rất cao. Nếu muốn sống ổn định thì có lẽ tìm một công việc có lương ổn định vẫn sẽ tốt hơn. Với điểm số của cậu ở mức trung thì có lẽ nó cũng chẳng khó mấy. Đằng nào cũng phải thể hiện cho tên cá thu xanh kia thấy rằng bản thân có thể sống tốt mà không cần đến tiền của gã. Hiển nhiên, điều đó không hề dễ dàng.

Ngay những ngày đầu tại quán ăn nhỏ ở góc đường, làm phục vụ rồi rửa thêm chén bát khi thiếu nhân công, hì hục từ 5 giờ sáng cho đến mười một giờ đêm, cậu không ngại phải tốn nhiều công sức, có lẽ chỉ cái ước muốn được đền đáp cho Osamu trong cậu nóng lên, hóa thành những ngọn lửa bừng cháy trong con người cậu, giúp cậu vững vàng bước tiếp trên chặng đường chỉ đầy gai và kim nhọn.

Cậu không vào đại học, chỉ đi làm vậy thôi.

Số tiền kiếm được thực ít.

Nhưng cậu không hề từ bỏ.

Chỉ chờ ngày được gặp lại gã, rồi nói một câu:

"Dazai, mi mau nhìn đi, số tiền này.. là ta tự làm ra đấy!"

8. 'Tears'

Những đêm không có gã ở bên, cậu cuộn mình trong một góc giường phủ đầy hơi lạnh. Lạnh vì cũng đã sang đông, nhưng cũng lạnh vì thấm buồn.

Cậu bật khóc như một đứa trẻ, có lẽ vì phải trải qua những ngày tháng được ôm ấp, ủ ấm bởi gã mà nay sao lạ quá. Không có gã ở bên, không được sưởi ấm tâm hồn, không được lắng nghe và ve vuốt mái tóc dài còn khẽ ướt vì mưa.

Chuuya lúc này thật trẻ con, cậu không biết vì nguyên do gì, trong lòng cậu lại mâu thuẫn và nảy sinh nhiều nỗi oán trách. Nhưng rồi, cậu nhìn lại.

Lỗi không nằm ở Dazai, lỗi nằm ở cậu. Là cậu không quan tâm đến những cố gắng mà gã bỏ ra để nuôi hai đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh mà chẳng đòi hỏi lại điều gì, chẳng than thở hay kêu vãn điều gì. Thời khắc này đây, cậu cảm thấy bản thân thật ích kỉ.

Những giọt nước đã khô nhưng vẫn thấm mãi trên gò má, cả giọt lệ và giọt mồ hôi.

9. 'I'm home'

Dazai trở về, có chút háo hức, chỉ mong quay trở lại khu đất đó sẽ thấy căn nhà nhỏ mà cả hai người từng ủ ấp cho nhau những hy vọng và ước mơ.

Kéo lê chiếc vali bằng da trên mặt đường thoáng đỗi quen thuộc, 4 năm sao qua nhanh thế, vậy mà họ vẫn chưa đập đường xây lại nhỉ.

Đảo mắt nhìn một vòng, Dazai cười mỉm. Mọi thứ vẫn ở đây, vật chất và kỉ niệm của họ, chúng đều ở đây, chính nơi từng chứng kiến sự trưởng thành của chính gã này.

— Chuuya?

Không có tiếng động nào.

Gã sờ tay nắm cửa hờ dính chút sơn.

— Chuuya? Cậu có ở nhà không thế?

Vẫn không có tiếng trả lời. Có lẽ cậu ta chuyển nhà rồi cũng nên. Ha, vậy sẽ có chút buồn.

— Mi về mà không gọi cho ta? Cả 4 năm trời mi không hề động đến điện thoại hay sao thế?

Là sên trần của cậu thật kìa.

— Tôi làm mất số điện thoại của cậu rồi. Cả một cái thiết bị tôi cũng không còn nữa đó.

— Giữ đồ cho cẩn thận đi chứ tên khốn.

— Không lẽ cậu kiên trì gọi vào số tôi mỗi ngày nên mới quan tâm thế sao?

— K-không thể nào có chuyện đó.

— Ya, được rồi. Chibi nhà cậu nói gì cũng đúng.

— Ta đang trên đường đi làm thì nghe giọng mi cách 500m.

— Oa~ Chuuya thật sự để ý đến tôi kìa.

— Tất nhiên rồi, ta phải tiếp khách chứ.

— Khách gì chứ? Tôi là người nhà của cậu đó.

Gã nhấn mạnh hai chữ 'người nhà', chắc là muốn gợi lại cho cậu điểm yếu của mình.

— .. Vào nhà đi.

Từ gian hành lang chật chội cho đến những cánh cửa gỗ đã phai màu, chúng vẫn như vậy. Không có gì thay đổi cả, thì ra đây là nhà.

10.'Our relationship.'[WARNING: R16]

Không biết được bao lâu rồi, dưới lớp chăn dày trải đêm mặn nồng của hai cậu trai còn trẻ.

Đêm qua, sau khi tiếp đón Dazai, cả Chuuya và gã đều chấp nhận làm chuyện này.

Sự đồng thuận đến từ đôi bên nhưng vì cũng là lần đầu của cả hai nên những 'công đoạn' còn chưa được đầy đủ, tuy vẫn có thể làm cho Chuuya cảm thấy thoải mái và dễ thở.

Trong lúc làm tình, gã không kiềm chế được bản thân, độc miệng nói ra chính cảm xúc của mình dành cho người nằm dưới trước khi kéo cậu vào để hôn nhẹ.

— Tôi yêu cậu, Chuuya. Cảm ơn vì vẫn luôn ở đây, cảm ơn vì đã hiểu cho tôi.

Bị khoái cảm che lấp cả thính giác, Chuuya chỉ nghe mập mờ được vế sau. Thế nhưng, chính cậu cũng phải chấp nhận rằng tay nghề của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net