II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tỉnh dậy, Nakahara Chuuya nhận ra rằng đã không còn là sáng sớm nữa. Ít nhất cũng phải 10h sáng rồi.

Bê tha, quá bê tha. Phải tẩy rửa sự bê tha này bằng cách dọn dẹp thôi.

Chuuya nhanh chóng bật dậy, rửa mặt trong chum nước trước sân. Nước mát lắm, mát đến lú cả đầu óc luôn. Vì Chuuya thấy ảnh phản chiếu đang cười với mình.

Chuuya: !!?

Cái đền rách này cũng có ma thuật à. Anh phũ phàng đập bẹp mặt nước, mạnh mẽ khoát nước lên mặt, lên cổ. Cái bóng bĩu môi, rồi lặn xuống đáy nước.

Không phải là anh không sợ. Mà là giật mình hơn là sợ. Cái bóng nó bĩu môi với anh, nhìn vào nó anh thề rằng sẽ không bao giờ bĩu môi trong suốt quãng đời còn lại, vì cái mặt anh nó sẽ xấu xí kinh khủng. Thật không đáng hi sinh sắc đẹp này cho hành động như thế. Ôi, anh sợ bị xấu đi lắm.

Bộp.

Mải suy nghĩ, không biết từ đâu một hòn đá nhỏ phi thẳng vào đầu anh, đau điếng. U là trời cái mặt cắm thẳng vào chum nước, anh quay ngoắt lại phải thề độc sẽ nhét cái áo nhớp nhúa này vào mồm thằng nào dám chọi đá giấu tay ông đây. Nhưng không bất ngờ lắm, sau lưng anh chẳng có ai hết. Chỉ có cái đền nát.

Vừa ở được vài ngày đã bị hồ ly tinh trêu tức. Nakahara Chuuya không phải loại chấp nhặt với người khác, cái gì đã qua thì sẽ để qua luôn thôi.
Nhưng riêng con ả này không phải người. Anh sẽ khiến nó phải nhận lấy quả báo.

Anh gầm khẽ trong cổ họng, ông đây lên làm công đức trên chùa chứ không phải lên làm đồ chơi cho tụi bây nhá. Nhưng vừa chỉ nghĩ đến đó, từ phía đền vang lên tiếng cười khanh khách, vừa vui tươi vừa quỷ quái.

"Hahaaaahaaa tên nhân loại tầm thường. Ngươi dám nói xấu ta trong đầu hả?? Nghĩ thêm miếng nữa là ngươi sẽ phải trả giá đắt đấy hahaaa-"

"Ngươi là hồ ly tinh trên núi à?"

"..."

"...À, ừ...."
.

.

.

.

.

"KHOAN ĐÃA?? NGƯƠI PHẢI TỎ RA SỢ HÃI, RỒI DẬP ĐẦU XIN LỖI CHỨ?? AI DẠY NGƯƠI CÁI THÓI HỎI NGƯỢC LẠI THẾ HẢ ĐỒ NHÂN LOẠI LÙN??"

"HẢAAA??? NGƯƠI BẢO AI LÙN??? ÔNG ĐÂY TIẾP HẾT CÁI LOẠI TIỂU NHÂN NHÀ MÀY NHÉ, LÒI CÁI MẶT RA ĐÂY MÀ CHỬI THẲNG NÀY ĐỒ HÈN??"

Nakahara Chuuya bị một con hồ ly gọi là đồ lùn. Anh phẫn nộ. Rất rất phẫn nộ.

Ai kia bị gọi là tiểu nhân hèn cũng phẫn nộ không kém. Từ nóc đền, ló lên một cái đầu nâu xù, kèm theo đó là cái giọng chua ngoa đanh đá như sẵn sàng combat một sống một còn với nhân loại dưới kia.

"THỨ NHÂN LOẠI LÙN HỖN XƯỢC. NGƯƠI BẢO TA HÈN, NGƯƠI TỚI SỐ RỒI."

Xoạt

Bịch

"..."

Chuuya: ..?

Có phải con quỷ hồ ly vừa ngã từ nóc đền xuống không? Anh lon ton chạy lại xem, thì chằng thấy con "hồ ly tinh" nào cả. À, ừ thì đúng là hồ ly thật, nhưng mà...

Nó bé xíu. Siêu siêu bé. Chỉ to hơn bàn tay Chuuya là cùng.

Và cái vật thể vừa to mồm đó đang nằm xụi lơ dưới đất. Nếu Nakahara Chuuya là nó bây giờ, anh sẽ nằm đến khi thịt nát xương tan chứ không buồn dậy nữa.

Nhục quá dậy sao nổi?
______________________________
Chuuya đói rồi. Võ mồm cũng là một môn thể thao tốn sức, và cũng đã đến giờ ăn trưa. Anh tính đi vào đền nấu nướng, thì chợt nhớ phải làm gì đó với cái đống này. Thả đi chắc chắn là không được, vì ngày mai nó chắc chắn sẽ chọi tảng đá to hơn vào mặt anh bằng cách nào đó. Nên anh đành bắt nhốt lại. Một con hồ ly bị nhốt trong lồng chó, anh không rõ hiện tại nó đang hôn mê thật hay nhục quá không dám tỉnh lại nữa.

"Con mẹ nó ông đây phải trả thù mày vì cái mồm nghiệp chướng của mày"

.

Miệng lầu bầu nói vậy nhưng khi nó tỉnh, nó đòi ăn thịt cua thì không hiểu sao anh vẫn cun cút đi bón cho nó ăn. Có lẽ tại nó nhỏ xíu. Nhỏ một cách đáng thương.

Hồ ly dậy rồi, và hồ ly rất không vui khi phải nằm trong chuồng chó. Và đói. Với cái miệng chao chát của mình thì hồ ly đã thành công "nhờ" Nakahara Chuuya nấu cho mình món cua.

Chuuya à Chuuya. Là do anh thiếu nghị lực hay do con hồ ly mạnh quá vậy?

Mặt con cáo cáu bẳn, nhăn nhít lại. Chín cái đuôi trắng bồng bềnh quật loạn xạ. Tay khoanh tròn trước ngực, bộ yukata nhỏ xíu. Cái này mang cho búp bê mặc thì cũng phải loại búp bê sơ sinh.

"Thả ta raaaaaaa"

"Để ngươi chọi đá ta nữa hả?"

"Nhân danh hồ ly tinh tối cao của rừng rậm ta ra lệnh cho ngươi hãy thả-ta-ra-ngay-lập-tức!!"

"Yên lặng cho ta làm việc cái con chim cảnh này?"

"Thả ta ra đi rồi ta im"

"Con mẹ nó ngươi nhìn ta giống kiểu trẻ đao hả?"

"Tên lùn nhà ngươi không lùn vì đao chứ còn gì nữa?"

"??" Chuuya không muốn nói rằng, con cáo hiện giờ chỉ to bằng bàn tay của tên lùn này.

"Mah, chắc có lẽ ta phải ở lại đây rồi. Tên nhân loại nhà ngươi đã phải bắt giữ ta vì muốn ta ở lại còn gì. Chắc có lẽ vì...ta đẹp trai quá chăng?"

Chuuya ớn lạnh

"Gớm quá, câm giùm."

Một con cáo tí hon tự nhận mình đẹp trai. Liệu có phải mắt nó mù khi không nhìn thấy đẹp trai thực sự là như thế nào không?

Chuuya cười khinh. Nhưng trên đầu lại cảm thấy chấn động.
?!!
"Con mẹ nó nhà ngươi thoát ra từ khi nào???"

"Đáng lẽ ra ta sẽ cao chạy xa bay đấy, nhưng nghĩ lại ở đây ngươi sẽ nấu của cho ta ăn, nên ta đành ở lại vậy."

Hắn cười hềnh hệch bỉ ổi. Nakahara Chuuya cảm thấy chướng mắt.

"Thoát ra rồi thì biến giùm, đừng có quay lại nữa."

"Không đấy, ta phải ở lại ăn cua."

"Ngươi tự tin quá vậy?? Ai nấu cho ngươi chứ?"

"Tất nhiên là ngươi rồi tên đền nô lùn tịt. Người phải hầu hạ thần linh chứ?"

"Có bằng chứng nào cho thấy con mẹ nó ngươi là thần à?"

Chuuya nhọc công sức tranh luận, con cáo chỉ cười hề hề. Cảm thấy thật quá quắt mà, Nakahara Chuuya sẽ khóc mất.

"Đổi lại, ta sẽ dọn dẹp đền cho ngươi. Nhưng ngươi phải nấu cua cho ta."

Cái gì? Con ả cáo đó vừa nói gì cơ? Nó? Dọn dẹp? Đền? Cho mình? Nakahara Chuuya ngốc ra, cây bút trên tay ngừng lại.

"Chắc không? Không làm mà đòi có ăn là ăn... nhé??"

Cái đền là gánh nặng lớn vì nó siêu-siêu-bẩn. Con cáo dọn dẹp, quả là trời thương trời cho con hầu cáo đỡ đi ối việc.

Con cáo chỉ cười, ra hiệu uy tín luôn. Chuuya vẫn còn nhiều vướng bận, nhưng trước mắt sẽ đồng ý như vậy đã.

_______________________________
U là tr tự viết tự thấy nó dô lí lun á:v Nma sẽ thả hường, sẽ thả hường mà. Uy tín luon. Nên hãy vote cho mình nhéeee❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net