rainy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Trước khi vào đọc thì tui sẽ nói qua về một số lưu ý, dù biết là sẽ chẳng có ai mò vào đọc cái bộ này đâu. Chắc vậy...

- Thật ra thì lúc đầu tui định gộp vào làm một chương thôi cơ, mà do lúc viết chương 1 sắp đến giờ đi ngủ (nói thẳng ra là sợ mất ý tưởng viết tiếp) thế nên được chia làm hai (hoặc hơn) chương.

- Tuổi trong bộ này đều là do tui bịa ra để tránh khỏi quãng thời gian Dazai phản bội. Nên nếu có nhầm lẫn hay có khúc mắc gì thì bỏ qua nhé, vì truyện nó không theo mạch chính cho lắm.

- Vậy thôi, chúc cậu đọc vui vẻ.

•••••••••••••••••••••••

Từng ngón tay thon dài được bao bọc bằng chiếc găng tay đen, nhẹ nhàng ôm lấy cái điện thoại màu xam xám, ấn vào bàn phím làm lay động những con chữ giục nó xếp thành câu.

Cậu trai trẻ nhau mày, có vẻ như không vừa ý. Lặp đi lặp lại hành động đó trong vài chục phút, dù kết quả đều xuất hiện trên thanh chat là kiểu câu có nội dung giống nhau đến lạ. Cái lạ ấy còn đi cùng với chiếc biệt danh khó hiểu đang vẫy tay chào đôi mắt xanh sapphire, chắc là đang muốn chơi đùa.

Con người, loài sinh vật có bộ não thông minh nhất, nhưng lại thật khó hiểu họ đang làm những điều "vô bổ" gì khi tâm trạng đang bị treo cái mác khó xác định.

Con người, loài sinh vật thông minh nhất, nhưng cũng thật ngu dốt nhất khi tận cùng bên trong dần yếu lòng.

Mà, cũng chẳng biết cậu có phải con người hay không nữa. Cứ cho là như vậy đi, nhưng cũng kể thật lạ khi có chuyện gì đó khiến chàng trai tuổi hai mươi này phải trằn trọc suy tư.

Chuyện tình cảm ấy mà. Thứ khó hiểu nhất trên trần gian. Hoặc, có lẽ chỉ mình cậu nghĩ vậy

Nói thẳng ra, cậu đang trong quá trình xác định thứ cảm xúc của mình với một ai đó.

Hừm... Dù có cho rằng không biết Ai đó - kun là ai, thì cũng thật dối lòng quá

Chính xác hơn, là gần như tất cả con người trong cái tổ chức Mafia Cảng này đều đã biết rõ Ai đó - kun là ai rồi.

Và vì gọi như vậy hơi bất tiện (có phần hơi dở dở hâm hâm nữa) nên xin phép nói ra tên của "người ẩn danh" nhé.

Chà, có vẻ nếu là lần đầu tiên bạn gặp họ. Có thể sẽ rất sốc nếu biết rằng nửa kia aka Dazai Osanu - nổi tiếng với biệt danh Ác quỷ thiên tài, lại là "ai đó" được nhắc đến nhiều lần bên trên. Thật tình bọn họ khá khó hiểu, ngoài mặt thì suốt ngày cãi cãi vã vã. Thậm chí còn sẵn sàng đấm nhau (thật ra là đấm cái tường) nếu cơn điên nổi lên (hoặc phá banh chành cái ghế nào đó)

Nhưng, ngay sau khi trở về bình thường. Họ lại bắt đầu có những cử chỉ yêu thương đúng mực. Như thể coi đó là một thói quen không thể bỏ. Vâng, coi nó như điều dĩ nhiên và ai cũng làm vậy với "cộng sự" của mình.

Thế nên, khi cậu được kể lại rằng hai người đã như thế nào với đối phương. Liền dâng lên cảm xúc tò mò muốn khẳng định chính xác. Vì có lẽ sâu thẳm bên trong vẫn có loại cảm tình gì đó khó gọi tên.

Vẫn là cậu, nhưng có vẻ sắp mất kiên nhẫn rồi. Khoảng hai - ba mươi giây sau, đúng như dự đoán. Cậu nhăn mặt tức giận, tay cầm chiếc điện thoại ném thẳng xuống, cho nó trải niệm lần hạ cánh xuống mặt đất có một không có hai.

Hỏi cậu có tiếc không á? Cũng tiếc chứ, nhưng chả sao cả, nhà cậu giàu.

Đúng là, chỉ vì muốn hỏi xem tên kia có tình cảm gì với mình không, mà nỡ lòng nào nổi máu sát thủ ném nó vỡ tan tành như vậy chứ

Mặt cậu giãn ra, miệng than trách vài câu rách việc rồi nhanh chân đi tìm nhiệm vụ mới. Làm cho phân tâm, đỡ bực bội. Nhắn tin nhiều lúc cũng thật vô dụng.
...

Đằng xa xa, những con người bé nhỏ mặc bộ vét đen run rẩy bám áo nhau hóng chuyện, có lúc suýt ngã.

°

Bây giờ là mười một giờ năm mươi hai phút, chắc vậy. Cậu vừa đi làm nhiệm vụ về, không hổ mệnh danh là loại nhiệm vụ khó. Đi từ tám giờ sáng đến tối muộn mù mịt. Nhưng cái gì mà có thể làm khó cậu chứ? Đấy chỉ là thời gian một nhân viên cấp thường làm một nhiệm vụ dễ thôi.

Nhưng mà, bây giờ trời mưa khá to, có thể gọi là bão luôn rồi, chưa kể còn có cả sấm nữa. Mà cậu thì không mang ô, điện thoại thì ném vỡ từ sáng rồi. Không có bất cứ thiết bị gì để liên lạc, trừ cái máy theo dõi vô dụng lúc cậu làm nhiệm vụ.

Chẳng lẽ lại dầm mưa về? À không! Cậu có thể dùng năng lực của mình mà, quên mất đấy.

Nhưng mà... nhiều lúc lại không muốn dùng đến nó lắm, ví như lúc này.

Muốn xem xem dòng đời đưa đẩy mình đến chỗ nào, hay kết cục thế nào. Muốn thử như một người bình thường, không có thứ gọi là năng lực siêu nhiên này.

Thế là, bộ não vốn đang mệt mỏi sau ngày dài, lặng lẽ đi theo từng bước dẫn lối của trí tò mò trong một đứa bé. Cậu, sẽ thử một lần dầm mưa, cái trải nghiệm mà lũ trẻ con bên đất nước nào đấy hay gọi là...tuổi thơ. Đưa cánh tay ra khoảng không chẳng có gì che đậy, từng giọt mưa hồn nhiên đáp xuống bàn tay đang được khoác lên mình màu đen của bóng tối. Rồi lại nhẹ nhàng ườn xuống khỏi chỗ đó, chắc do đã chán.

Cứ như thứ cảm tình của cậu, chắc hẳn cũng theo thời gian mà phai mòn, sau đó bị vứt bỏ một góc với cái tên khá lạ: nỗi ô nhục của một thời thiếu chín chắn.

Nét u buồn lại len lói trong đôi mắt xanh theo những dòng trầm tư. Nhưng chỉ được một lúc, cậu dứt khoát thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, đi ra khỏi chỗ trú mưa tạm thời của mình, tay vẫn ôm chặt lấy chiếc mũ có vẻ quý giá. Thầm cảm thán cũng không có gì tệ như mình nghĩ, từng bước đi về phía con đường đẫn đến cái căn nhà to lớn, nhưng có vẻ sẽ khá xa đây.

Nhiều lúc, cậu lại cảm thấy mình ngốc nghếch đến nhường nào.

°°

Lạ, cậu đã gục xuống trong một lúc nào đó không hay. Chưa về được đến nhà nữa mà? Cậu vẫn khẳng định mọi chuyện bình thường, cho đến khi nhớ lại rằng chân mình đã co cứng thế nào, hay cơ thể đã biểu tình mệt mỏi ra sao. Nhưng lúc đó, cậu lại chẳng mấy để tâm, cứ thế mà đi như một con rô bốt vô tri.

Cậu lại nghĩ, công nhận là được tắm mình trong những hạt mưa khá thú vị.

Nhưng tự trách ngàn lần, cậu thật sự ngu ngốc.

Cậu lại nghĩ, có khi nào mình sẽ chết tại đây không? Người nóng bừng như có lửa đốt và chân tay bị tê liệt, miệng chẳng thể thốt lên lời nào, mắt lờ đờ, mơ hồ như có làn sương lạnh che phủ, toàn bộ mất kiểm soát. Hoàn cảnh đó khá thảm.

Thậm chí còn chưa biết được rằng, tên đó có tình cảm với mình không. Để lựa chọn sự tuyệt vọng chôn giấu cảm xúc đơn phương vào tận cùng của trái tim. Hay chọn cách thổ lộ rồi sống tiếp một cuộc sống hạnh phúc.

Cậu lại nghĩ, tên Dazai đó bảo rằng hắn sẽ phải chết ở một nơi tuyệt đẹp. Vì đó là nơi cuối cùng hắn đặt chân đến chăng? Hay vì nơi đó đã nâng niu linh hồn nhỏ bé không chốn nương tựa ngay lúc ấy?

Tại sao cậu lại nghĩ về tên đó nhiều đến mức vậy chứ?

Dù hắn có thích cậu, có thương cậu. Thì bởi lẽ, cậu chẳng phải con người đâu, không thể nhận lấy hai chữ hạnh phúc xa xỉ mà họ thường hằng mong ước.

Suy nghĩ vừa dứt, cơn mệt mỏi đã tràn lan khắp cơ thể, chỉ chờ bộ não mà nhanh chóng ngất đi.

Cậu con trai với mái tóc màu cam, cùng nỗi cô độc và những câu hỏi chẳng ai giải đáp, lặng lẽ trong đêm hoà mình vào với cái lạnh nhưng lại ấm áp đến lạ thường của cơn mưa to bất chợt.

°°

[24/6/23 < 1509 word >]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net