Chap 22: Kì thi cuối kì sắp tới?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hôm nay các em vẫn rất ngoan như mọi khi nhỉ? - Mori mỉm cười nói trong khi đang chống cằm bằng hai tay nhìn cả lớp 3A, đáp lại ông la khoảng không im lặng. - Được rồi, thầy sẽ thông báo những sự kiện trường sẽ tổ chức sắp tới.

Vừa nói, Mori vừa lôi tập tài liệu bên cạnh ra để nhìn lại, cả lớp hồi hộp lắng nghe.

- Sắp tới trường ta sẽ tổ chức một buổi diễn kịch, năm trước cũng có sự kiện như vậy đúng không?

"Diễn kịch toàn trường!?" Văng vẳng trong đầu học sinh dưới lớp là lời Mori vừa nói.

- Nhưng trước đó cả lớp phải trải qua kì thi cuối kì đã. Kì thi này rất quan trọng, ai có điểm số cao nhất khối, nhất trường đều sẽ được thống kê.

"Kì thi cuối kì?... Cả thống kê nữa á!?" Một vài học sinh nuốt nước bọt trong căng thẳng. Mỗi năm, kì thi cuối kì thường có bảng xếp hạng top 50 khối, trường.

- Và trước đó nữa, toàn trường sẽ có hội thao, các em biết nó đúng chứ?

"Hội thao sao!? Thầy ơi đừng chọn em vào cuộc thi chạy~" Một vài học sinh nghĩ lại năm trước, thậm chí là trước nữa mà chắp tay cầu nguyện trong lòng.

- Và một điều đặc biệt nữa mà các em nên chú ý... - Mori giở tài liệu ra, ngừng đôi chút.

"Điều đặc biệt cần chú ý!?" Học sinh hồi hộp mong chờ.

- Ban Giám Hiệu nhà trường muốn để các đàn anh, đàn chị giao lưu, làm em với các đàn em khối trước nên đã đưa ra giải thưởng.

"Giải thưởng? Tức là..."

- Tức là trong mỗi sự kiện tương ứng với 3 khối kia, một lớp của mỗi khối phải đạt thành tích xuất sắc nhất và nhận được giải thưởng này. - Mori như đọc được câu hỏi trong đầu học sinh, liền cười tươi trả lời ngay.

Học sinh dưới lớp có nét bất ngờ đôi chút thoáng qua, sau đó liền trở lại bình thường, thậm chí là vui vẻ hơn, không có sự lo toan như lúc trước nữa. Dẫu vậy thì vẫn có người vẫn tò mò giải thưởng là gì mà nhà trường lại tổ chức cho cả ba lớp. Trong những năm trước, một lớp nào đó trong trường có nhiều thành tích cao nhất trong kì thi cuối kì 1 (theo bảng xếp hạng top 50 toàn trường) sẽ được đưa đi đâu đó chơi trong khoảng thời gian nhất định.

Năm trước là Kyoto, trước nữa là Tokyo, nữa là Roppongi, hơn nữa là Shibuya, đặc biệt hơn nữa là có năm sang cả Việt Nam hoặc các nước lân cận khác. Không biết năm nay sẽ là gì đây nhỉ?

- Thầy ơi... - Kunikida, vị lớp trưởng của lớp, đứng lên với mục đích giải đáp thắc mắc của các bạn học bên cạnh mình. - Năm nay, phần thưởng sẽ là đi đâu ạ?

"Kunikida~ Cả lớp này đội ơn cậu rất nhiều~" Một số người trong lớp rơi nước mắt nói trong lòng.

- Ồ? Một câu hỏi rất hay, và thầy cũng đang chờ đợi câu hỏi đó từ phía các em... - Mori mỉm cười sau khi vừa giả vờ như điều trước mắt này thật sự rất bất ngờ. - Năm nay nhà trường sẽ tổ chức cho các em ra đảo chơi.

" Ra đảo chơi... Tức là đi biển!!" Cả lớp như đã nhận ra đáp án, ngoài thì gật gù đã hiểu, lòng thì dậy sóng muốn hét ầm trời. Mùa hè mà đi biển thì còn gì bằng, nhất định phải được đi thôi!!

- Nếu không còn thắc mắc gì nữa thì ta lấy sách ra học bài nhé? - Mori mỉm cười nói, coi như kết thúc chuyên mục đầu tiết học. Không ai trong lớp 3A phản đối cả, vâng một tiếng rõ dài, rõ to rồi cũng lấy sách vở ra.

Dazai nhìn chằm chằm xuống đống sách vở trên bàn của mình một lúc như đang suy nghĩ gì đó. Một thứ vô hình vô dạng nào đấy lướt qua đầu hắn khiến hắn bất giác ngẩng đầu lên và quay sang nhìn bạn thân của mình. Chuuya đang nghe giảng nên cũng không để ý, đến lúc cảm thấy bản thân mình đang bị nhìn thì thử quan sát xung quanh nhưng lúc đó thì hắn đã quay lại với cái bảng đầy chữ kia rồi, hoàn toàn không cho cậu biết bản thân mình vừa nhìn ngắm cậu. Chuuya cũng chẳng quan tâm gì nhiều, trở lại với bài học hôm nay.

Xem ra sắp tới sẽ phải ôn tập bài học kiêm luôn cái cớ đi chơi với người ta rồi...

_________________

- Dazai... và cả Chuuya nữa? Hiếm lắm mới thấy hai người xuống căn tin mua đồ ăn như thế này đấy?

Yosano đang đứng đợi đồ ăn, mắt thấy hai bóng dáng một cao một thấp que thuộc đằng xa liền lên tiếng gọi. Giọng nói của cô thu hút sự chú ý của cả Atsushi và cả Akutagawa đang tranh cãi với nhau chuyện gì đó ở đằng trước, hệt như hai đàn anh của họ vậy. Nhìn vào đâu ai nghĩ là đang yêu nhau đâu chứ?

- Ồ, Yosano đấy sao? - Nghe tiếng gọi, Dazai ngẩng đầu lên nhìn.

Quả đúng như Yosano nói, hắn không thích ăn cơm ở căn tin chút nào. Không đến nỗi là ghét nhưng bắt đầu vào cấp 2 đến giờ chưa ngày nào hắn được mang bento nhà làm đến trường ăn, trừ khoảng thời gian gần đây Chuuya nấu cho hắn, còn lại toàn phải xuống căn tin, điều này làm Dazai phát ngán nhưng món ăn do bầu bếp ở trường nấu.

Dạo gần đây, Yosano thấy Dazai ít xuống căn tin hơn, thường thấy rõ hơn là ăn trưa cùng với cậu bạn cùng lớp Chuuya kia. Nay hai người đó lại không ăn với nhau mà lại xuống đây thì chắc là chuyện lạ rồi.

- Chuuya-san, lại đây lấy đồ ăn với em trước này! - Atsushi vui vẻ kéo tay Chuuya đến chỗ mình, đẩy Akutagawa còn đang ngơ ngác ở lại với Dazai.

Hai người con trai, một kẻ vừa mất người yêu, một kẻ vừa mất crush trong khi một giây trước còn ngay cạnh mình nhìn nhau, sự đồng cảm như hiện hữu lên dưới đáy mắt. Nhưng bên Akutagawa thì sự ngưỡng mộ nhiều hơn, trước khi đến với Atsushi với cương vị là người yêu thì anh từng cãi cọ, đánh nhau với cậu chỉ vì đàn anh này mà.

Yosano nhìn cảnh trước mắt, bên thì im lặng nhìn nhau như giao tiếp bằng ánh mắt nhưng có hiểu đối phương đang muốn nói gì không thì chưa chắc; bên thì cười nói vui vẻ, tâm đầu ý hợp vào một nội dung nào đó. Cười trừ một cái, cô cũng nhận lấy phần cơm của mình rồi ra bàn ăn trước. Bạn bè xung quanh yêu đương trông thú vị thật đấy.

- Bên này, Yosano! - Kunikida thấy cô đã ra, liền giơ tay lên ra hiệu. Nghe tiếng gọi, cô cũng nhìn quanh, thấy đối tượng cần tìm liền đi ngay về phía đó.

- Hôm nay cậu ra muộn lắm nhé, chắc chắn là do những người kia gây ra đúng không? - Ranpo như nhìn ra được vấn đề nói.

- Nếu đã đoán ra được rồi thì cậu còn hỏi tôi có tác dụng gì không? - Yosano đặt hộp cơm của mình xuống bàn, chống hông nói.

- Hỏi cho chắc chắn thôi, vị thám tử này còn đang là thực tập sinh mà. - Nói rồi, anh nhìn xuống quyển tiểu thuyết mới "xuất bản" của cậu bạn Edgar Allan Poe ở lớp bên cạnh mình.

- Hai người đang nói về ai đấy? - Kunikida khó hiểu nhìn hai con người trước mặt.

- Thế cậu thử đoán xem bao lâu nữa thì mấy người kia tới đây. - Yosano vẫn tiếp tục đấu khẩu với Ranpo, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mà Kunikida vừa hỏi.

- Chưa tới 15 giấy nữa. - Ranpo trả lời ngay dường như tức khắc sau câu hỏi kia. Và quả nhiên chưa tới 15 giấy sau, 4 gương mặt quen thuộc kia đi tới.

- À, tôi hiểu rồi... - Kunikida đẩy gọng kính nói. Là một người tinh tế, anh đã chuẩn bị thêm cái ghế nữa để cho Chuuya ngồi. Ngay sau đó nhận được ánh mắt cảm ơn của cậu.

- Hôm nay hai cậu lạ lắm đấy nhé? Mọi hôm đâu có xuống đây ăn với bọn tôi đâu? - Ranpo hỏi nhưng dường như đã có cấu trả lời rồi, chỉ cần làm cho "hung thủ" tự khia ra thôi.

- Chỉ tại hôm nay Chuuya dậy muộn nên không làm bento thôi~ Đúng là con sên lười. - Dazai thành thật trả lời, tay liên tục lấy đũa đè cơm trong hộp được phát lúc nãy.

Akutagawa nghe hắn nói xong, mắt bất giác liếc sang phía cậu người yêu bên cạnh mình. Atsushi cũng chột dạ quay sang nhìn anh, miệng cười hì hì một cái.

- Mà này, mọi người đã có dự tính gì để đi ôn tập cho kì thi cuối kì sắp tới chưa? - Yosano sốt sắng hỏi, làm tan đi cái không khí mà mấy đứa có người yêu, crush kia tạo ra.

- Em không biết nữa, chắc là vùi đầu vào sách vở ở nhà thôi? - Atsushi trả lời.

- Trừ cái vấn đề ấy ra, đống giấy ở Văn phòng Hội học sinh cậu chưa hoàn thành đâu đấy.

Akutagawa nói, Atsushi nghe xong huých chân nhẹ một cái cho đối phương. Đã muốn quên đi rồi còn không cho người ta quên.

- Hay là tới thư viện trường học đi, ngày mai Chủ nhật nhưng vẫn mở đó? - Yosano tiếp tục đưa ra ý kiến.

- Tôi thì không có ý kiến gì nếu ở đó có đồ ăn vặt. - Ranpo nói trong khi đang đọc cuốn tiểu thuyết của cậu bạn Poe lớp bên (Mặc dù đã bị cả Kunikida và Yosano nhắc nhở là không được đọc sách trong khi ăn.)

- Còn Kunikida thì sao? - Vẫn tiếp tục là Yosano, cô nàng kiên trì đến lạ.

- Chắc là được bởi vì ngày mai tôi cũng rảnh.

Vị lớp trưởng gương mẫu kia trả lời. Sau câu nói đó liền nhận được phản hồi bằng giọng điệu chọc tức người khác củ Dazai.

- Ố ồ~ Kunikida đã thay đổi rồi kìa~ Phải chăng bạn của tôi đã biết yêu rồi sao~

- Yêu cái đầu nhà cậu! Thay vì ngồi đó nói nhảm cậu có thể ăn nhanh hoen được đấy!!

Kunikida gắt lên, nhưng đấy không phải câu anh định nói, ngay từ đầu câu nói đã phải như thế này: "Không phải ai cũng giống cậu đâu!"

Bữa ăn trưa hôm ấy kết thúc trong sự vui vẻ của cả đàn anh, đàn chị lẫn đàn em đều có rất nhiều đề tài để nói chuyển thậm chí tói sáng mai cũng được. Và trong đó cũng không những lần ăn cơm chó của 3 người bạn tốt do những đứa có người yêu và những yêu nhau nhưng không nhận ra.

_________________

Giờ học buổi chiều hôm đó, khi mà Chuuya đang chăm chú nghe giảng bài thì một cục giấy bị ném lên bàn cậu, ngang nhiên hạ cánh trước ngòi bút đang viết kia. Nhìn sang hướng cục giấy ấy bị ném, khỏi nói nó là của ai, ngoài tên cá thu cuồng tự tử đã tiêu tốn bao nhiêu băng gạc kia thì còn ai nữa chứ? Chuuya cũng mở giấy ra đọc xem bên trong có gì.

'Ngày mai lên Tokyo chơi với tôi?'

Cậu viết lại, sau đó ném sang chỗ hắn, thuận lợi đến mức không ai trong lớp nhận ra. Dazaj nhận lại được thư, mở ra đọc.

'Tiền đâu mà đi?'

Dazai viết lại, xong lại vo tròn tờ giấy vốn đã nhăn nhéo kia lại, ném lại phía cậu.

'Tiền làm thêm của tôi, cứ coi như buổi đi chơi đó là dành cho lời hứa trước đó đã không thực hiện được kia đi.'

Chuuya mở thư ra, tiếp tục vòng lặp đọc rồi lại viết lên, gấp lại, ném về phía người gửi.

'Cũng được nhưng mà sao lại là Tokyo?'

'Ở trên đó có một nhà sách, có thể ngồi học ở đó cũng được.'

Đọc xong dòng này, Chuuya khó hiểu viết lại.

'Sao không học chung với Yosano và Kunikida kia? Mắc gì lên tận Tokyo vừa nắng lại vừa tốn tiền?'

'Thì cứ coi như là quà tặng mừng cho chó của tôi chuẩn bị theo người khác đi.'

Khi viết những dòng này, Dazai dừng lại giữa chừng rất nhiều lần, như đang suy nghĩ hoặc nuối tiếc cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định viết ra.

"Ta không phải chó của mi" Suy nghĩ không thành lời nói quen thuộc của cậu.

Ngay khi đọc dòng thư kia, Chuuya đã quay qua lườm hắn. Dazai chỉ nhìn lại rồi cười, không nói gì cả. Cả cậu cũng thế, nếu nói chuyện ngay bây giờ sẽ bị giáo viên bộ môn kia phát hiện trao đổi thư từ trong giờ học, sẽ bị bắt phạt cho xem.

Hiểu ý hắn từ nụ cười kia, cậu thuận tiện ném tờ giấy kia ra ngoài cửa sổ. Nó sẽ không rơi hẳn xuống đâu, đây là tầng ba mà. Chắc chắn dưới kia còn có cả một cánh cửa sổ nữa và "trên đầu" của cánh cửa đó sẽ có mái che. Để tờ giấy mắc kẹt ở đấy cũng là ý hay.

Ngày mai sẽ vui lắm đây nè~

23/8/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net