Chap 33: Đơn giản là ghép đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau đó trôi qua vô cùng êm đềm. Nếu phỏng vấn những học sinh ở đây chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời là rất vui. Sáng đi lượn khắp đảo, tối về ăn uống rồi ngủ trong tiếng sóng vỗ rì rào thì còn gì tuyệt vời hơn. Vừa thư giãn, vừa thoải mái, nó như phần quà thỏa đáng sau một học kì của học sinh vậy.

Còn hai ngày nữa là kết thúc chuyến du lịch hè do nhà trường tổ chức này. Học sinh vẫn đang cố gắng dùng hết hai này cho thật xứng đáng. Thế nhưng vào buổi tối ngày thứ tám, đột nhiên giáo viên của hai lớp là Fukuzawa Yukichi và Mori Ougai đã đề xuất cho lớp của mình một trò chơi, nó được gọi là: Thử thách lòng dũng cảm.

Lúc đầu ai cũng thấy bất ngờ bởi vì đây là lần đầu tiên giáo viên của họ đề xuất trò chơi, mà trò này cả thầy và trò đều chơi cùng nhau. Kể cũng ngạc nhiên đấy nhưng lời chào đến nơi rồi mà không đồng ý thì hơi uổng nhỉ?

Cuối cùng, tại một mỏm đá cách khách sạn hơi ra một chút, tập thể lớp 2A và 3A đều tập chung đầy đủ.

Nhìn xuống nơi mình đang đứng rồi nhìn sang vách đá trước mặt, cuối cùng quay lại đằng sau nhìn những cơn sóng đang vỗ vào mỏm đá này, ai cũng phải xuýt xoa bởi vì nơi đây cũng không hẳn là nhỏ so với suy nghĩ của họ trước đó.

- Có vẻ ai cũng hiểu trò chơi này chơi như thế nào rồi nhỉ? - Mori tươi cười vỗ tay vài cái, gây lại sự chú ý của học sinh. Sau đó, ông chỉ tay vào cái cửa hang động ở vách đá kia. - Đây sẽ là nơi thực hiện trò chơi này, các em mỗi người bắt cặp với nhau thành một đôi nhé?

Học sinh bắt đầu sôi nổi bàn chuyện với nhau. Họ đang hàn huyên đủ thứ để lôi kéo vài người để tạo thành một nhóm như quy định thì Fukuzawa lên tiếng:

- Khụ, Mori-sensei vẫn chưa nói xong.

Học sinh bắt đầu im lặng lại dường như cùng một lúc, lại chú ý tới vị giáo viên tóc màu bạc kia. Mori bên cạnh cũng chỉ cười và nói tiếp:

- Mỗi nhóm một nam một nữ.

- Hể??

Tiếng nói khó hiểu vang lên (và tiếp tục là cùng một lúc). Cái này chỉ là trò chơi bình thường thôi mà, việc gì phải chia nhóm một nam một nữ?

- Thầy ơi, - Lớp trưởng lớp 2A, một nữ sinh, giơ tay lên có ý kiến. - Đây chỉ là một trò chơi thôi, nếu chia nhóm bắt buộc phải hai người thì còn hiểu nhưng mà một nam một nữ thì hơi vô lí đấy ạ.

- Em cũng cùng ý kiến, - Kunikida tiến thêm một bước, tay anh nâng kính mình lên. - Thay vì bắt buộc một nam một nữ, sao chúng ta không bốc thăm?

Mori nghe xong ái ngại nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh mình. Fukuzawa không tham gia trò này, bởi vì vốn dĩ ông bị bắt buộc bởi chính người đang nhìn mình, do vậy, ông lơ luôn. Mori thấy thế cũng tự nghĩ cách để giấu diếm. Sự thật của trò chơi này không phải là thử thách lòng dũng cảm, nó chỉ đơn giản là ghép đôi thôi. Dẫu vậy thì nói ra cũng sẽ bị từ chối ngay nên ông mới nghĩ ra cái lí do này.

Nhìn những ánh mắt đang chăm chú hướng về phía mình, Mori Ougai chỉ có thê miễn cưỡng gật đầu đồng ý cái ý kiến bốc thăm kia.

Và thế là cách mà đêm nay trở nên sôi động.

________________

- Ở trong này tối quá nhỉ?

Atsushi vừa soi đèn vừa nói, xung quanh cậu giờ đây là vách đá khá vững trãi, khó có mà đổ xuống được. Akutagawa đi bên cạnh cậu chỉ gật đầu không nói gì, đó là câu trả lời cho lời nói của cậu khi nãy.

- "Thử thách lòng dũng cảm" tức là sẽ có cái gì đó đáng sợ lao ra hả? Hay chỉ là đi hết hang động này rồi ra ngoài?

- Ở trong này tối mà rộng ghê, khác xa với suy nghĩ lúc nãy khi tôi đứng ngoài luôn ấy!

- Ryun, Ryun! Ở đây có miếng vải gì đó nè?

-....

- Cậu nói nhiều quá, Atsushi. - Akutagawa bắt đầu nhăn mặt cằn nhằn.

Atsushi quay lại, bắt hiện rõ vẻ khó hiểu và trên đầu còn có dấu hỏi chấm to đùng. Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, nơi tối tăm nhất cũng là nơi cậu cô đơn nhất. Bây giờ trong hang động tối tăm này, cậu chỉ muốn nói thật nhiều với người bên cạnh mình để đảm bảo rằng mình không cô đơn. Vậy mà bạn trai cậu có vẻ không giống cậu lắm.

- À, hay là do cậu sợ nên cậu mới làm thế để không quan tâm đến nỗi sợ của cậu nữa?

Atsushi đang khó hiểu lập tức chuyển thành khó ở nhìn người không có lông mày đang nhếch mép khinh thường cậu. Sao cậu lại có thể quên cái tính này của người yêu mình được nhỉ? Muốn gồng mình lên cãi lại nhưng mà thôi, Atsushi quay lưng đi tiếp vào hang, để lát nữa về khách sạn cậu sẽ kể chuyện còn kinh dị hơn cái bóng tối ở đây nữa cho anh nghe, đến lúc đó còn khinh thường cậu nữa không.

_______________

- Tôi cứ có cảm giác là kiếp trước chúng ta mắc nợ nhau ấy...

- Tôi không tin vào mấy cái đó đâu.

Yosano vừa soi đèn nhìn ngắm mấy tảng đá xung quang vừa nói với vẻ mặt không thể tin cho được. Vì sao cô phải cầm đèn? Vì Ranpo bận ăn bim bim rồi, không cầm thay cô được đâu. Yosano bực bội, Yosano khó chịu, Yosano sẽ về đi xem thầy nói cho mà coi.

- 15 giây nữa nó sẽ tới. - Ranpo đột nhiên nói.

- Cái gì tới cơ? - Yosano khó hiểu quay đầu lại nhìn chàng thám tử đang đi sau mình.

- Rồi cậu sẽ biết, giơ chân trái lên đi. - Ranpo vẫn điềm nhiên.

Dù không hiểu gì nhưng cô vẫn làm theo. Kết quả là chân vừa giơ lên thì một cái đó màu trắng bay vụt qua làm cô giật mình né sáng bên cạnh. Hoang mang khó tin nhìn lại anh chàng vẫn an tĩnh ăn bim bim kia.

- Nó quay lại đấy. - Ranpo quay lại đằng sau, hướng cái thứ trắng kia vừa bay tới.

Rất nhanh, Yosano lấy lại bình tĩnh, xác định chỗ mình vừa đứng. Thấy thứ kia quay lại, cô lập tức giậm chân thật mạnh xuống đất, không cho nó bay qua nữa.

- Rồi, giờ xem nó là thứ gì đây. - Yosano có vẻ đang (hơi) nghiến răng nói. Cùng lúc đó, Ranpo cũng tiến đến ngó đầu vào xem.

Thứ kia còn đang phấp phới lập tức xụp xuống, nằm im lìm dưới chân Yosano như một miếng vải bình thường. Chính xác nó chỉ là một miếng vải màu trắng, ở giữa của nó cột một sợi dây mỏng, mỏng đến nỗi nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng nhận ra. Khi kéo sợi dây kia, miếng vải cũng sẽ di chuyển qua lại, như trường hợp của Yosano vậy, hệt vật thể sống.

- Thì ra đây là cái gọi là "thử thách lòng can đảm". - Bỏ mặc miếng vải kia, Yosano lại soi đèn đi tiếp.

- Hừm... Có thể lắm. Vậy mà tôi lại nghĩ khác, có lẽ cái kia không đúng rồi. - Ranpo đi bên cạnh nói.

- Lại cái gì nữa à? Nói tiếp đi. - Yosano nhìn sang giục.

- Chẳng có gì đâu~

- Haiz, - Yosano thở dài. - Giờ thì tôi rất biết ơn cái nợ chúng ta mắc phải ở kiếp trước đấy!

- Đã bảo là tôi không tin cái thứ viễn tưởng đó còn gì? Nghe cứ như đang xúc phạm những thám tử sinh ra để điều tra bí mật trong thế giới này ấy!

________________

- Tối quá... Lỡ may có cái gì đó nhảy ra từ bóng tối thì sao!?

- Hakino-san, cậu đứng gần quá đấy!

Kunikida bất lực soi đèn, đằng sau anh là bóng dáng Merin sợ hãi khép nép bên lưng. Không phải cô sợ bóng tối đâu, cô chỉ sợ có thứ gì đó kinh khủng nhảy ra thôi, vừa nãy Yosano kể với cô rồi. Điều đó khiến Merin hoang mang, lượt của Akutagawa và Atsushi vừa kết thúc, cô đã hỏi cậu nhóc tóc bạc kia, cậu đã nói rằng chẳng có gì xảy ra cả. Hai lời nói khác nhau khiến cô khó hiểu. Nhưng mà dù có vậy, "thử thách lòng can đảm" chưa chắc đã bình thường, Merin vẫn phải dè chừng theo từng bước đi của mình.

Kunikida soi đèn xung quanh, từng bước giày gõ xuống nền đá tạo thành tiếng, tiếng đó va vào vách tường xung quanh và trở thành tiếng vang. Giữa không gian tối tăm chỉ có ánh đèn nhỏ, đột nhiên tiếng của một con gì đó vang lên, khiến cả hai giật mình. Merin đã sợ nay còn sợ hơn, hai bả vai cô run hết cả lên.

- Na... Này, tiếng vừa rồi là gì vậy? - Merin thấp thỏm hỏi.

- Không, hình như chẳng có gì...

Lời chưa kịp dứt, ánh đèn pin được chiếu lên trên vách đá, một con dơi hiện ra, bay xuống ngọn đèn ấy, kêu lên những tiếng kêu khó nghe. Lần này thì Merin giật bắn mình, hét lên một tiếng thất thanh. Kunikida dùng tay cầm chiếc đèn ấy xua xua vài lần cho con dơi bay đi. Có lẽ trong hang này chỉ có một con thôi, bởi vì nếu còn nữa thì tiếng kêu vừa nãy sẽ khiến cả đàn bay ra luôn rồi.

Hai người vẫn tiếp tục đi. Lần này thì Hakino Merin sợ đến nỗi không chỉ đứng khép nép đằng sau Kunikida nữa, cô ôm hẳn lấy tay anh luôn. Kunikida với cánh tay bị ôm cứng chỉ có thể thở dài bất lực. Đừng nghĩ rằng chỉ với nhiêu đây cũng đủ để làm anh say nắng, 58 quy tắc để chọn bạn gái của anh không sinh ra để làm màu đâu.

_________________

- Tại sao tôi lại phải đi với cậu?

- Câu đó phải để ta nói mới đúng đấy! Cầm đèn cho tử tế vào!

Dazai một tay cầm đèn, một tay gãi gãi sau gáy tỏ vẻ khó chịu. Chuuya bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt khó ở không kém gì hắn. Tưởng bốc thăm là tránh được nhau nhưng ai ngờ nó lại kéo ta gần nhau hơn đâu? Cái này người ta gọi là do xui rủi hay "oan gia ngõ hẹp" đây?

- Mà vừa nãy trông Hakino-san sợ lắm đấy.

- Ừ, rồi sao?

Dazai liếc mắt xuống nhìn thân ảnh nhỏ bé vẫn đang từng bước đi bên cạnh mình. Hắn không nhớ rõ cậu có sợ mấy cái gọi là ma quỷ hay kinh dị như thế này cho lắm, dường như hồi nhỏ hắn có quá nhiều kỉ niệm với cậu để nhớ nên giờ hắn vẫn chẳng thể nhớ hết được.

- Rồi có cái gì đó lao ra như lời Yosano-san kể thì sao nhỉ?

- Thì ta sẽ đá nó sang cho mi.

- Chuuya là đồ con chó thờ ơ với chủ.

- Ta không phải chó.

Chuuya xù lông lên. Dẫu có trong hoàn cảnh gì, hắn vẫn chứng nào tất nấy, vẫn mở miệng trêu chọc cậu, vẫn gây phiền hà đến người khác. Nếu trong trường cho mở Câu lạc bộ tự do, Chuuya cậu sẽ lập Câu lạc bộ "anti Dazai Osamu" cho mà xem.

Dazai đột nhiên dừng chân lại, làm cho Chuuya đang đi bên cạnh thấy lạ cũng dừng theo, quay lại nghiêng đầu hỏi hắn sao không đi tiếp. Dường như hắn nghe thấy cái gì đó, nếu cứ đi tiếp tiếng bước chân sẽ át đi tiếng kia nên hắn mới dừng lại. Mặc kệ thanh mai trúc mã đang tò mò khó hiểu trước mặt, Dazai chăm chú lắng nghe xung quanh.

Quả nhiên là có tiếng. Dazai ngay lập tức nhận ra có vật thể màu trắng đang lao tới. Hắn chẳng nói chẳng rằng kéo Chuuya đứng sát vào vách đá bên cạnh. Chuuya đang khó hiểu nay lại còn hoang mang hơn. Dù lực lúc hắn đẩy cậu vào vách không đủ để khiến cậu đau nhưng Chuuya cũng rên lên một tiếng nhỏ khi vách đá lạnh lẽo ấy chạm vào lưng mình chỉ cách một lớp áo phông mỏng.

- Chuuya, cậu vừa nói cái gì đấy? - Có vẻ như Dazai đã nghe được tiếng rên kia của cậu, mặt hắn liền chuyển sang tò mò hỏi.

- Hả? Nói gì là nói gì? - Chuuya gắt lên. - Mi vừa làm gì đấy!?

- À, tôi nhận thấy nó bay tới. - Vừa nói, Dazai vừa quay đầu lại để nhìn, đồng thời cũng chỉ cho cậu. - Có vẻ như nó là thứ mà Yosano-san nói tới.

Chuuya cũng nhìn theo, "nó" mà hắn nói là một mảnh vải trắng bay qua bay lại. Trông như robot bị lỗi được lập trình sẵn vậy, nó chỉ bay quay bay lại ở dưới gần sát đất, tất nhiên là có cả sợi dây mảnh nữa.

- Có lẽ nó là thứ khiến cho trò chơi này gọi là "thử thách lòng dũng cảm"... Mà nè, Chuuya. - Dazai đang giải thích rất nghiêm túc, đột nhiên quay lại tươi cười hớn hở. - Cậu có thấy tư thế này giống trong mấy cuộn truyện ngôn tình quá không?

- Hả? - Chuuya nheo mắt khó hiểu. Cậu nhìn lại, quả nhiên là giống thật: Tư thế kabedon tròng truyền thuyết đây.

- Dẹp cái chuyện nhảm nhí ấy sang một bên rồi hoàn thành trò chơi nhảm nhí này đi. - Chuuya đẩy hắn sang một bên rồi tiến tới giẫm mảnh vải trắng kia bẹp xuống đất.

Sau đó, hai người lại tiếp tục đi sâu vào hang. Càng đi vào, càng thấy rõ có rất nhiều hình nộm ma quỷ khác nhau khác nhau.

- Thì ra đây là cái gọi là "thử thách". - Chuuya liếc mắt nhìn bóng ma trơi bay vụt qua tầm mắt nói.

- Nó là giả nè, chẳng thấy nóng chút nào! - Dazai bắt lấy một bóng ma trơi, xé tấm vải trắng bên ngoài ra, bên trong nó là chiếc đèn nhỏ có ánh sáng xanh.

- Tất nhiên, trên đời này làm quái gì có ma quỷ thật. - Chuuya khịt mũi nói.

- Thế thì chán chết. - Dazai vứt "con ma trơi" kia xuống đất. - Nếu ngay từ đầu nói thẳng ra trò này là "ghép đôi" luôn thì có mất gì đâu?

- Mất giá đấy. - Chuuya cười khẩy liếc mắt lên trả lời hắn. Ngay sau đó cậu nhảy lên, làm một cú đá vòng vào một con ma nơ canh dạng lớn đang bay tới, khiến nó văng ra xa.

- Tuyệt lắm! - Dazai vỗ tay tán dương. - Chuuya đúng là một con chó giỏi giang, thông minh mà~

- Im đi nhá! Ta không phải chó của mi! - Chuuya lập tức quay lại gân cổ lên chửi hắn.

________________

Mori Ougai hoang mang nhìn đám học sinh của cả lớp ông và lớp Fukuzawa. Rõ ràng là "ghép đôi" vậy mà chẳng có đứa nào trông như "tình cảm được nảy nở" là sao nhỉ? Trò này ông dựng công phu lắm đấy, giờ trở thành công cốc sao?

Chap mới sau những ngày ôn thi với thi sấp mặt đây :>

12/11/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net