[Oneshot] Ngoại lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dazai Osamu là một con người đầy mâu thuẫn.

Đó là những gì Akutagawa nghĩ.

Đồng thời cũng là một cơn ác mộng dai dẳng.

Mỗi khi mạch suy nghĩ dẫn cậu đến với chuỗi ký ức mang tên Dazai Osamu, Akutagawa sẽ lập tức nhớ về cái đêm mình chạy trốn khỏi con ngõ sâu trong khu ổ chuột, nhớ về nỗi khiếp đảm khi chạy thục mạng dưới bóng đêm kinh hoàng của Yokohama cùng cái chân nhức đến phát điên; cậu sẽ sống lại cái khoảnh khắc tim mình đập thật nhanh mỗi khi gặp một khúc rẽ, khoảnh khắc thở phào nhẹ nhõm ngắn ngủi khi nhận ra mình không đi nhầm vào ngõ cụt và khoảnh khắc sững sờ bất động khi bắt gặp Dazai – lúc đó còn là một kẻ lạ mặt - đang thản nhiên đứng bên sáu thân xác bất động bê bết máu.

"Cậu muốn giết những tên này phải không?"

"Cậu thắc mắc vì sao tôi giết chúng? Đây là món quà dành cho cậu. Cậu không giống loại dễ bị mua chuộc bởi tiền hay địa vị, nên tôi nghĩ rằng thanh toán kiểu này sẽ thu hút được sự chú ý..."

"Tôi muốn thuyết phục cậu gia nhập Mafia Cảng."

Vào cái ngày định mệnh ấy, Akutagawa đã nghĩ rằng, có thể năng lực điều khiển vải vóc của mình đã khiến anh ta ấn tượng, thật sự ấn tượng, đến mức phải cất công chuẩn bị một 'món quà' như thế.

Hoặc là không.

Bởi những ngày sau đó, tất cả những gì cậu nghe được chỉ là:

"Quá yếu."

"Như vậy không đủ để sinh tồn tại Mafia Cảng đâu. Hay cậu muốn quay về cái khu ổ chuột rách nát trước đây?"

"Bãi rác nơi tôi nhặt cậu về rất hợp với cậu đấy, đương nhiên ăn nhập với cả cái năng lực rác rưởi đó nữa, Akutagawa."

"Còn làm hỏng chuyện một lần nữa, tôi sẽ đấm cậu hai lần và sử dụng năm phát đạn."

Akutagawa không thể hiểu nổi nguyên nhân gì đã khiến thái độ của anh ta thay đổi đến vậy. Nếu không phải vì năng lực này thì tại sao lại muốn cậu gia nhập tổ chức?

"Vì cậu không biết cách điều khiển nó." là câu trả lời. "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi Akutagawa, năng lực này không chỉ hỗ trợ cậu trong việc tấn công, nó cũng có thể dùng để phòng thủ đấy. Và không thể kiểm soát nó đúng là một nỗi nhục lớn."

Bởi vậy, Dazai Osamu đúng là một con người đầy mâu thuẫn, vì cộng sự của anh ta cũng sẽ hoàn toàn trở nên mất kiểm soát nếu sử dụng 'Ô Trọc'.

Cậu không thể ngừng chất vấn, điều gì khiến cái gã Nakahara đó trở nên đặc biệt đến vậy, tại sao Dazai-san thản nhiên thừa nhận hắn là cộng sự nhưng đồng thời lại quá khắt khe để nhìn thấu nỗ lực của cậu? Cũng chính sự mâu thuẫn này đã giúp cậu phát hiện ra một điều.

Luôn luôn có ngoại lệ đối với Chuuya Nakahara.

Akutagawa không quen biết đủ nhiều, và cũng chẳng để tâm đến những thành viên khác tại Mafia Cảng nhưng cậu đủ nhạy bén để nhận ra: Chuuya là kẻ duy nhất trong tổ chức không tính Boss, dám gọi tên Dazai mà bỏ qua kính ngữ. Thậm chí đã có lúc cậu nghe thấy cái tên của người quản lý đáng sợ bị thay bằng các danh từ miệt thị khác, 'vagabondo' 'thành-phần-không-thể-hòa-nhập-xã-hội' hay thậm chí là thằng khốn... Điều kì lạ là, kẻ đó chưa phải chịu bất cứ hình phạt nào, hay chính xác là bất cứ một hình phạt nghiêm túc nào. Những gì hắn phải trải qua chỉ là những lời châm chọc về chiếc mũ đang đội trên đầu, về chiều cao, gout thẩm mỹ xấu tệ hay đơn giản là mái tóc kì cục màu đỏ cam.

So với không khí u ám mà cậu nhận được mỗi khi lại gần, Dazai dễ dàng trưng ra nhiều biểu cảm khác lạ với những việc có liên quan đến Chuuya Nakahara. Anh ta đã không biểu lộ một chút cảm xúc nào khi giết sáu tên cầm súng nhưng lại dễ dàng giật mình chỉ bởi nghe thấy một tiếng động nhỏ trong hầm Nakahara khi đang biến chỗ rượu quý ở đó thành bộ sưu tập giấm. Trong suy nghĩ của cậu, Chuuya là kẻ đã khiến Dazai trở nên giống một con người bình thường hơn, bên cạnh gã bạn nhậu nào đó sở hữu năng lực 'Hoàn Mĩ'.

Ngoài ra, trong suốt quãng thời gian là thuộc hạ của Dazai Osamu, có một điều Akutagawa hiểu rất rõ, tất cả những kẻ xấu số bị anh ta tuyên bố ghét bỏ luôn sở hữu một đặc điểm chung nhất định trước khi từ giã cõi đời này – đó là khuôn mặt biến dạng vì sợ hãi.

Chỉ duy nhất một người sống sót.

Vẫn là Chuuya Nakahara.

------------------------------------------------------------------

Thật không thể chấp nhận được.

"Anh đã biến mất một thời gian, sau cùng lại xuất hiện dưới tư cách là kẻ thù của Mafia Cảng. Đó là sự phản bội không lường trước được từ một người nắm giữ vị trí quan trọng trong tổ chức."

"Và tôi còn là cấp trên của cậu nữa đúng không?"

Ngày hôm nay, trong tình trạng bị bắt giữ chờ xét xử, anh ta vẫn ngạo mạn lên giọng với cậu.

"Trước đây cậu vẫn luôn là một đứa chậm tiêu, lại thường xuyên làm trái theo chỉ thị, chưa kể đến cái năng lực rác rưởi đó-"

Akutagawa đã kiềm chế để không cho kẻ này thêm vài cú đấm. Cậu quyết định bỏ đi sau khi thông báo: "Anh Chuuya sớm muộn cũng sẽ tới đây, Dazai, anh sẽ mất mạng dưới tay người đó."

Và một lần nữa, luôn luôn có ngoại lệ với Chuuya Nakahara.

"Vậy thì hay rồi, ta vẫn luôn muốn Chuuya trở thành điều cuối cùng mình thấy được trước khi rời bỏ thế giới chán ngắt này."

-------------------------END--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net