Tóc nâu, tóc vàng, và Aphrodite trên những dòng kẻ của chủ nghĩa lãng mạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một góc kế bên. Ấy là cái góc mà dành cho những quyển sách rác rưởi, tóc vàng đã nói như vậy.

Danielle ghét cái thái độ kiêu căng của vị chủ tiệm đến mức nàng thề là sẽ không thể ghét ai được nữa cho tới lúc già. Chê bai thậm tệ tác phẩm của nàng đã là một điều không phải phép, và cô ả này còn không thèm xếm xỉa gì đến công sức mà nàng bỏ ra mà thậm chí còn coi những nghiên văn ấy như một tội ác. Nàng biết mình viết dở tệ, đúng thật, nhưng không thể vì thế mà cho phép cô ta không coi nàng ra gì được.

"Ít ra cô cũng nên thở ra một câu cảm ơn vì có người viết để cho cô gặm nhấm mỗi chiều chủ nhật?" Danielle bĩu môi, thở dài một cách mệt mỏi.

"Nếu muốn được tôi cảm ơn thì chị nên ngắt câu đúng chỗ kia chứ?"

Thế đấy.

[...]

Đã là đầu tháng sáu, và cho đến thời điểm này, Kang Haerin vẫn chưa một lần nào dành tặng cho Danielle một lời khen nào cả. Kể cả một lời khen bé xíu cũng không.

Họ Mo bất ngờ vì cái sự hơn thua vớ vẩn này đã kéo dài được đến hơn một tháng. Vốn dĩ ban đầu nàng chỉ định dạy cho Haerin một bài học; chẳng ai ngờ cái việc này ngốn từng ấy thời gian đến thế. Và sau một tháng, nàng tìm thấy mình vẫn ở nơi tầng hai của tiệm, sõng soài trên chiếc ghế bành; cơ thể thì mệt nhoài và đôi tay thì đã chai in hằn cả hình chuôi bút.

Nàng tiểu thư đã thấy quá mệt mỏi rồi. Sao mình tiếp tục phải làm cái trò này kia chứ? Mo Dani tự vấn, vẫn không hiểu mình phải cố gắng vì điều gì. Có phải chỉ là vì muốn chứng minh với ông nội và chủ tiệm kia nên nàng mới kéo dài cái trò hết sức ngu ngốc này đến tận bây giờ chăng?

Hiển nhiên là không phải rồi.

Nhưng nếu không thì là vì lí do gì?

Vị tiểu thư nhắm nghiền mắt lại, cố suy ngẫm lại về mục đích của mình. Nàng chẳng thể hiểu sao mình phải làm cái trò kì cục này lâu đến vậy, mà còn là với một cô ả mà nàng đã ghét từ bấy lâu: những hai năm trời! Nàng đang ở trong trạng thái hoang mang cực độ, biết rằng hẳn trong lòng mình ắt phải có một nỗi lòng nào đó - một nỗi lòng trĩu nặng tâm tư thoắt ẩn thoắt hiện mà bản thân rất khó gọi tên.

Bỗng hương hoa hồng ngọt ngào len lỏi, cắt ngang cái suy nghĩ dở dang của nàng. Và trong lúc nàng tự hỏi cái người vô duyên định phá bĩnh giấc ngủ của mình là ai, một thứ giác cảm mềm mại ẩm ướt được đặt lên trán. Ngay giây sau, Danielle nghe thấy giọng nói dịu dàng và thân quen vô ngàn.

"Ngủ ngon nhé, tiểu thư kính mến."

Đợi cho đến khi tiếng bước chân khuất dần ở phía tầng dưới, Danielle mới dám mở to đôi mắt hướng lên trần nhà. Chao ôi, mặt nàng lúc bấy giờ đỏ như một quả cà chua!

[...]

Danielle không hiểu hành động của vị chủ tiệm cho lắm. Không, chính xác là nàng không thể hiểu nổi người tóc vàng đã làm cái quái gì. Không phải cô ta ghét mình lắm sao? Nàng đã nghĩ ngợi cả tuần trời và chẳng thể làm được cái gì tử tế cho cam.

Nghiên mực để trên bàn không động đến đã khô một tuần hơn, và những dải giấy cũng dần lấm lem vết bụi mờ; một điều tệ hại hết sức cho một kẻ cầm bút. Nàng cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi nụ hôn trán bất ngờ kia bằng cách vùi mình vào Gustave Flaubert và Voltaire, đắm chìm trong nhạc họa với Bach và Tchaikovsky trong nền nhạc cổ điển. Đương nhiên, tiểu thư cũng đã cố hết sức để dùng ngón nghề viết được một thứ gì đó, nhưng nàng chẳng thể viết nổi được cái gì tử tế được.

Dường như hồn nàng đã vỡ tan tự bao giờ, rời khỏi thể xác trần tục chẳng thế cứu vãn.

Danielle biết rõ, cái tình trạng này không thể tiếp diễn mãi. Nàng biết mình phải làm gì đó.

Và thế là, giữa cái tiết trời oi ả của tháng sáu, nàng lại bước đi trên con phố dẫn tới Galignani. Con đường dẫn tới đầu phố vẫn thân quen và chẳng có gì mới mẻ lắm trừ một vài đứa nhóc lạ mặt chạy trước cửa mấy tiệm tạp hóa ven đường. Chẳng có cái gì khác lạ cả, ngoài thứ cảm xúc xốn xang mà nàng đang có trong lồng ngực. Nàng không biết cái cảm giác này được gọi tên là gì, nhưng hiển nhiên là nó không hề dễ chịu chút nào. Nói thẳng ra là vị tiểu thư tóc nâu không thích cái cảm giác đấy.

Họ Kang hiện ra qua lớp kính mờ nơi cửa tiệm. Danielle lúc trước đã ghét cô ả bấy nhiêu thì bây giờ nàng vẫn ghét cô ta như vậy thôi; chỉ có điều, ngày hôm nay cô ta xinh đẹp một cách kì lạ. Cứ như là trong một tuần trời, có vị thần sắc đẹp đã ban cho người tóc vàng vài giọt trong trẻo thanh thuần.

Một Aphrodite thơ thẩn và kiều diễm đến lạ.

Danielle chợt lắc đầu, phủi bỏ đi những mộng tưởng trần tục và viển vông trong thoáng chốc. Đoạn nàng đã đứng trước cửa tiệm; nàng đang nghĩ xem nên gửi đến vị chủ tiệm một lời chào như thế nào, và nên nói về sự khắc kỷ hay chủ nghĩa duy tâm trong khi cô ả thao thao bất tuyệt về những khiếm khuyết trong lối viết của nàng. Khi khẽ mở tấm cửa cũ mèm mà nàng vẫn thường kéo ra mọi tuần, nàng nghe thấy hai giọng nói. Một cuộc trò chuyện, không quá khó khăn để nhận ra được điều đó. Ngạc nhiên thay, người xuất hiện trong cuộc hội thoại lại là chẳng ai khác ngoài nàng.

Danielle không nghe thấy người còn lại nói gì; nàng chỉ nhận ra cái giọng của vị chủ tiệm, trong và rõ như ban ngày:

"Lão Antoine viết thì hay ho thật đấy, tuy nhiên đứa cháu gái của của lão thì chẳng bằng một góc nào cả. Tôi đã đọc những tác phẩm mà cô gái ấy viết. Cổ có vẻ còn non tay lắm, chắc phải ngàn năm sau cổ mới có một quyển sách được xuất bản trên những kệ tủ. Mà lúc đó ta đã già rồi còn đâu."

Vị tiểu thư không thể tin được những gì mà mình nghe được. Chê bai thẳng mặt nàng còn chưa đủ, bây giờ cô ả còn nói về nàng với cái giọng miệt khinh đối với một vị khách mà nàng còn chẳng biết tên tuổi. Thân nhiệt Danielle càng lúc càng tăng; trước khi nàng kịp nhận ra, nàng đã xông thẳng vào cửa tiệm, xổ cho kẻ bội bại kia một tràng dài.

"Điều mà cô từ trước đến giờ chẳng có một tí khái niệm nào cả là sự biết điều đấy, quý cô Haerin. Nếu cô đã chê cái tác phẩm của tôi đến vậy, cho tôi xin lại cái xấp bản thảo nhé. Và mong cô hãy rèn dũa lại cái nết rẻ rách của mình, vì nhờ sự quá đáng của cô mà hôm nay tiệm Galignani đã mất đi một khách hàng quen thân. Xin cô đừng làm những trò lố lăng như hôn lên trán người khác nếu cô đã ghét họ đến vậy. Xin chào và không thân."

Nàng đóng sầm cửa tiệm. Ở đằng xa, người ta vẫn nghe thấy tiếng một cô tiểu thư đài các làu bàu cái từ "khốn nạn" đã tầm hai chục lần.

[...]

Danielle nằm dài trên chiếc giường. Đã là vài ngày sau cái sự kiện đáng xấu hổ ấy, và nàng không biết rằng mình có nên đi xin lỗi cô ả tóc vàng không. Dù là vì điều gì đi nữa, thì những gì mà vị tiểu thư nói với cô ta quá mức tệ hại - và đó không phải là tác phong mực thước mà cha mẹ đã rèn dũa nàng từ bé đến giờ. Hơn ai hết, nàng hiểu rằng những gì chủ tiệm nói hoàn toàn là sự thật; bởi lẽ Danielle chẳng có gì ngoài danh phận và lớp vỏ đức độ hào nhoáng mà người ta vẫn thường nghĩ nơi biệt thự trên triền đồi.

Tuy nhiên vào quãng thời gian nơi những nỗi lòng còn ren rối, vào lúc bảy giờ tối, khi vừa kết thúc bữa chiều, Danielle nhận được một bức thư trong hòm. Chẳng có gì nhiều nhặn, ngoài một lời ước hẹn ngổn ngang được viết bằng nét chữ nắn nót tuyệt đẹp:

"Danielle mến thương,

Có lẽ chị không quen vì tôi chỉ thường để lộ ra vẻ ngoài hống hách, kiêu căng và bạc nhược; chẳng có mấy ngoài lòng kiêu hạnh và sự đức hạnh dành cho những câu văn mê muội và ủ ê phiền não. Và tôi thừa nhận rằng, tôi đã bị chị mê hoặc từ lâu. Chị là mối tình sơ kỳ, là ái ơn sâu đậm trinh nguyên và là tất cả những gì tôi ao ước trong kiếp người dở dang. Không phải là thứ lãng mạn vụn vỡ dại khờ, mà là những gì si mê da diết trong một đời.

Tôi thường chẳng dùng những con chữ đê mê mùi mẫn để lừa ai bao giờ, và văn chương của tôi chỉ có thể dành cho chị và mình chị thôi.

Mong chị sẽ lắng nghe hết những gì tôi muốn nói trên đồi thảo nguyên xanh rờn. Tôi ước ao được mân mê mái tóc hạt dẻ của chị dưới hoàng hôn u sầu nơi đại dương xúc cảm tĩnh lặng.

Xin hãy thứ tha cho tôi cho những lầm lỗi ngớ ngẩn tới độ vô tri.

Từ Haerin thương chị với tất cả những vì sao nơi đáy mắt."

[...]

"Tôi đã thích chị từ lần đầu tiên ta gặp mặt. Lúc ấy chị đang đọc Victor Hugo dưới ánh dương cửa tiệm." Haerin cười, ánh mắt đăm chiêu như những vụn ký ức đang hiện hữu ngay trước mắt. Lúc ấy Danielle hai mươi hai, còn người tóc vàng mới chập chững ở độ hai mươi mốt. "Chị đáng yêu nhất trong những kẻ coi văn chương là thuốc phiện, tóc mai màu nâu che mờ đôi mắt có hàng ngàn ánh sao, và đôi môi hết sức yêu kiều."

Ở trên thảo nguyên, có hai kẻ sõng soài trên mặt đất kể về chuyện tình yêu. Danielle không nhớ nàng đã ra đến đây tự bao giờ, và nằm bên một kẻ mình đã từng ghét cay ghét đắng. Nàng chỉ biết sau khi đọc được bức thư với câu từ mùi mẫn mật ngọt cháy bỏng, đôi chân nàng đã tự tìm đến áp bờ vai vào ả tóc vàng.

"Tôi muốn nói với chị là tôi thích chị lắm từ lúc ấy, nhưng chị mang cái dáng vẻ lạnh lùng xa cách, một cách kì lạ. Và chị chỉ đáng yêu mỗi khi tôi chọc chị cáu điên lên, thơ ngây và phờ phỉnh buồn cười."

"Thực ra những tác phẩm của chị không tệ đến mức đấy. Tôi yêu cái cách chị viết về Aphrodite đáng ra là một nữ thần hèn mọn thèm khát tình ái nồng nàn trụi trần bằng một văn phong nâng niu trìu mến. Đến giờ vẫn chưa có ai viết bà ta bằng cái cách như thế, và có lẽ sau này cũng sẽ không."

Danielle mỉm cười; một người chú ý về cách nàng cuồng si nữ thần sắc đẹp chắc chắn sẽ không phải thứ mà nàng gặp được mỗi ngày - ngày hôm nay khi tiểu vén hạ tấm màn kiêu hãnh và để lộ tâm hồn nhu nhược, nàng đã nhận được thứ xa xỉ mà nàng vẫn luôn ao ước có được. Có lẽ nàng cũng không ghét chủ tiệm tóc vàng nhiều đến thế.

Có lẽ, nàng cũng đã hiểu ra cách viết về một chuyện tình trên lối trào lưu lãng mạn, ở đây và lúc này.

Ta có thể chọn em làm một Aphrodite của đời ta trên những dòng kẻ? Chẳng cần nhiều lời, Haerin áp đôi môi vào người còn lại; cả hai đều biết điều gì sắp diễn ra, tất nhiên rồi. Còn gì ngoài cái thú vui nồng nàn trên những tấc da thịt cháy bỏng sắp tới.

Đâu đây, Danielle có thể nghe được tiếng cười của lão già Antoine nham hiểm. Haerin đã chìm vào những giấc mộng từ bao giờ. Và dù chẳng có con sóng nào hết, nàng nghe thấy tiếng sóng thoai thoải vỗ về cơn mơ, dịu dàng.

Ngoài kia, một chạng vạng sắp đi đến hồi kết.

fin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net