Tóc nâu, tóc vàng, và Aphrodite trên những dòng kẻ của chủ nghĩa lãng mạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dẫu cho em có không phải là một Aphrodite thơ thẩn trong lối văn chương trào phúng mỉa mai trần trụi, thì tôi cũng xin đắm chìm trong phiền muộn - lớp lãng mạn vụn vỡ rẻ rúng và rỗng tuếch để nâng niu em từ trong kẽ lòng."

Danielle dừng bút.

Họ Mo xém đã quên mất rằng mình vẫn đang ngồi trên bệ cửa, cả về khái niệm không gian lẫn thời gian. Khi ánh dương dịu dàng ngừng nhỏ lên khóe mi, nàng mới kết thúc dòng ca thán muộn màng rồi rũ văn chương xuống sàn gỗ phủ đầy bụi bặm. Xung quanh im lặng như tờ.

Danielle chúa ghét hoàng hôn. Cứ khi mặt trời lặn xuống sau những rãnh núi và nhuộm màu trời trong một biển máu, thì những kẻ bộ tịch lại khoác lên lớp thi sĩ và dùng thứ lãng mạn huênh hoang để đi lừa phỉnh mệt mê lòng người như thể văn chương là một thứ gì đó mua vui ngớ ngẩn và hay ho lắm. Đó là một sự sỉ nhục vô cùng, vì đối với nàng, chỉ có chủ nghĩa cổ điển và hiện thực mới xứng đáng nhận được những lời tán dương.

Dặm từng bước trên cầu thang gỗ để lộ ra những tiếng cót két vô cùng chói tai, cô tiểu thư hướng nhìn vào bóng đêm trống rỗng đã len lỏi vào trong từng ngóc ngách của cửa tiệm. Tiệm sách Galignani nằm trên đầu phố, bên cạnh là một con hẻm và đi ra tít bên trái hai dãy nhà là ra đường lớn. Cái tiệm đã cũ rích được mở vào những năm mốt năm hai, tuy nhiên thì nơi đây vẫn rất nổi tiếng với Jane Austen và Voltaire (thứ mà Danielle Marsh mê sớt!) tràn trên những hai ba tầng kệ. Thi thoảng một vài kẻ cầm bút trịnh thượng lại vào đây tìm một vài nguồn cảm hứng, còn những kẻ chỉ thích đọc sẽ rũ rượi vào chiếc ghế bành ở tầng hai và đắm mình vào thơ ca đến cuối ngày.

Vị tiểu thư đánh giá là cái tiệm này làm ăn cũng khá khẩm ra trò đấy, dù chủ tiệm đương nhiệm thì dở hơi chẳng khá nổi gì cho cam. Một điều hiển nhiên, chẳng cần chứng minh mà ai cũng thấy rõ: không có cái tiệm nào đến sáu giờ tối vẫn chưa lên đèn như thế này cả.

"Chẳng phải đã đến lúc cô bớt lười biếng và bật cái đèn lên rồi à?"

Danielle nhăn nhó mặt mày, đặt chân xuống những bậc thang cuối một cách cằn cọc. Nàng thích cái tiệm nhỏ bé xinh xinh ấm cúng này lắm, nhưng nàng chẳng thể nào thích cái người ngồi ở chiếc bàn gỗ đằng kia cho nổi. Người tóc vàng, ngược lại, có vẻ khá thích thú với cái thái độ không thể ngửi của nàng. Ánh đèn vàng như mật ong dần tràn trên những kệ sách, để lộ ra cái nhếch mép rất ư miệt khinh của Haerin.

"Danielle, chị còn ở đây cơ à? Tôi tưởng cái lũ mọt lập dị như chị đã cuốn xéo hết thảy."

Danielle khịt mũi, đôi lông mày của nàng tuyệt đẹp của nàng cong lại. Một nửa lí trí của nàng đang cố giữ lịch sự và phải phép; một nửa còn lại, nàng chỉ muốn đá phăng cái mông xinh xinh của vị chủ tiệm khó ưa kia lên một hành tinh nào đó - một nơi nào mà cô ả và nàng không thể cùng nhau tồn tại, hẳn rồi.

Nàng tiểu thư chưa bao giờ có thể ưa nổi được Kang Haerin. Cô ta xinh thật: đôi mắt mèo đen láy trong trẻo - vẻ đẹp mà rất hiếm có ở đây, với làn da trắng sứ, đôi môi đỏ mọng chúm chím và mái tóc vàng hoe. Họ Kang giống như búp bê Nga, một trong những món đồ chơi mà Danielle thích lắm thuở còn tấm bé, cái vẻ đẹp mà thâm thuần mỹ nghệ như tạc tượng. Cái nết của cô ta, trái lại, thì lại không được như cái vẻ ngoài kiều diễm kia cho lắm. Kiêu ngạo và phách lối, Haerin trái ngược với Mo Jihye mực thước ra dáng đạo mạo. Điểm chung duy nhất giữa cả hai là sự kiêu căng và huênh hoang cứ khi động tới văn thơ chữ nghĩa dài dòng vô dụng. Cô ả tóc vàng có thể chỉ là một chủ tiệm sách hèn mọn, nhưng cô ta ít ra có cái kiến thức về những câu từ sau khá to tát sau từng ấy năm ngồi sau bàn gỗ và gặm nhấm chủ nghĩa lãng mạn hoa mỹ từ Jean-Jacques Rousseau hay Marc Levy dưới ánh đèn vàng. Chỉ có điều những trìu mến yêu kiều đã làm mụ mị đầu óc của cô ả hết đỗi, khiến cái đôi mắt trong veo kia lúc nào cũng trôi nổi một nỗi mơ màng trên mi mắt.

Cô ta còn chẳng đủ tỉnh táo để bật cái đèn lúc trời chập choạng tối, Danielle thầm nghĩ. Nàng liền đẩy cánh cửa gỗ ra, đôi giày vĩ đại của nàng va vào cái bàn già bên cạnh khiến nó loạng choạng sắp đổ đến nơi. Trước khi ra khỏi cửa tiệm, nàng không quên ngoái lại tặng cho tóc vàng một cái liếc mắt cực kì khinh bỉ.

"Gửi hộ tôi đến lão Antoine một lời chào, đừng quên bảo lão tôi vẫn đang chờ cuốn sách mới đấy!" Tiếng Haerin cợt nhả sau bóng lưng của Danielle, tan vào tiếng cười của một vài quý bà nhà bên cạnh.

[...]

Tháng năm, người ta nhận thấy mùa hè đã vỡ tan dưới mái hiên vào cái độ trời đỏ nắng oi ả trên thềm nhà. Vài thiếu nữ bắt đầu xách túi đồ lên với kem chống nắng, duỗi chân dưới ánh mai ở sân sau cùng những chàng trai trẻ tuổi đắm chìm vào trong tình yêu trần tục tuổi đôi mươi. Cũng ở cái thời điểm này, ta bắt gặp những lữ khách đến từ phía Đông; một vài thương nhân với giọng Ba Lan cùng những cái vali sau lưng cỡ khủng. Danielle trở về vùng ngoại ô mông quạnh khi những đám mây đã gieo giắt nơi đại dương trăm nghìn vì sao trên triền đồi. Dạo này những quý bà đang bận rộn kiếm vài bộ cánh mới mùa nắng hạ; còn với cánh đàn ông, có lẽ sự tái khởi sinh chẳng còn giá trị gì nữa. Suy cho cùng thì có lẽ, khát khao cuồng khấu đã ngấm sâu trong máu của những tên đàn ông trung niên từ tận đáy sâu tâm hồn.

Danielle trở về căn biệt thự với cái tâm trạng chán nản vô cùng. Sáu giờ sáng, một bình minh rầu rĩ khẽ len lỏi qua tán lá xanh ngát mùa hạ. Nàng nhấn chuông cửa, cái thứ mà reo lên thất thanh tiếng inh ỏi ấy, dù nàng cũng không hiểu tại sao bản thân phải nhấn cái chuông ngay trước cửa nhà của chính mình. Mở cửa ra là một người đàn bà thâm niên, tầm năm mươi sáu mươi tuổi; có lẽ trước đây bà từng rất đẹp, nhưng giờ đây những nếp nhăn đã hiện hữu ngay trên làn da và khuôn mặt bà chỉ còn cái nét tủi thân muộn phiền. Danielle chẳng có chút ấn tượng gì với những người hầu trong nhà cho lắm, và nàng cũng chả muốn quan tâm đến cái mối khổ tâm ưu phiền của họ; nàng chỉ im lặng đưa cho bà chiếc áo khoác ngoài của mình, để lại tiếng cửa va vào nhau và tiến vào sâu trong màn đêm dày dặc của ngôi biệt thự không - có - nổi - cái - cửa - sổ - nào.

Mùa hè, mùa mà Danielle Marsh ghét nhất. Dĩ nhiên, Danielle cục tính và kiêu kỳ đến mức khó ưa, nhưng nàng chỉ đặc biệt ghét ba điều: thứ nhất là những kẻ sáo rỗng thích bắt chước phiến văn ngọt ngào âu yếm, thứ hai là chủ tiệm Galignani gàn dở, và thứ ba là hạ ngủ trong căn biệt thự dấu yêu của nàng. Cái nóng ngập tràn và giàn giụa trong không gian, khiến cho làn da của Danielle nổi lên những chấm hoa văn phát tợn trên khắp cả mình mẩy. Tuy vậy, cô tiểu thư không thực sự (quá) ghét căn biệt thự có chút lập dị này. Khắp những bậu cửa sổ là hoa rêu, một dấu hiệu cho sự cổ kính lâu đời, những thứ cũ kĩ điển hình mà nàng rất ư yêu thích. Trên những tủ kính có chiều cao tương đối mà tiểu thư sẽ có lẽ sẽ chẳng bao giờ với tới được, có những hộp nhạc đẹp đẽ đã ngấm vào trong lớp bụi trần. Nghe bảo những hộp nhạc ấy được lấy từ miền Đông Âu xa xôi trong thương vụ nào, và ông nội nàng đã chi quá tay một đống tiền cho cái bộ sưu tập xa hoa đấy, dù nàng cũng thấy thật đáng tiền. Bên dưới những hộp nhạc là những cuốn sách bàn luận về văn học; và ở phía bên trái, ta có thể thấy được những cuốn sách bìa cứng chữ nạo vàng, nổi bật nhất là họ Mo với cái phông chữ rất chi là kiểu cách nơi rìa.

Chủ nhân của căn biệt thự, không ai khác là lão Mo Antoine hào hùng của những con chữ. Trên dải đất phía tây nước Pháp, chẳng có ai mê mẩn chữ nghĩa mà chưa nghe đến cái tên ấy. Những kẻ đê mê việc đọc nói về dòng ái tình kẻ mực của lão như cơm bữa trong những buổi sáng ven lề đường, còn những kẻ hay uống cà phê thì khuyên nhau nên tìm đến thứ tình cảm trăm năm trong những cuốn bìa cứng nằm trên kệ tủ. Họ gọi Mo Antoine là "ông hoàng của lớp văn chương lãng mạn", cái tên rất kì thú. Chẳng lạ gì nữa, nước Pháp mục ruỗng lại nổi tiếng vì thứ tình yêu đồi bại dối trá lấp đầy trên hàng mi với trái tim rộng mở. Danielle chả thích thú gì với cái văn rẻ rúng ấy cho lắm, bởi thứ nàng yêu là những câu văn đanh thép lột trần hiện thực tàn khốc của những năm bốn mươi chứ chẳng phải là những con chữ mật ngọt dài dòng quý hoá. Và dẫu cho nàng có trải mối quan tâm lo ngại cho đầu óc đã mê muội của những kẻ đọc quá nhiều dòng văn lãng mạn, thì ông nội nàng vẫn đá đểu gắn cho nàng cái mác "một bức tượng cứng đơ ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì cả", trước lời nhận xét đầy xét nét về đoạn mân mê trong những lớp chăn ở một quyển nào đó của lão.

Ông nội nàng là một nhà văn để đời trong nhiều năm như vậy đấy, và ở Danielle cũng ôm mộng khát khao trở thành một người tạo ra những hồn chữ mải miết ghi ấn trong lòng người. Nàng học chữ từ năm bốn tuổi, tiếp cận với văn học Anh trong những tháng ngày mà bọn trẻ con khác đang rong ruổi trên thềm cỏ ven đồng. Nàng đọc hàng trăm quyển sách, viết những ngàn chữ mỗi ngày. Nàng tự tin rằng tình yêu đối với văn học của mình là nhiều hơn tất thảy nhân loại. Từ năm mười tám, nàng bắt đầu xắn tay viết lên những tác phẩm đầu tiên, và gửi cho toà soạn dăm bảy lần. Trớ trêu thay, dẫu cho Danielle có viết nhiều đến chừng nào, thì những tác phẩm ấy dường như vẫn chẳng thể chạm được đáy lòng người nào cả. Mỗi một lần mở hòm thư ra sau một ngày đắm chìm ở tiệm sách, là nàng lại thấy bản thảo của mình, nằm trơ trọi và im lìm trong hòm.

Nàng không thể hiểu vấn đề nổi, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào.

Tầng ba của khu biệt thự là nơi nóng nhất cũng là nơi sáng hơn tất cả. Đứng trước tấm cửa gỗ cũ kĩ lâu đời, tiểu thư tóc nâu khẽ gõ lên lớp cửa. Dù căn biệt thự này có đầy những người hầu trong căn nhà này, thì nó cũng không sạch sẽ lên được bao nhiêu vì những kẻ đầy tớ hèn mọn ở đây quá ư lười nhác. Trong lúc nàng đang nghĩ rằng phải uốn nén lũ tớ tôi trong ngôi nhà này như thế nào cho phải, thì tiếng cọt kẹt phát ra từ tấm cửa nhỏ. Khuôn mặt cau có của lão già Antoine - cái thứ biểu cảm mà nàng không muốn nhìn thấy nhất dần ló từ khe cửa. Lão là một người dễ tính và hiền lành, nhưng khi động đến miền cực lạc văn chương chữ nghĩa là lão đâm ra có cái biểu cảm nghiêm túc phát tợn.

"Danielle, hôm nay đứa cháu ngu ngốc lại gây ra phiền hà gì đấy? Hay là nhận về được chiến tích gì rồi?" Cái giọng khinh khỉnh của lão vang qua từng mun cửa. Lần nào đứng trước cái thái độ ấy của lão, Danielle cũng thấy rùng cả mình.

"Ông nên bảo mấy người hầu dọn dẹp lại cái nhà cho bóng loáng, cái sàn xém đã vụn mửa những keo sờn và trên tường thì đã đầy ắp những mạng nhện mất rồi." Danielle rít từ kẽ răng cố thể hiện sự khinh miệt hết mức, khiến lão già nham hiểm kia phát lên tiếng cười khiếp như cái ghế gỗ mun. Đừng hiểu lầm, nàng luôn dành một sự tôn trọng tối thiểu cho người ông nội, tuy nhiên dính đến việc đánh bóng sàn nhà này là một việc hệ trọng bởi mũi nàng sẽ biến thành mũi tuần lộc nếu như cứ cái đà hít phải những hạt bụi chết tiệt này.

"Cái bản thảo tuần trước của mày cũng khá đấy, tiến bộ vượt bậc hơn hẳn so với tuần trước." Lão Antoine cười, cái điệu khinh bỉ không nhầm nhò vào đâu được. Ánh mắt lão xoáy sâu vào tận tâm can; khoé miệng của lão hơi nhếch lên báo hiệu cho một cuộc giảng đạo sắp tới chạy phía sau đây. Tới rồi đây, Danielle vừa nghĩ vừa nghiến răng.

"Tuy nhiên..."

"Ông lại định đem cái ngữ chẳng có tí xúc cảm tình ái gì sất trong những áng văn ấy ạ?"

Tóc nâu thở dài, lại những cái lời quen thuộc lặp đi lặp lại. Tuần nào nàng cũng phải nghe những lời này như một lẽ hiển nhiên. Nàng sẽ viết một tập bản thảo rồi ném lên bàn viết của lão ông nội gàn dở, và tuần sau đấy nàng sẽ nhận được những lời nhận xét y hệt nhau: rằng nàng chả giống con người gì sất, rồi cho dù là dòng văn hiện thực cũng cần chút ít yêu kiếu ái tình này nọ. Chẳng phải là nàng tiểu thư không cố, thật đấy, nàng đã cố gắng lắm để gắn gò nắn ra những con chữ mỹ miều nhất mà nàng có thể rồi. Dù cho những con chữ ấy "có chút" cứng nhắc và huênh hoang, thì không thể phủ nhận rằng nàng ít ra cũng bỏ ra cố gắng; và đó nên là một sự nỗ lực đáng ngưỡng mộ và hoan nghênh cho một kẻ kiêu kỳ căm thù dòng văn hoa mỹ đến tận xương tuỷ.

"Rốt cuộc tỏ ra lãng mạn một chút khó đến mức đấy à Mo Jihye?" Lão già thở dài, đưa tay lên day vầng thái dương vì lão đã quá ngán ngẩm và bất lực với đứa cháu vô cảm đức độ. Danielle chỉ mím môi, nàng không nói không rằng đứng dậy khỏi cái ghế trường kỷ cổ kính rồi chóng ra khỏi cái phòng này. Ở đây chẳng còn gì đáng nghe nữa cả. Không, chắc chắn là không còn điều gì nữa.

"Ngày hôm nay bước ra ngoài đại lộ nhớ học cách yêu đấy, Danielle." Từ tầng hai, nàng vẫn nghe thấy cái giọng lão già lèm bèm từ phía trên tầng. Lão đã già và mụ mị lắm rồi.

Tuy vậy, những lời của lão cứ ám ảnh trong tâm trí nàng suốt. Học cách yêu cái con khỉ, Danielle nghĩ. Trong lúc bốc đồng nàng đá vào cái tường bên cạnh và thét lên một tiếng "chết tiệt" trước khi rời đi.

[...]

Đã là đến giữa tuần thứ hai của tháng năm, và Danielle vẫn chưa viết được một chữ nào cho tuần này cả.

Nàng cố gắng hết mình để lết cái thân ra khỏi giường, ra đến tiệm bánh để mua một chỉếc bánh đồng tiền làm khởi đầu cho một ngày mới và bắt đầu ép mình nghĩ ra được một cái gì đó để viết. Tuần này đã mệt mỏi vô cùng. Nàng đang nghĩ đến việc mặc tạm bợ một cái gì đó rồi xuất phát chóng vánh đến cái tiệm Galignani ngay và luôn. Nàng mong ngóng kiếm được cái cảm hứng để viết lắm rồi.

Cái tâm trí của nàng đầy ắp những tâm tư về miền chữ này nọ, gần như quên béng đi mất vị chủ tiệm khó ưa kia.

Ở đại lộ phía đối diện, nơi những người u ám buồn khổ như bị rút cạn hết sinh lực đang gồng mình trải qua thứ hai đầu tuần. "Một bầy người mang nỗi thống khổ buồn tủi" trải dài đầy những cung đường nơi phía Bắc rồi đến phía Tây Nam. Những đứa nhỏ thì không hiểu sao người lớn lại mất đi nguồn động lực sống một cách trầm trọng đến thế; và trên những lan can đã sờn cũ lớp vỏ sơn, vài tên đàn ông lại bình phẩm và nốc những chén rượu vô thường vô phạt. Mặt trời chói chang đổ những tia nắng lên trên lề đường, nàng tiểu thư vừa lướt qua vừa ví chúng như dòng nhựa sống tiếp sức cho loài người vào mỗi sáng thứ hai.

Nàng đẩy cái cửa và bước vào phía trong. Tiếng chuông cửa vẫn vang lên dai dẳng và làm nàng khó chịu ra mặt. Họ Mo liền lướt vội qua khung cửa sổ, tiến gần đến kệ sách và dùng con mắt tinh tường dò xem có cái tựa đề nào đáng giá không mà không hề để ý rằng có đôi mắt mèo ở phía góc phòng đang nhìn chằm chặp về phía mình.

"Hôm nay chị đến sớm thế?" Haerin cười khẩy, tay vẫn cào qua trang tiếp theo của một cuốn bìa mềm.

"Cô làm tôi giật mình đấy."

"Đương nhiên là chị phải giật mình rồi, chị đang vào trong cái tiệm của tôi mà chẳng để ý đến tôi một tẹo nào mà."

Nàng tóc nâu nhăn mặt. Nếu như đây là một ngày nàng đang vui vẻ và cảm thấy bình thường, nàng sẽ cào vào mặt cô ả khó ưa đấy từ lâu. Còn ngày hôm nay, nàng sẽ nhận nhịn; nàng sẽ chọn bừa một quyển nào đó theo chủ nghĩa lãng mạn, và sẽ cuốn xéo lên tầng hai, không động chạm gì ai cả. Cái ngày đáng lí sẽ phải diễn ra như thế, nàng đã thề đấy.

Vậy mà, ngay từ giây phút nàng đặt chân lên cái cầu thang, trên tay là những cuốn "Khởi nguyên của chủ nghĩa lãng mạn", thì vị chủ tiệm tóc vàng duyên dáng lại lên tiếng như thể muốn gây gổ với nàng.

"Chị để quên mất cái bản thảo trên ghế bành vào tuần trước, chị có biết điều đó không?"

Câu nói ấy khiến Danielle bừng tỉnh. Và trong lúc mà nàng còn nhận thức được, trong đầu lúc này chỉ còn đúng một câu hai chữ.

Chết tiệt.

Danielle không thể đổ lỗi cho bất kì ai, nàng biết thế, khi mà người lơ đễnh quên béng mất tập chữ còn viết dở là chính mình. Và càng nghiêm trọng hơn nữa khi kẻ đọc được nó còn là kẻ cuối cùng mà nàng muốn nghĩ đến.

Một sai lầm không thể thứ tha nổi trong đời.

Trong lúc đấy, Kang Haerin lại tiếp tục:

"Tôi phải nói là tác phẩm của chị cũng cho tôi mở mang tầm mắt đấy, mặc dù còn quá nhiều khuyết điểm quá đi mất. Chị trích dẫn nhiều quá thể, trong khi đấy mấy thứ chị viết thì vỏn vẹn được có vài dòng. Đoạn đầu thì vẻ vang ngạo mạn như thơ văn của một vĩ nhân, đạo sau thì lại chẳng có cái gì đáng giá gì sất."

Danielle trừng mắt.

Kẻ đứng thứ hai trong danh sách "những thứ Danielle ghét nhất", đang lên giọng dạy đời nàng về những dòng văn của nàng. Hai mươi tư năm, lần đầu tiên trong đời, nàng được nếm trải cảm giác tủi nhục từ tận đáy lòng. Một sự sỉ nhục rất ư sỉ nhục, và nàng cảm giác như mình sẽ bùng phát lên ngay ở đây, ngay lúc này.

Tóc vàng cười khúc khích, trong khi vẫn cợt nhả với một nụ cười khinh thường:

"Chị đã yêu bao giờ chưa? Tôi dám cá là chưa, chắc chắn rồi. Chị viết về tình yêu gượng ép và cứng nhắc quá đáng với một người đã trải qua tình yêu ít nhất một lần. Như thể đang đọc văn của một đứa trẻ sáu tuổi lần đầu viết văn kể về mẹ nó vậy. Chị biết đấy, cái văn kể về những người mẹ không đẹp lắm nhưng mà lũ trẻ vẫn bị bắt cường điệu hoá lên ấy."

Đến đây thì Danielle không thể nhịn nổi nữa rồi. Nàng lấy cái quyển sách mà vừa mới cuỗm được từ tủ, đập lên bàn ngay trước mặt cô ả họ Kang. Nói đến thế về những con chữ của nàng là giới hạn rồi đấy, và nàng phải cho kẻ này biết là nàng chẳng dễ bắt nạt đâu. Không hề.

"Tôi sẽ rất biết ơn, nếu như cô tập trung vào quyển sách cũ rích ấy và ngưng bình phẩm và xía mũi vào văn của tôi đây."

Vị chủ tiệm tóc vàng cứng đờ, có vẻ kinh ngạc tột độ. Danielle không biết bản mặt nàng bây giờ còn có thể khó coi đến mức nào, nhưng hiển nhiên là điều đó vẫn chưa đủ để làm kẻ ngang ngược kia phát hoảng. Haerin nhếch mép, tay hất tóc kiêu kỳ. Và chưa đâu, điều kinh khủng nhất là cô ả vẫn chưa có ý định dừng lại.

Danielle ước có cái băng dính để dán cái miệng bé xinh ấy đi cho rồi.

"Chị biết không, tôi không biết là chị sẽ viết đâu, nói thật là tôi khá ngạc nhiên đấy. Tuy nhiên, đối với cương vị là một độc giả ham mê việc đọc cũng hai mươi ba năm nay đang đánh giá tác phẩm của cháu gái một nhà văn thời đại, tôi khuyên chị là nên bỏ quách cái thái độ khó ưa đấy đi. Tôi khá chắc là ông nội của chị cũng đã góp ý vài lời, và nếu như chị chịu dỏng cái tai lên lắng nghe một hồi thì biết đâu tác phẩm của chị sẽ chuyển từ tệ đến đỡ tệ hơn một chút thì sao."

Giờ phút này, cô tiểu thư họ Mo cứng họng, chẳng biết phải nói thêm một điều nào nữa. Nàng chỉ biết hậm hực đáp lại một câu cụt lủn: "tính tiền" và rời khỏi cửa hiệu trong trạng thái mông lung tột cùng. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ nước Pháp, họ Mo chạy về nhà với hết tốc lực. Nàng đã quyết định rồi. Không hẳn là một quyết định hay ho cho lắm, và Mo Dani chỉ mới nảy ra cái ý tưởng đấy vào mới đây thôi.

Một quyết định tệ cực kỳ.

Nàng sẽ làm con ả kia phải ngậm mồm lại.

[...]

Và thế là từ tuần thứ hai của tháng năm, vào mỗi chủ nhật, người tóc nâu sẽ đem một tập bản thảo dày cộm đến trước vị chủ tiệm nọ. Những tác phẩm của nàng trải dài từ vĩ tuyến của văn chương thuần hiện thực cho đến lớp thi sĩ dối gian mang tên lãng mạn, từ văn thơ cách mạng hào hùng cho đến những lẽ mạo muội ủ ê náu trong hồn người. Đủ cả! Nàng sẽ làm cho cái kẻ bé tuổi táo tợn kia phải hãi hùng một trận ra trò. Tuy nhiên cái kế hoạch có vẻ không được hay ho cho lắm. Bởi lẽ hễ Kang Haerin liếc đến trang thứ ba của bản thảo, ả đã ngay lập tức lên tiếng chê bai bình phẩm đủ điều. Đối với một kẻ say mê chữ nghĩa bộ tịch và hoàn hảo như kia, thì có lẽ những gì nàng làm sẽ không bao giờ là đủ.

Một lần Danielle đã thức gần hai đêm để hoàn thành một bản thảo dài đến tận mười lăm trang, chưa tính đến phần mở đầu về một câu chuyện tình yêu giữa vị quân nhân và cô nhà văn nọ. Không, Danielle thấy đó là một câu chuyện dở tệ, chẳng có một chút ưu điểm nào; cho dù có viết bao nhiêu thì tiểu thư vẫn thấy dòng văn về ái tình thật xuẩn ngốc. Y như nàng đã nghĩ, ả họ Kang cười như được mùa rồi vứt cái bản thảo sang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net