29. cô gái có chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Nhi quay đầu lại, thấy bóng dáng Haerin lấp ló sau chiếc áo khoác mũ trùm màu đen. Tuy đạo diễn cũng có chút ấn tượng với người trợ lý đưa cà phê cho mình, nhưng bây giờ đang cáu kỉnh nên định phất phất tay, gạt cái người không biết trời cao đất dày này ra.

Không hiểu sao đối với chuyện Haerin làm người quay, Đan Nhi có chút tự tin lên, nghiêng đầu liếc qua Kim Minh Trí đang đứng ngoài cuộc làm khán giả. Nhận được ánh mắt của nữ vương đại nhân, Kim Minh Trí chớp chớp mắt tỏ vẻ hiểu, bước nhanh đến trước mặt ông đạo diễn râu quai nón.

"Lý đạo diễn, cô ấy vẫn thường chụp với Đan Nhi, số lần chụp chung cũng nhiều, hay để cô ấy đến thử một lần đi". Kim Minh Trí chỉ chỉ Haerin vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, "Với lại so với mấy nhiếp ảnh gia xa lạ thì tôi nghĩ là Đan Nhi sẽ dễ tiếp thu Fan hâm mộ của mình hơn chút."

Đạo diễn nhíu mày, quan sát vị tiểu trợ lí đang tràn đầy tự tin kia, lại liếc qua ánh mắt mong đợi của Kim Minh Trí, cuối cùng cũng khoát khoát tay ra hiệu cho nhiếp ảnh gia đưa máy quay cho Haerin. Kim Minh Trí cầm lấy cái camera hơi nặng nề, điều chỉnh lại tư thế, sau khi đã cố định xong, lại giơ tay ra dấu OK với Đan Nhi.

Đan Nhi đứng đó, nghiêng đầu nhìn lướt qua máy quay, đột nhiên giống như ra quyết định gì đó, đi tới trước mặt Haerin. Khương Hải Lân thấy khuôn mặt của nữ vương đại nhân dân phóng đại trong máy quay, hơi kinh ngạc ngẩng đầu.

"Tay." Nữ vương đại nhân mặc chiếc váy dài chấm đất, ngẩng mặt lên nhìn Haerin. Mặc dù hơi thắc mắc nhưng Khương Hải Lân vẫn ngoan ngoãn duỗi tay ra, Đan Nhi nắm chặt bàn tay lạnh buốt quen thuộc, im lặng kéo cô ra giữa trường quay.

"Gần gần chút nữa đi, không phải nói là dùng góc độ ánh mắt của bạn trai sao?"

Nữ vương đại nhân nhìn Haerin đang sững sờ, vô ý thức dùng giọng điệu nũng nịu. Sau khi phản ứng lại, Khương Hải Lân dứt khoát xoay tay lại, từ dắt tay đơn giản thành mười ngón đan vào nhau.

"Cứ coi như em là đối tượng yêu đương trong tưởng tượng đi, có lẽ như vậy sẽ có cảm giác hơn." Khương Hải Lân ôm tư tâm, một bộ đường đường chính chính nói, "Phụt" Nữ vương đại nhân bật cười.

"!"

Vừa khiêng camera vừa tự nhiên đi theo nữ thần, Đan Nhi thật đẹp, Khương Hải Lân không biết đây là lần thứ mấy mà mình cảm thán trong sáu năm qua.

Đúng là có một đối tượng thực hành nên Đan Nhi diễn rất trôi chảy, làm bộ giận dỗi nhăn mũi, lúc bị chọc cười mà lè lưỡi, lúc bị hù dọa mà hoảng sợ, cùng với tiếng hát ngọt ngào, dáng vẻ này của Đan Nhi làm lòng người ngọt như muốn tan ra, Khương Hải Lân không biết là khóe miệng của mình ẩn sau lớp khẩu trang đã ngoắc lên tới tận mang tai.

Lê Huyền đứng ở ngoài hơi ngẩn ngơ nhìn, không cẩn thận đụng phải nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh, người quen sẽ phát hiện ra đây chính là anh trai nhiếp ảnh gia hơi mập lúc trước.

"Sao, hai người ấy thật ngọt ngào đúng không?" Là một Fan chân chính của Cp này, Lê Huyền không kiềm được kích động muốn chia sẻ cho tất cả mọi người biết tâm trạng hưng phấn của cô, tiểu ca hơi bất đắc dĩ né ra ma trảo của Lê Huyền, tôi đang bận quay phim cơ mà, trong lòng nhiếp ảnh gia yên lặng rủa thầm.

"Cut!"

Ông đạo diễn râu quai nón hài lòng ngẩng đầu lên từ sau màn hình LED, so với kịch bản gượng gạo hồi nãy thì bản này xuất sắc hơn nhiều. Hành động của hai người rất tự nhiên, Khương Hải Lân vẫn luôn am hiểu việc canh chuẩn góc độ quay từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt và khoảnh khắc đẹp nhất của Đan Nhi, vì vậy nên nó càng làm tăng lên sự ngọt ngào trong MV.

Thuận lợi kết thúc nhiệm vụ quay chụp hôm nay, ba người vội vàng tạm biệt những người ở trường quay, tiếp tục hành trình kế tiếp. Đan Nhi phủ thêm áo khoác mà Khương Hải Lân đã cố ý đưa cho nàng, hơi mệt mỏi ngồi lên xe chuyên dụng.

"Chị Đan Nhi, đây." Lê Hyền đúng là một trợ lí tốt, thừa dịp Khương Hải Lân chăm sóc cho nữ vương đại nhân, cô đã đi mua cơm trưa hai món một canh đơn giản. Khương Hải Lân thấy thức ăn qua loa như vậy bèn nhíu mày.

"Bây giờ chị đang mệt sao lại ăn như vầy, để em đi mua một phần nữa cho chị."

Chưa nói xong, Khương Hải Lân đã đẩy cửa ra định xuống xe đi mua.

"Được rồi mà, gần đây mình đang giảm béo, ăn thanh đạm chút cũng tốt." Huống hồ bình thường mình vẫn ăn vậy mà, nữ vương đại nhân yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu. Khương Hải Lân nhìn lướt qua cánh tay đang nằm vạt áo của mình, biết không lay chuyển được Đan Nhi luôn cố chấp, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi về ghế lái.

Thời gian quá gấp gáp nên mọi người chỉ có thể giải quyết cơm trưa trên xe.

"Em... Không ăn ớt xanh à?" Nữ vương đại nhân há miệng, hơi kinh ngạc nhìn Haerin kiên nhẫn lựa ớt xanh bỏ ra. Mặc dù đã biết nhau sáu năm, nhưng Đan Nhi vẫn không hiểu rõ Haerin, đối với sở thích của Haerin thì càng biết ít hơn, lúc này ngoài ý muốn phát hiện ra thói quen của Fan hâm mộ nhà mình nên cũng hơi kinh ngạc.

"Ừm, em bị dị ứng với ớt xanh." Cười nhẹ nhìn thoáng qua Đan Nhi, Khương Hải Lân xử xong hộp cơm, lái xe chạy tới công ty.

Lần quay tiếp theo cũng kết thúc vô cùng thuận lợi, sau khi quay xong MV, Đan Nhi vẫn ở lại công ty luyện giọng và tập vũ đạo, đợi đến tám giờ tối, Khương Hải Lân mới chở nữ vương đại nhân về nhà, tuy Đan Nhi có mời Haerin vào nhà chơi nhưng bị Admin Fanlub hay ngại ngùng này từ chối.

Khương Hải Lân như thường lệ chạy xe tới Promise, hôm nay đẹp trời nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Quay quay chiếc chìa khóa trên ngón tay, Khương Hải Lân mở cửa nhà hàng ra.

"Khương Hải Lân, đã lâu không gặp. "Mới vừa vào đã bị một người xoa đầu, người có thể làm thế có lẽ cũng chỉ có anh ấy. Mặc dù cố kìm nén nụ cười, nhưng sự vui sướng trong mắt đã bán đứng cô, Khương Hải Lân quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt cô hơi nhớ nhung kia.

Người thanh niên đứng trước mặt cao hơn Khương Hải Lân một cái đầu, đeo kính đen, lúc này đã mặc vào bộ trang phục bếp trưởng dành riêng cho mình. Đúng vậy, người có nụ cười trắng sáng này chính là bếp trưởng nấu món Trung Quốc của nhà hàng Promise – Bạc Dương, lúc trước vẫn du học ở nước ngoài, lần này là lần trở về chính thức.

"Bụp!" Khương Hải Lân không lưu tình đánh một quyền vào vai Bạc Dương, đây là cách giao lưu giữa bạn bè với nhau của bọn họ nhiều năm qua. Bạc bếp trưởng làm bộ hơi đau rụt vai lại, giống như cố ý để lộ người lạ mặt đang đứng sau lưng.

"Bạn anh à?" Chú ý tới cô gái xa lạ, Khương Hải Lân thu lại tâm tình đùa giỡn, có chút tò mò hỏi thăm.

"Lần này xuất ngoại ngẫu nhiên gặp cô ấy, bọn anh lại trò chuyện rất ăn ý, bất tri bất giác đã thành bạn bè." Bạc bếp trưởng cười cười, nghiêng thân để lộ ra cô gái đứng đằng sau, "Cô ấy là Trương Nguyên Anh, tuổi thì hẳn là lớn hơn em, em sẽ thích cô ấy thôi."

Khương Hải Lân thấy vẻ mặt Bạc Dương kích động, lại càng tò mò hơn với cô gái lạ mặt đứng trước mắt này. Đừng nhìn Bạc Dương dễ gần, thực ra thì tính cách có hơi tự kiêu, có thể trong khoảng thời gian ngắn đã được anh ấy công nhận lại còn muốn giới thiệu cho mình, chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản.

Cô gái không cao lắm, tất nhiên cũng chẳng khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng ngũ quan hợp lại với nhau lại cho người ta cảm giác dễ chịu. Chân chính hấp dẫn được Khương Hải Lân là đôi mắt của cô gái này, là mắt phượng tinh xảo, nhìn thoáng qua thì sẽ cho người ta cảm giác có thể nhìn thấu những gì trong đôi mắt đó, song khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó sẽ như bị lạc vào sương mù.

"Chào em, lần đầu gặp mặt, chị là Trương Nguyên Anh."

Mặc dù bây giờ Trương Nguyên Anh đang mặc chiếc áo khoác có hình hoạt hình mỉm cười nhìn mình, gương mặt vô hại, nhưng không hiểu sao trong lòng Khương Hải Lân lại cảm thấy cô gái này nhất định là người có quá khứ thâm sâu.

"Chào chị, em là Khương Hải Lân". Khương Hải Lân nắm chặt tay đang chìa ra của người đối diện, ngẩn người, tay cô từ trước đến nay khá lạnh, nhưng tay người mình đang bắt này còn lạnh hơn, Khương Hải Lân có chút lạ lẫm.

Nhẹ nhàng bắt tay một cái rồi Trương Nguyên Anh liền rút tay về, lễ phép khẽ gật đầu với Khương Hải Lân.

"Khương Hải Lân, đừng nhìn Trương Nguyên Anh nhỏ tuổi, người ta thế mà lại là một tác gia đấy."

Trợ Nhất vừa lau tay, vừa đi ra nhà bếp nói. Đối với tên bạn tốt nhiều chuyện của mình, Khương Hải Lân vẫn có chút bất đắc dĩ, đang định im lặng liếc mắt, lại thấy Trương Nguyên Anh cười như là hơi tự giễu. Giống như người này bất mãn với nghề nghiệp của mình vậy, trong lòng Khương Hải Lân bất giác muốn tìm tòi thực hư ra sao.

"Có may mắn được đọc qua tác phẩm của chị chưa?" Trợ Nhất đứng bên cạnh kinh ngạc nghe Khương Hải Lân nói chuyện, từ lúc nào mà mỹ nữ đầu bếp luôn luôn lạnh nhạt nhà mình lại có hứng thú bắt chuyện với người lạ vậy, chậc chậc chậc.

"Không có gì, chung quy cũng chỉ là vài tác phẩm nho nhỏ mà thôi."

Trương Nguyên Anh cười vuốt vuốt mái tóc dài của mình, lộ ra khỏa bông tai rất đặc biệt ở tai trái, không thấy rõ lắm, hình như là khắc hoa văn gì đó.

"Ức", bút danh của chị là "Ức"

Trương Nguyên Anh đột nhiên nghiêm túc, rất chân thành nhìn Khương Hải Lân, từng câu từng chữ nói. Khương Hải Lân hơi kinh ngạc, mặc dù chưa từng tiếp xúc với vị tác gia này, có điều đối với tác giả "Ức" hơi thần bí cũng có nghe thấy.

Là một tác gia Hoa Kiều ba năm gần đây, "Ức" có thể nói là cũng có chút danh tiếng, tác phẩm mà cô ấy viết, người ngoài đều bình luận là ngôn từ của cô ấy luôn có dấu ấn về cuộc sống mà bản thân cô đã từng trải qua. Chỉ có hai quyển sách duy nhất, cốt truyện chủ yếu là những câu chuyện đời thường, ngôn từ rất bình thường nhưng lại khiến cho độc giả thấm vào lòng.

Chủ đề bình luận sôi nổi nhất với độc giả gần đây là một đoạn trích loáng thoáng nói về tình cảm, trong sách cũng không nói thẳng ra kết cục của hai người con gái, nhưng vẫn có thể phát hiện trong câu chữ ẩn chứa dấu vết để lại, không phải là cảm giác tiếc nuối, mà là cảm giác mỗi người có một số mệnh riêng, không ai có thể nói ra đáp án của đoạn tình cảm này, nhưng người nào đã đọc qua quyển sách này nhất định sẽ rơi lệ.

"May mắn khi có người", chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net