11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là kì lạ. Jihye cảm nhận được một hương vị lạ khi nhấm nháp hạt dẻ cười. Khi đó, cô hoàn toàn không thể đoán trước được mình sẽ có một tương lai như thế này. Cuộc đời con người thật khó đoán định. Giờ đây, Jihye đã bắt đầu suy nghĩ về những gì cần làm sau khi tốt nghiệp để có thể xây dựng cuộc sống hạnh phúc cho hai người phụ nữ trưởng thành ở Hàn Quốc.

Hiện tại, lời mời gọi từ ông ngoại của Jihye là hấp dẫn nhất. Khi biết tin cháu gái đã đỗ vào khoa Quản trị Kinh doanh của một trường đại học danh tiếng ở Hàn Quốc, ông đã nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy bí ẩn của cô và liên tục gọi điện khuyên bảo Jihye hãy đến làm việc tại công ty của ông. Ông cho rằng cô rất hợp với công việc thương mại. Dù Jihye không hiểu mắt mình thì liên quan gì đến công việc thương mại, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vì được ông ngoại, người đã dành cả đời để vận hành công ty và nhận định nhận tài, đánh giá cao bằng cách cho rằng cô là một nhân tài triển vọng.

Và cô cũng nghĩ mình sẽ kiếm được nhiều tiền. Có tiềm lực kinh tế vững chắc cũng là một trong những yếu tố quan trọng thu hút người khác.

Seungchan nhìn Jihye đang cười tủm tỉm với ánh mắt như muốn hỏi ‘Sao em lại như vậy nữa rồi?’ Anh cũng biết rõ lý do tại sao cô em họ của mình vẫn duy trì được sự tươi sáng trong mắt dù mệt mỏi là nhờ ai.

‘Chuyến đi du lịch Jeju thế nào? Hai đứa đi cùng nhau thích chứ nhỉ?’

Như dự đoán, khi nhắc đến Haerin, Jihye ngay lập tức nở nụ cười.

‘Em ấy nắm tay em khi ngủ đấy. Cùng nằm trên một chiếc giường.’

‘Ồ!’

‘Suýt nữa thì em đã hôn em ấy rồi!’

‘...Chẹp..’

Có lẽ một con số rất rất rất khổng lồ cũng không thể miêu tả được tình yêu của Jihye dành cho Haerin. Ôi, chóng mặt quá. Có lẽ cocktail không hợp với mình cho lắm. Seungchan cảm thấy đầu óc quay cuồng sau khi uống quá nhiều cocktail. Đúng rồi, có lẽ Jihye cũng đã từng bối rối quay cuồng như vậy vào hôm đó.

<Làm sao có thể như vậy được?>

Để thuyết phục bản thân về tính xác thực của tình yêu sét đánh, Jihye đã phải đối mặt với bao nhiêu hoang mang. Một năm trước, sau chuyến dạo bên bờ sông Hangang, trên đường về nhà, Jihye lặp đi lặp lại những câu hỏi ngớ ngẩn như một kẻ ngốc.

<Liệu có thể như vậy sao? Thật sao? Điều này có đúng không? Điều này có thể chấp nhận được không?>

Seungchan không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Jihye khi đó vì anh đang bận ăn mì. Nhưng mỗi khi nhìn thấy hoa anh đào vào mùa xuân, Jihye lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc ngay cả khi đi trên đường. Điều đó trông rất đáng sợ. <Tại sao ở trường này lại có nhiều cây hoa anh đào đến vậy?> Cuối cùng, Seungchan đã phải kéo Jihye đang nghiêm túc dưới những cây anh đào ra ghế đá và bắt đầu tư vấn tình cảm cho cô gái ngây thơ này.

<Jihye à, đôi khi người ta có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên mà. Không có gì nghiêm trọng đâu.>

Jihye nhìn lên cây hoa anh đào đẹp nhất trường và nói.

<Yêu từ cái nhìn đầu tiên thì có thể, nhưng em yêu em ấy quá nhiều cho một tình yêu sét đánh.>

<Điều đó cũng có thể xảy ra mà.>

<Vì vậy mà em không thể làm gì cả.>

<Làm gì cơ?>

<Flirting (tán tỉnh).>

Mo Jihye mà không thể flirting được sao? Thật không thể tưởng tượng được!

Đây đúng một vấn đề nghiêm trọng, Seungchan cuối cùng đã nhận ra điều đó. Câu chuyện cũ mà Danielle năm 18 tuổi mang về từ Úc thật không là gì so với chuyện này.

<...Nhưng mà em đã thử chưa?>

Seungchan cố gắng đưa ra một ý tưởng, nhưng bị Jihye gạt đi ngay lập tức. Cô nhìn anh một cách nghiêm túc.

<Anh nghĩ em nói dối sao? Anh không tin em thật sự không thể tán tỉnh em ấy sao? Em nói thật đấy, khi ở gần em ấy, em căng thẳng đến mức thậm chí còn để ý cả cách mình thở như thế nào, mỗi phút thở bao nhiêu lần, thở sâu đến đâu? Điều này có bình thường không?>

Liệu có nên đưa em ấy đến bệnh viện không? Seungchan đã nghĩ đến việc gọi 119. Nhưng vì cậu là anh trai nên...

<Bình tĩnh nào, anh sẽ nghĩ ra cách.>

Seungchan lại động não một lần nữa. Ồ! Anh đã nghĩ ra rồi. Jihye à.

<Hãy chờ đợi một cách kiên nhẫn.>

....Anh có cái đầu để làm gì vậy. Đôi mắt xinh đẹp của Jihye như muốn hỏi.

<Anh muốn bảo em ngồi đợi mà chết khô à?>

<Con người không dễ dàng trở thành xác ướp đâu.>

<Thôi đi. Em đi đây.>

<Em đi đâu?>

Jihye đứng dậy, gió thoảng lay nhẹ, cuốn theo những cánh hoa rơi rụng trên đầu cô.

<Em đi họp hội nghị đại hội thể thao.>

<Em có phải thành viên của hội học sinh đâu, sao lại phải đi?>

<Chủ tịch nhờ em giúp. Họ cần tìm một nơi tổ chức tiệc sau đại hội, nhưng anh ấy có vẻ ngoài dữ dằn nên các chủ nhà hàng đều từ chối. Anh nhớ nhà hàng thịt nướng than ở Gangnam không? Họ nhờ em giúp đàm phán với chủ quán.>

Nhà hàng thịt nướng than ở Gangnam, một địa điểm quen thuộc gần gũi với các sinh viên nhưng lại mang hương vị tình yêu đầy lãng mạn. Nơi đây sẽ sớm trở thành ‘sân vận động’ cho cuộc thi bắn mũi tên tình yêu của Cupid. Jihye, cô gái với giọng hát vang vọng ‘Across the Universe’ đã khiến dây thần kinh của Haerin hoàn toàn tê liệt. Jihye không hề biết rằng một tương lai xán lạn với tấm huy chương vàng đang chờ đợi cô.

<Heol! Công nhận! Nhìn cậu ta trông như xã hội đen thật, vì thế nên anh cũng đã bầu cho người khác. Mà cái gì? Nhà hàng thịt nướng than? Sao anh có thể quên được chứ? Đó là nơi em đã đâm anh một cú đau đấy!?>

<Anh ấy có tính cách rất hiền lành, đừng chỉ đánh giá người khác dựa vào vẻ bề ngoài. Chúng ta sống có văn hóa, lịch thiệp và văn minh lên nào.>

<Nghe em nói như vậy anh thấy lạ thật đấy? Em thích mặt đẹp mà.>

<...Ai cơ? Haerin?>

<Ừ. Em ấy hình như rất được ưa chuộng.>

<...Thật bực mình!>

<Gì thế? Sao em lại trở nên nghiêm túc vậy? Anh sợ đấy.>

Khi Jihye tức giận, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng và đáng sợ. Ánh mắt cô lạnh lùng đến nỗi dường như có thể xuyên thủng chiếc ly vô tội. Hình ảnh cô gái cười tươi rạng rỡ khi nhắc về chuyến du lịch đến đảo Jeju giờ đây đã không còn nữa. Nhìn vào sắc mặt biến đổi thất thường của Jihye, Seungchan nghĩ rằng cô đã say. Tuy nhiên, vì bản thân anh cũng sắp gục xuống bàn nên anh đã gọi người phục vụ ở gần đó. ‘Excuse me, may I have the check, please?’ Sau khi đưa thẻ tín dụng cho nhân viên phục vụ và chờ thanh toán, Jihye mân mê môi cứng ngắc của mình và gọi Seungchan. Seungchan nghe vậy thì ngay lập tức đáp lại như đã chờ đợi từ lâu.

‘Được rồi. Em gái à, vấn đề gì đang khiến em phiền lòng đây?’

‘Có một con bướm đang lượn lờ quay bông hoa yêu thích của em!’

Có một con bướm đang lượn lờ quay bông hoa mà cô yêu thích. Bướm thì đẹp đấy nhưng chắc chắn là bây giờ cô đang muốn bắt nó lại và nhốt nó vào lồng ngay lập tức.

‘Ai cơ?’

‘Ko Taehyuk, anh biết chứ?’

‘Làm sao mà anh không biết được. Chỉ cần nghe tên thôi cũng đã thấy kinh tởm!’

‘Chắc chắn khi học kỳ mới bắt đầu, cậu ta sẽ tiếp cận Haerin mà không biết chừng mực!’

‘Em ấy thực sự rất nổi tiếng và được nhiều người yêu thích. Nhưng vì tấm lòng nhân hậu nên em ấy cũng gặp rất nhiều phiền phức. Có rất nhiều người tò mò về em ấy, nhưng họ lại không thể tiếp cận được vì em luôn ở cạnh em ấy.’

Không phải là chỉ có một con bướm. Ánh mắt của Jihye trở nên u ám. Tuy nhiên, Seungchan lắc đầu liên tục.

‘Đừng lo lắng, Jihye à! Em có biết điều này không? Ko Taehyuk là do cậu ta không tinh ý nên mới vậy. Nhưng còn những con bướm khác, em biết tại sao chúng không dám tới gần không?’

‘Khi em và em ấy ở bên cạnh nhau, dường như có một luồng khí toát ra khiến mọi người không dám lại gần. Thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy như vậy. Vì thế mỗi khi gặp bọn em, anh đều đi cách bọn em ba bước.’

‘Anh đang nói cái gì vậy? Bọn em có làm cái gì đâu?’

‘Thì đấy. Dù bọn em không làm gì, nhưng người ta vẫn cảm thấy lạ khi nhìn vào.’

‘...Nghe biến thái quá. Từ giờ anh đừng nhìn Haerin nữa.’

‘Ôi! Oan ức cho anh quá! Đó có phải lỗi của anh đâu? Anh có làm gì sai đâu chứ!’

Cộc! Seungchan đổ gục xuống bàn và ngủ thiếp đi. ‘Này! Không được ngủ ở đây đâu. Em sẽ bỏ anh ở lại đây đấy?’ Dù Jihye lay mạnh vai anh, nhưng Seungchan vẫn không tỉnh lại. ‘Rượu ở Úc cũng khác nhỉ? Sao chẳng thấy say gì cả!’ Jihye tuy khoác lác thế nhưng thật ra cô cũng đã say đến mức tê liệt vị giác. Đầu cô đổ gục xuống bàn.

Trước mặt Jihye là ly cocktail đặc trưng của quán bar này. Màu sắc của nó kỳ lạ đến mức khiến người ta không thể tin rằng đây là thứ đồ uống mà con người có thể thưởng thức. Nó tối tăm, mềm mại và lấp lánh, tựa như... một dải ngân hà thu nhỏ vậy.

‘...Đẹp quá!’

Nhìn vào vũ trụ trong ly cocktail, Jihye bất chợt nhớ về thời thơ ấu. Khi còn nhỏ, cô đã cùng bố đi trên chiếc máy bay hạng nhẹ và lướt qua những đêm vô tận. Jihye từng đặt tên cho ngôi sao sáng nhất vũ trụ và mơ về những hành trình khám phá vũ trụ mênh mông rộng lớn. Cô đã từng đưa tay về phía những ngôi sao không thể với tới. Giờ đây, khi đã trưởng thành, Jihye bỗng nhiên nhớ về sự lãng mạn của những ngày tháng ấy.

‘...Nhớ quá!’

Khi trở lại Hàn Quốc, chị có thể lại cảm nhận được sự lãng mạn đó. Chắc hẳn là do có sự hiện diện của em, ngôi sao lấp lánh mà chị luôn khao khát trong những giấc mơ. Nếu như em thực sự là một ngôi sao, chị sẽ không thể với lấy em cho dù chị muốn đến cỡ nào.

Vì vậy, em phải đến với chị.

Haerin à.

Em phải đến với chị!

End of Flashback


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC