Ngoại truyện 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Quan Quan tiến vào giai đoạn vỡ giọng, bé thấy mới mẻ trong một tuần, một tháng, sau đó lại thấy ghét, bắt đầu thấy giọng mình rất khó nghe.

Nghe bác sĩ nói thời kỳ vỡ giọng có thể kéo dài liên tục từ nửa năm đến một năm, bé càng thấy khó chịu.

Chúc Chu thấy con mình trong lúc dậy thì thật đáng yêu, nhưng mấy chuyện nhỏ này đúng là hơi đau đầu, phải biết rằng đến khi bước vào xã hội thì những chuyện phiền não còn khó chịu hơn nhiều.

Thời Du dậy thì trong non nửa năm là xong, thời gian vỡ giọng của Quan Quan không dài không ngắn, 8 tháng. Trong 8 tháng này, ông tướng nhỏ này ghét giọng mình, ít nói hơn nhiều, nhất là khi các bạn nam trong lớp đã thay giọng xong, nói chuyện bình thường, giọng bé còn như máy kéo, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.

Mà ông trời con Quan Quan được cả nhà thương yêu này phải uống thuốc làm dịu cổ họng ba ngày một tuần, bữa sáng hoặc bữa trưa cũng được điều chỉnh, không cho ớt, chút giấm chút tương, tương cũng được nêm ít hơn mọi khi.

Quan Quan ăn một chút thì không ăn nổi nữa, khó khăn quá.

Đã quen ăn cay cay mặn mặn, tự nhiên phải ăn chay, ớt cũng không được ăn, ai cũng thấy khó chịu thôi, may mà đồ chay mọi người nấu cũng ngon, Quan Quan đang cao lên nên gầy đi mà hai má cũng trở nên phúng phính.

Khi lớp 6 được nghỉ hè, Chúc Chu đăng ký cho Thời Du và Quan Quan tham gia một trại hè ở nước ngoài, hoạt động phong phú, thám hiểm thiên nhiên, ngoài đi tham quan bảo tàng trong thành phố, còn đi dã ngoại 2 ngày. Nếu chỉ có mình Quan Quan đi thì Chúc Chu còn không yên tâm, đứa nhỏ này càng lớn càng nghịch, hay bày trò, nhưng còn có Thời Du nữa. Thời Du ổn trọng, phóng khoáng hơn lại biết kiểm soát tình hình, còn có thể đôn đốc Quan Quan.

Với Quan Quan, phải rời khỏi các baba, còn đến một nơi hoàn toàn xa lạ, được làm quen bạn mới, còn có nhiều hoạt động muôn màu muôn vẻ đang đợi bé, quá là sung sướng!

Ngay cả giọng nói ồm ồm cũng không bận tâm nữa.

Đa số đều là những thanh thiếu niên trạc tuổi họ, có nhiều học sinh cấp hai, cũng có những học sinh cấp ba nữa, có nhiều thầy cô giáo, hệ số an toàn rất cao.

Chúc Chu yên tâm giao hai con trai cho thầy cô. Ngoài Quan Quan và Thời Du ra thì Lam Lam cũng đi cùng họ, hai người là bạn tốt, Đản Đản cũng liên hệ thường xuyên, nhưng Đản Đản nghỉ hè thì phải về nhà bà ngoại, ở bên bà ngoại một thời gian, không đi cùng họ.

Ngày đầu tiên vừa kết thúc, Thời Du còn biết gửi tin báo bình an cho Thời Đường và Chúc Chu, Quan Quan vừa ngả đầu xuống đã ngủ luôn rồi, điều chỉnh cơ thể do bị lệch múi giờ.

Ở khu cắm trại, trước hết mọi người được dạy chút tri thức dã ngoại cùng cách dùng các dụng cụ sinh tồn. Huấn luyện hai ngày, sau đó thầy cô đưa các bạn nhỏ lên giữa sườn núi, coi như cũng an toàn, nhưng cũng khá tốn sức, là một nơi cắm trại không có gì nguy hiểm. Tối đến thì ăn thỏ săn được trong núi và cá vớt dưới hồ, ngoài ra còn tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Quan Quan còn lấy mì gói mình mang từ nhà theo, ở nơi đất khách mà được ăn mì gói cũng thú vị lắm. Bận luôn chân luôn tay, tuy mệt nhưng Quan Quan và Thời Du đều thấy đây là một trải nghiệm rất tuyệt vời.

Phần đầu của trại hè đều được tổ chức ở trong núi, các hoạt động, thử thách giúp các bạn trẻ được trải nghiệm, phần thứ hai là đến làm du lịch trong nội thành, coi như để giảm xóc, các thầy cô còn đưa cả đoàn đi chơi trò chơi. Hai ngày cuối cùng còn đến tham quan bảo tàng.

Thời Đường biết bảo tàng mà Thời Du và Quan Quan đến xảy ra một vụ nổ súng trước Chúc Chu, hơn nữa Thời Du còn bị thương, sau đó hắn gọi ngay cho Chúc Chu, để Tiểu Lâm làm thủ tục xuất ngoại và mua vé máy bay, hai người suốt đêm không nghỉ chạy tới bệnh viện con trai đang ở.

Ngoài Thời Du và Quan Quan ra còn có mấy bạn nhỏ khác của trại hè, có mấy ba mẹ không đến được, bọn nhỏ vây quanh thầy cô khóc bởi vì trong đoàn có người bị thương, trong đó có Thời Du.

Thời Du bị thương tay phải, miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, Quan Quan đứng ngoài phòng bệnh, có chút dại ra, vừa thấy các baba xuất hiện trước mặt, cảm xúc vốn kìm nén bỗng trào ra.

Bé chảy nước mắt vọt vào lòng Chúc Chu, vòng tay ôm lấy ba, vùi mặt vào ngực anh òa khóc.

Chúc Chu đau lòng vô cùng, nhưng anh cũng muốn biết Thời Du đang nằm giường bệnh thế nào.

"Anh con đâu? Anh thế nào rồi, giờ có thể vào thăm không? Lam Lam không ở cùng con sao? Người nhà bạn ấy đến rồi à?"

Quan Quan ngẩng đầu, hai mắt sưng lên, lắc đầu đáp: "Giải phẫu xong rồi, còn đang quan sát, bây giờ chưa vào thăm được ạ, anh còn đang ngủ. Lam Lam đang ở cùng mẹ Lam Lam, bạn ấy không sao, sau khi kiểm tra thân thể thì mẹ bạn ấy đưa Lam Lam đi lấy nước cho con rồi."

Nghe Quan Quan nói, Thời Đường và Chúc Chu đều thầm thở phào, hiểu ca phẫu thuật rất thuận lợi, tiếp theo chỉ cần quan sát tình huống thân thể là được.

Thời Đường xoa đầu bé, hỏi: "Cụ thể sao lại thế này, con có rõ không?"

Quan Quan khóc thút thít đáp: "Khi bọn con tham quan một vòng bảo tàng, đang cùng các bạn khác đi ra ngoài thì bỗng nhiên có một người rút một khẩu súng từ trong ngực ra, miệng nói mấy lời linh tinh, hò hét như say rượu. Lúc ấy con mụ mị hết cả đầu, Du ca ca phản ứng rất nhanh, kéo con trốn sang bên phải, người kia vừa lúc bắn súng về phía bọn con. Vì bảo vệ con mà anh ấy giơ tay ra cản, sau đó là máu...... Còn có...Còn có bạn học dừng hô hấp khi được đưa đến bệnh viện." Lời nói đứt quãng, không liền mạch, bé nói tới đây thì nước mắt lại trào lên, ngoài thấy khổ sở vì Thời Du bị thương ra thì người bạn đã dừng thở kia là người đã nói chuyện với bé, là một bé trai hướng ngoại hóm hỉnh, một người năng động như vậy bỗng nhiên lại rời đi trước mặt mình, dù là ai thì cũng thấy đau lòng thôi.

Chúc Chu và Thời Đường cũng hiểu cảm xúc của con, an ủi bé, đồng thời cũng trao đổi với thầy cô đang trông trừng ở một bên, sau đó cùng nhau vào phòng bệnh của Thời Du đợi.

Nửa đêm Thời Du tỉnh lại, cánh tay đau âm ỉ, không bị thương vào xương, cũng không bị trúng vào chỗ yếu hại, đây là cái may trong cái rủi, nhưng còn phải quan sát thêm, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ thủy tinh để nói chuyện qua điện thoại, Thời Du tỏ vẻ không sao hết, mọi chuyện đều ổn, cậu thấy rất tốt.

Đây thuộc vào sự cố ngoài ý muốn, không ai đoán được bên ngoài viện bảo tàng lại có phần tử phản xạ hội cầm súng đến bán phá, nhưng bi kịch đã xảy ra, mọi người đều hi vọng có thể thoát khỏi bóng ma có người đã qua đời, sau đó cầu nguyện cho họ, an ủi người nhà của người bị hại.

Thời Du cũng đủ dũng cảm, cũng đủ may mắn, một tuần sau sẽ được ra viện. Thời Đường cũng xử lý nốt chuyện sau đó ở đây, Chúc Chu đưa Quan Quan và Thời Du về nhà.

Thời Du lo Quan Quan có gánh nặng trong lòng, vẫn nói với bé là không sao cả, không bị thương xương cốt, chỉ thương ngoài da thôi, tuy sẽ để lại sẹo nhưng đây cũng là huân chương mà, đúng không?

Tuy Quan Quan càng lớn càng hoạt bát nhưng nội tâm vẫn là tờ giấy trắng, biết Thời Du đang khai sáng cho mình, chỉ là dù sao bé cũng đã trải qua chuyện sống chết này, cả người dù ít hay nhiều thì cũng có thay đổi.

Bé trở nên trầm ổn, không còn vẻ bướng bỉnh hấp tấp như trước nữa.

Giống như trưởng thành sau một đêm vậy.

Chúc Chu không ngờ việc khiến đứa nhỏ không để ý tới thời kỳ thay giọng của mình nữa lại thành ra thế này, trong lòng anh thổn thức, nhưng chuyện đã rồi, chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ các con đừng đắm chìm trong sự kiện này nữa.

Tuy đã xuất viện nhưng Thời Du vẫn cần tĩnh dưỡng, Quan Quan không dám quấy rầy anh trai, nhưng mỗi ngày đều sang phòng cậu bầu bạn với cậu một lúc.

Có thể là trong tình huống nguy hiểm như vậy mà Thời Du còn bảo vệ mình nên Quan Quan từng nói với Chúc Chu: "Du ca ca đối xử với con tốt quá, trước kia con không tốt với anh tý nào, rất không ngoan, về sau con sẽ tốt với anh hơn, không bao giờ...làm phiền anh nữa, tuy anh cũng không so đo với con."

Chúc Chu múc canh đưa Quan Quan, đáp: "Con có nói chuyện này với ba cũng vô dụng, phải nói với Thời Du. Lúc anh còn nhỏ đã bao dung với con, không so đo với con, mà khi con cần biểu đạt tình cảm của mình thì phải biểu đạt rõ ra, bằng không ai biết trong lòng con nghĩ gì, giống như khi con yêu baba và cha ấy, con không nói thì sao bọn ba biết con yêu hay không yêu chứ."

Quan Quan vẫn hơi ngại bày tỏ thái độ với đương sự, nhưng dưới sự cổ vũ của Chúc Chu, bé cũng hiểu lời baba nói rất đúng, buồn bực trong lòng không nói ra, người ta cũng không biết suy nghĩ của mình.

Bé bưng canh vào phòng Thời Du, Thời Du đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy Quan Quan vào phòng thì gấp sách lại, đi qua định nhận bát canh.

Quan Quan không cho cậu cầm, đặt canh lên bàn, kéo ghế ra, nói: "Không cần anh bưng đâu, anh ngồi xuống ăn đi."

Thời Du đã quen dạo gần đây Quan Quan hay cầm tay chỉ việc, không nói gì.

Quan Quan yên lặng ngồi cạnh nhìn Thời Du ăn canh, đợi Thời Du ăn xong, bé mới nói với cậu: "Anh, em có thể ôm anh một cái không?"

Thời Du đứng dậy giang tay ra, nói: "Đương nhiên là được."

Thật ra đến giờ Quan Quan vẫn chưa đích thân nói với Thời Du một tiếng cảm ơn, bởi vì đã thân nhau nên thấy không cần phải nói cảm ơn.

Nhưng bây giờ Quan Quan cảm thấy mình phải nói.

Bé ôm Thời Du, nói: "Anh, cảm ơn anh đã cứu em, em thật may mắn mới có người anh như anh, anh lớn như vậy, vĩ đại như vậy. Trước đây em nghịch ngợm, em rất xin lỗi, sau này em sẽ ngoan hơn, sẽ không khiến anh thêm phiền nữa."

Thời Du vỗ lưng Quan Quan, thật lâu sau mới nói: "Là anh may mắn được vào gia đình này, gặp được baba, cha và cả em nữa, em không cần thay đổi cử chỉ của mình vì anh, trong mắt anh, em là người em trai tốt nhất, em cứ tiếp tục như bây giờ, sống tự tại, không khiến anh phiền mà còn khiến anh vui, mặc dù anh không nghĩ em khiến anh thêm phiền đâu.

Lời Thời Du nói còn thật sự khiến Quan Quan rưng rưng nước mắt, bé buông tay ra, nhìn Thời Du, nói: "Anh, em rất thích anh, anh đối xử với em thật tốt."

Thời Du đưa tay gạt lệ cho bé, đáp, "Mới vừa nói không khóc quấy xong, sao giờ lại thích khóc nhè rồi?" nói tới đây cậu dừng một chốc rồi nói tiếp, "Anh cũng thích em."

"Nếu có kiếp sau thì anh nhất định phải đầu thai vào nhà em! Em sẽ làm anh trai, bảo vệ anh!"

Thời Du từ chối thẳng, "Không, anh phải làm hàng xóm của em."

"Tại sao ạ?"

"Như vậy có thể làm bạn của nhau."

Tuy không biết làm bạn với làm anh em thì khác nhau thế nào, nhưng chỉ cần kiếp sau gặp lại nhau thì Quan Quan đã rất vui vẻ rồi.

"Cũng được ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net