dai chu hoang toc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn của nàng.

Phương Vân cảm kích nhìn thoáng qua mẫu thân, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Lâm:

- Đại ca, một lúc sau, bọn họ sau khi rời đi. Ngươi tuyệt đối không nên đi tìm bọn họ, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta , ta muốn dùng thực lực chân chính của bản thân, đi chứng minh chính mình.

Phương Lâm trong lòng chấn động, ban đầu đúng là hắn muốn lúc sau lén chuồn đi, đem tiểu Trấn Quốc hầu và tiểu Bình Đỉnh hầu đánh cho một trận, chí ít trong vòng nửa tháng không thể xuống giường. Thứ nhất là giúp cho Phương Vân hả giận, thứ nhì cũng có thể ngầm giúp cho tiểu đệ của mình. Nhưng Phương Vân nói thẳng ra như thế, hắn đúng là không thể đi được nữa.

“Tiểu đệ mình khó mà có được sự quyết tâm như vậy. Đối với một võ giả, tinh thần, ý chí, cùng tín niệm là cực kỳ quan trọng. Nếu như ta làm như vậy, tiểu đệ tất nhiên là có thể đánh thắng được hai người bọn họ, nhưng tiểu đệ trời sinh thông minh, khẳng định là biết do ta làm. Như vậy đối với tín niệm của hắn sẽ đả kích rất lớn, cho rằng mình thắng là nhờ vào người khác. Nếu như là chuyện nhỏ, tiểu đệ mình trong một thời gian sẽ khó mà phấn chấn được. nếu như chuyện lớn, tiểu đệ nói không chừng từ đây thất bại hoàn toàn, võ đạo không tịnh tiến nữa. Nếu quả thật như vậy, ta quả thật rất đáng chết. Quên đi, hãy để cho đệ đệ của mình tự giải quyết, nếu như thực sự không được, ta lại ra tay.”

Phương Vân trong lòng âm thầm tự nói, đã có quyết định, liền gật đầu nói:

- Biết rồi, nhưng mà, tiểu đệ, vậy ngươi phải nỗ lực a. Nếu như ở võ đạo có gì không hiểu có thể hỏi ta. Việc huấn luyện ở trên Thiên Xà sơn cũng khổ, ta trước ở nhà hưởng thụ vài ngày đã!

- Đại ca, cảm tạ ngươi.

Phương Vân cảm động nói, biết việc huấn luyện trên Thiên Xà sơn là giả, đại ca muốn giúp

mình mới là chính.

- Huynh đệ trong nhà, nói lời cảm tạ làm gì.

Phương Lâm vỗ vỗ bả vai của Phương Vân nói.

- Tất nhiên có thể ở nhà vài ngày rồi đi. Nhưng mà, tối đa chỉ có ba ngày, ngươi liền phải trở về Thiên Xà sơn. Pháp lệnh của triều định, há có thể tùy tiện vi phạm.

Hoa Dương phu nhân liền mở miệng nói, ánh mắt xẹt qua Phương Vân, trong ánh mắt hiện lên chút vui mừng.

Hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tính của Phương Vân như thế nào, Hoa Dương phu nhân là hiểu rõ nhất. Trên có phụ thân bảo hộ, sau có đại ca kế thừa gia nghiệp, Phương Vân đối với việc tu tập võ đạo hững hờ, không có lòng cầu tiến, bằng không, coi như Dương Khiêm, Lý Bình gia học có ngọn nguồn sâu đến đâu cũng không có khả năng đánh Phương Vân ra như thế này.

Phương Vân xuất thân hầu phủ, đối với những bình dân coi như cũng là hiển hách rồi. Nhưng Hoa Dương phu nhân hiểu rất rõ, kinh thành này không hề đơn giản như mặt ngoài. Ở dưới là đao quang kiếm ảnh, gợn sóng mãnh liệt, một chút không cẩn thận, liền có thể rơi vào chuyện vạn kiếp bất phục. Cái gì vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, có thể chỉ trong ngày mai là hóa thành mây khói.

Phương Vân nếu như có thể toàn tâm toàn ý tu luyện võ đạo, có thêm bản lĩnh bảo hộ tính mệnh, đó cũng là chuyện tốt.

- Lâm nhi, ngươi theo ta ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói với ngươi. Đệ đệ ngươi bệnh nặng mới khỏi, nên đã hắn nghỉ ngơi một chút.

Hoa Dương phu nhân nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài, Phương Lâm tính cách quá lỗ mãng, như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

- Vâng, mẫu thân.

Hai người sau khi rời đi, Phương Vân một mình ngồi ở trong phòng, không nhúc nhích, bề ngoài trông hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dậy sóng từ lâu.

Tất cả những chuyện vừa phát sinh, làm cho Phương Vân có cảm giác như đang nằm mộng, có chút chân thực, có chút huyền ảo.

Đột nhiên, Phương Vân đứng dậy, tay cầm lấy một cái chén trà men xanh cạnh cây đàn mộc trên cái bàn duy nhất ở trong phòng. Cái chén bằng đồ sứ tinh xảo, bóng loáng, giữ ở trong lòng bàn tay, có một loại cảm giác lạnh như băng mà lại quen thuộc.

Nhắm mắt lại. Phương Vân có thể ở trong đầu chỉ rõ từng đường vân nét chỉ của chén trà này. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là thói quen mà thôi. Ở kiếp trước, Phương Vân đã dùng chén trà này hơn hai mươi năm, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, Phương Vân thậm chí chỉ cần sờ qua đưa xuống là có thể cân đo được sự khác biệt của trọng lượng, phán đoán xem chén trà này có thể hay không bị thay đổi.

Bang!

Trong đầu của Phương Vân, chén trà này đột nhiên bị bể tan tành, cái chén trà hóa thành những làn khói phồng nhẹ phiêu, tiêu tán. Phương Vân vội vàng mở mắt ra, chén trà trong tay vẫn còn như cũ, yên lặng bất động. Đầu ngón tay có cảm giác rất chân thực, nhưng trong lòng của Phương Vân lại có một loại xung động khó nói, tựa hồ chén trà trong tay này lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hóa thành khói xanh tiêu tán.

“Mười năm, ta còn có mười năm thời gian để nghịch thiên cải mệnh, sửa đổi số phận cửa nát nhà tan. Tất cả, hãy bắt đầu lại một lần nữa từ bây giờ đi!”

……

Ở ngoài Tứ Phương hầu phủ, hai người Dương Khiêm Lý Bình lấy tay che mặt, cúi đầu đi nhanh. Cả người hai người đều bay mùi khai của nước tiểu, nếu ở chỗ này bị người nào nhận ra, là chuyện cực kỳ mất mặt. Cũng may, Đại Chu hoàng triều dân giàu nước mạnh, quân lực cường thịnh. Trên đường đi, những người mặc y phục đồ gấm không thiếu, hai người trên đường đi nhanh, cũng không có nhiều người chú ý.

Lần tới một góc tường của tòa nhà ít người lui tới, hai người dừng bước lại.

- Lần này thực sự là mất mặt hết, ba tên tiện chủng!

Lý Bình oán giận mắng ra, quay đầu nhìn về phía Dương Khiêm.

- Lần này ngươi chuẩn bị tính sao? Lẽ nào phải nhẫn nhịn như vậy?

- Nhẫn? Hừ!

Dương Khiêm cười lạnh, đôi mắt lóe ra hàn quang thâm độc.

- Phương Lâm thì ta đánh không lại, nhưng mà Phương Vân thì lại không giống nhau. Cái tên tiểu tạp chủng đó không biết sống chết, lại dám khiêu chiến chúng ta! Phương Lâm bảo vệ được cho hắn một lúc, cũng không thể bảo vệ cho hắn được cả đời. Chờ sau khi hắn đi, chúng ta tìm lại Phương Vân, mối nhục hôm nay, trả lại gấp trăm lần cho tiểu đệ của hắn.

Lý Bình không nói, trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu, có chút lo lắng nói.

- Ta thấy tên tiểu tử kia chủ động khiêu chiến chúng ta, sợ là có chỗ dựa, chúng ta đến lúc đó không phải sẽ là lật thuyền trong mương chứ?

- Lật thuyền trong mương, làm sao có khả năng?

Dương Khiêm ngửa mặt hướng lên trời, một mặt xem thường. Cánh tay xoay một cái, từ trong ngực lấy ra một vật, đặt ở trong lòng bàn tay, lại là một hạt châu nửa đen, nửa trong suốt. Ngay ở giữa hạt châu, dường như có một người tí hon nằm ở trong đó. Người tí hon này cao khoảng một tấc, nhìn kỹ lại, lại giống Dương Khiêm đến bảy, tám phần, dường như là một Dương Khiêm thu nhỏ vậy.

- Nhân Cấp châu!

Lý Bình thấy rõ hạt châu này, hít vào một hơi. Hắn xuất thân nhà giàu có, cũng là thấy nhiều hiểu rộng, liếc mắt liền nhận ra Thánh phẩm để luyện công này.

Con đường võ đạo, mỗi một bước chân đi trên đó đều vô cùng chân thật, không thể giả mạo. Nhưng thiên địa tạo hóa lại huyền bí, không phải sức người có khả năng biết hết được. Nhân Cấp châu này chính là Thánh phẩm để tu luyện, trong lúc tu luyện, nếu mang theo hạt châu này ở bên người, có thể tăng tốc độ tu luyện lên đến mấy lần. Cảnh giới càng cao, tốc độ đề thăng càng cao.

Dương Khiêm, Lý Bình đều có tu vi là Nguyên Khí cấp, mang hạt châu này ở bên người, tu luyện một ngày, có thể tương đương với người bình thường tu luyện bốn, năm ngày, quả nhiên là một bảo bối nghịch thiên. Bảo bối như thế này, nghe nói tìm khắp Trung Thổ Thần Châu cùng với ngũ hoang cũng chỉ có trăm viên, đều là do thiên địa chi sơ ngưng tụ lại tạo thành.

Loại bảo bối như Nhân Cấp châu này rất dễ nhận ra, đặc điểm lớn nhất chính là ở giữa trung ương hạt châu có một người tí hon. Bất luận người nào tu luyện mang ở bên người, khuôn mặt người tí hon liền biến hóa giống đi. Trong truyền thuyết, đây chính là đặc thù của Nhân Cấp châu, bởi vì lâu ngày cùng người làm bạn, Châu tuy dưỡng nhân, nhưng nhân cũng dưỡng châu. Qua một thời gian dài, hấp thu khí của người, hạt châu liền biến hóa ra khuôn mặt của người.

- Ngoại nhân chỉ biết nói Quý tộc hầu chúng ta khinh thị Bình dân hầu, nhưng có biết được sự chênh lệch to lớn trong đó. Không nói những thứ khác, chỉ cần nói cái Nhân cấp châu này, tìm toàn bộ Tứ Phương hầu phủ cũng không ra. Hừ hừ, những tiện chủng như Phương gia, có biết rằng, không có tích lũy lâu dài, làm sao trở thành Quý tộc hầu được. Nửa tháng sau, ta muốn cho Phương Vân phải quỳ xuống trước mặt ta, học tiếng chó sủa!

Dương Khiêm ánh mắt lấp loé, vô cùng thâm độc.

14-01-2011, 09:03 PM

Chương 4: Mãng Ngưu Quyền Pháp

Sáng sớm, hàn khí lượn lờ.

Bên trong Tứ Phương hầu phủ, tại Tử Long hoa viên, một thân thể khôi ngô cao to, chạy nhảy như rồng lượn, bàn đạp như bay, hắn vừa đang diễn luyện chiêu thức, vừa giảng giải.

- Trong thiên địa ẩn chứa nguyên khí cường đại vô cùng vô tận, những nguyên khí này tuy chúng ta không thể nhìn thấy nhưng lại tồn tại một cách chân thực. Con đường thứ nhất khi tu luyện võ đạo chính là muốn đem nguyên khí vô hình vô tướng trong nhưng lại có khắp nơi trong thiên địa hấp dẫn vào trong cơ thể, rèn luyện thân thể, tạo nên nền tảng võ đạo vững chắc. Chỉ có thân thể tráng kiện rồi thì sức thu nạp nguyên khí mới mạnh hơn.

Phương Lâm lấy trụ cột khi tu luyện của chính mình, giải thích với Phương Vân những kinh nghiệm võ đạo của chính mình

- Phương pháp tu luyện Nguyên khí cảnh nhanh nhất chính là đánh quyền, thân tùy theo thế mà đi, đồng thời khống chế hô hấp, để nguyên khí của thiên địa chậm rãi rót vào bên trong thân thể. Bộ “Mãng Ngưu Kình” này là võ học trụ cột nhất trong quân đội, tuy không có cao thâm gì, nhưng lại cực kỳ hữu dụng. Nếu như dùng để hấp thu thiên địa nguyên khí nhập thể thì không có gì thực dụng hơn được nữa.

Bên trong đình, Phương Vân đang ngồi xổm trên bậc thang. Phương Lâm nói tận tâm, hắn nghe cũng tận tâm. Gần như là không nháy mắt mà nhìn Phương Lâm diễn quyền, đồng thời những lời của hắn nói cũng nghe không sót một chữ.

Trong lòng Phương Vân biết đại ca của mình thiên phú kinh người, tại kiếp trước, hắn đã dùng thực lực của chính mình để chứng minh thiên phú của mình trác tuyệt đến cỡ nào. Có một vị đại ca như vậy đích thân dạy dỗ, đều chuẩn xác như có một vị minh sư.

- “Mãng Ngưu Kình” thức thứ nhất, Mãng Ngưu Xuất Động!

- “Mãng Ngưu Kình” thức thứ hai, Mãng Ngưu Bôn Dã!

...

Phương Lâm vì muốn để cho Phương Vân nhìn thấy rõ ràng, đã đặc biệt tán đi cương khí toàn thân, chỉ đơn thuần lấy lực lượng thân thể diễn luyện bộ quyền pháp này. Lực lượng thân thể của hắn rất cao, cho dù đã tán đi cương kình, nhưng từng chiêu từng thức khi đánh tới cũng tạo nên cuồng phong vù vù, ngoài ra còn có tiếng trâu hống.

Phương Vân nhìn tỉ mỉ, hắn thường ngày lười nhác, một bộ quyền pháp đánh ra lại vừa thật vừa giả, hôm nay có tâm tư nhìn kỹ, ngược lại lại có chút cảm ngộ. Phương Lâm chỉ dạy cũng là có dụng tâm, lại có chút tinh vi, càng lúc nhắc nhở càng nhiều, diễn luyện lại, để cho Phương Vân có cảm ngộ mới.

- Tiểu đệ, ngươi xem vậy cũng là đủ rồi. Bộ quyền pháp này nếu đánh tới tận cùng, cũng là cực kỳ lợi hại.

Diễn luyện xong thức thứ mười tám của Mãng Ngưu Kình, Phương Lâm đột nhiên gập người xuống, sau đó bỗng nhiên bắn người mà lên.

- Mãng Ngưu Xông Tới!

Phương Lâm thở mạnh nói ra, đồng thời song quyền đánh tới, lần này thế như sét đánh, nhanh như thiểm điện. Không khí bên người của Phương Lâm bắt đầu chống đỡ mãnh liệt, khí lưu quấn quanh lấy, như hai con rắn lớn, quấn quanh cánh tay tráng kiện của Phương Lâm.

Ngao ooooo….!

Một tiếng trâu rống rung trời vang lên, hai cánh tay của Phương Lâm được khí lưu quấn quanh đột nhiên ngưng tu lại thành hai con mãnh ngưu màu xanh trông rất sống động, hai con mãng ngưu cả người bắp thịt cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng nổ tung. Sau một tiếng rống vang, mắt trâu trợn trừng lên, đồng thời bốn chân huy động, mang theo một cỗ kình phong như mũi tên bắn ra ngoài.

Ẩm Ẩm!

Bên trong Tử Long hoa viên, hai gốc cây mai to bằng cái bát bị mãng ngưu đụng trúng, toàn bộ thân cây ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số vụn gỗ tứ tán bay ra. Mà xen kẽ với vụn gỗ đó, lại có những cánh hoa mai hồng nhạt bay lượn khắp trời.

Vẻ khiếp sợ hiện ra trong mắt Phương Vân, Mãng Ngưu quyền này hắn cũng đã có luyện qua vài lần, nhưng không ngờ tới là lại có uy lực lớn đến như vậy. Phương Vân nhìn thấy rõ, đại ca Phương Lâm cũng không hề sử dụng cương khí trên người, hai con mãng ngưu mà hắn phát ra đơn thuần chỉ là bằng lực lượng thân thể, khuấy động không khí, lấy xảo kình ngưng tụ lại thành hình con trâu.

Cho dù tu luyện tới cảnh giới Cương Khí cảnh, thân thể sẽ tăng cường rất nhiều, nhưng có thể luyện Mãng Ngưu Kình bình thường trong quân đội đến mức có sức hủy diệt như thế cũng đã cho thấy rõ thiên phú kinh người của hắn.

- Chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, người bình thường luyện đến tuyệt đỉnh là phát sinh ra cuồng phong gào thét, vang dội như trâu hống. Nếu muốn sinh ra hình hai con trâu lớn như vậy, đối với lực lượng thân thể lại có yêu cầu cực cao, lại phải phối hợp với một ít xảo kình. Lấy lực lượng của ngươi bây giờ, còn không có đạt được yêu cầu. Một lát sau, ta sẽ đem khẩu quyết truyền lại cho ngươi, chờ sau khi lực lượng của ngươi đủ, lúc luyện tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông. Hiện tại, tiểu đệ ngươi tới diễn luyện một lần, để ta xem ngươi học tới đâu rồi.

Phương Lâm thu công đứng thẳng, mặt không đỏ, không thở gấp, cho thấy tu vi võ học cường đại ra sao.

- Ừm.

Phương Vân đi ra khỏi đình, dừng lại ở bên người Phương Lâm. Trong đầu hồi tưởng lại động tác đánh quyền của Phương Lâm, Phương Vân hít sâu một hơi, đem một bộ Mãng Ngưu quyền chậm rãi đánh ra.

- Mãng Ngưu Xuất Động!

Phương Vân tưởng tượng chính mình hóa thành một con mãng ngưu ở trên hoang dã, vào lúc sáng sớm, từ trong huyệt động xông ra.

Ầm!

Áo bào của Phương Vân chấn động, một quyền đánh tại không khí, phát sinh ra tiếng ầm ầm, giống như là đang đánh vào vật có thực. Đây là quyền pháp sau khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định mới có thể có.

- Tiểu đệ, ngươi thu nạp nguyên khí thiên địa không nhiều, lực lượng thiếu, nhưng đã lĩnh ngộ được tinh túy của quyền pháp, đó chính là quyền ý. Lực lượng thiếu, có thể dựa vào thời gian để tích lũy, nhưng quyền ý, chỉ có thể dụng tâm lĩnh ngộ, điên cuồng luyện cũng không có tác dụng!

Trong ánh mắt của Phương Lâm hiện ra thần sắc tán thưởng, cảnh giới võ học của hắn cao hơn Phương Hàn rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhận ra chân thực của Phương Vân. Lấy lực lượng hiện giờ của Phương Vân mà có thể đánh ra quyền ý như thế này quả thực là rất hiếm thấy. Hai người là huynh đệ ruột thịt, thấy Phương Vân có ngộ tính như vậy, Phương Lâm cũng vì đệ đệ của mình mà vui vẻ.

- Mãng Ngưu Bôn Dã!

Phương Lâm lại lần nữa tưởng tượng chính mình là con mãng ngưu đang bôn tẩu trên thảo nguyên, bên trong tâm linh lại có cảm giác vô cùng tự do.

Chang!

Trong hư không vang lên tiếng giòn giã, cũng là cùng chiêu thức, sau khi được đích thân đại ca Phương Lâm dạy dỗ, Phương Lân lần thứ hai thi triển ra, có cảm giác hoàn toàn khác. Hai cái cánh tay linh hoạt như linh xà, quỹ tích uốn lượn, làm cho đối thủ khó phòng ngự.

- Mãng Ngưu Phân Tông!

Phương Vân cất bước tiến lên, đồng thời đánh ra thức thức ba của Mãng Ngưu quyền, Mãng Ngưu Phân Tông, một bộ Mãng Ngưu quyền được hắn thi triển như nước chảy mây trôi, cực kỳ lưu loát. Quyền thứ ba đánh ra, quanh thân Phương Vân có khí lưu tuôn trào, quần áo phất phới, rất nhiều tia khí lưu rất khó thấy đang theo lỗ chân lông, chậm rãi tiến vào bên trong thân thể.

“Những thứ này hẳn là thiên địa nguyên khí rồi!” Phương Vân hai kiếp làm người, đối với con đường võ đạo lại có nhận thức mới. Vào ‘Kiếp trước’, hắn đối với võ đạo hoàn toàn không có tâm, tu luyện cũng rất là hững hờ. Hôm nay một lần nữa bước lên con đường võ đạo, lại thấy được nhiều điều lúc trước chưa thấy.

Nhiều tia nguyên khí nhập thể, Phương Vân chậm rãi hưởng thụ cảm giác khác thường. Dường như thân thể của mình càng trở nên thêm rắn chắc, ra quyền cũng mạnh mẽ hơn.

Đây là một cảm giác rất diệu kỳ, nhưng thật sự mà nói thì lực lượng lúc này của Phương Vân cũng không có tăng thêm được bao nhiêu.

Con đường võ đạo là cả một quá trình đi lên, nguyên khí trong thân thể tăng lên cũng không có dễ dàng như vậy. Chỉ có thông qua thời gian mà tích lũy lại.

Hô! Hô!

Phương Vân quyền ra như gió, dưới chân lại bước đi biến hóa, quyền ý ẩn bên trong, mang theo một khí thế dã tính cùng tự do của mãng ngưu. Hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong bộ quyền pháp trụ cột của quân đội Đại Chu, tâm tư đang yên lặng cảm nhận thiên địa nguyên khí.

- Thức thứ 4, Mãng Ngưu Vặn Sừng!

- Thức thứ 5, Mãng Ngưu Rống Giận!

Phương Vân lại liên tiếp sử dụng hai chiêu quyền pháp của Mãng Ngưu quyền, hắn đã hoàn toàn quên mất có một ca ca đang ở trong đình tại Tử Long hoa viên đang quan sát.

“Thiên tư của tiểu đệ quả thật không tồi, nhanh như vậy đã đạt đến cảnh giới vong ngã. Cũng được, tính ra chuyện lần này cũng là chuyện tốt, có lần ước chiến này, tiểu đệ cũng sẽ chăm chỉ luyện võ hơn nhiều! Lấy tư chất của đệ ấy, tương lai trong quân đội sẽ rất chói sáng. Trong quân đội Đại Chu, có cả ba người phụ tử chúng ra, sau này cũng sẽ không cần cố kỵ mấy tên Bình Đỉnh hầu kia nữa rồi.”

Phương Lâm nhìn rồi âm thầm gật đầu, lại nhìn thêm một chút nữa, không muốn quấy rầy Phương Vân, liền lặng lẽ thối lui ra khỏi Tử Long hoa viên. Đồng thời truyền lệnh cho toàn bộ nô bộc, tỳ nữ trong hầu phủ không nên làm quấy nhiễu Phương Vân trong Tử Long hoa viên.

- Mãng Ngưu Thiết Đạp!

- Mãng Ngưu Quật Đuôi!

Phương Vân lại một lần nữa tung quyền pháp ra, cũng không biết hắn đã luyện tập bao lâu. Mồ hôi hột sớm đã đầy trên trán, phía sau ót lại là ướt đẫm mồ hôi, nhưng cho dù như thế thì Phương Vân cũng không hề hay biết.

Thể lực của con người dù sao cũng có hạn, Phương Vân lúc sau cũng cảm thấy mệt mỏi, liền muốn té xuống đất, ngã xuống, nhưng hắn cũng cắn răng kiên trì vượt qua.

“Luyện quyền, luyện quyền! Phụ thân đã từng nói, con đường võ đạo, quan trọng nhất chính là ý chí cùng tín niệm, thiên phú ngược lại chỉ ở thứ hai. Ta nếu như muốn nắm giữ lực lượng cường đại, thay đổi số phận, nhưng nếu như ngay cả chút đau khổ này cũng không thể tiếp nhận được, thì làm sao có tư cách vọng tưởng thay đối số phận!”

Phương Vân cắn răng một cái, trong đầu dường như đang nhớ lại danh ngôn của Thánh Nhân nho gia “thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, tăng ích kỳ sở bất năng” *, cho nên hắn lại cắn răng, lại tiếp tục chịu đựng,

Con đường võ đạo, chủ yếu chính là tôi luyện, mỗi lần trải qua tôi luyện, võ đạo tất nhiên lại tịnh tiến thêm một tầng thứ. Một vị võ đạo tông sư, đầu tiên phải là một cường giả có ý chí kiên nhẫn. Phương Vân xuất thân từ gia tộc vũ đạo, cho nên nhưng câu châm ngôn võ đạo sớm đã thông thuộc.

Quyết tâm liều mạng, Phương Vân đem toàn bộ ý nghĩ tập trung tới chiêu thức của Mãng Ngưu quyền, hoàn toàn không để ý tới những đau nhức trên người nữa. Cho nên cái cảm giác cạn kiệt sức lức cũng không còn quá mãnh liệt nữa.

- Mãng Ngưu Xông Tới!

Song quyền của Phương Vân mang theo kình phong ào ạt, nghe giống như có roi đánh xẹt qua, phát sinh ra âm thanh.

Ầm!

Song quyền của Phương Vân lại đánh ra, làm cho không khí xung quanh nổ tung, phát sinh ra âm thanh điếc tai.

“Không đúng, chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, ta hoàn toàn không có xuất ra được ý cảnh giống đại ca, nhất định là đã sai ở chỗ nào rồi.”, Phương Vân rốt cuộc đã dừng lại, hắn cúi đầu, nhíu mày trầm tư, bộ não đang suy nghĩ về quyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC