dai chu hoang toc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12-01-2011, 12:36 AM

Chương 1: Tỉnh Giấc

Ý thức của Phương Vân trôi nổi bồng bềnh trong bóng tối, cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cũng đã trở nên bất động. Một đám lửa nhàn nhạt thiêu đốt ở trong bóng tối, sưởi ấm linh hồn của hắn, để hắn dần dần khôi phục lại một tia thần trí.

- Dương đại nhân, tiểu nhi rốt cuộc thế nào rồi?

Một âm thanh lo lắng truyền đến trong bóng tối, như xa như gần.

“Âm thanh này là của ai? Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, lại nhớ nhung đến vậy?”

Phương Vân hốt hoảng thầm nghĩ, hắn vẫn không nghĩ ra được đáp án,lại nghe được một âm thanh già nua truyền từ trong bóng tối đến. Thanh âm này mang theo một phần khiêm tốn một phần kính cẩn, đáp lại nói:

- Phu nhân, Tiểu vương gia đầu đã bị đánh ngất, cho nên ngất đi. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, là được rồi.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta không phải là đã chết rồi sao?”

Ý thức của Phương Vân trôi nổi bồng bềnh trong bóng tối, hốt hoảng thầm nghĩ.

- Ừm, không có chuyện gì là tốt rồi. Dương đại nhân, đã làm phiền ngươi. Lương bá, đi trướng phòng chi chút tiền cho Dương đại nhân.

Thanh âm kia lại nói.

Tiếng bước chân vang lên trong bóng tối, dần dần đi xa, cho tới khi không còn một tiếng động. Ánh lửa ở trong bóng tối lại tiếp tục thiêu đốt, không ngừng sưới ẩm Phương Vân, ý thức của hắn ngày càng rõ hơn, càng ngày càng lớn mạnh.

Thanh âm quen thuộc như vậy, cuộc đối thoại quen thuộc như vậy, một niềm xúc động mãnh liệt tràn đầy trong lồng ngực của hắn.

“Bọn họ là ai? Vì sao lại quen thuộc như vậy?”

Một loại thống khổ mãnh liệt cùng nỗi nhớ nhung vô biên bốc cháy lên trong linh hồn hắn, đột nhiên Phương Vân sản sinh ra một cỗ xúc động mãnh liệt, hắn muốn xem chủ nhân của âm thanh kia, hắn muốn nhảy lên, hắn muốn mở mắt.

Dường như cảm ứng được cỗ ý niệm cường liệt này của hắn, ngọn lửa ấm áp trong bóng tối bỗng dưng nổ tung, một cánh cửa xuất hiện trong bóng tối, ngay cánh cửa là ánh sáng vô tận.

Ý thức của Phương Vân mạnh mẽ xông vào luồng ánh sáng đó, một khắc sau, Phương Vân rốt cuộc đã mở mắt.

……

Trong ánh sáng nhu hòa, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong mắt Phương Vân, nàng ngồi ở bên đầu giường, lông mày cau lại, khuôn mặt vừa lo lắng vừa đang trách chính mình. Người phụ nữ này khoảng ba, bốn mươi tuổi, trên đầu cắm một cây trâm bằng ngọc bích, lông mi thật dài, khóe mắt còn đọng lại vài giọt lệ sầu, dường như vừa mới khóc.

- Mẫu thân…

Phương Vân kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, gần như mê hồ nói lên cái tên này. Nỗi nhớ nhung dường như muốn bạo phát, Phương Vân muốn xông tới, ôm lấy người phụ nữ này. Nhưng hắn lo sợ, đây chỉ là một giấc mộng, hắn sợ vào thời khắc hắn ôm lấy người phụ nữ đó, nàng sẽ lại tan biến như bọt biển.

- Vân nhi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh…

Nghe được tiếng gọi này, phụ nhân rốt cuộc đã hồi phục tinh thần. Đôi mày thật dài xòe ra, trên mặt lộ ra thần thái mừng đến muốn phát khóc.

- Mẫu thân, thật sự là người sao?

Phương Vân trợn to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn mẫu thân. Dung nhan mẫu thân so với trong trí nhớ trẻ hơn rất nhiều.

- Hài tử, là mẫu thân, là mẫu thân. . .

Phản ứng của Phương Vân rơi vào trong mắt phụ nhân, hai hàng lông mày vừa xòe ra lại nhíu lại, nàng dường như đang nghĩ đến điều gì, lần thứ hai vẻ sầu lo hiện lên trên khuôn mặt, một tay ôm lấy Phương Vân.

Cảm giác ấm áp quen thuộc, hương vị quen thuộc, Phương Vân rốt cuộc đã tin tưởng, cảnh trước mắt, không phải là nhớ nhung quá độ mà sản sinh ảo giác. Hắn đột nhiên từ trên giường ngẩng dậy, hai tay dùng sức ôm lấy mẫu thân.

Giờ khắc này, Phương Vân thấy được hai tay mình rất trắng, nhưng so với trong trí nhớ thì gầy yếu hơn rất nhiều.

- Mẫu thân, mẫu thân…

Phương Vân gục đầu lên vai mẫu thân, từng lần từng lần một nỉ non. Cảnh tượng quen thuộc trước mắt làm cho hắn muốn kích động đến rơi lệ.

- Vân nhi, ngươi làm sao vậy?

Phụ nhân ngơ ngác một chút, nhẹ giọng nói. Nàng cảm thụ được Phương Vân tâm tình dị thường. Bàn tay trắng nõn mềm mại của phụ nhân vỗ nhẹ nhàng lên vai Phương Vân, trấn an hắn.

Đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình quật cường, lâu như vậy, Hoa Dương phu nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Vân biểu lộ tâm tình mãnh liệt đến như vậy.

Lông mày khẽ nhíu lại, hơi suy tư trong chốc lát, Hoa Dương phu nhân dường như hiểu ra được điều gì đó, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Phương Vân, ôn nhu nói.

- Được rồi, Vân nhi. Sau này, mẹ không miễn cưỡng ngươi phải đi vào trong cung cùng với các công tử Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu nữa.

Cảm xúc chân thực, khứu giác chân thực, thị giác chân thực….tất cả đều đang nhắc nhở Phương Vân, mọi việc trước mắt không phải là ảo giác khi tử vong.

Chỉ có đã từng mất qua, mới biết hiện tại trân quý thế nào!

Phương Vân không nói câu nào, chỉ là ôm thật chặt mẫu thân Dương Hoa phu nhân. Một loại hạnh phúc mất mà được lại trùng kích tâm linh của hắn, nước mắt rốt cuộc giống như là vỡ đê, trút xuống. Cùng với những làn nước mắt ầm ầm chảy ra, còn có quá khứ phủi đầy bụi, tràn ngập thống khổ cùng với ký ức hổ thẹn

……

Từ lúc Đại Chu lập triều đến nay, đã hơn 1260 năm. Trung thổ thần châu trải qua chiến hỏa, thay đổi thời đại triều đại trung cổ, đến lúc này, đang nghênh đón một thời kỳ phát triển hòa bình khá dài.

Cho tới bây giờ, sĩ tử Đại Chu ngàn vạn, đất ruộng ức mẫu, nhà xưởng đông đúc. Ngay cả người buôn bán nhỏ cũng có thể mặc trường sam tơ lụa, gấm vóc đi lại. Là một quốc gia vô cùng văn minh, vô cùng giàu có.

Văn để an chúng, vũ để trị quốc!

Đại Chu triều đại sở hữu Trung Thổ thần châu, lân cận xung quanh còn có Man Hoang, Mãng Hoang, Địch Hoang, Di Hoang cùng với hải ngoại Doanh Hoang, có thể nói là cường địch san sát. Lập triều hơn 1260 năm, không ngừng võ trang, quân lực phòng vệ hơn 1600 vạn! Vũ lực mạnh mẽ như thế nào cũng có thể thấy được chút ít!

Hơn một ngàn năm bên trong binh phong chiến hỏa, Đại chu triều cũng đã không biết có bao nhiêu thế gia, nhà giàu có, vương hầu thống lĩnh ra đời!

Phụ thân Phương Vân, Phương Dận, bởi vì chiến công lẫy lừng, đã được sắc phong là Tứ Phương hầu.

Tứ Phương hầu Phương Dận tay cầm trăm vạn đại quân, tọa chấn ở biên thùy phía nam Kinh Châu, trấn áp man tộc trong rừng cây mênh mang của Man Hoang. Tứ Phương hầu tọa trấn Man Hoang tám năm, đại quân dưới tay chém giết dị tộc Man Hoang gần nghìn vạn, chính là thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Dị tộc Man Hoang nghe đến tên của Tứ Phương Hầu chính là đã nghe tên mà sợ mất mật.

Tứ Phương Hầu tọa trấn man hoang tám năm, dị tộc Man Hoang không dám xâm nhập lãnh thổ Trung Thổ thần châu nửa bước. Sự uy áp cường thịnh có thể thấy được.

Phương Dận có hai người con trai, trưởng tử Phương Lâm, thiên phú tuyệt hảo. Mới hai mươi tuổi, đã đạt đến cảnh giới “Trận pháp cấp”, khi theo Trung Tín hầu tiến hành chiến tranh đối với Địch tộc, còn lập được chiến công hiển hách. Cái tên đệ nhất công tử trong Vương công đệ tử ở Kinh hoàn toàn xứng đáng.

Có người phụ thân cùng với huynh trưởng tên tuổi hiển hách như vậy, Phương Vân hầu như không cần nỗ lực hết mình cũng có thể có tiền đồ xán lạn.

Mà trên thực tế, Phương Vân lại chọn một con đường hoàn toàn ngược với huynh trưởng Phương Lâm, đường văn.

Phương Vân từ nhỏ đối với võ đạo không có hứng thú, có huynh trưởng Phương Lâm nối nghiệp võ đạo của phụ thân, Phương Vân đối với việc tập võ cũng không có bao nhiêu động lực. Người trong nhà cũng có khyên can vài lần, nhưng mà thấy ý chí của Phương Vân kiên định, cũng là không miễn cưỡng.

Mặc áo gấm, ăn lương cao mĩ vị, đi ra là có kẻ hầu người hạ. cuộc sống như thế vốn có thể kéo dài đến phần cuối sinh mệnh của Phương Vân, nhưng bỗng có một hồi tai bay vạ gió kéo từ trên trời giáng xuống.

Vào năm Phương Vân được hai mươi bốn tuổi, huynh trưởng Phương Lâm tại Bắc Địch tác chiến, thâm nhập Địch Hoang, cuối cùng lại bị đại quân Địch tộc vây quanh, trận chiến đấy, đại ca tuy thoát được một mạng, nhưng lại bị cao thủ Địch Hoang cắt đi một chân, phế bỏ công lực toàn thân. Sau đó về kinh, sầu não uất ức, ít lui tới giao du bên ngoài. Có một lần, người hầu đi qua quét dọn trong phòng, phát hiện Phương Lâm đã tự vẫn bên trong.

Số mệnh của Phương gia, từ đây cũng quay nhanh mà xuống dốc.

Huynh trưởng Phương Lâm chết được ba năm, phụ thân Tứ Phương hầu Phương Dận, tư thông với địch phản quốc, tội chứng xác thực. Việc này làm kinh dộng Nhân Hoàng của Đại Chu triều, tự mình xuất thủ thâm nhập dị quốc, đem đánh chết.

Tin tức này truyền đến, mẫu thân Phương Vân, Hoa Dương phu nhân tự vẫn ở trong phủ, vì chồng giữ tiết.

Đồng thời, cấm quân trong kinh thành còn xông đến bên trong Phương phủ. Ba trăm người ở trong Phương Phủ không có trải qua sự thẩm phán của Hình bộ, trực tiếp bị đem ra xử trảm ở ngoài Sùng Dương môn.

……

Trong một ngày ngắn ngủi, Phương Vân phụ vong mẫu tang, cửa nhà tan nát!

Tất cả những thứ này, giống như là thủy triều cuồng mãnh ầm ầm kéo đến. Phương Vân chỉ có thể thấy tất cả phát sinh ngay trước mắt, mà không thể làm gì cả. Hối hận, thống khổ, tự trách tràn ngập trong lòng. Lần đầu tiên Phương Vân đối với quyết định bỏ võ học văn cảm thấy hối hận, nhưng mà có hối hận cũng đã muộn.

Khi ở dưới Sùng Dương Môn, hơn ba trăm ánh đao quang ở trong bóng tối xẹt qua, Phương Vân rốt cuộc đã phát ra một tiếng hối hận cùng với rống giận không cam lòng.

Ánh đao xẹt qua cổ, đầu của Phương Vân bay lên thật cao, một cột máu từ trong người hắn dâng lên, sau đó liền là vô tân hắc ám vô biên.

Lần thứ hai tỉnh lại, Phương Vân đã ở nơi này.

…..

- Hài tử ngoan, đừng khóc. Ngươi là nam nhân của Phương gia, nam nhân Phương gia không thể rơi lệ.

Hoa Dương phu nhân trong lòng không khỏi kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng, đứa nhỏ này chính là lần đầu tiên khóc ở trước mặt của mình.

Phương Vân gục đầu tai vai mẫu thân, dùng sức gật đầu. Hắn giống như là dân cờ bạc thoáng cái đã mất sạch, đột nhiên trong lúc đó, được trả lại hết toàn tiền đã thua, có cơ hội làm người lần thứ hai.

“Mẫu thân, lần này cho dù trả giá thế nào, ta cũng sẽ không để người rời đi khỏi bên cạnh ta.” Phương Vân trong lòng trịnh trọng nói với chính mình. Không chỉ là mẫu thân, mà còn có huynh trưởng, phụ thân…Phương Vân mất đi một lần, quyết không để mất đi lần thứ hai.

Chỉ có Phương Vân trong lòng rõ ràng, tất cả những thứ này đều là chân thực, hắn có cơ hội làm lại người lần thứ hai. Cho dù không hiểu vì sao tất cả những thứ này như thế nào mà lại phát sinh, nhưng Phương Vân hiểu rõ, hắn quyết sẽ không để cơ hội có thể thay đổi lần thứ hai từ trong tay chạy trốn.

Cảm nhận được sự ấm áp từ người mẫu thân truyền qua, tâm tình của Phương Vân dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới cảm giác được một cơn thống khổ tê liệt khắp toàn thân.

Thống khổ, sinh bệnh, thái y, mẫu thân…Sau khu tỉnh lại, những chuyện đã xảy ra từ lâu trong đầu từ từ dâng lên, cùng với trí nhớ của kiếp trước trùng hợp lại.

Phương Vân đang nhớ lại một chuyện.

Năm mười bốn tuối ấy, hắn phát một hồi “bệnh”. Nói chính xác, là bị hai hài tử của Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu liên hợp lại đánh cho một trận tơi bời khói lửa. Nguyên nhân là hai tiểu Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu chửi bới Tứ Phương Hầu xuất thân đê tiện, Phương Vân lại là hài tử của Tứ Phương hầu, là tiện chủng.

Phương Vân không chịu đựng nổi, nói lại một câu. Kết quả bị hai người hành hung. Tình huống như thế, vốn không phải là lần đầu tiên, chỉ là lần này đặc biệt tàn nhẫn. Phương Vân bị bệnh ba ngày, mẫu thân Hoa Dương phu nhân kính xin thái y ở kinh, tới trị liệu cho hắn.

Chuyện này, phát sinh sau khi Phương Vân vừa tu luyện võ đạo không lâu. Chính là bởi vì việc này, nên Phương Vân năm mười bốn tuổi đối với võ đạo cực kỳ chán ghét, cho nên từ đây về sau, xa lánh võ đạo, bỏ võ theo văn.

Chuyện này, có thể nói là ngọn nguồn thay đổi số phận của Phương Vân.

Nhìn hai cánh tay nhỏ gầy, Phương Vân rốt cuộc xác định một chuyện. Đây không phải là ký ức, mà là chuyện trước mắt đang diễn ra. Hắn bây giờ, mười bốn tuổi, chính là đứng trước cửa ải số phận của đời hắn.

Một năm này, Phương Vân mười bốn tuổi. Hắn còn có thời gian mười năm để thay đổi số phận của người nhà!.

12-01-2011, 10:37 PM

Chương 2: Vương Công Tử Đệ *

Ngay lúc Phương Vân yên lặng tự hỏi, đột nhiên truyền đến một âm thanh “Rầm” của tiếng đạp cửa, một âm thanh như tiếng sấm truyền ngay tới phía sau:

- Hai tên tiểu tạp chủng các ngươi, ta muốn đem các ngươi băm ra rồi! Các ngươi cũng thật là to gan, dám khi dễ tiểu đệ của ta!....

- A, đau chết ta rồi. Phương Lâm, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết. Ngươi lại dám bắt cóc chúng ta! . . .

- Buông ta ra! Các ngươi, bọn tiện chủng này, ta nhất định sẽ nói cho cha ta biết, ta muốn cho cha ta xé xác ngươi, Phương Lâm! . . .

Chen lẫn với âm thanh của Phương Lâm, còn có âm thanh chửi bậy của hai tên thiếu niên. Nghe âm thanh của họ, dường như bọn họ vừa đang dãy dụa, vừa chửi bậy.

Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của hai tên thiếu niên, sắc mặt của Hoa Dương phu nhân bỗng thay đổi, buông lỏng Phương Vân ra. Phương Vân cũng thừa cơ mà thả lỏng tay ra.

Rầm!

Cửa lớn phòng của Phương Vân bị một cước đá văng, cửa lớn mở ra, một cỗ cuồng phong thổi vào. Bên trong cuồng phong, một thanh niên mặc trang phục màu xanh bước nhanh đi đến.

Dung mạo của thanh niên này, lông mày rậm, mắt to, khí vũ hiên ngang. Chỉ là giờ khắc này, mặt của hắn lại âm trầm, khẽ nhíu mày, dường như đang có một luồng bảo táp ở giữa hai đôi lông mày.

Người này chính là huynh trưởng Phương Lâm của Phương Vân, ở ngay dưới sườn của hắn, có hai thanh niên mặc cẩm y đang đá đánh giẫy giụa. Hai bàn tay của Phương Lâm như được sắt đúc, vững vàng bắt lấy cổ của bọn họ, mặc cho bọn hắn giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát được, càng không cần nói đến việc tổn thương được hắn.

Không đợi Hoa Dương phu nhân lên tiếng, hai tay của Phương Lâm đã ném lên trước một cái, như vứt hai tên rác rưởi, ném tiểu Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu trước giường của Phương Vân.

- Tiểu đệ, ta bắt hai tên tiểu tạp chủng tới rồi đây. Ngươi muốn trừng phạt bọn hắn làm sao, tùy ý!

Phương Lâm chỉ vào hai người trên đất, nói ra. Lúc hắn nói chuyện, mười phần như sét đánh, làm cho toàn bộ Phương phủ cũng có thể nghe được.

- Đại ca!

Phương Vân kinh ngạc nhìn đại ca Phương Lâm. Trong trí nhớ của hắn, đại ca Phương Lâm hẳn là đang ở Thiên Xà Sơn để tiến hành việc huấn luyện lúc nhập ngũ chứ, từ Thiên Xà Sơn tới đây, ít nhất cũng phải mất nửa ngày lộ trình.

Một dòng nước ấm khuấy động lòng của Phương Vân. Trưởng tử Phương gia Phương Lâm, ngoại trừ thiên phú võ đạo kinh người, còn có một đặc điểm khác là vô cùng bênh vực người nhà. Điểm này, lại biểu hiện vô cùng đặc biệt đối với đệ đệ Phương Vân của mình.

Tại ‘Kiếp trước’, khi ở trong kinh thành, chỉ cần là người nào bắt nạt Phương Vân, đều không ngoại lệ, hết thảy đều bị đại ca Phương Lâm đánh cho nhừ đòn. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Phương Lâm hầu như đắc tội toàn bộ Vương công tử đệ tại kinh thành. Không có người nào nguyện ý đến gần hắn, bởi vì làm như vậy, chính là tương đương với việc đắc tội toàn bộ quý tộc trong kinh thành. Mặc dù như thế, Phương Lâm cũng không hề để ý.

‘Kiếp trước’, Phương Lâm vào lúc thâm nhập Địch Hoang, bị quân đội dị tộc vây quanh, cũng là bởi vì bạn của hắn. Nếu không thì, chỉ cần cứu viện tới đúng lúc, Phương Lâm căn bản cũng sẽ không bị cường giả của Địch Hoàng chém đứt một chân, uất ức mà chết.

“Ta đã biết số phận của đai ca, tất nhiên sẽ không để cho hắn lại tiến vào bên trong Địch Hoang, giẫm lên vết xe đổ!”

Lúc Phương Lâm đang nghĩ, thì ở trước giường, tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu cũng đã từ trên mặt đất bò dậy.

- Phương Lâm, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết!....dám trêu vào Bình Đỉnh hầu phủ, những tiện chủng như các ngươi nhất định phải chết. Còn ngươi nữa, Phương Vân, còn ngươi nữa….ngươi cũng chết chắc rồi!

Tiểu Bình Đỉnh hầu Dương Khiêm ngón tay run rẩy, một hồi chỉ vào Phương Lâm, một lúc sau chỉ vào Phương Vân, sắc mặt hắn tái nhợt, tức đến nói lắp, nói chuyện có chút lộn xộn rồi!

- Không sai, hai người các ngươi chết chắc rồi. Hoa Dương phu nhân, ngươi dạy dỗ con mình rất tốt a…ngươi, tiện phụ này!

Tiểu Trấn Quốc hầu cũng đứng dậy, hắn trợn trừng mắt, hung hăng trừng mắt Hoa Dương phu nhân, tức giận đến môi đều run rẩy lên.

Hai người vốn đang ở ngoài học cung du ngoạn, đột nhiên Phương Lâm này như hung thần sát ác xông vào. Không nói hai lời, liền ra tay đánh cho nhân mã mà hai người mang theo đánh ngã, sau đó cứ như là xách vịt, bắt lấy cổ của hai người, một đường kéo dài tới Tứ Phương hầu phủ.

Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu tại Đại Chu vương triều thế lực thâm căn cố đế, là quý tộc đã có mấy trăm nay truyền thừa, có thể nói là con cháu quý tộc. Những vương hầu như thế này, vô cùng xem thường những quý tộc như Tứ Phương hầu xuất thân từ trong quân ngũ, từng bước bò lên vương hầu. Coi như là tiện chủng.

Ở trong kinh thành, những loại hầu tước như Tứ Phương hầu, bình thường được gọi là

bình dân hầu. Mà những quý tộc có huyết mạch vương hầu như Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu lại được xưng là quý tộc hầu.

Cho dù là ở trong quân quyền khuynh nước trọng, nhưng quý tộc hầu cùng với bình dân hầu từ xưa đến giờ chưa bao giờ chung một con đường. Hai bên không qua lại với nhau, vô cùng lãnh đạm.

Tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu xuất thân hiển hách, chịu ảnh hưởng của gia tộc, tự nhiên đối với những vương công tử đệ như Phương Vân là vô cùng xem thường. Thậm chí cảm thấy, việc cùng nhau học tập tại trong cung với Phương Vân là một loại sỉ nhục. Cho nên vào những lúc bình thường đều gây khó dễ trăm bề, quyền cước đả thương.

Chát!

Vừa lúc tiểu Trấn Quốc hầu mắng ra câu ‘tiện phụ’, Phương Lâm bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ tiến lên tung ra một chưởng. Lý Bình chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trên mặt liền đã trúng một chưởng. Một chưởng này đánh cho hắn đến nỗi phải hoa mắt chóng đầu, khí huyết sôi trào, thân thể xoay tròn vòng vo mấy cái, cho đến khi dừng lại được một lúc, nửa bên mặt đã sưng lên, trên mặt còn rõ một dấu chưởng.

- Tiểu súc sinh, nếu như muốn nếm trải vị đắng ít một chút, ăn nói cho sạch sẽ vào. Đừng tưởng rằng cha ngươi là Trấn Quốc hầu mà ta không có cách nào đối phó với hai tiểu tạp chủng các ngươi. Nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay thu thập các ngươi, hôm nào đó, ta còn muốn thu thập mấy tên ca ca của các ngươi. Không đánh cho các ngươi da tróc thịt bong, sau đó gặp ta phải tè ra quần, ta cũng không phải là Phương Lâm!

Trán Phương Lâm nhăn lại, lần này hắn đã thực sự tức giận rồi. Nếu không phải cố kỵ sẽ mang đến phiền phức cho phụ thân, Phương Lâm đã muốn giết chết bọn hắn rồi.

Đối với Phương Lâm, có hai người trọng yếu nhất. Một người là tiểu đệ PhươngVân, người còn lại chính là mẫu thân Hoa Dương phu nhân. Ai làm thương tổn hai người đó, quả thực sơ với việc hắn bị giết còn khó chịu hơn. Hết lần này tới lần khác, hai người này đều không biết sống chết, dám động chạm làm thương tổn tới hai người chí thân của hắn. Trong mắt Phương Lâm đã xuất hiện tơ máu.

- Ngươi….!

Tiểu Trấn Quốc hầu trong lòng vừa sợ vừa giận, hành động của Phương Lâm lập tức kiềm chế hắn. Hắn không nghĩ tới rằng, Phương Lâm lại thực sự dám động thủ với hắn. Nhìn cái tên có hai mắt sát khí để lộ ra không một chút che giấu thế này, tiểu Trấn Quốc hầu rốt cuộc đã tin tưởng, nếu như nóng nảy mà trêu chọc tới kẻ lỗ mãng trước mắt này, chỉ sợ hắn sẽ không để ý đến hậu quả mà giết hai người mình.

Tiểu Bình Đỉnh hầu không hề bị ăn đánh, nhưng hắn cũng sợ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC