X ( Chương 451-500 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 451: Bá chủ đổi ngôi

- Mục ca?

Thiếu niên phóng lên cao, linh lực hùng hậu như thủy triều dâng lên, thân hình thẳng tắp, gương mắt tuấn tú mang theo nét cười mỉm, khí độ chẳng kém gì Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.

- Mục ca!

Chính lúc đó, tiếng cổ vũ gọi vang tên hắn, danh vọng của hắn trong Bắc Thương linh viện lúc này đã cao ngất, không ai còn dùng danh từ tân sinh để gắn với tên của hắn nữa, vì những việc hắn đã làm thậm chí Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng không làm được.

- Quả nhiên là Mục Trần!

Đàm Thanh Sơn thần tình vô cùng kích động. Chỉ gần hai năm, tên kia trưởng thành không ít, nhưng dáng vẻ bề ngoài vẫn không khác mấy.

Cô bé Vũ Hi thì tròn to đôi mắt, khí độ thong dong trước lời thách chiến của hai cao thủ đã đủ làm trái tim cô ngây ngất, gương mặt đỏ lựng vui thích.

Phía ngoài Bắc Thương Môn, Thái Thương viện trưởng và các trưởng lão mỉm cười quan sát những đệ tử trẻ trên trời cao. Cảnh tượng náo nhiệt thế này cũng đã nửa năm rồi mới xuất hiện a...

Trên bầu trời, Mục Trần híp mắt khẽ cười:

- Nửa năm không gặp, thục lực mọi người tinh tiến nhanh thật.

Mục Trần kinh ngạc vì trong số chín người trước mặt, Hạc Yêu, Tô Huyên, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương và người còn lại đều đã đạt đến Thông Thiên cảnh hậu kỳ, tương đương với hắn. Cách đây nửa năm chưa vào Bắc Thương Môn, thực lực của họ phần lớn đều chỉ vừa đột phá Thông Thiên cảnh mà thôi. Chỉ nửa năm đã đột phi mãnh tiến như thế.

Còn lại ba người, thực lực chỉ hơn không kém. Theo cảm ứng của hắn, có lẽ đều đã vượt qua thân thể nan...

Sự tiến bộ tăng trưởng của họ thật đáng kinh ngạc.

- Nếu không mạnh lên được, thì chúng ta có mặt mũi nào tham gia đại tái linh viện?

Trầm Thương Sinh mỉm cười nhìn lại, bàn tay nắm chặt, chiến ý hừng hực. Vốn là người kiêu hãnh, hắn đâu dễ chịu đứng sau kẻ khác. Ngày trước lần đầu gặp Mục Trần, tên kia còn phải sống mái liều mạng với Bạch Hiên. Vậy mà sau đó hắn lại tăng trưởng nhanh như điện xẹt, nửa năm trước đánh bại Ma Long Tử, giết Ma Hình Thiên... Chiến tích chấn động cả Bắc Thương đại lục.

Bất tri bất giác, tên thiếu niên kia chưa đến hai năm đã vượt qua hắn, vị trí bá chủ vững vàng lâu nay cũng lung lay dữ dội. Hắn biết Mục Trần chẳng mấy quan tâm đến đệ nhất Thiên bảng, nhưng bản tính kiêu hãnh của hắn thì không thể khoan nhượng.

Nửa năm khổ tu, hắn tu luyên điên cuồng, thành quả không nhỏ, đã vượt qua thân thể nan. Hiện tại hắn đủ tự tin có thể chiến một trận cân sức với Ma Hình Thiên trước kia!

Dù rằng việc đó vẫn không đủ vượt qua Mục Trần, nhưng ít ra không còn cái cảm giác bất lực nữa.

- Mục Trần, tiếp một chiêu!

Trầm Thương Sinh nghiêm mặt, giọng nói trầm trầm vang vọng.

Mục Trần cũng nghiêm túc, ánh mắt kiêu hãnh của Trầm Thương Sinh khiến hắn hiểu ra nhiều thứ, gật đầu chậm rãi đáp lời:

- Thỉnh Trầm học trưởng chỉ giáo!

Trầm Thương Sinh cười lớn một tiếng, xông lên. Quyền nắm chặt, linh lực ngập trời ào ạt mênh mông, uy áp cường đại, thanh thế hãi hùng.

Đối diện Trầm Thương Sinh, Mục Trần cực kỳ bình tĩnh, thậm chí áo quần cũng không bị uy áp chấn động.

Trầm Thương Sinh nghiêm mặt kết ấn, linh lực mênh mông sôi trào, hình thành quang ấn to lớn ngưng tụ trong không trung, tản mát dao động kinh người.

Một đòn cực mạnh, chẳng hề lưu tình.

Thái Thương viện trưởng nhìn thấy cảnh đó, nheo mắt lẩm bẩm:

- Không ngờ có thể tu luyện Thẩm Phán thần quyết đến cảnh giới này rồi.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang rền, ấn pháp của Trầm Thương Sinh đột nhiên dừng lại, một chân bước tới, như điện xẹt ngang bắn tới Mục Trần. Vô số quang ấn liên miên chuyển động theo sau, nhìn như sấm sét chấn động thiên địa.

- Thẩm Phán thần quyết, Thương Sinh ấn!

Trầm Thương Sinh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mục Trần, linh lực trong cơ thể bùng phát khiến hắn sáng rực như mặt trời, hét lên dũng mãnh, quyền ấn xuất ra.

"Bang bang!"

Không khí nổ tung, hàng vạn hàng nghìn quang ấn như chui ra từ không gian hư vô, như tín niệm bất bại ngưng tụ vào quyền ấn của Trầm Thương Sinh, dũng mãnh công kích Mục Trần.

Một quyền đó đã phát huy toàn bộ sức mạnh của Trầm Thương Sinh. Quyền này cho dù mạnh như Ma Hình Thiên, cũng phải toàn lực chống đỡ!

Ánh mắt Mục Trần lóe sáng, tiếng sấm ầm ầm nhẹ nhàng vang trong cơ thể, hắc lôi điện dũng mãnh thoát ra ngoài, trên ngực hiện lên bốn đường lôi văn.

Thân thể hắn trở nên tối tăm vô cùng, sức mạnh mênh mông lan tỏa khắp cơ thể.

Lần đầu tiên sau khi luyện thành, Mục Trần sử dụng hoàn toàn tứ văn lôi thể.

"Xoẹt xoẹt!"

Hắc lôi điện bắn ra hung hãn, hắn không chần chờ tung quyền đáp trả.

Quyền không hoa mỹ, mang theo sức mạnh vô tận.

Quyền phong lướt qua, không gian bập bềnh gợn sóng mang theo tiếng sấm rền vang trong không trung.

"Uỳnh!"

Hai quyền đối cứng, một tiếng nổ kinh thiên lấn át toàn bộ những âm thanh khác, khiến không gian lúc này trở nên im bặt trong chốc lát, rồi luồng kình lực xung kích mênh mông bùng phát trên cao, như một vụ nổ nguyên tử khủng bố.

"Uỳnh! Uỳnh!"

Lực trùng kích chấn tan cả lôi điện của Mục Trần và quang ấn rục rỡ của Trầm Thương Sinh. Cả hai run rẩy một chút, cấp tốc lui sau.

Mục Trần lui ra tám bước, lôi quang nổ tung kềm giữ thân hình.

Trầm Thương Sinh lui sau mười bước, quang ấn vỡ vụn tan nát, hoàn toàn tan ra thành những đốm sáng li ti rơi khắp trời.

Đối chiến kinh diễm, dường như Mục Trần hơi chiếm một chút thượng phong.

- Không ngờ ngươi tu luyện Lôi Thần Thể cao đến vậy.

Trầm Thương Sinh nhìn lại bàn tay sưng tấy, chết lặng. Cảm giác đau đớn từ các ngón tay truyền lên. Hắn thở dài nhìn Mục Trần, mỉm cười như trút được gánh nặng, rồi nhìn qua tấm bia đá khổng lồ tượng trưng cho danh vọng của đệ tử trong Bắc Thương linh viện:

- Đệ nhất Thiên bảng của ta cuối cùng cũng nên gỡ xuống rồi, từ hôm nay ngươi chính là bá chủ chân chính của Thiên bảng!

Vô số đệ tử yên lặng như tờ, ai nấy đều hiểu ra trận đánh một quyền so đấu khi nãy, chính là để Trầm Thương Sinh chính thức gỡ bỏ khỏi đôi vai vinh quang cao quý nhất của đệ tử Bắc Thương linh viện.

Vinh quang nhiều năm chiếm giữ, cuối cùng đã có người thích hợp hơn.

Mục Trần trầm tư, đối với danh vọng đệ nhất Thiên bảng, hắn không quan tâm, nhưng lúc này không thích hợp từ chối nữa. Trầm Thương Sinh có kiêu hãnh của bá chủ, thành ra hắn ôm quyền cung kính, vẻ mặt trịnh trọng như đang tiếp nhận vinh quang của Trầm Thương Sinh.

Mọi người quan khán cảnh tượng tân cựu bá chủ đổi ngôi, khí huyết đột nhiên sục sôi, rồi theo đó tiếng hò reo vang trời dậy đất lại cất lên.

Trầm Thương Sinh thở dài nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra nguy hiểm, cười nói:

- Ngươi có biết chúng ta ở trong Bắc Thương Môn có một ước định gì không?

Mục Trần sửng sốt, cảm giác dựng tóc gáy khi thấy đám người Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam cũng có ánh mắt đó với hắn.

- Đó là nếu Trầm Thương Sinh bại, thì bọn ta liên thủ... hội đồng ngươi một trận!

Lý Huyền Thông nhe răng cười, linh lực bùng nổ. Hạc Yêu, Từ Hoang.... cũng khởi động linh lực, tất cả xông lên hò hét lao thẳng tới Mục Trần.

- Bọn đểu!

Mục Trần mặt mày đen thui hoảng hốt định quay người bỏ chạy.

"Vù!"

Một cái bóng xinh đẹp từ phía sau Lý Huyền Thông xông lên trước. Mục Trần nhìn thấy Lạc Li mỉm cười đứng trước mặt hắn, kiếm trong tay lại chỉ về phía đám người kia.

- Này, Lạc Li! Sao ngươi nói mà không giữ lời!

Hạc Yêu, Từ Hoang giật mình khựng lại, nhất thời bất mãn la hét.

- Rõ ràng không có!

Lạc Li lui lại đứng cạnh Mục Trần, thản nhiên cười:

- Chỉ là ta không nỡ.

Vô số tiếng hú bất mãn phản đối từ bên dưới vang lên.

Mục Trần cười phá lên, tình cảnh trước mắt có lẽ nhiều năm sau cũng không quên được. Trong cái tháp ngà Bắc Thương linh viện này có đôi khi lục đục đấu đá với nhau, nhưng vẫn có thể hòa thuận đoàn kết, thế thì tại sao không cố gắng mang lại huy hoàng cho nó?

Chương 452: Bạn cũ tương kiến

Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Lạc Li... những nhân vật hàng đầu xuất quan, khiến cho không khí Bắc Thương linh viện lại trở nên sôi động. Chuyện tân sinh gia nhập và bá chủ Thiên bảng đổi ngôi khiến người ta bàn tán xôn xao cả mấy ngày.

Rồi sau đó các đệ tử trở lại mong ngóng đến ngày khai mạc đại tái linh viện, những đệ tử hàng đầu của họ sẽ đại diện linh viện tranh đấu, giành lấy vinh quang, mang lại huy hoàng cho Bắc Thương linh viện.

Lúc này Mục Trần đã nghe thành viên Lạc Thần hội hồi báo về nhóm người Đàm Thanh Sơn gia nhập Bắc Thương linh viện.

Do đã có tân sinh gia nhập, thế hệ đệ tử trong đợt trước của Mục Trần lúc này không còn giữ thân phận tân sinh nữa, chỗ ở cũng rời khỏi khu tân sinh, toàn bộ dời vào bên trong linh viện, nơi ở mới linh khí nồng đậm hơn khu tân sinh nhiều lần. Tổng bộ Lạc Thần hội có vị trí vô cùng đắc địa, ở gần một tòa Tụ Linh trận cấp 7, linh khí tản mát ra sung mãn, nhiều thế lực phải đỏ mắt ganh tị nhưng chẳng ai can đảm cướp địa bàn.

Sân tu luyện Lạc Thần hội, Mục Trần gặp lại Đàm Thanh Sơn, nhận ra gương mặt quen thuộc bất giác khiến hắn vui vẻ vô cùng, ôm Đàm Thanh Sơn đến co quắp người.

- Thanh Sơn, hoan nghênh đến Bắc Thương linh viện.

Mục Trần cười nói, nhớ lại hai năm trước khi còn là đệ tử Bắc Linh viện, còn đang dốc sức cố gắng để gia nhập Ngũ Đại Viện, bạn hữu chỉ có một số tuy có lẽ yếu ớt, nhưng lại có cảm giác đồng đội vui vẻ ấm áp vô cùng.

Đàm Thanh Sơn nhìn lại Mục Trần, rồi khẽ liếc sang người con gái yêu kiều thu hút ánh mắt của vô số đệ tử Bắc Thương linh viện. Nàng thấy hắn liếc sang cũng khẽ cười, rồi ánh mắt đảo nhanh qua nhìn Mục Trần.

- Mục ca, không ngờ hai năm nay ngươi lăn lộn ở Bắc Thương linh viện lại xông xáo như vậy. Bây giờ ta mới hiểu tại sao Bắc Linh viện chúng ta lại có được nhiều danh ngạch ưu tiên đến Bắc Thương linh viện như vậy, đó chính là do ngươi mà ra.

Đàm Thanh Sơn cũng chẳng phải ngốc, Bắc Linh viện nhỏ bé căn bản chẳng đáng cho Bắc Thương linh viện quan tâm, lúc này lại có chuyện kỳ quái như thế thì nguyên nhân chỉ có một. Mục Trần ở Bắc Thương linh viện biểu hiện quá xuất sắc.

Mục Trần mỉm cười, chợt nhìn thấy Liễu Dương đằng sau Đàm Thanh Sơn, ngạc nhiên nói:

- Ngươi cũng đến Bắc Thương linh viện này à?

Liễu Dương trước đây có xích mích với hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn đánh bại, quan hệ cả hai cũng không tốt đẹp gì, cả gia gia của Liễu Dương là Liễu Kinh Sơn còn tử nạn trong tay Mục Trần. Liễu gia suy tàn cũng không thoát khỏi nguyên do Mục Trần. Dù vậy cũng không trách hắn được, tất cả do chính Liễu gia gieo gió gặt bão thôi.

Với địa vị và thực lực Mục Trần hiện tại, tự nhiên sẽ không để bụng cái xích mích cỏn con kia. Hai năm qua hắn đã không còn là tên thiếu niên nhược tiểu thuở xưa.

Liễu Dương thì không mấy tự nhiên, hắn và Mục Trần bây giờ có khoảng cách quá lớn, thậm chí cả hận cũng không dám hận, rầu rĩ gật đầu:

- Nếu không nhờ có ngươi, e rằng ta cũng không đủ tư cách đến Bắc Thương linh viện, thực lực chúng ta vẫn kém bọn người kia một chút.

- Ha ha, Mục ca! Đây là Vũ Hi, sau khi ngươi đi rồi, nàng chính là thiên tài nổi bật của Bắc Linh viện chúng ta. Tu luyện chưa đến hai năm đã vượt qua chúng ta. Mà nè, ngươi chính là thần tượng trong lòng nàng đó.

Đàm Thanh Sơn cũng biết ân oán của hai nhà Mục gia và Liễu gia, vội đổi chủ đề, chuyển sang cô bé đang tròn mắt nhìn trân trân Mục Trần từ nãy đến giờ.

- Thế à?

Mục Trần cũng ngạc nhiên, liếc nhìn Vũ Hi.

- Mục Trần đại ca, xin chào, ta là Vũ Hi.

Vũ Hi kích động đến đỏ mặt, vẻ lanh lợi biến mất, thay vào đó là một cô bé luống cuống lắp bắp nói không rõ cả lời.

Thần tượng đang ở ngay trước mặt, bao lâu nay nghe nói về hắn, đến khi gặp mặt mới biết tin đồn vẫn còn kém xa.

Mục Trần nhìn cô bé bộ dáng đáng yêu, cũng có hảo cảm, thân thiệt xoa đầu nàng:

- Chào cô bé, sau này tu luyện cho tốt, Bắc Linh cảnh chúng ta tuy nhỏ nhưng không yếu hơn người khác đâu.

- Vâng! Mục Trần đại ca, ta nhất định cố gắng. Sau này ta cũng sẽ khắc tên lên đệ nhất Thiên bảng!

Vũ Hi mặt đỏ như lửa thiêu, ánh mắt kiên quyết cất tiếng. Nàng sùng bái Mục Trần, tự nhiên sẽ lấy những thành tựu của hắn làm mục tiêu phấn đấu.

Mục Trần không để cho cô bé kia có thêm cơ hội biểu hiện, vội kéo tay Lạc Li bên cạnh, giới thiệu với mọi người:

- Đây là Lạc Li.

- Chào Lạc tỷ!

Đàm Thanh Sơn hai ngày nay đã nghe mọi người nói về Lạc Li, lập tức lên tiếng chào hỏi. Đại tỷ của Lạc Thần hội, cái tên Lạc Thần hội cũng do nàng mà ra, chỉ cần nhìn cái bộ dáng thân thiết của nàng và Mục Trần cũng rõ ràng quan hệ hai người ra sao.

- Xin chào mọi người.

Lạc Li khẽ cười nhạt.

- Lạc Li tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.

Vũ Hi tròn mắt không chớp, thần tình cực kỳ hâm mộ.

- Ngươi cũng rất đáng yêu, sau này có vấn đề gì cứ đến tìm ta.

Lạc Li mỉm cười thích thú kéo tay Vũ Hi.

Đàm Thanh Sơn ghé sát vào tai Mục Trần thì thầm:

- Mục ca thật lợi hại, cưa được cô gái xinh đẹp như thế, nhưng mà Thiên Nhi tỷ biết được e rằng phải thương tâm lắm.

- Thiên Nhi tỷ là ai?

Lạc Li đang nói chuyện với Vũ Hi đột nhiên quay lại, trừng mắt trầm ngâm liếc nhìn Mục Trần, hỏi bâng quơ.

Mục Trần trợn trắng hai mắt liếc Đàm Thanh Sơn, nghiến răng ken két, khiến hắn le lưỡi rụt cổ.

- Bọn họ nói chính là Đường Thiên Nhi tỷ tỷ, nàng và Mục Trần đại ca thanh mai trúc mã, nhưng hiện tại lại chọn tu luyện ở Vạn Hoàng linh viện đó.

Vũ Hi dịu dàng trả lời.

- À, thì ra là thanh mai trúc mã.

Đôi mày cong như trăng rằm của Lạc Li khẽ cười nhìn sang Mục Trần.

Mục Trần giật mình ngó quanh quất, gương mặt nàng tỏ ra ghen tuông hờn dỗi ít khi thấy, bất giác trong lòng hắn cảm thấy sung sướng cực kỳ. Có thể khiến cho vị nữ hoàng Lạc Thần tộc kiêu hãnh và băng lãnh trở nên ghen tuông, thật đúng là chuyên không dễ dàng.

Nhìn lại nàng, hắn tủm tỉm cười:

- Ghen sao?

Lạc Li rất nhạy bén, biết ngay vừa nãy tỏ ra ghen một chút đã khiến hắn khoái trá trong bụng, mỉm cười trả lời:

- Để ta xem có nên đi tìm Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông bảo họ kéo nhau qua đâu tìm ngươi luận bàn một chút. Có lẽ lần này ta sẽ cho họ thỏa mãn...

Mục Trần trừng mắt, cáu giận.

Thấy hắn như thế Lạc Li khẽ cười đưa tay đan vào tay hắn, nhếch môi khẽ nói.

- Ngốc à, ta nỡ sao chứ!

Tán dóc một hồi, Mục Trần bảo Lạc Li chăm sóc Vũ Hi, rồi dẫn Đàm Thanh Sơn đi riêng hỏi chuyện:

- Cha ta lúc này ra sao?

- Ha ha, Mục thúc bây giờ rất khó lường, Bắc Linh cảnh đã bị thúc ấy nhất thống. Cửu vực không còn nữa, chỉ còn lại Bắc Linh liên minh, do Mục thúc làm minh chủ.

Đàm Thanh Sơn cười nói.

- Ồ?

Mục Trần kinh ngạc, không ngờ tía có thể thống nhất được Bắc Linh cảnh nhanh như vậy!

- Sau khi ngươi đi không lâu, Mục thúc đột phá lên Dung Thiên cảnh, rồi cùng với Đường thúc thành lập Bắc Linh liên minh. Ngoại trừ Liễu vực còn cố gắng đấu tranh quá một thời gian, những đại vực khác đều quy thuận. Hiện nay cường giả ở Bắc Linh cảnh mạnh hơn trước không ít

Mục Trần khẽ gật đầu, Dung Thiên cảnh ở Bắc Linh cảnh có lẽ đã là thực lực mạnh nhất, khó trách tía nhanh chóng làm được việc đó. Liên minh này cũng có một chút vấn đề, đặc biệt là Liễu vực, một tai họa ngầm khó lường, nhưng có lẽ lão phụ thân biết cách ứng xử cẩn thận khôn ngoan.

Nhưng có lẽ cũng nên cẩn thận hơn, tìm dịp nào đó nói chuyện với viện trưởng, mượn ai đó đến Bắc Linh cảnh âm thầm bảo vệ ổng, để lỡ có chuyện gì không may xảy ra, hắn cũng không muốn phải mồ côi cha quá sớm.

- Thanh Sơn, sau này có cơ hội thì đưa tin tức của ta truyền về Bắc Linh cảnh.

Mục Trần trầm tư, với thành tựu của hắn, nếu ngay lập tức quay lại Bắc Linh cảnh có lẽ sẽ chấn động ghê gớm lắm. Mà đừng nói Bắc Linh cảnh nhỏ nhoi, e rằng khắp Bắc Linh đại lục cũng sẽ kính nể không ai dám làm gì phụ thân của hắn.

- Được, ta biết rồi.

Mục Trần vỗ vai Đàm Thanh Sơn, chợt thở dài, ngẩng lên nhìn chân trời xa xăm.

Chuyện này có lẽ đã ổn thỏa, bây giờ việc quan trọng là đại tái linh viện, hắn cũng đang rất mong chờ.

- Cơ Huyền, ân oán của hai ta sẽ được tính toán dứt điểm trong đại tái linh viện này! Chẳng biết ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa. Linh Lộ Huyết Họa năm xưa không lan đến ngươi, nhưng lần này thì ta chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội thoát thân nữa...

Chương 453: Quy tắc

Thời gian trôi qua, chỉ còn lại hai ngày nữa sẽ đến đại tái linh viện.

Đại điện trung tâm Bắc Thương linh viện, Mục Trần, Lạc Li, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông và các cao thủ thập cường đều tề tựu. Thái Thương viện trưởng, Chúc Thiên trưởng lão, Mạch U điện chủ và tất cả lãnh đạo trọng yếu trong linh viện đều có mặt. Thậm chí ngay cả Linh Khê cũng xuất hiện.

Quy mô vô cùng trịnh trọng.

Thái Thương viện trưởng ngồi ghế chủ tọa, trang trọng cất tiếng:

- Chỉ còn hai ngày nữa, đại tái linh viện sẽ khai mạc. Lần đại tái năm nay quan trọng với Bắc Thương linh viện chúng ta ra sao, có lẽ tất cả mọi người đều đã rõ.

Đám đệ tử bên dưới nghiêm túc gật đầu.

Năm nay nếu bọn họ không giành được thành tích nổi bật hơn người, thì cái tên Bắc Thương linh viện sẽ phải bỏ đi danh hiệu Ngũ Đại Viện, đó sẽ là sỉ nhục lớn nhất cho danh tiếng của linh viện.

- Các ngươi đều lần đầu tiên tham gia đại tái linh viện, do vậy quy tắc ta sẽ cho các ngươi biết trước.

- Quy tắc xưa nay, đại tái linh viện chia tổ mỗi đội ngũ năm người. Bắc Thương linh viện chúng ta có mười người tham dự, vậy chia làm hai tổ cùng tham gia đại tái.

- Tổ thứ nhất, Trầm Thương Sinh là đội trưởng. Đội viên Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Tô Huyên, Dương Lân.

- Tổ thứ hai, Mục Trần là đội trưởng. Đội viên Lạc Li, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương.

Mục Trần và Trầm Thương Sinh xoay qua ôm quyền trịnh trọng chào nhau.

- Ban đầu ta định tập trung tinh nhuệ vào một tổ, nhưng Ngũ Đại Viện phải có ít nhất hai tổ, do đó phải phân đều ra.

Thái Thương viện trưởng tỏ ra bất đắc dĩ. Thực lực Bắc Thương linh viện thực lực xem như yếu nhất Ngũ Đại Viện, bây giờ chỉ vừa đủ chia vào hai tổ, thực lực lại càng yếu thêm, nhưng quy tắc là thế, lão cũng không phàn nàn gì được.

- Viện trưởng, tham gia đại tái linh viện lần này có tổng cộng bao nhiêu đội ngũ? Bốn viện kia có bao nhiêu đội?

Mục Trần lên tiếng hỏi.

- Tham gia đại tái linh viện có đến cả vạn linh viện, tối thiểu mỗi linh viện đều cử ra một chi đội, vậy ngươi nói xem có bao nhiêu đội?

Thái Thương viện trưởng cười lớn.

Đám đệ tử bất chợt xôn xao. Tức là có hơn một vạn đội ngũ sao? Đám người đó có phải rau rác gì đâu, đều là tinh anh của các linh viện, nói thế nào cũn phải có tài năng bản lĩnh. Thật sự đại tái không đơn giản chút nào.

- Bốn viện kia, theo ta được biết thì... Thánh linh viện phái ra bốn chi đội, toàn bộ đều là đệ tử mạnh nhất. Mỗi đội trưởng đều là thiên tài siêu cấp được Thánh linh viện thiên tân vạn khổ bồi dưỡng ra. Cơ Huyền cũng là một đội trưởng.

Mục Trần nheo mắt, đúng như dự đoán. Cơ Huyền rất lợi hại, gia nhập vào nơi thiên tài trùng trùng như Thánh linh viện cũng tuyệt đối có thể tỏa sáng.

Nhưng không ngờ Thánh linh viện lại có lực lượng hùng hậu như thế. Bốn đội ngũ tinh anh. Chỉ tính số lượng thôi đã gấp có thực lực gấp đôi Bắc Thương linh viện.

- Đại tái lần trước, Thánh linh viện cũng phái ra bốn đội ngũ, nhưng đội hình không mạnh như năm nay. Có lẽ bây giờ họ muốn phô trương thanh thế, lấn át các linh viện khác. Vị trí Viện Thủ đã lâu không có chủ, Thánh linh viện cũng thèm muốn bao lâu nay, cũng vì ba viện kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net