Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại chiến Cửu Vực thành, Mục Trần thổi bay Liễu Kình Sơn thi cốt vô tồn rồi kết thúc. Diễn biến đại chiến nhanh chóng lan truyền khắp cả Bắc Linh Cảnh với một tốc độ chóng mặt.

Khắp cả Bắc Linh Cảnh nơi nơi đều không khỏi chấn động.

Hầu như bất cứ ai nghe kể lại tin tức về trận chiến kinh thiên đó liền trợn to mắt, trong lòng nổi sóng nổi gió.

Cường giả Dung Thiên cảnh a!

Bắc Linh Cảnh xưa nay chưa hề có ai đạt tới cấp độ đó.

Thế nhưng hiện tại, vị cường giả Dung Thiên cảnh đầu tiên xuất hiện, còn chưa kịp tỏ uy phong được bao lâu đã bị giết chết. Mà đặc biệt kinh hãi khi người giết hắn chỉ là một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa!

Chẳng ai đủ sức tưởng tượng đến một kết quả không tưởng như thế, thậm chí những người nghe kể lại cũng không ít kẻ khó tin. Thế nhưng đối với những người tận mắt chứng kiến thì không ai dám lên tiếng nghi ngờ, mà vẫn còn rung động trước sự lợi hại vô cùng của thiếu chủ Mục vực kia.

Cái tên Mục Trần từ lúc này đã nổi tiếng khắp mọi ngóc ngách Bắc Linh Cảnh. Theo đó, danh vọng Mục vực cũng được bành trướng không nhỏ, hơn xa vượt hẳn Liễu vực, chiếm lấy danh hiệu thế lực mạnh nhất Bắc Linh Cảnh.

Còn Liễu vực, kế hoạch dã tâm của bọn họ lần này bị phá vỡ, đả kích trí mạng. Vốn Mục Phong muốn nhân cơ hội này xóa tên Liễu vực khỏi Bắc Linh Cảnh, nhưng cuối cùng lại không làm được.

Ý kiến không thống nhất cùng với sự lo sợ của các vực chủ khác, Mục Phong đành buông tha cái bánh ngọt trước mặt, Liễu vực vì thế may mắn thoát nạn. Có điều, qua đại hội lần này, Liễu vực trực tiếp đắc tội toàn bộ các thế lực trong Bắc Linh Cảnh. Các cường giả trong Liễu vực vì sợ vạ lây nên nhanh chóng cuốn gói rời khỏi, Liễu vực vốn nguyên khí đại thương giờ thêm tổn thất thảm trọng, thế lực của bọn họ lấy tốc độ nhanh chóng co lại, cơ hồ chẳng khác táng gia bại sản là bao nhiêu.

Trong khi cả Bắc Linh Cảnh đang chấn động không thôi vì Đại hội Cửu vực, Mục Trần vẫn hôn mê không hay biết. Mục Phong mời rất nhiều danh y khác nhau đến khám cho con trai của ông, nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì nhiều, chỉ đành ngao ngán thở dài cầu nguyện.

May mắn thay, tuy Mục Trần hôn mê, nhưng khí sắc dần dần hồi phục lại, có lẽ không lâu lắm sẽ tỉnh lại thôi...

Mười mấy ngày sau, Mục Trần rốt cuộc tỉnh dậy.

Trong căn phòng ấm áp u tĩnh, đôi mắt của Mục Trần run rẩy từ từ hé mở, một tia sáng mặt trời nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ bắn vào mi mắt khiến hắn cảm thấy hơi nhói. Cơn nhói đau cũng một lúc mới tan đi, thích ứng trở lại với ánh sáng mắt trời, đôi mắt của hắn mới hoàn toàn mở ra. Đập vào mắt là một khung cảnh quen thuộc. Đây là phòng riêng của hắn, vậy có lẽ đã về tới Mục vực.

Mục Trần ngồi dậy, yết hầu khô khốc, đầu óc dần dần thanh tỉnh. Nhìn thấy Đường Thiên Nhi tựa đầu vào thành giường ngủ, hắn hơi hơi mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Cô gái này vậy mà tự thân đến Mục vực chăm sóc cho hắn, nói hắn không cảm động thì giả chắc.

Bất đắc dĩ nhìn cô nàng hùng hùng hổ hổ lắc hông đi lấy nước uống cho mình, Mục Trần cười cười, chậm rãi nhắm mắt đưa tinh thần chìm vào cơ thể. Nhìn quang luân linh lực trong khí hải, Mục Trần không khỏi giật mình, trừng mắt nhìn linh lực chứa đựng trong đó. 

Nếu hắn tính không sai, mượn dùng lực lượng của Cửu U Tước sẽ gây ảnh hưởng nhiều ít đến quang luân trong thân thể, nhẹ thì tu luyện lại từ đầu, nặng thì kinh mạch đứt gãy. Thế nhưng điều đó không hề xảy ra, thậm chí trái ngược với suy tính của Mục Trần. Mạch lạc trong thân dường như chắc chắn hơn, linh lực lại tinh thuần hơn ban đầu, quang luân linh lực rực rỡ hẳn so với trước khi chiến đấu với Liễu Kình Sơn.

"Kỳ quái, chuyện gì xảy ra thế này?"

Mục Trần chuyển ánh mắt sang đóa hoa lung mạn đà la đỏ tươi bên cạnh quang luân. Cửu U Tước ủ rũ nằm trong đó, hắc viêm trên bộ lông đen óng nhạt nhòa hơn nhiều, hiển nhiên không chỉ có Mục Trần trọng thương, ngay cả nó cũng không tránh khỏi.

Cửu U Tước dường như nhận ra Mục Trần đã vào trong, nó mở mắt, đôi mắt lạnh lẽo băng hàn liếc người thiếu niên, trào phúng truyền lời.

"Hừ, mạng ngươi lớn đấy! Nếu không có đồ vật kia thì ngươi chuẩn bị tinh thần nằm trên giường suốt đời đi."

"Vật gì?" Mục Trần nghi hoặc hỏi ngược lại.

Cửu U Tước bị hỏi nhất thời nghẹn họng, ánh mắt quái dị nhìn Mục Trần từ trên xuống dưới, xác định hắn không nói giỡn mới hỏi: "Ngươi thế mà không biết!?"

Đeo trên người tuyệt phẩm thần khí lại không hay biết, đùa nhau sao!!

Mục Trần càng nghe càng nhíu mày, hiển nhiên hắn không rõ ý của Cửu U Tước thế nào. Có điều, hắn lập tức vứt vấn đề này ra sau đầu, bắt đầu thực hiện giao dịch với Cửu U Tước: Đến Bắc Thương Linh Viện, lấy tinh huyết của thần thú thiên bảng Bắc Minh Long Côn. Yêu cầu nó có lẽ rất khó đối với Mục Trần hiện giờ, nhưng hắn là người giữ lời, dù khó khăn thế nào hắn sẽ giúp Cửu U Tước lấy được phần tinh huyết đó.

Dù gì, cái con gà lông đen đã cứu mạng cha hắn mà.

Bàn bạc công việc xong, Mục Trần liền quay lưng rời khỏi, chợt nghe Cửu U Tước nói với hắn.

"Ngươi nên dành thời gian tìm hiểu món thần khí trên cổ ngươi trước đi."

Tinh thần rời khỏi khí hải, Mục Trần nhất thời không tiêu hóa được lời nói của Cửu U Tước, theo thói quen giữ chặt mảnh ngọc xanh trên cổ, ngẩn người nhìn nó.

Chợt cửa mở ra, Đường Thiên Nhi bước vào với chén nước trên tay. Mục Trần thấy thế, nhanh tay cất mảnh ngọc vào cổ áo, mỉm cười với người thiếu nữ. Hắn dò hỏi cô nàng, nhận ra được bản thân hôn mê hơn mười mấy ngày, cũng sắp nửa tháng chứ nhiều ít gì. Thật không ngờ mượn sức mạnh của Cửu U Tước lại gây triệu chứng đau khổ như thế.

"Đúng rồi... nửa tháng... chẳng phải trễ hạn đi Bắc Thương Linh Viện rồi sao?"

Mục Trần giật mình vội hỏi.

"Ngươi ngủ hồ đồ à? Còn mười ngày nữa mới xuất phát."

Đường Thiên Nhi trừng mắt nhìn Mục Trần.

Mục Trần nghe vậy mới thở ra, nếu vì hôn mê mà trễ hạn đi Bắc Thương Linh Viện, thì thật là tai hại quá.

Những ngày tiếp theo, đó là thời gian toàn lực hồi phục của Mục Trần. Chỉ còn mấy ngày nữa là phải đến gia nhập Bắc Thương Linh Viện. Theo như lời Hác tiên sinh kia, trước khi vào Bắc Thương Linh Viện còn phải trải qua một hồi khảo nghiệm, so ra với danh ngạch tranh đoạt chiến sẽ còn cao hơn, khó khăn hơn, vì đối thủ đã không phải giới hạn trong một cái Bắc Linh Viện nho nhỏ nữa, mà chân chính đều là thiên tài tứ xứ đổ tới.

Thậm chí trong số đó, còn có vài tên yêu quái đã thuận lợi thông qua hành trình Linh Lộ.

Muốn ở nơi đó phong vân trổ tài, tuyệt đối không hề đơn giản. Do vậy trước khi vào đó Mục Trần phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất có thể.

Điều khiến Mục Trần vui vẻ nhất, số linh ấn hắn có thể ngưng luyện đã đạt đến con số 21. Chỉ cần hắn vượt qua con số này, Mục Trần liền chân chính trở thành linh trận sư cấp hai. Có thêm con bài tẩy linh trận này cũng là một loại đảm bảo chắc chắn cho cuộc khảo nghiệm ở Bắc Thương Linh Viện.

Rất nhanh, Mục Trần đã đột phá thành công trở thành linh trận sư cấp hai. Trong vòng hai ngày ngắn ngủn, hắn đã ngưng luyện tổng cộng được 26 linh ấn, mà tốc độ này có vẻ chưa ngừng lại, vẫn tiếp tục tăng nhanh một cách chóng mặt.

Phụ thân Mục Trần từng lôi đầu hắn bắt phải giải thích cho bằng được nguồn lực lượng mạnh mẽ kia đến từ đâu. Mục Trần không muốn lừa cha mình, đành phải căng da đầu nôn ra hết sự thật. Cuối cùng, mọi việc giải quyết suông sẻ, Mục Phong dùng ánh mắt xem quái vật nhìn hắn, khiến thiếu niên không biết phải làm sao.

Ai mà nghĩ đến, con Cửu U Tước khiến Liễu vực thèm thuồng kia, lại tự động chạy vào cơ thể Mục Trần chứ.

Tối ngày cuối cùng, Mục Trần tâm sự với cha hắn xong, lắc lư trở về phòng mình nghỉ ngơi. Thiếu niên một tay gối đầu, tay còn lại cầm viên ngọc xanh tỏa ánh sáng nhạt nhòa ngắm nhìn, dường như xung quanh nó thi thoảng hiện lên tầng linh khí mỏng manh như có hư không.

Món đồ này thật sự là thần khí ư?

Mục Trần nhớ lại lời của Cửu U Tước hôm trước, không khỏi thở dài một hơi. Hắn cứ nghĩ cái vật nhỏ xíu này chỉ là đồ trang sức bình thường, đâu có nghĩ đến khả năng là thần khí chứ. Với lại, cô nương ngốc kia thế nhưng không hề nói đến vật này, hắn cũng không hỏi nhiều. 

Chợt nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên tràn đầy kinh ngạc. Mục Trần nhớ đến quang luân linh lực vốn dĩ nên ảm đạm kia, thế mà còn rực rỡ ngược lại, linh lực trong thân càng tinh khiết, kinh mạch sạch sẽ chắc chắn. 

Phải chăng thứ này đã chữa trị thân thể của hắn trong suốt thời gian hôn mê kia? Nếu thật đúng là nó, vậy thì hắn nên tìm hiểu bối cảnh sau lưng cô nàng ngốc kia thôi.

Tùy tiện đưa thần khí cho một thiếu nữ, thế lực đó có khả năng vượt xa cả Bắc Thương Linh Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net