Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua, năm linh trận truyền tống càng lúc càng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, linh lực dao động cũng dần ổn định lại.

"Đến lúc rồi."

Tạ Miên gật đầu với hiệu trưởng Chu, nhìn về phía mấy người học viên, lớn tiếng nói.

"Thánh linh viện, bước vào linh trận truyền tống thứ nhất bên trái. Vạn Hoàng linh viện thì vào linh trận truyền tống thứ hai bên trái. Võ linh viện, bước vào linh trận đối diện Thánh linh viện. Thanh Thiên linh viện đối diện Vạn Hoàng linh viện."

Đạo sư xinh đẹp ngừng một chút, ngón tay thon dài đẩy đẩy mắt kính, nói nốt câu còn lại.

"Bắc Thương linh viện, bước vào vị trí chính giữa."

Nghe xong vị trí truyền tống đến các linh viện, mọi người lục tục tiến vào đứng bên trong, chờ đợi thời gian xuất phát. Mạc Tố Nhi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Tiêu Tiêu với Tiêu Lâm, đôi mắt màu tím thạch anh toát lên lưu luyến, cô thấp giọng nói.

"Tiêu tỷ tỷ, Lâm ca ca, muội đi nhé."

Hai vị thiếu chủ nhìn nhau, cuối cùng cười thành tiếng. Tiêu Tiêu ôm nhẹ Mạc Tố Nhi, xoa xoa mái tóc đen tuyền của cô gái, Tiêu Lâm lấy từ trong nạp giới ra một chiếc nhẫn bạc, đeo nó lên ngón tay Mạc Tố Nhi, ôn tồn nói.

"Lão cha có việc đột xuất nên không thể đến được, ông ấy nhờ ta đưa thứ này cho muội, còn nói rằng đến Ngũ Đại Viện phải chăm chỉ tu luyện nghe chưa!"

Câu cuối cùng người thiếu niên còn bắt chước giọng điệu của Tiêu Viêm, nhất thời khiến Mạc Tố Nhi hoa mắt tưởng người đứng trước mắt mình chính là sư phụ. Cũng phải, Tiêu Lâm giống Tiêu Viêm đến bảy phần, ba phần còn lại thừa hưởng khí chất ôn hòa cao quý của Tiêu Huân Nhi, nói Tiêu Lâm là phiên bản thứ hai của sư phụ cũng không quá đáng.

Mạc Tố Nhi vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nghĩ đến nụ cười tùy tiện của sư phụ, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Sư phụ, cảm ơn người rất nhiều.

Mạc Tố Nhi gật gật đầu với hai người, quay người hướng về phía linh trận truyền tống trung tâm quảng trường. Trong linh trận, còn có bốn người khác đứng chung với nhau, ba nam một nữ, tính thêm cả cô thì có hai nữ.

"Ý da, không ngờ Mạc vương lại chọn Bắc Thương linh viện ấy! Xin chào, ta tên Ninh Trí Duệ!"

Nàng vừa bước vào, thiếu niên mắt híp tự gọi là Ninh Trí Duệ đứng trước mặt cười một cái, giơ tay tỏ ý muốn làm quen. Mạc Tố Nhi cảm giác người nọ không có ý xấu, giơ bàn tay nhỏ nhắn bắt tay, cười ngọt giới thiệu.

"Xin chào, ta là Mạc Tố Nhi. Rất vui được làm quen với Ninh huynh."

Ninh Trí Duệ ngây người một cái, rất nhanh liền thu lại biểu hiện thất thố của mình, tiện thể giới thiệu ba người còn lại cho thiếu nữ tóc đen. Cậu không ngờ Mạc Tố Nhi lại dễ nói chuyện như thế, Ninh Trí Duệ còn nghĩ đối phương phải lạnh lùng không thèm đáp lại cậu mới đúng nữa kìa.

"À, để ta giới thiệu cho Mạc vương. Cô nàng này tên Liễu Giai Tuyết, tên tóc tím kia là Lôi Tuấn, người đứng cạnh cậu ta gọi Tiêu Luân."

Thiếu nữ tóc đuôi sam cười tươi vẫy tay với cô, hai người còn lại gật đầu tỏ ý với Mạc Tố Nhi. Điều làm cô ngạc nhiên, hai người này chính là cặp đôi oan gia nổi tiếng của học viện Già Nam, lần tranh đoạt danh ngạch còn trực tiếp đánh hòa nhau nữa. Mấy cái này đương nhiên là Tiêu Tiêu kể cho cô nàng, bằng không với tính cách của Mạc Tố Nhi thì còn lâu cô mới tìm hiểu mấy chuyện này.

Mọi người coi như làm quen xong xuôi, bất chợt giọng nói thanh thoát của Tạ Miên vang lên.

"Ổn định tâm thần, bắt đầu truyền tống!"

Tạ Miên vung tay lên, mấy luồng sáng chiếu vào những linh trận truyền tống, trong đó cường quang sáng rực, dần dần bọc lấy thân thể mọi người.

Mạc Tố Nhi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, thấy hai người vẫy vẫy tay với mình, híp mắt cười.

Tiêu tỷ tỷ, Lâm ca ca, ta sẽ về nhanh thôi.

Sư phụ, ta không phụ hi vọng của người đâu ạ.

Ánh sáng loá mắt che phủ đi tầm nhìn của Mạc Tố Nhi, cô nắm chặt tay, đôi mắt màu thạch anh toát lên kiên định.

Bắc Thương linh viện, ta đến đây.

Mục Trần, Lạc Ly, ta đợi hai người.

. . . . .

Trong Bắc Linh viện, mọi người nín thở nhìn năm linh trận toả sáng rực rỡ, bóng dáng những người đứng trong dần dần mờ đi.

Cường quang dần che mất tầm mắt Mục Trần, hắn lần nữa nhìn lại Mục Phong, kinh ngạc nhìn thấy gương mặt kiên nghị của lão lúc này đang toát ra một vẻ cô đơn. Mục Trần đi rồi, trong nhà lão chỉ còn lại một mình. . .

"Cha, yên tâm đi, ta nhất sẽ dẫn mẹ trở về!"

Mục Trần nắm chặt tay, thì thào lẩm bẩm, hai mắt nhắm lại.

Bắc Thương linh viện, ta đến đây.

Tố Nhi, ta đến đây.

. . . . .

Trong đan phòng, Tiêu Viêm nhàn nhã lật từng quyển trục ra xem xét, bên trái lẫn bên phải đều có một vị mỹ nhân tuyệt thế hầu hạ—không, giám sát vị chưởng quầy chuyên gia phủi tay vứt bỏ công việc này. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về một phía hồi lâu, cuối cùng làm tiếp việc dở chừng của mình. Chỉ là, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười nhạt, thi thoảng vị vực chủ này ngâm nga vài khúc ngẫu hứng.

"Tiêu Viêm ca ca, Tiểu Tố đi rồi sao?"

Tiêu Huân Nhi dùng đấu gối cũng đoán được Mạc Tố Nhi đi rồi, nên trượng phu nhà mình mới vui vẻ như thế này đây. 

"Tiểu Tố đi cũng tốt, đỡ cho ngươi lấy cớ chăm sóc cô nương rồi chuồn mất dạng."

Trái ngược với vẻ quan tâm của Tiêu Huân Nhi, Thải Lân chỉ giương mắt nhìn nam tử một cái, sau đó cuối đầu xem quyển trục trong tay. Tiêu Viêm nghe vậy cười khan một tiếng, vừa quay đầu thì bắt gặp nụ cười tươi tắn đắm mình trong gió xuân của Tiêu Huân Nhi, không khỏi rùng mình một cái.

"Tiêu Viêm ca ca, muội chợt nhớ đến việc Tiêu Tiêu nói với chúng ta mấy ngày trước. Chi bằng ta với Thải Lân tỷ cùng nhau bàn bạc với huynh nhé!"

Một tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ mặt bàn gỗ trơn nhẵn, Tiêu Huân Nhi đăm chiêu suy nghĩ, tiện thể nhìn về phía mỹ nữ tóc đỏ nằm dài trên ghế.

"Huân Nhi muội nói không tồi. Lâu rồi ta chưa bàn chuyện gia đình với huynh, bằng không chúng ta cùng nhau nói về việc này nhé, Tiêu Viêm ca ca ~"

Thải Lân còn cố ý nhấn mạnh câu cuối, âm điệu ngọt ngách gọi biệt danh của Tiêu Huân Nhi dành cho Tiêu Viêm, nghe muốn tê dại cả người. Có điều, nam tử tóc đen nghe thấy giọng điệu của mỹ nữ tóc đỏ, cười khổ thì thầm một câu.

"Cô gái nhỏ, ngươi hại ta thảm rồi..."

. . . . .

Bên ngoài linh trận, Tiêu Tiêu nhìn Mạc Tố Nhi biến mất hoàn toàn, mày đẹp cau lại, phồng má chu môi nói với Tiêu Lâm đứng cạnh.

"Tiểu Tố đi rồi, trong Viêm thành giờ chán hẳn ra."

Khoé miệng run rẩy một hồi, Tiêu Lâm bất lực xoay người rời khỏi học viện Già Nam. Tiêu Tiêu thấy thế liền tung ta tung tăng chạy theo, ôm lấy một bên tay của người thanh niên dựa vào, cười tủm tỉm dò hỏi người bên cạnh.

"Hay là ta dẫn đệ đi chơi nhé! Ta biết nhiều chỗ đẹp lắm, có mấy chỗ bán đồ ăn siêu ngon nữa!"

Tiêu Lâm mắt lé nhìn thân tỷ nhà mình, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ bất đắc dĩ xem mỹ nữ ôm mình, hỏi ngược lại một câu.

"Tỷ, tỷ ra ngoài chơi thế này, cha có biết không đấy?"

Tiêu Tiêu bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp cực giống Thải Lân hiện vẻ hả hê. Cô nàng kéo chàng trai đi theo mình, tùy ý đáp lời.

"Lão cha còn lâu mới tìm ra ta. Đi, đi nhanh nào Lâm Lâm!"

Xem ra biết phụ thân bị ai hại thảm rồi, Tiêu Lâm âm thầm thở dài trong lòng, để mặc Tiêu Tiêu ôm mình đi lung tung. Mong lúc hắn về, lão cha còn nguyên vẹn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net