Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyên Hòa huyện hiện tại rất náo nhiệt, tại sao lại như vậy?

Một huyện nhỏ như Tuyên Hòa lại đột ngột xuất hiện một tuyệt thế đại mỹ nhân, trong mấy chục năm qua cũng chưa từng thấy qua tiểu dân cô nương nào lại xinh đẹp đến như vậy.

Phải nói là Tuyên Hòa huyện lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đó chính là Lâm Duẫn Nhi lại vô duyên vô cớ đột nhiên bị điên, nhưng lúc sau lại vô duyên vô cớ ở bên người xuất hiện một đại mỹ nhân như thế, đúng là nói không ra được quỷ dị. Nhưng nét đẹp này lại không hề giống người thường, dường như có chút khí chất vương giả chứ không hề có một loại mùi vị nào của tiểu dân.

Dung mạo cũng quá mỹ mạo lại vô cùng cao quý, trang nhã, khí chất hơn người, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy giống là người bình thường, cũng nhìn không ra được là người đã xuất hiện ở Tuyên Hòa huyện.

"Ở nhà Lâm Duẫn Nhi có một cô nương xinh đẹp nhìn như thế nào cũng không giống người bình thường, ta đã sống qua bao nhiêu cuộc đời rồi cũng chưa từng trông thấy qua người như vậy!" Người hàng xóm Lưu đại thẩm líu ríu nói.

"Lưu đại thẩm, đại nữ nhân vô duyên vô cớ bị điên, lại không biết tại sao khỏi bệnh, hay cô nương xinh đẹp mới xuất hiện có liên quan đến? Ta cảm giác cô nương ấy có điều gì đó không giống người bình thường, thật trái ngược với đại nữ nhân, xem ra thật có điều kỳ lạ, rõ ràng là cũng xuất đầu lộ diện nên hẳn không phải là quỷ, nhưng cũng có thể chính là yêu quái, hơn nưa ta đoán là hổ yêu, bởi vì khí thế rất dọa người..." Hàng xóm khác lại nói, Trịnh Hân Nhược có khí chất rất dọa người bởi vì, người hàng xóm này nhớ tới hai lần gặp mặt trực tiếp Trịnh Tú Nghiên, lúc đó trong lòng không khỏi sợ hãy chụp lấy lòng ngực đang phập phòng có phần lo sợ.

Thiệt là, đại nữ nhân đều bị điên nhiều tháng, cũng chưa thấy qua có nấu cơm, hôm nay như thế nào lại có khói đây? Thật xấu số a, tốt nhất là đừng đem mình bị thiêu cháy , lộ phương thấy vậy liền lo lắng đi đến gõ cửa.

"Là thím Phương a, nhanh vào đi!" Lâm Duẫn Nhi mở cửa cho người hàng xóm đi vào, Lâm Duẫn Nhi cũng rất tốt liền hướng tới người hàng xóm giới thiệu Trịnh Tú Nghiên, nàng muốn đem niềm vui sướng trong lòng truyền đi ra ngoài.

"Ah!?" Lộ phương có chút ngây người, Lâm Duẫn nhi trong lòng bị điên sao, khi bình thường khi không? Tại sao lại đột nhiên lại trở nên bình thường đây?

"Hân nhi, đây là hàng xóm của ta, là người đối với ta có ơn rất lớn..." Lâm Duẫn Nhi liền kể rất nhiều chuyện liên quan đến người hàng xóm, nói đến đủ chuyện đến hoa cả mắt, rốt cuộc là tình huống gì đây? Lộ phương thầm nghĩ. Người hàng xóm cũng kinh ngạc đến ngây người, trong nhà đại nữ nhân tại sao lại có mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy? Hơn nữa thoạt nhìn thật cao quý, lại thấy có khoảng cách rất xa người thường, người hàng xóm có chút bất an nhìn lên Trịnh Tú Nghiên, phát hiện ra cả mắt Trịnh Tú Nghiên cũng không dám nhìn trực tiếp, không biết vì sao nhưng thoạt nhìn lại có loại cảm giác sợ sợ. Đúng là làm tiểu dân luôn có cảm giác tự ti, đó hẳn cũng là điều tự nhiên.

"Xin chào..." Người hàng xóm lắp bắp nói.

"Chào..." Trịnh Tú Nghiên cực kỳ hòa nhã, cũng nở nụ cười, nhưng kỳ thật khóa miệng cũng có chút run rẩy, không ai nói cho nàng biết, cùng tiểu dân ở chung là như thế nào? Thật đẹp, nở nụ cười lại còn xinh đẹp hơn, nhưng lại có chút kỳ lạ, Lộ Phương liền thấy có phần kỳ quái. Bất quá nói như thế nào đi nữa thì tại sao đại nữ nhân lại quen biết một người như vậy? Hơn nữa còn là một người vô cùng xinh đẹp, thật không giống người bình thường.

"Đại nữ nhân, ngươi làm sao quen biết nàng?" Lộ Phương vội vàng kéo Lâm Duẫn Nhi sau đó ở bên người Lâm Duẫn Nhi xì xào bàn tán, căn bản không dám đối diện với Trịnh Tú Nghiên mà nói. Lộ Phương cũng nói không ra được điều quái dị trong lòng, vì Trịnh Tú Nghiên thật làm người ta có loại cảm giác bức cảm, mặc dù là đang cười nhưng lại làm cho người đối diện có cảm giác giống như con kiến nhỏ nhoi sau đó loại cảm giác tự ti của tiểu dân lại tràn ra.

"Ta quen biết ở kinh thành, sau này sẽ cùng với ta ở với nhau nửa đời còn lại!" Lâm Duẫn Nhi nhếch môi, cười đến vạn phần sáng lạn nói, nàng chỉ hận là không thể chiếu cáo, bởi vì hiện tại nàng rất hạnh phúc.

"Thật sao?" Lộ phương hoàn toàn ngây người, vậy sau này không phải sẽ thường gặp mặt? Không phải chứ, người có khí thế nặng như vậy thì làm sao lại có thể cùng đại nữ nhân sống nửa đời còn lại? Hai người này muốn ở với nửa đời sao?

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi nói thật đi, thân phận của người này thật không tầm thường. Nhìn như thế nào cũng thấy có chút kì lạ, cũng không giống với người bình thường. Đại tiểu thư các nhà bá hộ ta cũng đã gặp qua, nhưng cũng chưa từng gặp qua ai giống như vậy!" Lộ Phương khẩn trương nói, cảm giác được dường như có khí tràng vô hình làm cho thần kinh mình bị khẩn trương. Hay là do trước đây Lâm Duẫn Nhi bị thứ dơ bẩn theo bên người, chỉ có yêu ma quỷ quái mới có thể xinh đẹp giống như vậy, hơn nữa còn làm cho người ta có cảm giác được khó chịu và quái dị.

Trịnh Tú Nghiên thực sự không cần phải dụng tâm đem khí tràng bên người má áp chế, vốn dĩ là tự nhiên đã tạo thành một loại bức cảm như thế, dù sao mười mấy năm làm Hoàng đế khí tràng tự nhiên toát ra khỏi người cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, xem ra toàn bộ tiểu dân đều có thể giống như Lâm Duẫn Nhi, là dạng có thể bị khí phách vương giả của mình áp chế không nhìn ra.

Trịnh Tú Nghiên nghe nói như vậy liền thấy buồn cười, mình không phải là người bình thường thì khó không phải là yêu quái? Thật không biết được trong mắt của Lộ Phương thì cũng chính là yêu quái rồi!

"Hân nhi tất nhiên là người, chỉ là quá xinh đẹp, mà làm sao vậy? Ta cũng không muốn để Hân nhi xuất môn, vì không muốn để người khác nhìn..." Lâm Duẫn Nhi hí mắt, nhìn vào mắt Lộ Phương cũng hiểu được sự dị thường quỷ dị.

Lộ Phương cảm thấy Lâm Duẫn Nhi có vẻ đã bị người khác mê hoặc, con người không có khả năng mê hoặc con người, người nọ nhất định là yêu nghiệt. Lộ Phương cảm thấy ớn lạnh liền nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn quay đầu nhìn lại Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên có chút nhíu mày nhưng vẫn khẽ cười, cười vô cùng phong tình, làm cho lộ phương nhìn thấy không hiểu vì sao tim lại đập rộn lên, mặt liền có chút hồng, sau đó liền trở nên trắng bệch.

Quả hiên là yêu nghiệt... phải đi nhanh thôi, thật đáng sợ!

"Đại nữ nhân a, vẫn là chính mình nên cẩn thận, đừng để vẻ bề ngoài mê muội, kỳ thật, ta cũng không hiểu được, ngươi không phải bạch diện thư sinh mà loại yêu quái thích quyến rũ, tại sao người như ngươi lại có thể trêu chọc được yêu quái đây? Dường như yêu quái này rất lợi hại, ta không giúp được ngươi rồi, ta đi về trước..." Lộ Phương liền đi, không phải không nói nghĩa khí nhưng càng ở lâu càng cảm thấy kì quái.

"Yêu quái?" Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, Hân nhi làm sao giống yêu quái, có yêu quái nào xinh đẹp như vậy sao?

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy buồn cười, xem ra mình quả nhiên là có khả năng ăn thịt người, không ngờ lại có số ít dân chúng lại có đại não suy nghĩ đơn giản như vậy. Bất quá, Lâm Duẫn Nhi chứng thực cũng coi như là rất lợi hại, Trịnh Tú Nghiên lại nở nụ cười mê người. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên cười lại có phần si ngốc. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy rất hài lòng với kết quả hiện tại, làm người rốt cuộc cũng có hư vinh, đặc biệt có thể ở bên cạnh người trong lòng mình yêu thích thì không nói ra được vui mừng. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy, không làm Hoàng đế, cả ngày nhàn nhã trêu chọc Lâm Duẫn Nhi thời gian như vậy cũng quá tốt rồi.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi nhìn mình ngơ ngẩn cả ngày thì nàng liền nhíu mày, bụng đều đói rồi còn không nấu cơm a? Trịnh Tú Nghiên vòng tay ôm cổ Lâm Duẫn Nhi, sau đó đặt nụ hôn lên môi nàng, Lâm Duẫn Nhi lúc này quả nhiên hoàn hồn, hơn nữa tâm đều nhanh chóng nở vui như nở hoa, nàng cũng thuận thế liền đem Trịnh Tú Nghiên kéo vào trong lòng, nhiệt tình hôn đáp trả lại. Mắt nhìn thấy hai người càng ngày tình cảm càng mãnh liệt, Lộ Phương nhìn lén ở khe nhỏ bên cửa không khỏi trợn mắt hốc mồm mặt đỏ tai hồng. Vừa rồi Lộ Phương đi vừa cảm thấy được không ổn, lại muốn có nghĩa vụ nhắc nhở đại nữ nhân đừng nên vì loại yêu quái biến thành xinh đẹp đó mà say mê, nên đuổi đi... vì vậy mới liền quay trở lại.

Đáng lẽ đây là một tiểu huyện rất thuần thanh khiết, cho dù có là vợ chồng, cũng không dám làm mấy chuyện như thế này, hơn thế nữa còn đang ở lúc rõ như ban ngày như thế này, nhưng lộ phương cũng không vì bị kích động mà đem cửa mở ra... Dù sao đây cũng không phải chuyện quá lớn, đúng vậy, cả hai đều là người, nhưng lại không thích hợp với tư tưởng lễ giáo truyền thống nên ... nếu để chuyện quá nghiêm trọng sẽ trở thành vấn đề hối tiếc, Trịnh Tú Nghiên lại còn chủ động, vậy có thể nhận ra là đang câu dẫn, còn Lâm Duẫn Nhi con người không có tiền đồ kia lại bị cuốn đi, haizz sao lại có chuyện hoang đường như thế này chứ? Đại nữ nhân à, nhìn xem, thần trí đều không rõ ràng lắm...

Trịnh Tú Nghiên vốn là người tập võ, nên có sự cảnh giác rất cao, vì vậy rất nhanh liền nhận thấy lộ phương ở bên ngoài cửa. Nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng không bởi vì Lộ Phương nhìn lén mà đình chỉ, ngược lại, ánh mắt liền híp lại nhìn trực diện Lộ Phương, thật sự, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy thời điểm lúc này ai xuất hiện cũng có chút chướng mắt. Lộ Phương nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên nhìn mình hơn nữa còn híp lại ánh mắt thì chẳng những không cảm thấy nhục nhã mà ngược lại càng ngày càng thấy Trịnh Tú Nghiên quá phận rồi, tay lúc này đã phóng tới ngực đại nữ nhân.

Đại nữ nhân ngu ngốc, đó là yêu quái a, mau chóng đẩy yêu quái ra, nếu còn đi xuống nữa thì tinh lực của ngươi sẽ bị hút sạch. Lộ Phương lúc này giận mà không dám nói gì, bởi vì ánh mắt Trịnh Tú Nghiên làm cho y sợ đến không nói nên lời, ánh mắt nồng đậm cưỡng bức cùng tà ác. Cái tà ác chính là do Lộ Phương tự thêm vào.

Trịnh Tú Nghiên lúc này thấy lộ phương không bỏ cuộc nên rất bất mãn, như thế nào lại còn không tự động rời đi đây? Hay muốn ta làm chuyện xấu..?

Trịnh Tú Nghiên liền ngay lập tức đem cái hôn vừa rồi chấm dứt, Lâm Duẫn Nhi tất nhiên có chút thất vọng, hôn đã xong đâu?

"Đã thấy gì?" Trịnh Tú Nghiên đem khí phách đế vương hiện rõ mồn một không thể nghi ngờ, ngữ điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại nồng đậm uy hiếp, đầu lông mày cũng nhướng lên cùng lúc cũng nâng tay nhấc chân... hình ảnh này làm cho người khác có cảm giác mình như con kiến bị bóp chết.

Lộ Phương cảm giác được chân mềm nhũng, thật đáng sợ, lời nói, nhíu mày, đều khiến cho trái tim mình run lên, đúng là dọa người mà, không bao giờ... nữa. Lộ Phương bị hù đến nước mắt đều chảy ra, hơn nữa càng thêm xác định Trịnh Tsu Nghiên là yêu quái, vì nào có ai lại có khả năng dọa người đến như vậy đây?

"Không... không thấy gì... không thấy gì hết..." Lộ Phương chạy trối chết, đầu còn đụng vào cánh cửa nhưng cũng chẳng quan tâm, mặc kệ đại nữ nhân vậy. Dù có nói mình không có tiền đồ hay nghĩa khí gì cũng mặc kệ.

Trịnh Tsu Nghiên nhìn thấy lộ phương chạy trối chết như vậy cũng liền thấy thú vị, đột nhiên có cảm giác kỳ thật những người này cũng không phải quá đáng ghét!

"Hân nhi tại sao lại dọa người khác?" Lâm Duẫn Nhi phát hiện, Hân Nhược càng ngày càng thích trêu chọc người khác, bản thân mình đã vậy bây giờ Lộ Phương cũng vậy, Lộ Phương bị hù quá phá hư mất, sợ là sẽ đồn đãi khắp nơi.

"Có sao?" Trịnh Tú Nghiên mặt vô tội nói, Lâm Duẫn Nhi có đôi khi rất khôn khéo, cái gì cũng không thể gạt được, giống như vừa rồi.

"Hân nhi không có, không có dọa..." Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bất công vô cùng, Lộ Phương bị hù không sao cả, điều quan trọng là, Hân nhi vui vẻ là được.

Lâm Duẫn Nhi may mắn sinh ra không phải là Hoàng đế, bằng không sẽ sớm bị nụ cười của mỹ nhân làm cho mê muội.

"Lâm Duẫn Nhi, còn không đi nấu cơm? Ta đói sắp chết rồi!" Trịnh Tú Nghiên liền trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn triền ý kéo dài, hiện tại thì liền rống Lâm Duẫn Nhi. Vừa rồi bị Lộ Phương làm cho phân tâm nên Trịnh Tú Nghiên liền mất hứng, giờ thì mới cảm giác được đói, cũng không phải đùa, Trịnh Tú Nghiên trong đời rất ít khi nào đói bụng, đúng là Lâm Duẫn Nhi chết tiệc, đòi nuôi mình béo tốt mà giờ đã làm cho mình đói bụng. Bất quá, Trịnh Tú Nghiên tâm tình lại rất tốt, Lâm Duẫn Nhi quả nhiên là cảm thấy bất công, nhưng vẫn nghiêng nghiêng người chợt nhớ ra gì đó.

"A!" Lâm Duẫn Nhi nhớ lại nồi cơm đang nấu, xong, có phải hay không hồ đồ rồi? Lâm Duẫn Nhi có chút hoảng, chân tay loạn xạ chạy đi.

Hoàng đế tiểu dân sinh sống, rốt cục lại ăn cơm khét, Hoàng đế tiểu dân nước mắt đều muốn sớm rơi, tội gì lại bồi Lâm Duẫn Nhi chịu khổ đây? Sau này nhất định phải đi tửu lâu ăn, Hoàng đế tiểu dân liền đưa ra quyết định!

Lâm Duẫn Nhi luôn mãi cam đoan, mình tuyệt đối sẽ không nấu đồ bị cháy khét nữa, Trịnh Tú Nghiên cũng nên thử lại một lần nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net