Chương 112 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hân nhi, có thư tín?" Lâm Duẫn Nhi nâng cằm lên hỏi Trịnh Tú Nghiên.

"Là thư tín của Cô Cô!" Trịnh Tú Nghiên dường như có suy nghĩ.

"Là công chúa a, làm sao biết Hân nhi vẫn chưa chết chứ?" Lâm Duẫn Nhi tò mò hỏi.

"Cô Cô không tin ta sẽ chết sớm như vậy, nên phong thư này, chính là để dò xét xem rốt cuộc có chết hay không!"

"Công chúa ghi gì?" Dù sao đã lâu cũng chưa đến phủ công chúa, lại có chút nhớ nhung mọi người ở đó, hơn nữa công chúa lại là người tốt, đối với Tiểu Nhạc rất chu đáo, lại đối với mình cũng rất tốt nữa.

"Mời chúng ta đến phủ công chúa ở Tấn Dương thành." Còn muốn sẵn tiện trêu chọc ta hạ mình, vì người mình yêu thương mà từ bỏ giang sơn, lại nhạo báng ta được mắt không phải là một mỹ nhân, giễu cợt ta không có tiền đồ.

"Hân nhi có muốn đi không? Nhưng chỉ sợ có người nhận ra Hân nhi thì làm sao?" Lâm Duẫn Nhi rất muốn đến Phủ công chú, nhưng lại sợ người trong phủ nhận ra Hân nhi nên lời nói ra lại ngược với ước muốn trong lòng.

"Nếu là Phủ công chúa tại kinh thành nói chung đều có thể bị nhận ra, nhưng là Phủ công chúa tại Tấn Dương thành thì nhận biết ta không nhiều, trừ Cô Cô và Kim ma ma bên cạnh, hẳn không còn người nào khác có thể nhận biết" Từ sau khi mình truyền lệnh cho Cô Cô đi bảo hộ long mạch thì Cô Cô chưa từng quay trở lại kinh thành, từ đó đến nay cũng đã hơn mười năm không gặp lại Cô Cô.

"Đi thôi, ta cũng muốn gặp Tiểu Nhạc, Hân nhi nhất định cũng muốn gặp công chúa"

Đây là lần thứ 2 mình và Hân nhi đến gặp người thân, Tiểu Nhạc và công chúa, mình và Hân nhi, xem ra mối quan hệ đã thân càng thêm thân, nhưng, quan hệ này tính toán như thế nào đây? Cảm giác thật phức tạp, Lâm Duẫn Nhi đại não trở nên rối rắm, tính toán lại càng rối hơn, muội muội vẫn là muội muội, công chúa vẫn là công chúa!

"Muốn đi sao?" Trịnh Tú Nghiên nhíu mày hỏi Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi gần đây thật ra đối với chuyện gì cũng đều cảm thấy có hứng thú, tinh lực cũng trở nên cực kỳ dồi dào.

"Đúng vậy!" Lâm Duẫn Nhi gật đầu, mỗi lần đi đến Phủ công chúa, bản thân nàng đều hoa cả mắt lên, nếu có Hân nhi đi cùng thì nàng cũng không cần phải hoa cả mắt lên như vậy.

"Vậy đi thu thập hành lý, chúng ta đi thôi!"

***

Ngoài cửa Phủ công chúa.

"A Duẫn lại đến đây ah?" Thủ vệ nhìn Lâm Duẫn Nhi nói.

Không thể nghi ngờ khi Lâm Duẫn Nhi đối với ai cũng có vẻ quen thuộc, Lâm Duẫn Nhi đối với Thủ vệ của Phủ công chúa có thân quen cũng không có gì kỳ lạ.

"Sao lại nói là 'lại đến'? Đã hai năm qua ta cũng không ghé qua, cũng chưa gặp lại Chung thúc, ta còn băn khoăn không biết Chung thúc ở đâu" Lâm Duẫn Nhi bĩu moi nói, kỳ thật là Lâm Duẫn Nhi cũng là dạng người vô tâm,không phải ai đi trên đường chạm mặt nhau là có thể nhớ.

"Ha Ha!" Tuy không biết Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc nói lời nào thật lời nào giả, nhưng khiến người ta nghe được cũng có vài phần cao hứng. Chung thúc nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đứng bên cạnh Lâm Duẫn Nhi thì có chút sửng sờ.

Mình ở Phủ công chúa bao lâu nay, người có quyền thế cũng đã gặp qua rất nhiều, nhưng cũng chưa từng thấy qua ai có khí thế bức người như thế, hơn nữa lại còn có khí chất tôn quý vô cùng, có thể nói so với công húa không hề kém mà lại có phần hơn.

Lúc này Chung thúc cũng không dám càn rỡ, mà lại trở nên vô cùng cung kính và cẩn trọng.

"Được rồi, công chúa và Tiểu Nhạc có ở đây không?" Lâm Duẫn Nhi liền kéo theo Trịnh Tú Nghiên vào cửa.

"À, công chúa và Tiểu Nhạc đang ở hậu viên" Chung thúc sau đó liền trực giác được vị nữ nhân xinh đẹp trước mắt hẳn là người quen biết cũ của công chúa.

"Hai người đó tại sao lại ở hậu viện?" Lâm Duẫn Nhi liền lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đến đi thẳng đến hậu viện, a, hậu viện tại cả một nô bộc cũng đều không có ở đây? Lâm Duẫn Nhi cảm thấy kỳ quái, hơn nữa cũng thật yên tỉnh a!

Trịnh Tú Nghiên ngược lại không nói gì, Lâm Duẫn Nhi thì xem đi dạo ở Phủ công chúa tự nhiên giống như đang ở nhà mình. Đây là lần thứ hai Trịnh Tú Nghiên đến Phủ công chúa ở Tấn Dương thành, Phủ công chúa ở đây so với ở kinh thành không hề kém hơn, hơn nữa bố cục lại rất có ý tứ, xem ra cô cô cũng rất biết hưởng thụ.

"Nhạc nhi..." Ở hậu viên to lớn mà im lặng như vậy lại có tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ phát ra nê có chút dị thường.

"A, phòng có âm thanh..." Lâm Duẫn Nhi sau đó cũng liền lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đi vào tự nhiên mở ra cửa, cửa thế nhưng lại không khóa vì vậy liền mở ra.

Thật ra Trịnh Tú Nghiên khi nghe được thanh âm này thì dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được bên trong đang làm gì, đã nghĩ muốn kêu Lâm Duẫn Nhi đừng vào nhưng lại quá trễ, cửa đã muốn mở rộng ra, mà bên trong gian phòng đầy sắc xuân muốn dấu cũng đều không thể che dấu hết.

Lâm Duẫn Nhi mặt lạnh liền đỏ thấu lên.

Các người... các người... Mới sáng sớm như vậy đã liền... hơn nữa tư thế này...thật ngượng ngùng....

Biểu hiện của Trịnh Tú Nghiên tương đối có phần trấn định hơn, nàng muốn kéo Lâm Duẫn Nhi đi ra.

"Các người.." Lâm Duẫn Nhi chính là không tin được, hơn nữa là vô cùng không tin tưởng được.

Vốn không phát hiện được cảnh xuân đã lộ ra trước mắt hai người kia, nhưng khi nghe được thanh âm thì người bên trong liền dừng lại, nhìn về phía cửa. Trịnh Hi trong nháy mắt liền trở nên biến sắc mặt cũng vì vậy đỏ xuống đến cả chân, thân thể trần truồng giống như bị nấu chín như tôm, đỏ rừng rực, nếu chỉ có Lâm Duẫn Nhi thì cũng không tính, nhưng lúc này chính là có Nghiên nhi, Trịnh Hi thật muốn chết tâm đi, hận không thể ngay lập tức dùng gạch che lấp đi cánh cửa.

So với người dưới thân, Lâm Nhạc lại rất trấn định, ngay lập tức kéo mình phủ lên cơ thể mình và Trịnh Hi, che lại vì không muốn người khác nhìn thấy thân thể của Trịnh Hi, cho dù có là tỷ tỷ nàng cũng không được.

"Nhìn đủ chưa?" Lâm Nhạc nhíu mày hỏi, tỷ tỷ đúng là tới không đúng lúc, hơn nữa cũng thật không hiểu phong tình.

"Ah, đủ..." Lâm Duẫn Nhi liền ngây ngốc trở lại, học thêm tư thế, sau này có thể cùng Hân nhi thử lại, lúc này Lâm Duẫn Nhi cũng bắt đầu mơ tưởng hảo huyền. Trịnh Tú Nghiên sau khi lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đi, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại ngỡ ra ngạc nhiên.

"Thật không nghĩ được công chúa là người bị áp ah!"

Trịnh Hi bên trong nghe được liền dúi đầu mình vào ổ chăn, Lâm Nhạc trên khóe miệng chợt giương lên sau đó tay lại bắt đầu không an phận bơi vào trong chăn tới nơi mềm mại.

"Cô Cô trong chuyện đó bị áp cũng không có gì kỳ lạ!" Trịnh Tú Nghiên không cho là đúng nói.

Nếu không ở trong chăn lúc này cũng không thể phát hiện mặt của Trịnh Hi đã đỏ hơn vài phần, xem ra chờ công chúa từ trong chăn chìa đầu ra ngoài cũng phải đợi thời gian tương đối dài đây. Lâm Nhạc lại thấy đau lòng, đêm hôm qua phải chiêu trò rồi tranh thủ thời gian lắm, vốn vô cùng có cảm xúc,vừa mới được cho ăn điểm tâm vào sáng sớm thì lại bị Lâm Duẫn Nhi đến mà biến thành 'người trùm mền - kẻ lôi kéo'.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đối thoại cũng dần dần đi xa.

"Vì sao chứ?" Lâm Duẫn Nhi hoài nghi hỏi, nhìn công chúa cũng rất lợi hại a!

"Bởi vì Lâm Nhạc so với người có tiền đồ hơn nhiều!" Lâm Duẫn Nhi nghe vậy liền không vui, Hân nhi cũng thích khen người khác mà không khen mình.

"Hân nhi à, kỳ thật ta cảm thấy mình rất có tiền đồ, nếu không cũng không đem Hân nhi bắt cóc đi, như vậy làm sao lại không có tiền đồ đây?"

Trịnh Tú Nghiên nghe xong cũng không nói gì, kỳ thật nếu nói Lâm Duẫn Nhi không có tiền đồ thì nàng cũng không mất mát gì, nhưng nếu nói có thì có thể tưởng tượng được Lâm Duẫn Nhi khóe miệng toét ra đến tận mang tai sau như thế nào.

"Hoàng..." Kim ma ma trên tay bưng chậu liền rơi xuống trên mặt đất, như thế nào cũng không nghĩ tới có thể gặp mặt được Hoàng thượng nơi đây, nhưng, Hoàng thượng không phải đã băng hà rồi sao?

"Kim ma ma, Hoàng thượng đã sớm băng hà!" Trịnh Tú Nghiên ngắt lời Kim ma ma muốn nói, Kim ma ma trước đây cũng là người ở Hoàng cung, hiển nhiên không phải ngu ngốc. Kim ma ma tuy rằng không biết Hoàng thượng vì sao lại không muốn làm Hoàng đế, nhưng nếu Hoàng thượng đã không muốn cho người khác biết thân phận mình thì tự nhiên sẽ không biết.

"Hoàng.. cô nương tới tìm công chúa sao?" Kim ma ma nhanh chóng sữa miệng, Hoàng thượng năm đó và công chúa có mối quan hệ khá tốt bà có thể biết rõ.

Trịnh Tú Nghiên gật đầu.

Khí chất đế vương của Trịnh Tú Nghiên lúc này làm cho Kim ma ma còn có cảm giác như bản thân mình hiện tại đang ở Hoàng cung, thật đáng tiếc, người như vậy không làm Hoàng đế thật quá phí phạm, Kim ma ma thở dài.

"Để nô tài đi gọi công chúa" Kim ma ma đang định đi gọi công chúa rời giường, giờ nào rồi mà cả Nhạc cô nương cũng không biết điều độ.

"Không cần, cô cô sẽ liền ra ngoài" Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến vừa rổi cũng đã làm cho người ta mặt đỏ tai hồng như vậy, xem ra cô cô nàng đã nổ lực khá tốt.

"Kim ma ma nếu nhìn thấy, chắc cũng sẽ kinh hô đây?" Lâm Duẫn Nhi không vừa lòng.

Kim ma ma lúc này mới chú ý tới Lâm Duẫn Nhi, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đưa tay lên khoát trên người Trịnh Tú Nghiên, trong lại có chút kì quặc. Nhưng dù sao bà cũng đã từng ở Hoàng cung, đối với những việc này nhìn thấu cũng không ít, chỉ là, không nghĩ tới công chúa và Hoàng thượng lại có khẩu vị tốt như vậy, cả hai đều xuất thân từ gia tộc đế vương, nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ. Người ta là Hoàng đế, còn người kia là tiểu dân, thế nào lại được cùng Hoàng đế chào hỏi? Kim ma ma lại không cho à đúng nhún nhún vai, nói gì thì công chúa và Nhạc cô nương cũng coi như là tuyệt sắc giai nhân, công chúa thì không nói, nhưng Hoàng thượng cũng là một đại mỹ nhân, Hoàng thượng và Lâm Duẫn Nhi... xem ra Hoàng thượng lại ăn thiệt thòi rồi đây? Kim ma ma lại thay Trịnh Tú Nghiên thấy bất bình, tuy rằng Lâm Duẫn Nhi bộ dạng cũng không kém, nhưng nếu so với tuyệt sắc thì rốt cuộc có chút yếu kém hơn rất nhiều. Nhưng Lâm Duẫn Nhi ở cạnh Hoàng thượng trông cực kỳ hài hòa, lại tìm không ra một chút điểm nào không hợp.

"Tiểu Nhạc và công chúa tại sao còn chưa ra đây?" Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên ở trước bàn cơm chờ Trịnh Hi và Lâm Nhạc ra ngoài ăn cơm.

"Bằng không, cô nương cứ ăn trước?" Kim ma ma nói,công chúa như thế nào lại để Hoàng thượng đợi còn chưa ra, hôm nay công chúa thật kỳ quái, Hoàng thượng đến đây, theo lý càng nên hảo hảo chiêu đãi, tại sao lại lãnh đạm như thế?

Kim ma ma tất nhiên không biết, Trịnh Hi bị bắt gian tại trận, hơn nữa còn bồi thêm câu cuối cùng của Trịnh Tú Nghiên vừa rồi làm cho Trịnh Hi càng không muốn xuất môn, nếu chưa chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt để đối mặt với Trịnh Tú Nghiên thì Trịnh Hi sợ là không xuất hiện.

"Không vội, Nghiên nhi muốn ăn cùng với cô cô, cô cô nhất định sẽ ra thôi" Trịnh Tú Nghiên cười nói, có cơ hội trêu đùa cô cô thì làm sao lại lãng phí đây?

"Hơn nữa, công chúa làm sao bỏ được cô nương bị đói đây?" Kim ma ma đi truyền lời, không bao lâu Trịnh Hi quả nhiên đi ra, người đi bên cạnh là Lâm Nhạc vẻ mặt cũng rất tự nhiên.

"Tiểu Nhạc cuối cùng cũng ra rồi, nếu không ra,ta còn nghĩ phải đợi các ngươi đến tối a, ta và Hân nhi cũng chưa từng thử qua nha" Lâm Duẫn Nhi hâm mộ nói. Trong lời nói của Lâm Duẫn Nhi vừa rồi lại có chút mơ hồ không rõ ràng làm cho Trịnh Hi thật vất vả lắm mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, nhưng lúc này lại trở nên hồng.

"Xem ra tỷ tỷ vẫn chưa thỏa mãn được dục vọng, hay do người bên cạnh không làm tròn bổn phận" Lâm Nhạc nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên khiêu khích nói, Lâm Nhạc và Trịnh Tú Nghiên xem ra cả hai cũng đã không vừa mắt nhau thật lâu rồi. Trịnh Tú Nghiên hí mắt, không hờn giận.

Trịnh Hi lúc này giả vờ ho khụ, trên bàn cơm, vốn không nên nói chuyện này, nhưng, Tiểu Nhạc tại sao lại đi chủ động khiêu khích Nghiên nhi đây? Trịnh Hi tất nhiên không biết, trước đây ở yến tiệc Trịnh Tú Nghiên từng làm khó dễ cho Lâm Nhạc.

"Hắc hắc! Ăn cơm, ăn cơm!" Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng cười, dường như không khí lúc này có gì đó không đúng.

"Nghiên nhi, cuộc sống dân gian có quen không?" Trịnh Hi đánh vỡ áp lực trong bàn ăn lúc này, thuận tiện gấp một đũa thức ăn vào trong bát cho Trịnh Tú Nghiên. Lúc này lưỡng đạo tầm mắt liền bắn ra, một là Lâm Duẫn Nhi, một là Lâm Nhạc. Lâm Duẫn Nhi thì nhìn Trịnh Hi, còn Lâm Nhạc thì nhìn Trịnh Tú Nghiên.

"Cũng quen!" Trịnh Tú Nghiên có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng rất nhanh liền gấp một đũa thức ăn vào trong bát Trịnh Hi, đương nhiên cũng liếc nhìn qua khuôn mặt đen đi của Lâm Nhạc, không những Lâm Nhạc mà cả Lâm Duẫn Nhi đều trở nên đen đi.

Trịnh Hi thấy Trịnh Tú Nghiên đã rất nhanh đem thức ăn trong bát mình gấp cho ăn hết, thấy Nghiên nhi thích ăn tôm cho nên mới chuẩn bị tiếp tục gấp đũa đưa tới, Lâm Duẫn Nhi liền mặt dày mày dạn, khi nhìn thấy Trịnh Hi gấp đồ ăn sắp đưa vào bát Trịnh Tú Nghiên thì liền đem bát của mình đưa tới hứng. Trịnh Hi cũng đành phải đem tôm bỏ vào.

"Hân nhi không thích ăn tôm, chỉ thích ăn thịt ba chỉ!" Lâm Duẫn Nhi nói, mí mắt cũng không hề nháy.

Nghiên nhi từ lúc nào lại thích ăn thịt ba chỉ? Tại sao mình lại không hề biết, Nghiên nhi thói quen ăn uống đúng là có thay đổi lớn.

Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, thịt ba chỉ không phải do Lâm Duẫn Nhi ngươi thích sao? Trịnh Tú Nghiên lúc này nâng lên đũa, gấp miếng cá "Cô cô thích ăn cá, không biết Nghiên nhi có nhớ lầm không đây?" Lâm Duẫn Nhi mặc dù mặt dày cũng không thể chĩa bát đi đón thức ăn nhưng khuôn mặt đáng thương lại nhìn về hướng Trịnh Tú Nghiên, mặt lộ ra vẻ chờ mong, Hân nhi cũng chưa gấp qua đồ ăn cho mình?

"Không lầm, Nghiên nhi thật có lòng, trăm công ngàn việc, vẫn còn nhớ rõ món ăn cô cô yêu thích!" Trịnh Hi ôn nhu cười. Cứ như vậy, cả hai người cứ gắp thức ăn cho nhau, cười cười nói nói rất nhẹ nhàng.

"Bính!" "Keng!" Lâm Nhạc buông bát, mặt đen ly khai khỏi bàn, xem ra rất tức giận.

Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên đang cầm trên tay đũa thức ăn, Hân nhi lại tiếp tục gấp cho công chúa mà không gấp cho mình, thật cũng muốn tức giận.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Nhạc rời khỏi bàn ăn, tâm tình rất vui vẻ. Trịnh Tú Nghiên vốn định thu tay lại nhưng nhìn thấy vẽ mặt như cún con chờ mong xương của Lâm Duẫn Nhi hiện tại thì lại làm cho Trịnh Tú Nghiên muốn trêu chọc, vì vậy lại tiếp tục đưa đũa gấp vào bát Trịnh Hi một miếng thịt bò.

Lâm Duẫn Nhi cùng lúc cũng hoàn toàn tức giận rồi!

"Bính!" Bát cơm đặt xuống bàn tạo lên âm thanh so với vừa rồi của Lâm Nhạc còn muốn lơn hơn rất nhiều, lần này dường như muốn trịnh trọng nhắc nhở người nào đó là nàng đang thực sự rất tức giận.

"No rồi!" Lâm Duẫn Nhi cũng hầm hừ rời khỏi bàn ăn.

Lâm Duẫn Nhi mới ăn một chén, là bình thường nàng cũng phải ăn qua ba chén cơm thì mới bỏ qua, lần này có thể thấy được Lâm Duẫn Nhi tức khí không hề nhỏ.

"Nghiên nhi cứ thích trêu chọc, người ta tức giận thật rồi!" Trịnh Hi buồn cười nhìn lên hai vị thần rời khỏi bàn ăn, nhưng trong lòng nàng cũng có vài phần lo lắng, vì Tiểu Nhạc khi tức giận cũng không đến nổi không ăn bữa cơm.

"Cô cô không phải cũng muốn trêu chọc người kia sao? Còn người bên đây thật không dám sánh bằng, có tức giận cũng chỉ ngồi ở góc tường như ngốc tử!" Trịnh Tú Nghiên cũng cười nói, lường trước được là cô cô sẽ không giống như ngoài mặt tỉnh bở. Quả nhiên, Trịnh Hi vốn trong lòng đã bắt đầu lo lắng, ngồi không bao lâu cũng liền bưng thức đi dỗ ngọt người ta.

Trịnh Tú Nghiên ngồi một lúc cũng có cảm giác nhàm chán nên cũng liền đi xem tình hình của người bên này, đúng là, cuối cùng mệt vẫn là bản thân mình.

Trịnh Tú Nghiên sau khi cơm nước xong xuôi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi ngồi xổm ở góc tường, xem ra đúng là giận thiệt rồi.

Ngồi lâu như vậy, không thấy mõi chân sao?

Trịnh Tú Nghiên đành chịu, tiêu sái bước đến góc tường, không hề dụ dỗ, xem ra là người ta đang chiến tranh lạnh.

"Lâm Duẫn Nhi..." Trịnh Tú Nghiên vô cùng ôn nhu gọi tên Lâm Duẫn Nhi, bởi vì Trịnh Tú Nghiênn phát hiện Lâm Duẫn Nhi rất thích được gọi tên mình bằng giọng điệu như vậy.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng rất có cứng rắn, nghe cũng không phản ứng gì, chỉ quay đầu mặt hướng tường không hề để ý tới Trịnh Tú Nghiên, đột nhiên nàng có cảm giác bản thân mình rất giống tiểu Cẩu, chủ nhân sờ hay gọi sẽ không tiết mà vẫy đuôi vui mừng. Vì vậy Lâm Duẫn Nhi hạ quyết tâm, thứ nhất phải có khí khái đã...

Khó thấy được Lâm Duẫn Nhi lần đầu giống như được giác ngộ, phát hiện ra bản thân mình bao lâu nay giống tiểu Cẩu. Trịnh Tú Nghiên hiển nhiên là có chút kinh ngạc, trước kia phương pháp này đều hiệu nghiệm, lúc này tự nhiên lại không công dùng được, hơn nữa ở bên cạnh nhìn, nhận ra khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi có chút lạnh lùng nên làm cho Trịnh Tú Nghiên chợt nhớ tới Đoạn Minh Hoàng trước kia ép mình lựa chọn, lúc ấy có chút đoạn tuyệt...

Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút hoảng, chỉ là trêu chọc Lâm Duẫn Nhi chứ không có ý gì khác nhưng lại làm cho Lâm Duẫn Nhi phát ra sinh khí như vậy.

"Lâm Duẫn Nhi, ta gắp thức ăn cho ngươi được không?" Trịnh Tú Nghiên lại tiếp tục dụ dỗ. Lâm Duẫn Nhi vẫn như cũ không để ý tới, kỳ thật tâm Lâm Duẫn Nhi đã muốn dao động nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ.

Còn không chịu? Trịnh Tú Nghiên có chút ngạc nhiên, xem ra không thể cứ dụ dỗ là được.

"Không muốn ta đút? Cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ đút cho ai ăn bao giờ" Trịnh Tú Nghiên có cảm giác bản thân mình đã hy sinh thật lớn, Lâm Duẫn Nhi thế nhưng vẫn tiếp tục không lĩnh tình vì thế càng khiến Trịnh Tú Nghiên cảm thấy nàng càng ngày càng không có uy nghiêm hoàng đế, thế nhưng, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi ủy khuất khí thế lại yếu xuống thì cũng biết lỗi sai là do mình.

Trịnh Tú Nghiên yêu, nhưng lại sợ Đoạn Minh Hoàng, mà Đoạn Minh Hoàng ở trên người Lâm Duẫn Nhi không phải là hoàn toàn chết, hơn nữa, Trịnh Tú Nghiên có thể khẳng định vừa rồi nàng đã ảo giác nhìn thấy thân ảnh Đoạn Minh Hoàng. Hơn nữa, Lâm Duẫn Nhi lại không có phản ứng gì nên Trịnh Tú Nghiên không biết làm sao. Dụ dỗ hay la mắng cũng vô ích, tuy rằng trước đây cũng từng dụ ngọt Lâm Duẫn Nhi thành công.

Thật ra Lâm Duẫn Nhi cũng đấu tranh nội tâm rất lớn, thật muốn Hân nhi đút mình ăn, nhưng nếu làm vậy thì chẳng khác gì thỏa hiệp, như vậy thật không có khí khái, cho nên vẫn bị tâm lý giằng co "Hân nhi, sau này không được đối xử tốt với người khác!" Ta không cho phép, Lâm Duẫn Nhi đối với một người làm Hoàng đế đại nhân ra lệnh không cho phép, bất quá, có thể thấy được Lâm Duẫn Nhi chính là một hủ dấm chua lên men.

"Được rồi" Tên ngu ngốc này, ta đối với ai so với ngươi tốt hơn? Vừa rồi chính là muốn trêu chọc ngươi và Lâm Nhạc.

"Không cho phép lừa ta, không cho phép trêu chọc, không cho phép khi dễ, không cho phép..."

"Lâm Duẫn Nhi, đủ chưa?" Đúng là lòng tham không đáy, vốn là đã khôi phục bình thường rồi, Trịnh Tú Nghiên ta mới không đáp ứng.

"Hân nhi lại rống ra, bất quá, Hân nhi phải tự tay uy ta ăn cơm!" Lâm Duẫn Nhi liền nhớ tới lời vừa rồi của Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm giác mình giống như bị Lâm Duẫn Nhi lừa, hay là vừa rồi chỉ là giả, đóng kịch... cũng quá giống đi. Nhưng nghĩ tới Đoạn Minh Hoàng lần đó giả bộ làm Lâm Duẫn Nhi cũng rất giống, lại còn tính kế mình, nhưng Đoạn Minh Hoàng không may mắn đoản mệnh, bằng không thật sự mình sẽ bị ăn đến sít sao.

Kim ma ma đứng bên ngoài chứng kiến một màn này lại rất muốn đánh Lâm Duẫn Nhi một trận, bà không phải chán ghét Lâm Duẫn Nhi, ngược lại còn khá thích Lâm Duẫn Nhi. Nhưng để Hoàng thượng đút Lâm Duẫn Nhi ăn cơm, có thể nói từ nhỏ tới lớn nàng cũng hiểu một đạo lý rằng: đế vương là đế vương, dân thường chính là dân thường, nô tài cũng chính là nô tài... không nên vượt rào. Công chúa lúc trước cũng từng uy cho Nhạc cô nương, nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây, còn hiện tại, Hoàng thượng uy cho Lâm Duẫn Nhi ăn, quả thực chính là loạn với luân thường lễ nghĩa, điều này rất nghiêm trọng, thế nhưng lại không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net