Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Nghiên vén vài sợi tóc trên trán Lâm Duẫn Nhi, nàng biết vừa rồi Độc Cô Giới trong mắt thể hiện sự khinh thường khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bình thường vô dụng như thế này. Nhưng Độc Cô Giới vĩnh viễn không biết, Lâm Duẫn Nhi hiện tại giống như chim non, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ giương cao cánh bay cao...có lẻ, nếu đến ngày đó, bản thân nàng có thể hạ quyết tâm giết Lâm Duẫn Nhi. Nhưng nàng cũng hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến, Trịnh Tú Nghiên tình nguyện nếu Lâm Duẫn Nhi có thể mãi mãi bình thường như thế thì thật tốt biết bao.

"Hoàng Thượng..." Lâm Duẫn Nhi thấy vẽ mặt Trịnh Tú Nghiên phức tạp nhìn mình, nàng nghĩ đến có lẽ Hoàng thượng không muốn, liền cảm thấy mất mác dời tầm mắt, nàng làm gì có tư cách mà yêu cầu như thế cơ chứ? Hoàng thượng cho tới bây giờ đều chưa nói qua là nàng thích mình.

"Hân Nhược! Là tên chữ của Trẫm. Phụ Hoàng khi thấy Trẫm vừa mới đọc sách đã thủ bút tên này, sau đó phụ hoàng cảm thấy không được khí phách nên cũng không kêu, trẫm lúc ấy cũng thấy rất vui" Tên này, cả Liên Vân phi và Tỉnh Dịch cũng không biết, phụ hoàng lúc ấy thủ tên cũng hướng đến mình là nữ nhân, chứ không phải về sau là hoàng đế. Hơn nữa ở hoàng cung gọi thẳng đích danh của Hoàng đế như vậy thật không tốt, dù sao nếu không cẩn thận để người khác nghe thấy cũng gặp phiền toái. Như thế nào đi nữa cũng sẽ gây ra rối loạn quy củ trong cung.

"Hân, nghĩa là vui mừng hân hoan sao?" Lâm Duẫn Nhi ánh mắt chợt lóe lên, ức chế không được nhếch môi cười, còn cười cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt lại trở nên vô cùng trẻ con.

Trịnh Tú Nghiên gật đầu, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bộ dáng cao hứng như vậy, trong lòng nàng đột nhiên cũng thấy thoải mái hơn, Lâm Duẫn Nhi quả nhiên không thích hợp để ưu sầu, làm người khoái hoạt như vậy là thích hợp nhất.

"Hân Nhược! Rất êm tai! Hoàng thượng gọi là Hân Nhược, Hân – Nhược – Hân– Nhược, Hân Nhược..." Lâm Duẫn Nhi vừa gọi vừa ngây ngô cười, cảm giác dường như muốn đem tên Hoàng thượng như người bình thường giống nhau mà kêu gọi không ngừng.

"Lâm Duẫn Nhi, đủ rồi!" Trịnh Tú Nghiên thấp giọng cảnh cáo, làm gì giống như là nhặt được bảo bối, có cần như vậy mà vui vẻ không? Trịnh Tú Nghiên trên mặt có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có phần ấm áp.

Chính xác, đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, so với bất kì điều gì cũng không so được với điều này ý nghĩa hơn. Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại đột ngột nhíu mày, Hoàng thượng, không Hân nhi... lúc này Hân nhi vẫn kêu cả họ tên mình.

"Hân nhi..." Lâm Duẫn Nhi rõ ràng là lui được một chữ sau đó vẽ mặt mong đợi nhìn Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt tràn ngập khát khao, nhìn Trịnh Tú Nghiên không những không có gì ràng buộc mà còn thoải mái xưng hô như thế. Tựa hồ mang đến một cảm giác khác, đó là lại một lần nữa rút ngắn khoảng cách với Trịnh Tú Nghiên.

"Chuyện gì?" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy nghe không quen, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi lại, nàng còn không biết Lâm Duẫn Nhi là muốn yêu cầu thêm vài điều, đúng là không nên đối với Lâm Duẫn Nhi quá tốt, nếu không nàng sẽ được voi đòi tiên.

"Hân nhi có thể không cần gọi cả tên họ của ta được không? Mà gọi là Duẫn Nhi cũng không hay lắm? Giống như Lâm Trọng Văn kêu ta là Tiểu Duẫn Tử gì đó lại nghe giống như là gọi tiểu thái giám vậy, mà Đại Nữu càng không được, Duẫn Duẫn hay Nhi Nhi.. lại là lạ. không hay, không hay!." Lâm Duẫn Nhi nghiêm trang tự hỏi, lần đầu tiên nàng cảm thấy được tiên sinh đặt tên mình thật không hay chút nào, như thế nào gọi cũng không ra được cái gì tình cảm hết, tuy rằng trước đây nàng còn thấy tự hào vì tên của mình.

"Lâm Duẫn Nhi, dừng lại! Ngươi rốt cuộc tìm trẫm là có chuyện gì?" Trịnh Tú Nghiên bắt đầu hối hận, Lâm Duẫn Nhi quả nhiên là được nước làm tới mà. Còn đòi hỏi thêm một chuyện.

Quên đi, tạm thời cứ gọi là Lâm Duẫn Nhi, có điều muốn dễ nghe hơn về sau nghĩ tới rồi sữa cũng được, Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến.

"Ta đã nghĩ được tặng gì cho Hoàng thượng rồi!" Lâm Duẫn Nhi mới nhớ tới mục đích.

"Tặng cái gì?" Còn nhớ tới việc này, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt và bộ dáng thật ham thích, Trịnh Tú Nghiên mới có chút thích thú.

"Đây là ngọc bội do mẹ ta để lại cho ta!" Lâm Duẫn Nhi hưng phấn nói, đây chính là vật nàng quý trọng nhất, cũng là vật đáng giá nhất trong nhà nàng. Nói xong, liền đem ngọc bội có hình dạng kì lạ đặt vào trong tay Trịnh Tú Nghiên.

"Của mẫu thân?" Trịnh Tú Nghiên có chút kinh ngạc tiếp nhân ngọc, trong lòng bàn tay có có cảm giác ấm áp, cảm xúc của nàng chợt dâng lên, bởi vì Trịnh Tú Nghiên chưa phải chưa nhìn qua kỳ trân dị bảo, nhưng lúc này nàng phải thừa nhận, ngọc bội này đúng là loại ngọc cực tốt, nhất định lai lịch phi phàm. Ở mặt trái có khắc một đoạn chữ, ngay mặt khắc có hình khắc phượng hoàng, đây chẳng lẽ là tín vật của Đoạn gia gia chủ? Trịnh Tú Nghiên đoán, càng nghĩ tới càng thấy đúng, Đoạn Lâu Phượng lưu lại cho Lâm Duẫn Nhi, nhất định chính là vậy.

"Đúng vậy! Mẹ ta còn nói với ta rằng, ngàn vạn lần cũng không thể nói cho người khác biết, cho dù là đệ đệ và muội muội cũng đều không được, nàng còn nói thêm một câu mà ta không thể nào hiểu được là ý gì, đó là 'Phượng hoàng ra lệnh, quyền cái giang hồ". Hơn nữa còn dặn dò ta trừ phi có nguy hiểm đến tính mạng, vạn nhất cũng không được lấy ra! Kỳ thật là ta không làm chuyện gì xấu, ai muốn giết ta đâu chứ" Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt khó hiểu nói.

Trịnh Tú Nghiên trong lòng có trăm vị pha trộn, nàng nắm chặt trong tay ngọc bội. Quyền cái giang hồ, Đoạn gia quả thật có thực lực này sao? Ngọc bội này không chỉ là tín vật của Đoạn gia gia chủ, mà còn đại biểu cho việc hiệu lệnh quyền lực của Đoạn gia, Đoạn gia gia chủ ở Đoạn gia sẽ có được quyền lực tuyệt đối, nhưng... Lâm Duẫn Nhi lại đem ngọc bội này tặng mình.

"Đệ đệ và muội muội ngươi cũng không cho, vì sao cho ta?" Trịnh Tú Nghiên lúc này ngay cả từ 'Trẫm' cũng quên thêm vào, có thể thấy được trong lòng Trịnh Tú Nghiên như cơn sóng cuộc trào mãnh liệt, Lâm Duẫn Nhi không phải đã sớm biết là bản thân mình muốn giết nàng sao? Nàng không phải là ngu ngốc đến nổi cả việc này cũng quên đi...

"Hả...à...hơ...chuyện này..." Lâm Duẫn Nhi cười ngượng ngùng, mẫu thân cũng đâu nói là không thể tặng cho người trong lòng a! Hân nhi hiện tại chính là luôn hiện hữu trong tim mình, bản thân mình cũng tự nhiên muốn đối với vật trân quý này mà cho nàng thôi.

"Nhưng có làm sao đâu? Người không thích sao?" Lâm Duẫn Nhi lo lắng hỏi, nàng chính là không có món đồ nào tốt hơn.

"Thích... Chỉ là ..." Trịnh Tú Nghiên có chút nói năng không được tự nhiên, bởi vì Lâm Duẫn Nhi toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, bản thân nàng ngoài việc cảm động thì trong lòng còn sinh ra rất nhiều cảm giác chột dạ. Lâm Duẫn Nhi đem tín vật của Đoạn gia gia chủ tặng nàng, nàng có thể hiệu lệnh Đoạn gia, như vậy sẽ không cần phải lo lắng nữa. Trịnh Tú Nghiên vừa rồi chính là phát sinh ra suy nghĩ như vậy nên liền cảm thấy chột dạ không thôi, quả nhiên bản thân nàng không phải là người tốt. Đây là lần đầu tiên, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy mình thật đê tiện, đúng là thấy xấu hổ.

"Sao?" Lâm Duẫn Nhi không rõ Trịnh Tú Nghiên muốn biểu đạt ý gì, rốt cuộc là nàng thích hay không thích đây?

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi không biết nó rất quan trọng sao?" Trịnh Tú Nghiên nghĩ mà muốn bài khai đầu của Lâm Duẫn Nhi xem nàng rốt cuộc nghĩ cái gì, bản thân mình chính là kẻ nguy hiểm với nàng nhất, nhưng nàng như thế nào lại không hề biết đề phòng mình chứ?

"Ta biết chứ, ngọc bội này tất nhiên quan trọng, bằng không ta nhất định sẽ không đưa cho nàng" Lâm Duẫn Nhi nói hiển nhiên, tặng đồ vật quan trọng cho người mình yêu, có gì không đúng sao?

Thấy Lâm Duẫn Nhi toàn tâm toàn ý đối với mình như vậy Trịnh Tú Nghiên thực sự nghĩ không ra, trên đời này còn có ai có thể giống như nàng mà đối xử với mình như vậy.

Trước đây Trịnh Tú Nghiên vẫn rất sợ, sợ bản thân mình đa nghi vô tình sẽ không nhịn được mà tính toán giết chết Lâm Duẫn Nhi, nhưng giờ phút này Trịnh Tú Nghiên mới thực sự chắc chắn một điều, đó là bản thân nàng sẽ không bao giờ có thể hạ thủ được.

"Lâm Duẫn Nhi, nàng rốt cuộc thích ta ở điểm nào?" Trịnh Tú Nghiên không hiểu,mình rốt cuộc có điểm gì khiến nàng thích.

"Chính là cùng Hân nhi một chỗ, trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp, sẽ không cảm thấy cô đơn, còn nữa, cho dù là điều nhỏ nhất nàng cũng nghe ta nói, mặc dù cũng hướng đến ta mà phát giận nhưng vẫn tốt với ta, chỉ cần Hân nhi không bận rộn thì Hân nhi đều nghe ta nói, hơn nữa ôm Hân nhi thật có cảm giác giống như mẫu thân ôm ta, rất ấm áp, ta rất thích, còn có thật nhiều thật nhiều chuyện khác nữa.." Nhìn Lâm Duẫn Nhi vẽ mặt say mê, Trịnh Tú Nghiên cảm giác mồ hôi mình đang tỏa ra, thật không tin được những điều Lâm Duẫn Nhi đang nói.

"Hân nhi tuy rằng đôi lúc rất hung dữ, nhưng lại không được tự nhiên vì ta biết đó là lúc nàng phô trương thân thế chỉ thể hiện ra mọi người thấy. Thật ra nàng rất đáng yêu, vừa thông minh lại vừa lợi hại, hơn nữa còn rất tốt... đặc biệt mỗi lần Hân nhi hỉ nộ ái ố đối với riêng ta thì mới trở nên chân thật nhất thôi..." Những người ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi từ trước đến nay, dường như đều đối với nàng cho có lệ, tiên sinh như thế, tiểu Bình như thế, Lâm Trọng Văn cũng như thế, bọn họ đối với nàng rất tốt nhưng nàng lại không thấy hoàn hảo, có thể do mọi người đều có những suy nghĩ riêng nên mới không muốn nàng tiến vào thế giới phức tạp này, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại không cảm giác như thế, nàng tổng cảm thấy được nàng và họ có điểm bất đồng, Lâm Duẫn Nhi tuy rằng không muốn nghĩ như vậy, nhưng nàng biết cảm giác của nàng sẽ không gạt nàng.

Trịnh Tú Nghiên có chút mê mang nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi xác định nàng đang nói là mình sao? Không được tự nhiên, phô trương thân thế rồi còn đáng yêu? Mình tại sao lại như thế cơ chứ? Thông minh, lợi hại, xinh đẹp... cái này có thể miễn cưỡng nhận. Có lẽ tình yêu đúng là làm cho người ta mù quáng, Trịnh Tú Nghiên giờ phút này làm sao còn có nữa điểm bình thường khôn khéo, nàng thật giống như cô gái mới biết yêu lần đầu, mang theo chút thẹn thùng, tuy không nhiều lắm, nhưng biểu hiện cũng rất rõ nhận ra được.

Lâm Duẫn Nhi lại nói liên miên rất nhiều thứ tốt về Trịnh Tú Nghiên, sau này Trịnh Tú Nghiên mới xác định Lâm Duẫn Nhi đúng là miệng lưỡi ngọt như đường, nàng không kìm được liền ôm lấy cổ Lâm Duẫn Nhi, che lên đôi môi Lâm Duẫn Nhi, đem mọi âm thanh lúc này che lại, nếu Lâm Duẫn Nhi không nhiều lời như vậy thì tốt rồi.

Giờ khắc này, Trịnh Tú Nghiên không hề suy nghĩ nhiều, cũng không cần biết ngọc bội có tác dụng gì, chỉ nghĩ là lễ vật bình thường Lâm Duẫn Nhi tặng nàng. Giờ phút này, Trịnh Tú Nghiên hy vọng Lâm Duẫn Nhi sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, bởi vì nàng phát hiện ra, nàng thực sự thích Lâm Duẫn Nhi, bởi vì Lâm Duẫn Nhi luôn tin tưởng nàng, hướng về nàng, nàng mơ hồ nhận ra, nàng đối với Lâm Duẫn Nhi đã không còn là loại tình cảm thích như với sủng vật bình thường nữa...   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net