Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật lần thứ mười chín của Trịnh Tú Nghiên yến hội tổ chức cũng không quá lớn, nhưng đây lại là nơi để tất cả mọi người trong dòng tộc đều xuất hiện, đặc biệt chính là công chúa Trịnh Hi cũng tham gia yến tiệc.

Trịnh Hi, chính là muội muội của Trịnh Cương, so với Trịnh Cương thì lại nhỏ hơn rất nhiều tuổi. Khi còn bé đã khiến cho hàng ngàn người cưng chiều, huống gì sau này lớn lên, cơ thể phát triển lại làm rung động lòng người, Trịnh Cương từng nói, tiếc là Trịnh Hi khi trưởng thành thì Hoàng Hậu đã qua đời, bằng không thì hai người này đều có thể là sắc đẹp không ai bì kịp trong thiên hạ này.

Trịnh Hi mười tám tuổi đã lập gia đình, đến nay cũng đã mười năm, khéo léo hơn lại cùng với đệ nhất thiên hạ nhạc công Liễu Húc bằng tuổi. Phò mã lại là Ngôn gia Đại thiếu gia, cũng chính là đại ca của Ngôn Thác, chính xác hơn thì Ngôn Thác là con của vợ kế, ở Ngôn gia địa vị cũng hoàn toàn bất đồng. Ngôn Du lúc ấy được Ngôn gia xem trọng, lại là đại thế gia Đại công tử, được gia giáo tu dưỡng, ở kinh thành cũng không tìm ra được người thứ hai, thật không dễ so sánh.

Lúc đó cả kinh thành đều ghép đôi Trịnh Hi cùng với Ngôn Du, cho dù ngay cả Thánh Thượng Trịnh Cương cũng không dám nói là không xứng. Sau khi kết hôn, cả hai người phu thê ân ân ái ái, hạ nhân ở phủ phò mã cũng không hề thấy qua hai người giận qua, rốt cuộc cũng tìm không ra được hai người nào yêu nhau xứng đôi như hai người này, lúc ấy đại hôn của công chúa, chính là chấn động toàn bộ kinh thành, không người nào không nói tốt!

Đáng tiếc, tân hôn mới vừa tròn ba năm, phò mã Ngôn Du chết vì bệnh, không ai mà không thấy đáng tiếc, thực sự đáng tiếc! Ngôn Du sau khi chết, Ngôn Thác mới được bước chân vào Ngôn gia, quyền lực cũng rơi hết vào tay hắn, hơn nữa lúc ấy hắn đã dễ dàng trở thành tay chân đắc lực cho Trịnh Tú Nghiên, vì vậy mới hoàn toàn trở thành Ngôn gia gia chủ.

Trịnh Hi sau đó rời khỏi kinh thành đến sống ở thành Tấn Dương, nguyên là nhà của Ngôn gia lão gia, vì người nhà của Ngôn gia sau khi chết nhất định đều phải hướng linh cửu về quê quán để mai táng. Trịnh Hi chính là đi cùng để túc trực bên linh cửu phu quân. Sau biến cố trên thì kinh thành lại một phen cuồng dại, dân chúng trong thành lại bắt đầu truyền tụng một phen vì đức tính ngôn hạnh của công chúa, tuy được cưng chìu từ nhỏ nhưng cũng không vì vậy mà không làm tròn nghĩa đạo. Nhưng sau khi công chúa rời đi được một thời gian thì mọi chuyện cũng dần dần nguội lạnh.

Nhưng lần trở về này của Trịnh Hi, chính xác hơn là cả kinh thành vừa một phen kinh ngạc, các hoàng tộc thế gia lại bắt đầu không ngồi yên. Sự trở về này, từ ban đầu chỉ là ở kinh thành, nhưng dần dần lại truyền miệng tích cực hết khắp mọi nơi.

"Cô Cô khi nào trở về lại không thông báo trước cho Nghiên nhi một tiếng, để Nghiên nhi chuẩn bị nghi lễ đón người" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Trịnh Hi xuất hiện ở yến hội, trong lòng hết sức kinh ngạc, cũng có vài phần nhìn thấy trưởng bối mà cao hứng.

"Hoàng thượng trăm công ngàn việc, Cô Cô làm sao không biết xấu hổ lại đi để Hoàng thượng để lở mất chánh sự cơ chứ! Cô Cô vài năm không được gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng bây giờ càng ngày càng được lòng dân, càng ngày càng phát ra được hào quang của minh chủ, đúng là lợi hại"

"Cô Cô chính là đang thổi phòng Nghiên nhi rồi! Phải biết rằng, phụ hoàng từng nói, Nghiên nhi có tố chất rất giống Cô Cô!" Trịnh Tú Nghiên vừa cười vừa nắm lấy tay của Trịnh Hi nhường nàng ngồi ở bên cạnh mình.

Ở đây mọi người đều không nói nên lời, vừa nhìn thấy Trịnh Hi, trong lòng đều bị xôn xao. Dù sao năm đó cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, dù bây giờ không còn như trước xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, thế nhưng cũng không thể nào không phủ nhận được nhan sắc nàng càng lúc càng mặn mà, càng chín mùi.

Trịnh Tú Nghiên và Trịnh Hi chính là có vài phần quen biết, đúng là như vậy, Trịnh Tú Nghiên cũng không so với Trịnh Hi là kém, điều này quả là không sai, nhưng đối với Trịnh Tú Nghiên là một Hoàng đế, các nam nhân có tình ý cũng không dám động tà niệm, dù sao cũng làm việc dưới tay Trịnh Tú Nghiên nên đa số ai cũng biết, Hoàng thượng không phải giống như những người bình thường mà có thể đoán mò, dám động tâm thì chẳng khác gì đi tìm cái chết.

Nhưng với Trịnh Hi thì khác, Trịnh gia nữ nhân không nhiều, mà lại xinh đẹp ôn nhu, thiện lương mẫu mực như vậy thì càng hiếm hơn, vào thời khắc này ở Trịnh Hi lại càng phát ra một khí chất nữ nhân thành thục cùng mị lực mê người. Hiện tại đang ở yến tiệc, có không ít nam nhân tuy đã cưới vợ, đa số đều là mối tình đầu đơn phương thầm mến đối với Trịnh Hi, nhưng lúc đó Ngôn Du lại là một đối thủ quá mạnh, tất cả mọi người lúc ấy đều bất chiến mà bại, nhưng may mắn đó là Ngôn Du, mọi người có bại cũng phục. Nhưng hiện tại ở đây, không có một người nào, không có một ai dám nói là năm đó từng thầm mến qua Trịnh Hi, chỉ sợ nói ra lại trở thành người không biết tự lượng sức mình.

Thế nhưng vừa nghe Trịnh Hi về đến, các nam nhân dù có gia đình đàng hoàng cũng không yên lòng mà xôn xao, tâm cũng dao động, mặc dù nói là vẫn không có cơ hội, nhưng ngẫm lại vẫn còn tốt!

"Vừa nói như thế, nhưng thật ra Bổn cung đang mèo khen mèo dài đuôi thôi!" Trịnh Hi mỉm cười, nụ cười làm ngất ngây không biết bao nam tử.

"Đó cũng là tự nhiên, Cô Cô trong tay như thế nào lại có thương tích? Hừ, người nào lại không biết cẩn thận khiến bàn tay ngọc ngà của Cô Cô bị thương đây?" Trịnh Tú Nghiên nhíu mày hỏi, nhưng thực ra lại có vài phần đau lòng.

"Không liên quan đến họ, do Cô Cô không cẩn thận đi hái thảo dược mà bị cắt phải" Trịnh Hi liền phản đối.

"Cô Cô cho tới bây giờ vẫn còn thích nghiên cứu thảo dược sao? Đừng nói là Cô Cô muốn trở thành thần y?" Trịnh Tú Nghiên cười nói, Trịnh Tú Nghiên bình thường là một nữ nhân luôn có dáng vẽ làm cho mọi người sợ ngây người, thật ra vốn dĩ Hoàng thượng cũng chỉ là một nữ nhân. Kỳ thật mà nói Trịnh Tú Nghiên từ trước đến nay đều không có qua biểu hiện giống một nam nhân Hoàng đế, bất quá chính bọn họ trong lòng e ngại mà thôi, nhưng đối với người thân thì thể hiện quyền lực lại là một mặt khác.

Trịnh Hi cười nhưng không nói, mỗi người đều có chút bí mật riêng, tự nhiên cũng không đáng để nhắc đến.

Lâm Duẫn Nhi lúc này ngồi một bên cũng cảm thấy được có vị chua, trong lòng giống như là giấm lên men, mà ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên đang nắm tay Trịnh Hi, ánh mắt nàng đều trở nên nóng rực, dường như muốn đốt ra cả một cái hố. Hân nhi giờ phút này cảm xúc là thật, Hoàng thượng khi nào thì... Lúc này Lâm Duẫn Nhi cảm giác, Trịnh Tú Nghiên là cho mình được đặc quyền bị xâm phạm, trong lòng tuy có ai oán nhưng cũng thấy Công chúa và Hoàng thượng đều rất giống, cả hai đều rất xinh đẹp, cũng rất ôn nhu, nhưng Lâm Duẫn Nhi luôn cảm thấy nàng như thế nào cũng không bằng được Hân nhi, trong lòng đối với Trịnh Hi lại xuất hiện một loại cảm giác buồn bực.

"Cô Cô trở về rốt cuộc là có việc gì?" Yến hội tan, Trịnh Tú Nghiên đem chuyện hỏi Trịnh Hi, bởi vì nàng không tin, Trịnh Hi chỉ là vì sinh nhật của mình mà trở về.

"Nghiên nhi rốt cuộc cũng ra dáng một người hoàng đế, ngay cả Cô Cô cũng đều lo lắng!" Trịnh Hi cảm thán, đúng là cảnh còn nhưng người thì mất!

"Không phải là không yên tâm ở Cô Cô, nhưng Cô Cô như thế nào nhiều năm như thế đều không trở về dự sinh nhật Nghiên nhi, vì sao năm nay lại...?"

"Vì có một số đại thần, muốn Bổn cung trở về. Hoàng thượng đã mười chín tuổi, cũng nên đại hôn" Cái này đều do tâm phúc đại thần kiến nghị, không phải buộc bản thân nàng quay về.

"Sự việc này, Trẫm đều có tính toán, lúc này cũng không thích hợp đại hôn, Cô Cô rời kinh thành đã lâu, cũng không biết được đã trãi qua tình huống nào" Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút chấn động, vì đại hôn của nàng, mà ngay cả Cô Cô cũng mời về, thật là bản lĩnh. Làm cho Công chúa đến tạo áp lực, như thế mà bọn hắn cũng nghĩ ra! Trịnh Tú Nghiên sắc mặt không thay đổi, nhưng xưng hô lại thay đổi.

"Cô Cô nghĩ, hẳn Hoàng thượng đã có quyết định, vô luận là quyết định như thế nào, Cô Cô cũng đều ủng hộ, dù sao ở trong mắt Cô Cô, Nghiên nhi luôn luôn là người thông tuệ hơn người" Bất quá nàng cũng rất tò mò, tuy cũng không ảnh hưởng gì đến phán đoán của nàng, thế nhưng nếu hôn sự lớn thì sẽ đánh mất sự cân bằng của triều đình, đặc biệt xu thế sẽ nghiêng về Độc Cô gia, hơn nữa tâm của Độc Cô Giới nhất định lần này sẽ không dứt, tạm thời để cho Độc Cô Giới kiêu ngạo, cũng không nguy hại. Tuy rằng lúc cũng có chừng mực, nhưng hiện tại cũng chưa có gì là xấu, thế nhưng các đại thần rất nhanh thúc giục, né tránh cũng chỉ một lúc, nếu sớm giải quyết sinh hạ người thừa kế mới chính là việc trọng sự, Nghiên nhi không phải là không biết, trừ phi...

"Tỉnh Dịch chết thật sao? Đáng tiếc hắn năm đó so với Ngôn Du không hề thua kém!" Trịnh Hi vô tình nói ra hai từ cấm kỵ, một là Tỉnh Dịch, một là Ngôn Du, một chuyện là của Trịnh Tú Nghiên, một còn lại là của bản thân Trịnh Hi.

"Nói Phò mã chết, Cô Cô, còn nghi ngờ sao?" Trịnh Tú Nghiên nhìn chăm chú Trịnh Hi, không hy vọng sẽ chứng kiến thấy sự khẳng định ở Trịnh Hi. Bởi vì nếu Trịnh Hi hoài nghi, thì...

"Ngôn Du chết, không liên quan đến chuyện của ngươi, mà cái chết của Tỉnh Dịch ta lại cảm thấy được điều kỳ quái, hắn không giống như loại người như thế!" Nàng đối với Tỉnh Dịch luôn tin vào trực giác của mình, hắn không phải là người có dã tâm, hơn nữa Tỉnh Dịch năm đó đối với Trịnh Tú Nghiên thực sự quan tâm, cho đến bây giờ đối với nàng kỷ ức đó như vẫn còn thực sự mới mẻ.

"Trên đời này khó lường nhất chính là lòng người!" Trịnh Tú Nghiên từng suy đoán tâm ý của Tỉnh Dịch, nhưng cho tới bây giờ Tỉnh Dịch đối với nàng vẫn là một điều cấm kỵ, một kẻ phản bội đối với Nguyên Mẫn mà nói... là không thể tha thứ!

"Có đôi khi ánh mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật!" Trịnh Hi nói, thật ra nếu Nghiên nhi không thích nàng cũng nói, bằng không Tỉnh Dịch nếu còn tồn tại thì chắc chắn Nghiên nhi sẽ liền ngoan ngoãn mà đại hôn.

"Hoàng thượng đã gặp qua Minh Viêm!" Trịnh Hi lại hỏi, có lẽ đây mới chính là mục đích chủ yếu.

Trịnh Tú Nghiên sắc mặt ngưng tụ, hay là ngay cả Cô Cô cũng biết.

"Cô Cô vì sao lại hỏi hắn? Cô Cô quen biết hắn?" Bí mật này rốt cuộc có bao nhiêu người biết, vì sao? Trịnh Tú Nghiên thật cảm thấy vô cùng đau đầu.

"Ha Ha! Hoàng thượng rốt cuộc đã là một Hoàng đế, lại có nhiều đa nghi như vậy, Cô Cô bất kể như thế nào cũng đều hướng về ngươi, Cô Cô thực sự rất yêu thương ngươi mà ngay cả Cô Cô ngươi cũng hoài nghi. Cô Cô tự nhiên là biết đến, chính là không nghĩ Hoàng thượng đã nhanh như vậy mà cũng biết. Nói đến Minh Viêm, ta năm đó cũng từng thích qua hắn, thế nhưng hắn lại thích Đoạn Lâu..." Bản thân mình là người luôn cao ngạo, cũng chưa từng chật vật đến như vậy, cũng có thể do bản thân mình chỉ yêu chính mình nhiều hơn một chút, nên dù không chiếm được cũng buông rất mau, nhưng lại không biết từ lúc nào lại ưa thích Minh Viêm, một kẻ si tình, nếu nói si tình, Ngôn Du không phải không có, đáng tiếc Ngôn Du lại không làm cho nàng giống như trước mà cảm thấy đau lòng.

"Trẫm tự nhiên sẽ không hoài nghi Cô Cô, chỉ là không hề nghĩ tới Cô Cô như vậy lại có giao tình với hắn, Trẫm còn tưởng rằng người Cô Cô thích chính là Phò mã gia!" Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc nói, trong lòng vừa rồi đúng là có phần hoài nghi, nhưng có đánh chết nàng cũng không thừa nhận.

"Đơn thuần là có thích Phò mã, nếu không thích thì đã không đồng ý gả cho hắn!" Lúc ấy là vì muốn chặt đứt đoạn tình cảm đơn phương, gả cho Ngôn Du là để chọc tức Minh Viêm, nhưng không nghĩ tới, Minh Viêm cũng thực sự có sự tình. Có thể nói đây là lần đầu tiên nàng cảm giác thua thiệt, cảm giác này thực sự chẳng tốt chút nào.

"Không nghĩ ra Cô Cô lại là người rất phong lưu a, bất quá Cô Cô chỉ tới chậm một bước!" Trịnh Tú Nghiên biết Trịnh Hi tìm đến là có mục đích, chỉ là đến muộn, cho dù không tới quá trễ, bản thân nàng cũng sẽ không thay đổi quyết định. Bất quá chuyện nàng có thể yên tâm nhất là Trịnh Hi hẳn sẽ không quá thích Minh Viêm, bằng không cũng không hào phóng như vậy mà nói ra.

"Đến chậm sao?" Trịnh Hi chợt thấy mất mát, dù gì cũng là nam nhân nàng đã từng động tâm thích qua, cho dù nàng không thương nhưng cũng không hy vọng lại trở thành kẻ địch, nhưng lập trường đối nghịch này thì luôn luôn tồn tại. Hắn họ Minh, nàng họ Trịnh! Tuy rằng nàng không hy vọng hắn chết, nhưng Nghiên nhi làm vậy là không sai, Nghiên nhi chỉ là làm hết trách nghiệm của bản thân mình mà thôi!

Đến đây thôi nha các bác, buồn ngủ quá rồi (*-*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net