Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hân nhi, chơi thêm một ván nữa, được không?" Lâm Duẫn Nhi kéo kéo tay áo Trịnh Tú Nghiên giật giật, tiếp đến cười híp mắt bộ dáng vô cùng nịnh nọt.

"Không được!" Trịnh Tú Nghiên rút tay áo, tức giận nói, thánh nhân mà chơi cờ với Lâm Duẫn Nhi cũng bị bức cho điên, bằng không về sau cũng niêm phong bàn cờ này lại không thể chơi cờ với Lâm Duẫn Nhi. Nàng lúc này có thể lý giải được vì sao Lâm Duẫn Nhi chỉ chơi qua hơn mười ván cờ với Minh Viêm. Kỳ thật là nàng cũng vài phần bội phục tính nhẫn nại của Minh Viêm, có thể cùng Lâm Duẫn Nhi chơi qua nhiều ván cờ như vậy, xem ra tính nhẫn nại thật là không tồi.

Kỳ thật là một năm tiếp đó, có một lần Lâm Duẫn Nhi vô cùng khác thường, các nước cờ đi càng lúc càng chậm, càng lúc càng khiến người ta muốn phát điên lên.

Rõ ràng là đã thua, nhưng Lâm Duẫn Nhi cố tình dù chết cũng cố gắng cứu vãn, rõ ràng hơn là không thể nào có thể xoay chuyển, nếu là kẻ khác thì đã vội vàng chấp nhận thua cuộc, còn Lâm Duẫn Nhi chính là không thừa nhận. Nghĩ đến thôi là cả da đầu của Trịnh Tú Nghiên có chút run lên!

"Đánh một ván nữa đi mà, lần này ta nhất định sẽ đánh nhanh hơn!" Lâm Duẫn Nhi chưa từ bỏ ý định, phải biết rằng, trước kia một năm mới chơi cờ một hai lần, lần này được Trịnh Tú Nghiên bài ra nàng vô cùng cao hứng a.

"Không được!" Trịnh Tú Nghiên quả quyết cự tuyệt, cũng không phải là chuyện đùa, nàng mới không rãnh rỗi thời gian mà tiếp cờ với Lâm Duẫn Nhi! Lúc này nàng cũng hoàn toàn quên, chính là ai đã đề nghị chơi cờ...

"Đem bàn cờ ném đi!" Trịnh Tú Nghiên bồi thêm một câu vào.

"Tại sao lại ném đi?" Thoạt nhìn vẫn còn rất tốt, ném đi thật tiếc, quá lãng phí mà.

"Ngươi cứ theo lệnh mà làm, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nàng sau này một khoảng thời gian rất dài cũng không còn muốn chơi cờ nữa.

"Nga!" Nhìn thấy vẻ mặt và bộ dạng Trịnh Tú Nghiên không thể thương lượng được nên nàng đành phả từ bỏ, nhưng mà quên đi, Hoàng thượng không cần, nàng lấy về, đúng rồi, tìm Lâm Trọng Văn chơi cờ. Hắc Hắc!

Nghĩ vậy, Lâm Duẫn Nhi cười vô cùng sáng lạn.

"Ngươi cười cái gì?" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi vô duyên vô cớ ngây ngô cười cũng không hiểu tại sao.

"Ta tìm Lâm Trọng Văn chơi cờ!" Lâm Duẫn Nhi như đứa trẻ nói thật, đúng là hỏi gì thì nói đó.

"Không được!" Trịnh Tú Nghiên sắc mặt trầm xuống, ngữ khí phiếm lãnh, sắc mặt trở nên kém đi, Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy cũng không biết phải làm sao, Hân nhi mỗi lần biến sắc đều là điềm báo trước a...

"Vì sao?" Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Ta nói không được là không được!" Hoàng thượng dùng quyền lực bá đạo nói, nguyên nhân sâu xa chính là đang ghen, tất nhiên Lâm Duẫn Nhi không hề biết.

"Nga~~" Lâm Duẫn Nhi bất mãn than, dưới áp lực của Trịnh Tú Nghiên, dù có phản kháng Lâm Duẫn Nhi cũng phải thất vọng mà bất mãn thôi, vã lại đem hết sự không vừa lòng hiện hết trên mặt, Hân nhi nếu không muốn chơi cờ với nàng nàng cũng không thể rủ người khác cùng chơi...

"Chỉ cần không phải là Lâm Trọng Văn, những người khác thì tùy ngươi!" Trịnh Tú Nghiên cũng một lúc mềm lòng, tuy nhiên cũng không hẳn là nhiều lắm.

"Thật sao? Vậy ta tìm Diệp đại nhân và tiểu Diễm..." Lâm Duẫn Nhi không thể nào vui mừng hơn, bất quá trong lòng cũng có nghi vấn, tại sao Lâm Trọng Văn lại không được đây?

"Tùy ngươi!" Trịnh Tú Nghiên tùy tiện nói, chợt nghĩ, Lâm Duẫn Nhi đúng là giao tiếp không tệ, khi nào thì lại quen biết nhiều người như vậy?

***

Không tới nữa tháng, trong cung phàm là những người đã cùng đánh cờ với Lâm Duẫn Nhi, vừa nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cũng đều phải đi đường vòng, tất cả mọi người ai cũng biết, nếu chơi cờ với Lâm thư tá thì đúng là tra tấn người mà. Trong số đó, người trụ không được nhanh nhất là Lý công công, chơi không đến một khắc đồng hồ cũng liền viện cớ trốn chạy Lâm Duẫn Nhi. Duy nhất là người có thể ngồi cùng Lâm Duẫn Nhi chơi hết ván cờ chỉ có Diệp Dân.

"Lâm thư tá kỳ thật rất là lợi hại!" Diệp Dân sau khi chơi xong liền khen Lâm Duẫn Nhi, nhưng sau đó lại bồi thêm một câu "Bất quá, sau này cũng đừng tìm tại hạ, tại hạ thật sự tính tình có chút nóng vội" Nhìn một cái, nói một câu thực sự rất khéo léo.

Nếu nói về tính cách, Diệp Dân thật không phải là người có tính nhẫn nại. Lâm Duẫn Nhi tự nhiên lại đem nữa câu sau của Diệp Dân xem nhẹ, lại coi trọng nữa câu đầu, nghĩ đến liền khiến Lâm Duẫn Nhi đắc ý vô cùng.

***

"Hân nhi ! Cả Diệp đại nhân cũng khen ta lợi hại!" Lâm Duẫn Nhi không che dấu được đắc ý, thực sự là làm cho Trịnh Tú Nghiên lúc này nhìn thấy cũng thấy chướng mắt.

"Ngươi thật sự như vậy mà hi vọng bản thân mình lợi hại?" Trịnh Tú Nghiên hạ thấp giọng, đủ để cho Lâm Duẫn Nhi nghe thấy.

"Cũng không hẳn như vậy... Ta cũng không biết, dù sao trong lòng cũng thấy vui, được người khác khen, trong lòng vẫn thấy thoải mái, dù có lợi hại hay không bản thân ta thật là không nghĩ tới..." Lâm Duẫn Nhi gãi gãi đầu, kỳ thật nàng không thích Hân nhi nói như vậy, giống như là lúc Hân nhi nói với các đại thần, nhiều lúc hạ giọng như vậy giống như là đang tính toán mưu kế gì đó.

"Vậy sao? Kỳ thật ngươi có thể suy nghĩ thử, nếu ngươi trở nên lợi hại thì sẽ như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên vẫn nói rất nhẹ nhàng, thực không chút để ý.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi nghe thấy, lại thà cho rằng Hân nhi lớn tiếng hung hăng với nàng, bởi vì giờ phút này nàng có cảm giác Hân nhi dường như lại rất xa nàng, giống như có một khoảng cách vô hình nào đó ngăn cách giữa hai người!

"Không nói nữa, ta nghĩ không ra!" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên kéo Trịnh Tú Nghiên lại, trực tiếp cố chấp hôn Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên tất nhiên không dự đoán được Lâm Duẫn Nhi giờ phút này lại giở đến chiêu này, nàng kinh ngạc rất nhiều, nhưng lại quên mất phản kháng. Trịnh Tú Nghiên có phần ngơ ngác nhường cho Lâm Duẫn Nhi quấy nhiễu. Cũng không quá lâu, Trịnh Tú Nghiên liền đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, Lâm Duẫn Nhi từ lúc nào thì trở nên mạnh bạo đến như vậy? Sự mạnh mẽ này của Lâm Duẫn Nhi kỳ thật là làm cho Trịnh Tú Nghiên khó có thể chấp nhận được. Lúc này Trịnh Tú Nghiên phát khí muốn tát nàng một cái, nhưng tay cương lên không trung lại không thể đánh xuống.

Bởi vì lúc này ánh mắt Lâm Duẫn Nhi vô cùng lạnh lùng, ngoài sự kiên định ra thì không lộ ra điều gì khác, hơn nữa lưng nàng cố gắng ngồi thẳng. Dường như đang nói: 'muốn đánh thì tùy ngươi, dù sao ta cũng không hối hận'.

Bộ dạng hiên ngang lẫm liệt như vậy khiến Trịnh Tú Nghiên cảm thấy buồn cười!

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Trịnh Tú Nghiên cách tay suy sụp hạ xuống.

"Ta không cần lợi hại, ta chính là không muốn lợi hại, bởi vì như vậy Hân nhi sẽ đề phòng ta!" Lâm Duẫn Nhi rống lên.

Trịnh Tú Nghiên trong tâm run lên, Lâm Duẫn Nhi, ngươi có biết không, người càng hiểu tâm ý trẫm thì trẫm lại càng bất an, càng sẽ đề phòng ngươi, rõ ràng là trẫm cũng không muốn, nhưng chỉ là ức chế không nổi nên mới đề phòng. Đây chính là bản năng, là bản năng sinh tồn của Trịnh Tú Nghiên!

Trịnh Tú Nghiên không nói, chính là xoay người "Lâm Duẫn Nhi, sau này cũng không cho phép ngươi càn rỡ như vậy, nếu vi phạm.. sẽ trảm!" Thanh âm vô cùng lạnh lùng, làm cho Lâm Duẫn Nhi rùng mình một cái, trong lòng cũng có cảm giác phát lạnh, nàng không biết, tại sao, Hân nhi lại trở nên lạnh lùng như vậy, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy xa đến mức nàng không thể chạm vào.

Trịnh Tú Nghiên biết, nàng đem Lâm Duẫn Nhi đẩy ra, sẽ khiến Lâm Duẫn Nhi vì nàng mà trái tim như muốn bị đâm một nhát, nhưng nàng không thể, không thể cứ như vậy mà phóng túng bản thân nàng quá nuông chìu Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi càng được cưng chìu thì bản thân nàng càng bất an, loại bất an này, nàng chỉ muốn loại bỏ đi.

****

"Hưu Nguyệt, Minh Phượng trong người Lâm Duẫn Nhi có phải hay không đang thức dậy?" Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt hỏi.

"Ta nói rồi, ngươi nếu càng cùng nàng thân cận, tốc độ nhận thức của nàng càng nhanh, nhưng chính xác mà nói muốn thức tỉnh thì cơ hội rất kém, tuy nhiên cơ hội rốt cuộc là cái gì, ta không rõ ràng lắm. Như thế nào, nàng làm cho ngươi phiền não rồi à?" Hưu Nguyệt không cho là đúng hỏi, Trịnh Tú Nghiên có phải hay không hối hận,đã sớm đáng chết thì hiện tại còn luyến tiếc gì chứ?

"Trên thiệp mời kia, có hai hình vẽ Phượng Hoàng, rốt cuộc từ đâu mà đến?" Trịnh Tú Nghiên không trả lời, chuyển sang chuyện khác.

"Như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên thực sự là người nhạy cảm, không có gì là không lọt vào mắt nàng.

"Đó là ám dụ ám chỉ Trẫm và Lâm Duẫn Nhi có phải không?" Trịnh Tú Nghiên thở dài một hơi.

"Được rồi, ngươi và Lâm Duẫn Nhi đều có thiên mệnh trong người, ngươi cùng tính mạng của nàng nếu đem ra so sánh thì... chỉ cần bản thân đã có thiên mệnh, dù chỉ là một ngày thì các ngươi cũng đều tương khắc, cái này là do mối quan hệ của Minh Phượng. Đây cũng là cuộc sống của ngươi và nàng" Hưu Nguyệt nói thật nhẹ nhàng.

"Ngươi vì cái gì lại không nói sớm, để trẫm còn có thể hạ thủ mà lúc trước giết nàng" Trịnh Tú Nghiên thanh âm dị thường lãnh. Cái này cũng thật khó trách, sau khi Lâm Duẫn Nhi đến đây, chuyện phiền toái của nàng cũng trở nên phiền hơn.

"Ta thật sự rất tò mò, rõ ràng là hai vận thế tương khắc, nhưng lại có pha trộn một ít điều gì đó mà cả ta đều không rõ đó là gì, bây giờ đúng là rõ ràng rồi, hai người tương khắc, nhưng lại yêu nhau, thật là thích thú mà, nhưng ta chỉ muốn chứng minh nếu ngươi trừ bỏ thiên mệnh thì ngươi rất có khả năng thay đổi thiên mệnh" Lúc trước nàng đã từng nghĩ đến sự liên quan đến Minh Phượng, nhưng trên thực tế là không phải.

"Ai nói là ta yêu nàng?" Trịnh Tú Nghiên giận dữ.

"Thật sao? Có hay không, trong lòng mình rõ nhất!" Nếu là không có, thì cũng không cần kích động như vậy đâu, giấu đầu lòi đuôi a! Hưu Nguyệt không thể không nói.

Trịnh Tú Nghiên vốn muốn phản bác lại, nhưng một chữ cũng không thể nói ra miệng.

"Nếu theo những gì ta biết, ta đoán Lâm Duẫn Nhi đã sớm nên thức tỉnh, nhưng nàng lại áp chế được Minh Phượng, còn nữa, chuyện này với ngươi cũng có phần liên hệ, nếu nàng càng bị áp lực thì sẽ càng nguy hiểm!" Cái gì tích tụ mà không bộc phát, chỉ cần tích tụ quá nhiều thì đối với thân thể lại càng nguy hại.

"Như thế nào mới khiến nàng tỉnh lại?" Trịnh Tú Nghiên nghe được Lâm Duẫn Nhi gặp nguy hiểm, trong lòng liền căng thẳng.

"Ngươi từ bỏ được sao? Ngươi thích Lâm Duẫn Nhi bây giờ hay là sau này? Mà sau này còn có thể là Lâm Duẫn Nhi nữa sao?" Hưu Nguyệt hỏi lại.

"Hưu Nguyệt! Đây là việc riêng của Trẫm, ngươi không cần quản, ngươi cứ trả lời câu hỏi của Trẫm!" Trịnh Tú Nghiên ngữ khí như thường, cũng không muốn người khác quá nhiều chuyện.

"Như lúc trước ta đã nói, cơ hội rất ít, mà cơ hội này như thế nào, thì ta quả thật cũng không biết. Bất quá bản thân Lâm Duẫn Nhi tự mình đè nén, cũng không tốt lắm, nếu quá áp thì sẽ càng nhanh thức tỉnh!" Ha Ha, giờ phút này Lâm Duẫn Nhi một lòng luôn hướng về Trịnh Tú Nghiên, không biết sau này Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc sẽ như thế nào?

"Vậy cơ hội này, có thể hay không bị kích động?" Trịnh Tú Nghiên đoán khả năng có thể xảy ra.

"Không biết, có lẽ có... nhưng cũng có lẽ không!" Câu trả lời... có thể ... nhường như là không!

*****

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi nên lợi hại đi, có thể như vậy, ngươi liền mới trợ giúp được ta!" Trịnh Tú Nghiên tuy nói ra như vậy nhưng trong lòng nàng bị thắt lại một cái, nàng một chút cũng không hi vọng Lâm Duẫn Nhi thay đổi.

"Thật sao? Nhưng ngươi hứa, không được đề phòng ta, có như vậy ta mới muốn lợi hại" Lâm Duẫn Nhi nhớ rõ, lần trước, Hân nhi khi đề cập đến chuyện này, lại trở mặt lạnh với nàng, làm cho nàng cả ngày thật thấy buồn chán, nhưng hôm nay lại tốt như vậy mà nói chuyện, haizz lòng của nữ nhân, quả nhiên là mò kim dưới đáy biển.

"Không đề phòng!" Trịnh Tú Nghiên hứa hẹn, chỉ là trong lòng cũng không có như vậy mà xác định.

Thấy Trịnh Tú Nghiên giữ lời hứa Lâm Duẫn Nhi mới yên tâm "Tuy nhiên, nói là lợi hại, cũng không phải liền lợi hại được" Bởi vì nàng biết, bản thân nàng không giỏi đến như vậy.

"Không cần làm gì cả, chỉ cần làm những gì ngươi muốn là được!" Trịnh Tú Nghiên ôn nhu và có phần sủng nịnh nói, Trịnh Tú Nghiên như vậy, chính là điều mà Lâm Duẫn Nhi thích nhất.

"Nga!" Suy cho cùng, Hân nhi nếu ngại bản thân nàng lợi hại, thì nàng liền đình chỉ không lợi hại hơn nữa, cái này đơn giản a. Lâm Duẫn Nhi tự mình biện hộ thật nhanh, cũng liền háo hức thật nhanh, vì vậy tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, Hân nhi, đêm nay ta ở cùng với nàng được không?" Sau khi Độc Cô Giới trở về, Hân nhi cũng không cho phép nàng đi bồi tẩm, nàng thật chán ghét Độc Cô Giới.

"Được!" Trịnh Tú Nghiên gật đầu.

Hân nhi hôm nay tâm tình thật tốt a, tốt đến nổi làm cho Lâm Duẫn Nhi đều có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đúng vậy, nếu mỗi ngày đều như thế thì thật tốt, nếu được như thế thì Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật hạnh phúc a~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net